Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 35: Sứ giả hộ hoa



 SỨ GIẢ HỘ HOA*

*raw: 护花使者, thuật ngữ mạng TQ na ná "anh trai mưa" bên mình

________

Vùng tam giác sông Trường Giang, xuân thu trôi qua nhanh như kéo thanh tiến độ. Tháng 12 đến, nhiệt độ Nghi thành giảm mạnh xuống mức đóng băng, học sinh ai nấy đều khoác thêm áo bông hoặc áo lông vũ bên ngoài đồng phục.

Buổi tối sau tiết tự học, Xuân Tảo mặc áo khoác lông cừu, đeo balo, một mình bước ra khỏi lớp học.

Ngay lúc tan học, Đồng Việt đã biến mất, lao như bay sang tòa đối diện chặn đường bạn trai, lý do là hai ngày trước cô lỡ xin phương thức liên lạc của học sinh lớp 10 chuyển trường tên Lý Vụ, bị người quen tố cáo với Lục Cảnh Hằng. Nam sinh tức giận, cãi nhau vài câu liền bơ luôn tin nhắn của cô.

Tiết học trước, Đồng Việt than thở khóc lóc (giả vờ) kêu oan cho mình: Anh ấy nói cái gì mà, buộc tội tớ ngoại tình, tớ chỉ muốn thêm một soái ca vào danh sách bạn bè thôi, có sai đâu? Huống chi... tớ chưa xin được.

Xuân Tảo khó phán xét hành vi của cô, đành nói: Cậu vui là được.

Hiếm khi được yên tĩnh dạo bộ trên đại lộ trong trường, hai tay Xuân Tảo đút túi, thấp giọng ngâm nga hát, đột nhiên, có người gọi tên cô.

Xuân Tảo quay đầu, phát hiện là Đàm Tiếu cùng lớp.

Cậu thuộc một trong số ít nam sinh trong lớp, không thân với Xuân Tảo, tạm coi là bạn xã giao. Bỗng dưng bị cậu gọi, cô hơi bất ngờ và bối rối.

Khả năng giao tiếp của Đàm Tiếu không thua kém Đồng Việt, cười thân quen vẫy tay cùng cô: "Ê, sao hôm nay cậu đi một mình thế?"

Xuân Tảo dừng bước: "Đồng Việt có việc nên đi trước rồi."

"Ừ," Đàm Tiếu đáp, kéo một nam sinh từ phía sau bên trái ra, vào thẳng vấn đề: "Vị này... bạn tớ, lớp 1."

Xuân Tảo đứng hình, không hiểu ý chớp mắt hai cái.

Nam sinh kia đeo kính nửa gọng, vẻ ngoài lịch lãm thanh tú. Cậu hơi ngại nhìn Xuân Tảo, kể cả lúc tự giới thiệu cũng không dám chạm mắt cô quá ba giây: "Xuân Tảo, chào cậu, tôi tên Triệu Dục Ninh."

Xuân Tảo gật đầu, nở nụ cười gượng gạo. Bất kỳ tình huống xã giao đột ngột nào cũng khiến cô lo lắng, nhất là khi đối phương còn thuần thục gọi đúng tên cô.

"Vậy tớ đi trước." Đàm Tiếu đẩy nhẹ cánh tay Triệu Dục Ninh, cười đùa dặn dò: "Phần còn lại phụ thuộc vào cậu đấy nhé."

"Biết rồi." Triệu Dục Ninh hơi khó chịu đẩy cậu, lại nhìn Xuân Tảo.

Đàm Tiếu chạy xa dưới ánh hoàng hôn, bỏ mặc Xuân Tảo với nam sinh lớp khác đối mặt trong im lặng.

Lớp mấy nhỉ?

Đầu óc cô có chút rỉ sắt, lớp 1, cùng lớp với Nguyên Dã á?

