Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 30: Tràng pháo tay và bó hoa tươi



Đây là lần thứ năm Xuân Tảo bật cười ở giờ truy bài buổi sáng, tránh để bạn cùng bàn phát hiện, cô chỉ có thể dựng cao quyển sách chính trị, biến nó thành pháo đài kiên cố bảo vệ trái tim thiếu nữ của mình.

Danh xưng "công chúa" có sức ảnh hưởng cực kì ảo diệu, mỗi khi nghĩ đến là tâm trí lại bay tán loạn, y hệt những sợi kẹo đường mảnh mai điên cuồng quay quanh máy ly tâm, nhanh chóng kết tụ một khối ngọt ngào.

Khụ khụ, Xuân Tảo hắng giọng loại bỏ tạp niệm, ép mình tập trung ghi nhớ nhiệm vụ chính.

Kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, việc phân tâm là điều tối kỵ.

Đầu tháng mười một, kỳ thi giữa kỳ khối 11 kết thúc trong nỗi bi thương. Lần thi này liên hợp với trường cấp 3 trọng điểm lâu đời khác của Nghi thành – trung học phụ thuộc. Hai trường cùng chém giết, nên độ khó đề thi cũng thăng cấp, nhất là ba môn chính. Bởi lẽ đó khi kết thúc môn văn, Xuân Tảo ít nhiều cảm thấy có chút không chắc chắn.

Nhưng lúc Xuân Sơ Trân hỏi, cô giả vờ tự tin nói: "Chắc ổn ạ."

May mắn thay, nó không phải lời tiên tri xui xẻo. Bốn ngày sau, Xuân Tảo nhận được thứ hạng của mình, đứng thứ ba toàn khối.

Lần đầu cô lọt top ba kể từ khi bước chân vào Nghi trung. Được phân vào lớp chọn ngay lớp 10, đối với cô mỗi kỳ thi đều là trận chiến của "thần tiên". Dẫu áp lực cạnh tranh có giảm bớt do việc phân ban tự nhiên và xã hội, tuy nhiên đấy chỉ là di chuyển tại chuỗi thức ăn "cá lớn nuốt cá bé" sang đấu trường khốc liệt.

Đợt này, sự ác quỷ của đề văn cùng đề tiếng anh thật sự khiến người ta muốn hộc máu, mà hai môn ấy lại là sở trường của Xuân Tảo, vì vậy điểm số của cô được kéo lên rõ rệt.

Trước khi chữa bài, thầy Cao đặc biệt khen ngợi Xuân Tảo trên bục giảng:

"Điều thứ nhất tôi muốn nói, bài điền từ đề trên, toàn bộ các lớp xã hội chỉ có một người làm đúng tất."

"Chính là cán bộ tiếng anh lớp 3 chúng ta."

Cả lớp vỗ tay, nhất là Đồng Việt, hò hét như đang ngồi hàng VIP buổi hòa nhạc.

Còn Xuân Tảo rủ mắt mỉm cười.

Nghi trung thường lập bảng thành tích sau mỗi kỳ thi lớn nhằm khen thưởng 30 học sinh xuất sắc của ban xã hội và ban tự nhiên, đặt cạnh nhau trong tủ kính.

Trước tiết thể dục lớp 1, Nguyên Dã không vội ra sân, mà rẽ qua bảng thành tích ở đại lộ.

Đồ Văn Vĩ kẹp quả bóng rổ lẽo đẽo theo sau: "Có gì đâu mà xem, sáng nay lão tử ngó hộ cậu rồi."

Ai ngờ bạn cùng bàn dừng ở bảng thành tích ban văn.

Đồ Văn Vĩ bày vẻ thâm sâu nhìn cậu, chứng kiến nụ cười đáng sợ trong mắt mình, chợt bừng tỉnh: "Chẳng lẽ..."

Nguyên Dã liếc cậu ấy: "Chẳng lẽ?"

Đồ Văn Vĩ biểu tình như kết án tội phạm: "'tình huống' của cậu nằm đây phải không?"

Nguyên Dã im lặng mỉm cười.

Vãi, thầm chấp nhận?

Nhưng cũng rõ ràng, tiểu tử này có bao giờ quan tâm đến mấy thứ kia đâu.

