Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 32: Khúc hát xanh thẳm



________

Rõ ràng thế á?

Xuân Tảo buồn bực, cố ra vẻ: "Liên quan gì đến cậu ấy?"

Xuân Sướng haiz một tiếng: "Tảo Tảo, em lừa được người khác chứ lừa được con mắt thần thông của chị à? Chị là chị ruột của em, tình huống nào mà chị không liếc cái phát hiện luôn được, còn cậu hàng xóm kia nữa."

Xuân Tảo tập trung, tò mò: "Hàng xóm làm sao ạ?"

"Thấy chị tới liền khó chịu," Trong bóng đêm Xuân Sướng liếc liếc: "Định đụng đến củ cải trắng nhà chúng ta hay sao mà khó chịu."

Xuân Tảo buồn cười.

Cô không phủ nhận, chỉ hạ giọng nhắc nhở: "Chị chớ làm loạn, đừng đi hỏi cậu ấy cái này nha."

Cô không muốn Nguyên Dã cũng như chính mình mất mặt.

Xuân Sướng nheo mắt cười khẩy: "Chị chả hiểu thú vui đoán già đoán non của mấy trẻ trâu các em, em để ý vấn đề kia thì cứ hỏi thẳng cậu ấy đi."

Xuân Tảo im lặng một lúc: "Em đâu có... tư cách..."

Thấy em gái tự ti như vậy, Xuân Sướng không vui: "Hỏi mỗi nickname cũng cần vé vào cửa? Gì, cậu ấy là hoàng đế hả? Phải kiêng tên húy?"

Xuân Tảo lẩm bẩm: "Nhỡ nghe thấy kết quả mình không muốn nghe thì sao." — Theo tính cách của Nguyên Dã, khả năng cao sẽ không giấu giếm, qua loa cho xong.

Xuân Sướng không quan tâm: "Nhưng nếu em không hỏi thì người bị hao tổn tinh thần mãi là em đấy."

"Dù sao..." Xuân Tảo nói một cách khó chịu: "Không nghĩ đến nữa là được."

Xuân Sướng hừ một tiếng, lật người ôm cánh tay: "Ngủ thôi, ngày mai chị còn đi làm, không rảnh làm cố vấn tình cảm cho em đâu."

"Em cũng phải đi học mà."

"Vậy em còn không ngủ? Muốn vì cái chuyện vớ vẩn này muộn học à?"

"..."

Xuân Tảo xoay người, lát sau lại cầm điện thoại, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, mở profile của Nguyên Dã, nhìn chằm chằm một lúc, rồi nhét điện thoại dưới gối, nhắm mắt ngủ.

___

Xuân Sướng làm việc tại chi nhánh trong nước của tạp chí thời trang nên thời gian tương đối linh hoạt, bình thường có thể ngủ tới tám chín giờ mới dậy, có điều do ảnh hưởng bởi thời gian biểu không giống người của học sinh cấp ba, hôm nay cô phải dậy sớm hơn hai tiếng.

Với hai quầng thâm dưới mắt gần chạm đến khóe miệng, cô bước khỏi phòng.

Vừa ra cửa, bước chân cô liền ngừng.

Trên bàn ăn trong phòng khách, bày biện đồ ăn sáng của McDonald's, đủ để hai chị em no bụng.

Tận mức này... Xuân Sướng liếc cánh cửa phòng bên cạnh, trong lòng thầm cười, đi về phía nhà vệ sinh.

Xuân Tảo chải tóc gọn gàng bước ra, cũng chú ý bữa sáng trên bàn. Cô chạy tới bên chị, chen vào đánh răng, bắt đầu cuộc chiến giành chậu rửa mặt, hỏi: "Chị mua đồ ăn sáng à?"

"Tiểu soái ca nhà bên mua đấy."

"Ồ..."

"Thu cái khóe miệng kia đi." Xuân Sướng lườm cô qua gương.

"..." Xuân Tảo lập tức dùng bọt xà phòng che sự xấu hổ.

Dọn dẹp xong, Xuân Sướng ngồi xuống không chút do dự, mở túi, lấy hamburger bò phô mai cắn một miếng: "Trước đây cậu ấy có mua đồ ăn sáng cho em chưa?"