Cô gái trầm ngâm, không nói gì. Triệu Dục Ninh thấy thế chủ động hỏi: "Chúng ta cứ đứng đây...?"

Xuân Tảo tỉnh táo: "À."

Hai người sải bước tới cổng trường.

Hai tay Xuân Tảo đút túi, dừng chân trước đèn đỏ: "Sao cậu biết tên tôi?"

Triệu Dục Ninh ngập ngừng một giây: "Bài văn của cậu viết rất hay, giáo viên dạy văn lớp tôi phát cho chúng tôi đọc." Hạ giọng bổ sung: "Tôi biết từ lớp 10."

"Ra vậy." Xuân Tảo gật đầu.

Băng qua đường, nam sinh vẫn cố gắng bắt chuyện: "Cấp hai cậu học trường nào?"

Xuân Tảo đáp: "Thực Nghiệm."

Triệu Dục Ninh nói: "Tôi học Dục Tài, cùng khu với trường cậu."

Xuân Tảo hồi tưởng vị trí cụ thể của hai trường: "Nhỉ."

"Chỉ cách 300 mét, hồi đó tan học toàn đạp xe qua trường cậu, không ngờ bây giờ lại cùng học một trường cấp ba."

Cấp cứu, Xuân Tảo hoàn toàn không biết phải tiếp lời kiểu gì.

Từ lúc cậu bất ngờ xuất hiện đến miệng lưỡi lưu loát, có thể nói quá trình và diễn biến này là, trở tay không kịp.

Cô lặng lẽ nắm chặt tay trong túi áo, để bầu không khí không quá khô khan lạnh nhạt: "Tiếc là không cùng lớp."

"Lỗi tại tôi, môn văn không giỏi."

Xuân Tảo trợn mắt. Ai bảo lỗi tại cậu chứ.

Thấy thái độ lạnh nhạt của cô gái có dấu hiệu tan băng, Triệu Dục Ninh liền tuôn hết những thông tin thu thập được nhằm làm cầu nối: "Cậu là cán bộ tiếng anh lớp cậu phải không?"

Xuân Tảo "ừ" một tiếng.

Triệu Dục Ninh biện minh hợp lý: "Tôi thường thấy cậu đến văn phòng. Tiếng anh của cậu chắc giỏi lắm nhỉ?"

Xuân Tảo khiêm tốn đáp: "Tạm thôi."

Triệu Dục Ninh cười: "Tiếng anh của tôi toàn khoảng 130, không lên nổi."

Nói tới học hành, Xuân Tảo mới nhận thấy sự xuất hiện của ống thở trong cuộc trò chuyện ngột ngạt ấy: "Khoảng 130 cũng giỏi rồi."

"Cậu có bí quyết gì không?"

Xuân Tảo nhìn cậu: "Cậu đến hỏi kinh nghiệm học tập của tôi hả?"

Triệu Dục Ninh ấp úng, vành tai ửng đỏ rõ rệt dưới ánh đèn đường mờ ảo tại con ngõ nhỏ: "Chắc thế."

Xuân Tảo quay đầu chỉ về phía cuối ngõ: "Nhưng giờ này có lẽ không được, tôi phải về nhà rồi."

Triệu Dục Ninh liếc nhìn: "Hàng ngày cậu đều về nhà từ đây à?"

Xuân Tảo: "Đúng vậy."

Triệu Dục Ninh: "Con gái một mình đi trong ngõ tối như này, sợ không?"

"Không sao, quen rồi, tôi tự đi được."

Triệu Dục Ninh tung đại chiêu đồng thời là mục đích chuyến này: "Tôi đưa cậu về nha, cậu ở đâu."

Xuân Tảo im lặng vài giây, không lãng phí thời gian nữa, gật đầu đồng ý.

Thâm tâm cô vò đầu bứt tai, đợi về hỏi Đồng Việt cách xử lý tình huống trên thích đáng, dù sao cũng chỉ một buổi tối thôi.

