Xuân Tảo không điều chỉnh kẹp tóc, Nguyên Dã cũng không đề cập tới nó.
Tựa như một thông điệp ngầm giữa hai người, tọa lạc ở nơi cô dễ dàng chạm vào, còn cậu chỉ cần khẽ nhíu mày là sẽ nhìn thấy.
Xuân Tảo thích đọc sách, nhưng cơ hội để cô tiếp cận những cuốn văn học rất hiếm, phần lớn diễn ra khi cô đi dạo nhà sách trong ngày nghỉ.
Mấy năm trời, gần như cô chỉ ở nhà học tập, cho nên dẫu là người địa phương, cô chưa từng đặt chân đến thư viện thành phố lần nào.
Nguyên Dã không vội dẫn cô tới địa điểm cuối cùng, mà rẽ ngang qua một quán cà phê nhỏ ven đường.
Hai người lần lượt bước vào, Nguyên Dã dừng chân trước quầy, hỏi cô muốn uống gì.
Xuân Tảo là tín đồ trung thành của trà sữa và trà hoa quả, lại bị Xuân Sơ Trân kiểm soát chặt chẽ, vì vậy thỉnh thoảng mới uống cà phê hòa tan. Lần cuối cô tới quán cà phê là để hỏi về việc làm thêm mùa hè.
Lúc này, nhìn bảng thực đơn sặc sỡ trên tường, cô cảm thấy bối rối.
"Cà phê hoa quế uống ngon không?"
Nguyên Dã đáp: "Cũng được."
Xuân Tảo nhìn cậu: "Cậu thường đến đây mua cà phê à?"
Nguyên Dã: "Trước khi tới thư viện tớ đều mua một cốc."
"Cậu thường uống vị gì?"
"Americano đá. Nhưng mà cậu đừng gọi cái này," cậu tìm cách hình dung dễ hiểu: "Giống uống thuốc Bắc lạnh ấy."
Xuân Tảo tưởng tượng vị đắng của nó mà nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ê?"
Chủ quán đứng sau cây ATM nghe thế liền giải oan: "Americano quán chúng tôi dùng loại hạt rang rất thơm rất đặc biệt OK?"
Nguyên Dã cười, quay lại nói: "Cho cô ấy cà phê hoa quế đi, thêm 30% đường*"
*raw: 3 bơm đường
Mười phút sau, Xuân Tảo ngồi bên chiếc bàn tròn gỗ hồ đào, cầm tấm thẻ cà phê của mình.
Cô lật lại, thấy hình vẽ hoa quế và hạt cacao tinh tế ở mặt sau: "Đây là gì vậy?"
Nguyên Dã nói: "Đặc trưng của quán này, mỗi loại cà phê đều có thẻ riêng, nên tớ xin cho cậu một tấm."
Xuân Tảo lại ngó logo tiếng anh cổ điển của tiệm, thiết kế cực kì độc đáo. Cô thích lắm, nhất định về nhà sẽ tặng vị khách quý kia tấm vé gia nhập khu vườn sắt bí mật của mình. Cô gái vui vẻ cất thẻ vào túi tote.
Tầng một của thư viện thành phố được bao quanh bởi cửa kính, không gian rộng rãi ngập tràn ánh nắng mặt trời. Nguyên Dã đứng cạnh cửa, lấy điện thoại cô, giúp cô đăng ký thẻ mượn sách điện tử trên trang công khai của thư viện.
Xuân Tảo đứng im lặng, lén quan sát Nguyên Dã.
Thiếu niên cao gầy một tay xách túi giấy, một tay thao tác điện thoại cô, mắt khẽ rủ xuống, dáng vẻ tập trung...
Trông thật giống...
Người bạn trai vừa đẹp trai vừa tốt bụng.
Cô bị sự tưởng tượng của bản thân làm cho ngượng ngùng, quay mặt cười trộm, đợi bình tĩnh mới ra vẻ đường hoàng hỏi "Xong chưa?"
Cậu giương mắt: "Gấp gì," tiếp tục hỏi: "Cậu chưa cập nhật phần mềm bao lâu rồi?"
Xuân Tảo ngớ người hai giây: "Là do điện thoại, không phải do tớ."
Nguyên Dã im lặng cười, trả cô điện thoại.