Xuân Tảo hút sữa đậu nành: "Ngày đầu chuyển đến, cậu ấy có mua ạ."

"Mẹ nhận à?"

"Ừm."

"Lần đó mua gì?"

"Bánh bao, xíu mại gì đó?" Xuân Tảo hồi tưởng: "Em không nhớ rõ lắm."

Xuân Sướng vừa nhai vừa đánh giá: "Tiểu tử này thật biết đối nhân xử thế nha."

Xuân Tảo bối rối: "Ý chị là gì?"

Xuân Sướng chọc trán cô: "Ngốc."

Rồi lo lắng nhìn em gái, nói nhỏ: "Làm sao em có thể đấu lại cậu ấy được?"

Xuân Tảo càng không hiểu, cũng nói nhỏ: "Đấu gì?"

Thôi.

Xuân Sướng quyết định cho cậu ấy một bài học, đứng dậy rời bàn, gỡ tay em gái đang kéo áo cô, thủng thẳng đến cửa phòng Nguyên Dã: "Êi, xưng hô thế nào nhỉ?"

Giọng nam từ trong phòng vọng ra: "Nguyên Dã ạ."

"Ồ," Xuân Sướng nói giọng lười biếng: "Cảm ơn bữa sáng ạ."

Nguyên Dã đang xếp balo, đáp: "Không có gì ạ."

Xuân Sướng lại hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Nguyên Dã trả lời: "Chưa ạ."

Xuân Sướng tỏ ra tự nhiên, hoàn toàn không giống "khách" mà là chủ nhà: "Chưa ăn thì ra đây ăn cùng đi."

Nguyên Dã không từ chối.

Thiếu niên không kịp mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu trắng hạnh nhân, một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, Xuân Tảo hơi đỏ mặt, sao cậu mặc mọi loại màu trắng đều đẹp đến vậy.

Xuân Sướng coi như là bậc trên, nên hai đứa không dám làm càn, đành chạm mắt để chào buổi sáng.

Xuân Sướng về cạnh em gái, vừa ăn nốt nửa cái hamburger, vừa buôn với Xuân Tảo: "Xuân Tảo, bây giờ nickname của em vẫn là chú chim nhỏ gì đó à?"

"..." Xuân Tảo bắt đầu lộ mặt đau khổ, chậm rãi mở miệng: "Vâng..."

Xuân Sướng mím môi, tỏ vẻ suy nghĩ: "Ừ, nên đặt tên mang nét đặc trưng hơn, không lại giống mấy thực tập sinh mới vào phòng chị, cứ thích dùng loạn xạ, chẳng đoán nổi tính tình thế nào cho nên không biết đường mà lần."

Xuân Tảo nghẹn họng.

Cô đá đá chân chị dưới gầm bàn nhưng bị chị nhẹ nhàng tránh được.

Ngẩng đầu thấy Nguyên Dã cười như không cười ngồi đối diện nhìn hai người, chắc hẳn cậu hiểu chị cô đang nói bóng nói gió mình mất rồi.

Thiếu niên bất vi sở động, chỉ cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành, không bình luận gì.

Dẫu khiêm tốn đến thế mà vẫn bị chị Xuân Tảo cue: "Nguyên Dã, cậu nghĩ sao?"

Nguyên Dã y hệt cậu học sinh mới ngộ ra cách làm bài, gật đầu: "Vâng, hợp lý lắm."

Xuân Tảo lặng lẽ di chuyển cốc ra giữa bàn, dùng nó làm lá chắn nhỏ, che đi sự bối rối của mình.

Xuân Sướng nhân cơ hội tấn công: "Đúng chứ, nickname cậu là gì? Chắc không phải kiểu này đâu nhỉ?"

Nguyên Dã cười nhạt, giọng bình thản: "Chắc thuộc kiểu chị ghét rồi. Mẹ em họ Hướng, sau khi bố mẹ em ly hôn, em luôn dùng chữ cái đầu tiên trong tên mẹ đặt nickname, giờ vẫn chưa đổi."

Xuân Sướng và Xuân Tảo: "..."

Bọn mình thật đáng chết.

Sau bữa ăn, hai chị em đứng im bên bàn học tự kiểm điểm, cuối cùng Xuân Tảo đành giận dữ huých khuỷu tay chị nhằm kết thúc sự yên tĩnh ấy.