Đối với người không quen, vốn cực khó từ chối hoặc tránh né hiệu quả.

Hai người tiếp tục đi, mỗi tội, ánh sáng con đường hẹp càng mờ, bầu không khí càng nặng nề. Triệu Dục Ninh âm thầm hối hận, rõ ràng đã chú ý cô gái bên cạnh hơn một năm, nhưng lại biết rất ít về cô, ngoại trừ "ngoại hình thanh thuần sạch sẽ", "học lực xuất sắc", "cán bộ tiếng anh", "chưa có người yêu", "có người bạn thân nối khố khó tiếp cận", hầu như cậu không tìm được điểm đột phá khác.

Giống khi làm bài tập.

Nam sinh nóng ruột, tuy nhiên chỉ có thể lặng lẽ hộ tống.

Cuối cùng, nam sinh vắt óc mở lối khác, đợi đến khi đứng dưới nhà cô, cậu sẽ mượn cớ "xin kinh nghiệm học tiếng anh" để xin phương thức liên lạc.

Do đó, cậu thả lỏng tinh thần, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn xíu.

Trái ngược, cả chặng đường Xuân Tảo như trôi qua một kỷ nguyên, tới nỗi thấy biển hiệu quán mì quen thuộc, cô thực sự muốn đập đầu xuống đất, sao mới đi được nửa đường thế trời.

Đúng lúc, phía sau bỗng vang vọng tiếng chuông xe đạp liên hồi với nhịp độ nhanh.

Còn kéo dài không dứt, vừa sốt ruột vừa chói tai, tựa con chim hung dữ mất kiểm soát.

Triệu Dục Ninh đi phía ngoài, nghe tiếng liền tránh đường. Một chiếc xe đạp địa hình đen kịt vụt qua, nếu cậu không tránh kịp chắc sẽ quẹt vào cánh tay mất.

"Ai thế, ý thức kém thật," cậu dõi theo bóng lưng đang lao vun vút của người trên xe, khó chịu: "Đường nhỏ mà còn phóng như cướp, không sợ đâm người khác à."

Xuân Tảo nhìn sang, nhíu mày, khẽ shhh một hơi. Ngại nói với Triệu Dục Ninh rằng người đó chính là bạn cùng lớp cậu.

Có điều, cậu đều quen hai người, sao không chào hỏi gì nhỉ?

Ngoại trừ bối rối, Xuân Tảo hơi không vui.

Thay vì thờ ơ chuồn như vậy, không thể làm người tốt giúp cô giải thoát khỏi đầm lầy xã giao khốn khổ hả?

Ba phút sau, tới tiểu khu, Xuân Tảo y hệt được ân xá, vô thức bước rộng hơn. May tòa nhà thuê không xa cổng chính, thắng lợi trong tầm mắt.

"Đằng kia." Cô chỉ hướng thang bộ số ①, quen cửa quen nẻo đến đấy.

"Ừ... được." Triệu Dục Ninh vẫn đang âm thầm lên kế hoạch hỏi xin phương thức liên lạc, chậm chạp bám theo.

Nhưng, khi gần tới cửa thang bộ, một bóng dáng cao lớn nổi bật đứng dưới bậc thềm. Thấy họ, thiếu niên ngừng nghịch chùm chìa khóa, khuôn mặt trắng sáng quay lại, ánh mắt hờ hững, tâm trạng khó lường.

Xuân Tảo chưa kịp mở miệng, Triệu Dục Ninh bên cạnh đã ngạc nhiên kêu: "Nguyên Dã?"

Kế tiếp ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt: "Cậu cũng ở đây à?"

Nguyên Dã lạnh lùng "ừ" một tiếng, ánh mắt quét qua Xuân Tảo, không chút sức lực nhìn cô, rồi xoay người leo thang bộ.

Ánh mắt ấy, giống như dán mảnh băng vào gáy cô, khiến Xuân Tảo không khỏi co rúm người, tim thì nhảy cầu.