Đồ Văn Vĩ lập tức tiến gần bảng thành tích nền đỏ chữ vàng, quét toàn diện: "Ai thế?"

Nguyên Dã: "Đi."

Đồ Văn Vĩ đứng nguyên tại chỗ, bắt đầu chọn lọc: "Vội gì chứ, cho tớ tìm."

Nguyên Dã nảy sinh hứng thú, không thúc giục nữa, xem cậu ấy đoán được manh mối gì.

Đồ Văn Vĩ nheo mắt: "Cảm giác cái này..."

"Ừ?"

"Bạn 'Xuân Tảo' ấy, tên nghe khá hợp với cậu, nhìn cũng xinh."

Không hổ là Đồ Văn Vĩ.

Nguyên Dã phì cười mũi, thái độ nhập nhằng.

Đồ Văn Vĩ quay đầu: "Đúng không?"

"Đưa tớ quả bóng."

"Làm gì?"

"Đi học thôi."

Không thể ở lâu, nếu không sẽ lộ trước mặt bạn cùng bàn mất, Nguyên Dã xoay người ném trả bóng, xóa tan ý cười.

"Ê, cậu nói đi chứ." Đồ Văn Vĩ hai tay đỡ lấy, đuổi theo: "Đúng hay sai, cho đáp án cái! Lúc nào cũng phản ứng như vậy."

Nguyên Dã nhìn cậu: "Phản ứng gì."

"Thần thần bí bí che giấu, lão làm mất hết cả hứng."

Nguyên Dã nhướng mày: "Thế à?"

Đồ Văn Vĩ gật đầu: "Chuẩn."

Nguyên Dã đáp: "Để cậu biết thì còn gì là bí mật."

Đồ Văn Vĩ mặt đầy oan ức: "Tớ kín miệng lắm."

Nguyên Dã hừ lạnh.

"Quả thực người trên bảng đó rồi. 1/30, thu hẹp phạm vi là tìm ác, tí tan học tớ về nghiên cứu thêm." Đồ Văn Vĩ xoa tay, bật chế độ Sherlock Holmes.

Nguyên Dã thầm kinh ngạc, không hiểu sao người này vừa thông minh vừa ngốc nghếch như thế được, cậu đành khích lệ tượng trưng: "Cố lên thám tử, tớ tin cậu"

Buổi tối ở nhà, căn phòng thuê không còn mang bầu không khí lạnh lẽo giống kỳ thi tháng trước nữa mà trở nên ấm áp tựa mùa xuân, trên bàn hiếm hoi xuất hiện set pizza Domino và đồ uống lạnh, hương thơm ngào ngạt.

Nguyên Dã mỉm cười, thâm tâm mừng thay Xuân Tảo, về phòng cất balo xong, Xuân Sơ Trân bỗng đến trước cửa phòng cậu, hỏi cậu muốn ăn khuya cùng không.

Nguyên Dã suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được ạ."

Lại rút điện thoại từ túi ra, nhắn tin: Chúc mừng nhé, thứ ba.

Như dự đoán, cậu không nhận được phản hồi ngay lập tức. Nhưng không sao, bởi khi bước ra ngoài, cô gái đã ngồi bên bàn, nhấm nháp cốc trà chanh.

Thấy cậu bước ra, cô thoáng sững người, vội rút ống hút khỏi miệng cắm lại.

"AI, Tiểu Nguyên, cháu ngồi đây." Xuân Sơ Trân xếp cậu ngồi đối diện Xuân Tảo.

Nguyên Dã đáp lời, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhận miếng pizza và đồ uống từ tay mẹ Xuân.

Khoai tây và thịt xông khói phủ kín bề mặt trông rất hấp dẫn, tuy nhiên Xuân Tảo không trực tiếp cắn như ban nãy, mà cẩn thận đeo găng tay dùng một lần, xé nhỏ, nhai chậm rãi.

Nguyên Dã mở nắp đồ uống nhấp một ngụm, nghe Xuân Sơ Trân cười hỏi: "Tiểu Nguyên lại đứng đầu hả?"

Thiếu niên gật đầu.

"Xuân Tảo nhà dì tiến bộ một bậc đấy."

Nguyên Dã: "Vâng, chúc mừng ạ."