"Em đi học đây." Cô lấy balo treo trên lưng ghế.

Xuân Sướng rút thỏi son từ túi xách nhỏ của mình ra vặn nắp, kéo dây đeo balo Xuân Tảo: "Đợi chút."

Xuân Tảo bối rối ngửa cổ.

Xuân Sướng ngẩng cằm: "Gọi Nguyên soái ca đi cùng đi." Vừa dứt lời, cô giơ tay bôi son cho em.

Xuân Tảo lập tức né tránh, nhưng bị chị giữ cằm, ép môi thành hình chúm chím.

Xuân Sướng vẽ một nét lên đôi môi tròn trịa của cô, rồi cất thỏi son vào túi: "Đừng chùi, bặm môi."

Xuân Tảo trừng mắt nhìn chị.

"Dùng sắc đẹp để đền bù người ta điểm thiếu sót của chị."

"Điên à."

Miệng thì nói vậy chứ cô không lau, chỉ hỏi: "Có lộ không?"

Xuân Sướng nói: "Đây là màu nude mà, chị không nói thì Mao Qua Bình* cũng chả phát hiện được, thậm chí còn giúp em trông tươi tắn hơn đấy."

*là mao geping đó, hãng có con phấn phủ tai tiếng í=)))

Xuân Tảo nửa tin nửa ngờ, định cầm gương tròn trên bàn để kiểm tra, nhưng liếc nhìn đồng hồ báo thức một cái liền đặt gương xuống, đeo balo.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Xuân Sướng nhanh chóng chạy đến cửa, gọi Nguyên Dã lại: "Ê, đợi tí, em chị cũng chuẩn bị đi học, hai đứa đi cùng nhau nha."

Nói xong, cô vỗ vỗ balo Xuân Tảo, thúc giục em gái mau ra ngoài.

Nguyên Dã đứng yên ở cửa.

Xuân Tảo tránh chị chạy ra, vô tình chạm mắt cậu một giây, khiến thiếu niên chợt im lặng nhíu mày.

Xuân Tảo theo cậu xuống cầu thang.

Xuân Tảo thay mặt chị xin lỗi vì những lời mạo phạm: "Sáng nay, xin lỗi nhé. Tính chị tớ hơi..." Khó diễn tả bằng lời.

Nguyên Dã nhìn cô, không để tâm nói: "Không sao."

"Cậu không sao thì tốt." Cô nói nhỏ, lại xác nhận lần nữa: "Thật sự không sao chứ?"

Nguyên Dã mỉm cười: "Thật sự không sao. Như vậy rất tốt." Nếu không làm sao cậu biết cô vẫn luôn lo lắng vấn đề này.

Một khoảng lặng ập tới, Xuân Tảo không nói gì nữa.

"Có điều." Thiếu niên bên cạnh hơi do dự: "Son của cậu do chị cậu tô à?"

Xuân Tảo đứng hình, đưa tay che miệng: "Sao." Chẳng lẽ không phải màu nude.

"Xấu lắm hả?" Cô khẩn trương hỏi: "Đậm quá không?"

Nguyên Dã ngắm kỹ hơn: "Không, khá dễ thương." Nói xong liền tự cười một cái.

Phản ứng khả nghi của cậu càng khiến cô thêm phần hoang mang, Xuân Tảo cuống cuồng lấy gói giấy ăn nhỏ trong túi sườn balo ra, định lau.

"Ê." Nguyên Dã muốn ngăn nhưng không dám mạo muội nắm cánh tay hoặc cổ tay cô, đành thả tay đứng nhìn cô loay hoay chùi sạch.

Thôi vậy.

Không lau thì giáo viên sẽ phát hiện, khiến cô gặp bất lợi mất.

Lúc cô buông tay cũng là lúc ánh mắt cậu khó khăn rời khỏi đó.

Màu môi tự nhiên của cô gái vốn nhạt, cơ mà do mới bị ngoại lực tác động, đôi môi nhỏ tròn hiện màu đỏ thẫm khác thường, như quả dâu tây mùa hè chín mọng treo lơ lửng trên cành, chỉ cần với tay là chạm được.

Cổ họng Nguyên Dã khô khốc.