Sau khi qua cổng an ninh, Nguyên Dã dẫn cô lên tầng ba. Cuối tuần thư viện khá đông người, tuy nhiên rất yên tĩnh.
Hai người băng qua những dãy kệ sách ngoằn ngoèo với những chiếc bàn đọc dài. Nguyên Dã tìm chỗ ngồi quen thuộc cạnh cửa sổ, ra hiệu Xuân Tảo ngồi đó.
Lần đầu đến, Xuân Tảo e dè đặt túi xuống, khẽ hỏi: "Ở đây á?"
"Ừ." Nguyên Dã lần lượt lấy cốc cà phê giấy, đem cốc Xuân Tảo tới trước mặt cô, cuối cùng vòng ra ngoài ngồi cạnh cô.
Ánh nắng mùa thu xuyên qua khung cửa sổ, phản chiếu trên chiếc túi tote của cô gái.
Xuân Tảo nhẹ nhàng rút hộp bút và bài tập, chậm rãi xoay người, treo chiếc túi tote trống rỗng lên lưng ghế.
Quay lại, phát hiện Nguyên Dã đang trêu chọc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong.
Xuân Tảo ù ù cạc cạc liếc cậu một cái.
Nguyên Dã lập tức thu ánh mắt, yên tĩnh nhắn cô: Không sao, có cấm tạo tiếng động đâu.
Xuân Tảo, người luôn giữ phép lịch sự, nhận được tin nhắn liền gõ lia lịa: Cậu quản tớ à.
Nguyên Dã: Được, tớ không quản nữa.
Xuân Tảo: Làm bài tập đây, chớ quấy rầy.
Hai người đồng thời bỏ điện thoại, Xuân Tảo nhấp một ngụm cà phê xay tay, ngạc nhiên trước hương vị đậm đà của cà phê và mùi thơm thanh nhã của hoa quế, sao có thể kết hợp hoàn hảo đến vậy nhỉ. Độ ngọt cũng vừa phải.
Cô như bắt gặp bảo bối rơi từ trên trời xuống, lại nhấp thêm một ngụm, rồi đặt cốc, bấm ngòi bút, tập trung làm bài tập về nhà.
Nguyên Dã đã hoàn thành bài tập toán, nhanh chóng soát lại tờ đề trắc nghiệm, giả vờ lật trang. Cậu chống cằm nhìn Xuân Tảo, cô gái cầm bút đang chìm đắm trong thế giới riêng, hơi nhíu mày, ánh nắng vàng nhạt sáng ngời tô điểm mái tóc cô.
Cậu khẽ cười, tiếp tục viết.
Gần 11 giờ, hậu quả của dậy sớm kiêm thiếu ngủ ập đến, ngay cả caffeine cũng chẳng thể chống đỡ nổi.
Xuân Tảo che miệng ngáp, mí mắt dần nặng trĩu.
Cô đổi bên chống cằm, cố gắng chiến đấu.
Dòng chữ Hán bé li ti trên tờ giấy càng lúc càng mờ.
Thấy cô gật gù giống gà mổ thóc, Nguyên Dã đoán được phần nào, nhỏ giọng nhắc nhở: "Buồn ngủ thì nằm một lát đi?"
Xuân Tảo liếc cậu, cố tỏ ra mạnh mẽ: "Đâu! Tớ không buồn ngủ."
Cô ổn mà, sao có thể dễ dàng bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Chưa kể, bên cạnh còn có Nguyên Dã, người cuối tuần nào cũng ngủ như chết, lại dồi dào sức sống, khiến cô trông thật yếu đuối.
Hiếm khi đi chơi, nếu ngủ gục thế thì thật có lỗi với "sự sắp xếp chu đáo" của cậu.
Xuân Tảo uống hai ngụm cà phê lớn.
Đặt bút xuống, hai tay chống mặt, xoa xoa, muốn bản thân tỉnh táo.
Cà phê này...
Sao lại hiệu quả hơn cả thuốc mê.
Phát hiện cô gái vẫn chịu đựng uể oải, Nguyên Dã lập tức từ bỏ mọi lời khuyên vô ích, kéo phăng khóa áo khoác.
Tiếng vải sột soạt thu hút ánh mắt mơ màng của Xuân Tảo.