Xuân Sơ Trân không quên ám chỉ chuyện lần trước bị thiệt thòi: "Chủ yếu là đứa bé này biết cố gắng, có lòng kiên trì, không cần dựa vào ngoại lực cũng có thể tiến lên."

Nguyên Dã nhìn Xuân Tảo một cái, tán thưởng: "Vâng, cháu còn phải học hỏi cậu ấy nhiều."

Sợi phô mai béo ngậy kéo dài giữa không trung, một giây, hai giây, Xuân Tảo cuộn vào miệng.

Xuân Sơ Trân cười không ngớt: "Cháu quá khiêm tốn rồi."

Nguyên Dã ánh mắt chân thành: "Cháu nói thật đấy."

Nhận được phản ứng mong muốn, Xuân Sơ Trân hài lòng nói: "Các con ăn nhé, mẹ đi phơi quần áo" rồi rời khỏi phòng khách.

Mẹ vừa khuất tầm mắt, Xuân Tảo liền đặt miếng pizza còn thừa xuống, nhặt tờ giấy gói ống hút bên cạnh, vo tròn, ném qua.

"Viên đạn mềm" màu trắng bay trúng cổ tay Nguyên Dã, rơi xuống đất.

Nguyên Dã giương mắt: "Làm gì vậy?"

Xuân Tảo: "Cậu đừng nói mỉa nữa."

Cậu cúi người nhặt viên giấy lên, bóp nó: "Có mỉa hay không thì không biết, nhưng đây tính là cố ý gây thương tích rồi đấy?"

"Thương tích chỗ nào? Cái thứ nhỏ xíu thế kia."

Nguyên Dã nắm chặt cổ tay mình, bóp nhẹ, chau mày khó chịu: "Đau lắm."

"Thật không?" Xuân Tảo nửa tin nửa ngờ.

"Thật."

Xuân Tảo hơi áy náy, lộ vẻ lo lắng: "Xin lỗi nha."

Sao dễ tin thế nhỉ. Nguyên Dã không diễn nổi nữa, phì cười.

"..."

"Cậu lừa tôi à?" Cô trợn mắt, rút ống hút ra, vẩy nước về phía cậu.

Nguyên Dã vừa che vừa né: "Đâu có đâu có—"

Thấy "cuộc không kích trà đá" của cô không có dấu hiệu dừng lại, cậu đứng dậy, lướt qua mặt bàn, giật ống hút trong tay cô.

Ngón tay trống rỗng, động tác của Xuân Tảo ngừng.

Liếc nhìn chiếc cốc mất nắp, cô chìa tay: "Trả tôi."

Nguyên Dã ngồi xuống, cắm "vũ khí tịch thu" vào đồ uống của mình, im lặng nhìn cô, cũng không sử dụng nó, như đang nắm giữ con tin để khống chế đối phương, cứ chần chừ không chịu kết liễu.

Xuân Tảo dần yên tĩnh.

Một lúc sau, cô với cái đầu nóng bừng, gây áp lực bằng lời nói: "Trả tôi đi, không thì tôi uống kiểu gì?"

Nguyên Dã ném cái ống hút chưa dùng của mình qua, cằm hơi nhếch lên ra hiệu, dùng cái này.

Xuân Tảo: "..."

Cô vẫn cố chấp, kiên quyết: "Trả tôi cái tôi dùng."

Nguyên Dã rút ống hút cạnh bên, thong thả: "Cậu còn muốn không, nó lỡ ở trong cốc tôi rồi."

Xuân Tảo câm nín.

Tiếng dép lê của Xuân Sơ Trân sắp đến gần, Xuân Tảo thầm nghĩ "thôi kệ", cắm ống hút mới.

Nhanh như chớp, thiếu niên đặt ống hút vừa rút lên khăn giấy, tiếp tục uống theo cách ban đầu.

Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm.

Rồi cúi đầu, kìm nén nụ cười quá đà.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, trở về phòng, cô thấy tin nhắn chúc mừng riêng của Nguyên Dã, liền đối đáp: Chúc mừng cậu nhé, thứ nhất.

Cố ý hỏi: Sao cậu biết tôi thứ ba? Thấy ở văn phòng à?