Cậu nhanh chóng rời mắt, vẫn nhớ nhắc cô rằng son bị lem, cậu điều chỉnh hơi thở: "Cái kia."

"Hửm?" Xuân Tảo nhìn cậu.

Nguyên Dã nắm chặt tay, chưa bao giờ cảm thấy việc diễn đạt nhọc nhằn đến thế: "Ngoài môi còn dính."

"À..." Xuân Tảo rút một tờ giấy ăn: "Đâu?"

Nguyên Dã quét vội: "Bên trái."

Xuân Tảo đưa góc giấy lên mép môi trái, lau kỹ.

Nguyên Dã ngơ ngẩn.

Ủa, cậu đao rồi à, sao lại quên mất nguyên lý gương chứ, đáng ra phải là bên phải.

Thần tốc sửa lời: "Bên trái của tớ."

Bên trái của cậu...

Là bên phải của cô hả?

Hai thiên tài bỗng trở thành hai kẻ đần. Đầu óc Xuân Tảo cũng bị trì độn, chậm chạp đem giấy chuyển sang bên phải.

Haizz. Nguyên Dã móc điện thoại từ túi quần, mở camera trước, giơ cao, làm gương tạm thời cho cô.

Bấy giờ Xuân Tảo mới chân chính được ngắm mình.

A.

Cô suýt hét toáng.

Đôi môi cô lem luốc, xấu xí không tả nổi. Mặc dù rất muốn quay lại đánh nhau với bà chị, nhưng giờ hối hận đã quá muộn, chỉ có thể phí công lau đi lau lại.

Ngoại trừ nước tẩy trang, chẳng thứ gì cứu được cô. Cuối cùng Nguyên Dã nói: "Đợi tớ chút."

Thiếu niên tắt điện thoại, chạy một mạch tới tiệm nhỏ ở cổng khu dân cư, rồi cầm chai nước trở về.

Cậu mở nắp, bước đến phía cô, giơ tay: "Giấy."

Xuân Tảo đưa tờ giấy ăn hơi hồng cho cậu.

Nguyên Dã nghiêng người, đổ một ít nước lên.

"Để tớ." Cậu nói mà không thèm chừa thời gian để người khác phản ứng, lập tức đưa góc giấy ướt lên môi cô.

Xuân Tảo bị cảm giác lạnh buốt làm giật mình, mất tự chủ lùi lại.

Nguyên Dã tạm dừng một thoáng, sau đó tiếp tục, ngón tay tỉ mỉ giúp cô lau sạch.

Xuân Tảo không dám động đậy, mỗi tội trái tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên mặt cũng tăng vọt.

Ánh mắt cắm rễ ở... cổ áo kín đáo của thiếu niên...

Cố gắng ngó lơ bàn tay gần trong gang tấc cùng đôi mắt đang chăm chú nhìn đôi môi mình.

Ban đầu lực đạo còn nhẹ nhàng, có lẽ bởi lớp tint khó xử lý, về sau dần mạnh hơn, từng chút một ép khóe môi cô. Dẫu chỉ là một điểm nhỏ, thế mà vùng da cứ như bị đốt cháy, lan ra toàn thân, khiến người ta ngạt thở.

Không biết đã qua bao lâu.

Chắc chưa đầy một phút.

Cuối cùng cậu buông tay: "Xong rồi."

Mãi mới được thở.

Luồng khí xung quanh, dòng người qua lại, tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc tựa hồ chớp mắt cái liền quay về vị trí cũ.

Xuân Tảo cảm thấy hai chân bủn rủn, mệt lả người, y hệt vừa chạy xong 100m.

Nguyên Dã uống nốt nửa chai nước, rồi đóng nắp, đột nhiên căng thẳng, nhìn thời gian trên điện thoại.

Xuân Tảo nhận ra: "Có phải sắp muộn không?"

"Chạy."

Cậu đẩy Xuân Tảo.

Giữa lúc đèn xanh chỉ còn ba giây, thiếu nam thiếu nữ nối đuôi nhau chạy vội qua từng phím đàn đen trắng trong cơn gió sớm, trong ánh nắng mai, trong khúc hát xanh thẳm của bầu trời cuối thu.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chạy kiểu anime có thể đến muộn chứ không thể thiếu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.