Thiếu niên gấp chiếc áo khoác vừa cởi, đặt ngay ngắn trước mặt cô.
Xuân Tảo sửng sốt, vì hành động bất ngờ của cậu thanh tỉnh vài phần, dùng khẩu hình hỏi: Làm gì thế?
"Lót đầu ngủ." Cậu nói.
Xuân Tảo hiểu, lắc đầu: "Không cần."
"Cầm đi." Cậu tự ý quyết định, nói ngắn gọn, không cho cô phản bác. Sau cùng ngắm nghía tứ phương, cầm điện thoại lên, gõ ghi chú: Nửa tiếng nữa tớ gọi cậu.
Thấy cậu chỉ mặc mỗi cái áo phông trắng mỏng manh, Xuân Tảo không thể tùy tiện tiếp nhận, liền viết vào góc tờ giấy nháp, giơ cho cậu xem: Cậu lạnh không?
Trời này, nhiệt độ nửa vời, cộng thêm việc thư viện không bật lò sưởi, chả biết cậu có bị đóng đá không.
Nguyên Dã vội đánh chữ, thậm chí còn tăng size và in đậm, nhằm nhấn mạnh: Vậy nên mau ngủ đi. Ban đầu chỉ lạnh nửa tiếng, giờ phải lạnh 32 phút rồi.
Xuân Tảo nhịn cười.
Không nghĩ nhiều nữa, cô kéo chiếc "gối tạm" màu đen về phía mình, lấp đầy tất cả giấy tờ và sách vở.
Khi thực sự áp mặt, nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, xúc giác tràn ngập mùi hương dịu nhẹ của nước giặt trên áo thiếu niên. Cô không tự chủ được mà chui vào sâu cánh tay, như đang chìm trong vùng biển xanh biếc đẫm oxy. Cô biến thành con sứa mềm mại trong suốt, giữa nhịp thở đều đặn, dần dần thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái Đất.
Động tĩnh bên trái hoàn toàn tiêu tan.
Nguyên Dã nghiêng mắt nhìn sang, rốt cuộc không cần giấu diếm nữa, có thể chân chính ngắm cô – dù chỉ là gáy.
Cậu ngừng xoay bút, nhìn chằm chằm.
Bỗng dưng, thân thể cô gái khẽ cử động, chắc hẳn muốn đổi tư thế ngủ.
Ánh mắt cậu tựa chú chim sáo, nhanh chóng lướt đi.
Lại quay lại, mặt cô gái quả thực đã đổi hướng.
Đôi mắt cô vẫn thoải mái nhắm chặt, chỉ khẽ mấp máy môi, ngủ ngon lành.
Hai má phúng phính bị chèn ép, tròn xoe.
Nguyên Dã cố nén cười.
Sao thế nhỉ.
Mỗi ngày cô đều làm mới mức độ đáng yêu trong mắt cậu.
Cậu không nhìn nữa, tiếp tục làm bài, cơ mà tốc độ viết giảm hẳn, thời gian giải bài lâu gấp năm lần bình thường, bởi cậu biết rõ nếu viết nhanh thì ngòi bút sẽ ồn ào đến nhường nào.
Giữa chừng không quên chú ý giờ, so sánh với trạng thái Xuân Tảo, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh dậy, cậu tắt chuông báo thức trước.
Có lẽ do thời gian chờ kéo dài, Nguyên Dã buồn chán, liền viết một mẩu giấy, dùng hộp bút đè lên tài liệu trước mặt cô, rồi dạo quanh khu sách gần đó.
Đúng lúc, Xuân Tảo mở mắt, thấy ghế cạnh bên trống không, cô ngồi bật dậy, nhìn quanh, cuối cùng dừng ở mẩu giấy trước mặt.
"Tớ đi đọc sách một lát, có mang điện thoại, tỉnh thì nhắn báo tớ."
Xuân Tảo bất tri bất giác nhìn giờ, nội tâm thét lớn: Đã 12 giờ rồi. Quả nhiên, cô mới ngủ như lợn, tới nỗi Nguyên Dã sốt ruột phải rời chỗ giết thời gian.
Cô gỡ vài sợi tóc dính trên má, gấp lại áo khoác của Nguyên Dã, nhắn tin: Tớ tỉnh rồi, cậu ở đâu?