Nguyên Dã: Cậu biết tôi đứng đầu thế nào thì tôi biết em đứng ba thế ấy.

Xuân Tảo mỉm cười, dựa vào đầu giường: Lần này tiếng anh cậu được bao nhiêu?

Nguyên Dã: 142.

Xuân Tảo: ...

Xuân Tảo: Làm phiền rồi.

Nguyên Dã: Cậu nghĩ tôi sẽ được bao nhiêu?

Xuân Tảo: Sao tôi biết được, kỳ này tiếng anh khó lắm.

Nguyên Dã nói: Đừng coi thường tôi.

Xuân Tảo đáp: Ai dám coi thường cậu chứ, tôi chỉ đang nghĩ.

Cô không nói tiếp.

Nguyên Dã hỏi: Nghĩ gì?

Xuân Tảo thừa nhận mình hơi nản lòng khi so sánh với "vật thể đối chiếu" đẳng cấp cao cùng nhà: Nhất định tôi phải có một môn thắng cậu chứ.

Nguyên Dã: Tiếng anh cậu mấy?

Xuân Tảo: Giống cậu.

Nguyên Dã: Vậy tôi được 141, nãy nhớ nhầm.

Xuân Tảo bật cười: Xàm.

Thiếu niên bên kia đột nhiên nghiêm túc: Nhưng lần này cậu tiến bộ một bậc không dễ dàng gì, đừng để bị ảnh hưởng bởi tư duy quán tính của mẹ cậu, hãy nhìn vào những người công nhận cậu, lắng nghe những lời khen ngợi.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm vào dòng chữ, mũi hơi cay cay:Ừm.

Nguyên Dã liệt kê cụ thể: Ví dụ như bạn bè, bạn cùng lớp, thầy cô. Với cả, hàng xóm của cậu.

Đầu óc Xuân Tảo chưa kịp load: Hàng xóm của tôi?

Nguyên Dã: Mấy ngày rồi cậu quên tưới hoa?

Xuân Tảo chợt hiểu, lật người xuống giường chạy đến cửa sổ, cố gắng im lặng mở cửa, thò đầu nhìn sang trái.

Quả nhiên, phòng Nguyên Dã cũng phát ra tiếng mở cửa sổ, ánh sáng trắng le lói từ khung cửa khiến căn phòng của cậu cứ như chứa một mặt trăng vậy, chẳng bao giờ tối.

Đêm cuối thu ngập tràn hương thơm ngọt ngào của hoa quế.

Bất chợt, một cánh tay cầm điện thoại thò ra, trên màn hình là dòng chữ chạy liên tục, nền đen chữ trắng nổi bật:

"Xuân Tảo giỏi nhất."

Xuân Tảo bật cười.

Hồi lâu, cánh tay thu lại, điện thoại cô rung lên nhận tin nhắn của cậu: Cậu thấy chưa?

Xuân Tảo hạnh phúc khôn xiết, đứng sau cửa sổ trả lời: Thấy rồi, cảm ơn cậu nhiều, hàng xóm của tôi.

Rồi ngó ra ngoài, bỗng bắt gặp khuôn mặt Nguyên Dã dưới ánh hoàng hôn, cậu hơi nghiêng người, khuỷu tay kê lên cửa sổ, không nói gì, mỉm cười nhìn cô.

Xuân Tảo nhanh chóng rụt đầu y chuột.

Không thể đối mặt.

Không thể kiên trì.

Cô sợ giây kế tiếp mình sẽ bật khóc, để lộ vẻ mặt xấu xí đầy nước mắt nước mũi trước mặt cậu.

Vừa đi vào phòng, cô vừa xoa mạnh đôi mắt nóng bừng, ngăn nước mắt chực trào. Dăm ba trò lòe loẹt kia, khó mà không cảm động.

Xuân Tảo nằm xuống giường, đêm nay, cô đã xác thực một điều, cần được công nhận không có gì đáng xấu hổ, cố gắng không hoàn toàn nghĩa là một mình đi trên con đường tối tăm. Ngắm nhìn chiếc cúp lạnh lùng trên cao thì sao, không chạm tới nó thì sao, bởi lẽ nhìn ra ngoài đấu trường, vẫn luôn có người dành cho mình tràng pháo tay và bó hoa tươi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.