Nguyên Dã lập tức trả lời: Tớ về luôn đây.
Xuân Tảo: Tớ đi tìm cậu.
Nguyên Dã: Bên này nhiều kệ sách lắm, khó tìm.
Nguyên Dã: Đợi đó, ba phút nữa tớ xuất hiện.
Xuân Tảo đành ngồi yên, bĩu môi nghịch cây bút chì, chợt một bóng người đổ xuống.
Bắt gặp ánh mắt Xuân Tảo, cậu vội nở nụ cười đầy ý vị.
Xuân Tảo hiểu ngay, trả áo khoác cho cậu, làm nốt bài tập văn dang dở.
Điện thoại phát sáng, cô nhận được tin nhắn của cậu: Công chúa, ngủ ngon không?
Xuân Tảo nắm chặt tay, hồi âm: Nhờ phúc của cậu, tạm ổn.
Nguyên Dã: Từ hôm nay, ngôi vị cuối tuần ngủ nhiều nhất thuộc về cậu.
Trẻ con, vô vị, nực cười, Xuân Tảo không thèm trả lời tin nhắn này.
Bên cạnh truyền đến tiếng gió, Xuân Tảo liếc trộm một cái, hóa ra Nguyên Dã đang nhanh nhẹn mặc áo khoác.
Vô duyên vô cớ, cô cảm thấy xấu hổ vì khiến cậu bị lạnh, còn bỏ rơi cậu.
Cô không thể giả vờ thờ ơ được nữa, mở QQ, phối hợp cùng cậu đùa giỡn.
Xuân Tảo: Tớ chỉ làm một ngày thôi.
Nguyên Dã cầm điện thoại, bật cười: Được, bây giờ bắt đầu trao giải.
Cậu giơ cao cuốn sách vừa lấy, đưa cô.
Xuân Tảo tiếp nhận, bìa sách khá đơn giản, ảnh bìa gần giống cây bút chì vươn thẳng lên trời, đầu bút ẩn hiện bóng dáng cô gái và con chim. Cô đọc thầm tên sách, "Bạn nên như chim bay về ngọn núi của mình."*
*tên tiếng anh: "Educated". Bộ này thấy anh t đọc bản Anh bảo hay lắm, tiếc là bên mình chưa nhà xuất bản nào thầu
Rồi quay lại.
Nguyên Dã nhìn cô, cúi đầu giải thích: Khai quang thẻ mượn sách của bản thân, xuất phát từ cuốn này.
Xuân Tảo lật qua vài trang: Kể về cái gì?
Nguyên Dã: Câu chuyện trưởng thành của một cô gái, thoát khỏi sự trói buộc của gia đình thông qua học tập, thể hiện chính mình.
Xuân Tảo ngầm hiểu, khẽ cười. Cô lặng lẽ nhìn trang đầu, lát sau, đột nhiên đứng dậy.
Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái chỉ đằng sau cậu, nơi chồng chất sách, ngỏ ý muốn đi dạo.
Nguyên Dã định đứng dậy đi cùng, nhưng bị cô nhất quyết ấn ngồi xuống, ánh mắt cố chấp như thể khẳng định: Cô không thể lạc được.
Vì thế cậu ngồi yên chờ lệnh.
Nửa tiếng sau, nhận được tin nhắn cầu cứu của Xuân Tảo, cậu bất đắc dĩ cười, nhanh chóng băng qua núi sách đón cô.
Nhân dịp thứ bảy tưởng chừng bình thường mà lại bất thường này, lần đầu tiên trong đời Xuân Tảo mượn hai cuốn sách từ thư viện thành phố.
Một cuốn là tiểu thuyết nước ngoài do Nguyên Dã chọn, một cuốn là cô đặc biệt chọn cho Nguyên Dã–
Để tìm nó, cô không ngại hy sinh, dũng cảm bước vào khu thiếu nhi, một thế giới khác.
Đấy là một cuốn sách tranh dành cho trẻ em với bìa sặc sỡ, tên cũng giản dị rõ ràng, khiến người ta vui vẻ: "Một ngày tốt lành."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Không xem phim, không nắm tay
Cũng có thể là một buổi hẹn hò trọn vẹn, một ngày tốt lành.