Cô vội nói rõ với Triệu Dục Ninh: "Ờm... tôi lên trước nhé."

Triệu Dục Ninh tỉnh lại từ cuộc gặp bất ngờ với đại ca lớp, gọi Xuân Tảo.

Xuân Tảo quay đầu.

Triệu Dục Ninh lấy điện thoại trong túi ra, không do dự nữa: "Chúng ta có thể thêm..."

Chưa nói hết câu, đã bị thiếu niên trên bậc thềm ngắt lời: "Cậu có vào không?"

Triệu Dục Ninh giương mắt, phát hiện Nguyên Dã bất động giữ cửa, ánh mắt không đặt vào đâu.

Cậu hiểu nhầm người bạn vốn có nhân duyên tốt này đang mời mình lên nhà chơi, cười từ chối: "Hôm nay muộn rồi, lần sau đến nha, làm bài hay chơi game tùy cậu chọn."

Đồng tử Nguyên Dã khẽ chấn động, hất cằm, ý bảo cô gái cạnh cậu ta: "Tớ không nói cậu, tớ nói cô ấy."

Triệu Dục Ninh sững sờ, hoài nghi nhìn qua nhìn lại hai người.

Xuân Tảo muốn đào đất chôn mình, lần hai gượng gạo tạm biệt Triệu Dục Ninh: "Không sớm nữa, tôi lên trước, hôm nay cảm ơn cậu đưa tôi về."

Nhanh chóng buông ba câu, cô lướt qua Nguyên Dã, di chuyển lên cầu thang.

Cạch, cửa sắt đằng sau tự động đóng, tiếng leo cầu thang của thiếu niên ngày càng gần. Xuân Tảo quay đầu nhìn cậu, định phàn nàn do bị phớt lờ trên đường, đối phương đã cất tiếng trước, ẩn ý nói:

"Kia là sứ giả hộ hoa của cậu hả?"

Xuân Tảo không dám chắc hỏi: "Cậu không nói mỉa đúng chứ?"

Nguyên Dã nhún vai: "Có à, tớ đang nói sự thật."

Xuân Tảo lập tức thấy ấm ức: "Sứ giả hộ hoa gì. Tan học gặp bạn cùng lớp, sau đó chui ra một nam sinh, thế thôi."

"Vừa quen đã cho cậu ta đưa về, quả thật cậu rất tin tưởng bạn học lạ mặt nhỉ."

Xuân Tảo im lặng trước lời lẽ châm chọc của cậu.

Góc độ trọng điểm người này thật kỳ quặc ha.

Nạn nhân câu chuyện, người bất đắc dĩ phải xã giao chẳng phải là cô sao?

Cậu thì hay rồi, lại nhắm vào cô.

Xuân Tảo hít nhẹ: "Cậu ấy cứ đòi đưa, tớ biết nói gì?"

Hiếm khi Nguyên Dã gây sự: "Cậu không biết từ chối à?"

Bỗng dưng nhỏ giọng, tự kết luận: "Ừ, sao có thể không biết chứ, mỗi lần từ chối tớ đều trơn tru lắm mà."

Xuân Tảo kinh ngạc dừng bước, quay đầu tranh luận: "Cậu đừng thừa cơ khiêu chiến nhé, tớ có thường xuyên từ chối cậu đâu?"

Nguyên Dã cũng dừng bước sau một bậc, làm ánh mắt hai người tình cờ ngang bằng nhau. Trong khoảng cách cực gần, kèm theo ánh đèn cảm ứng trắng lạnh chiếu xuống, đôi mắt sáng ngời của thiếu niên như loại vũ khí sắc bén, cắt nát trái tim cô, khiến ngực cô vỡ vụn.

"Thế à," cậu thu lại những lời nói bóng nói gió sau khi vào cửa, giằng co với cô: "Người khác mới quen liền quang minh chính đại đưa cậu về tận nhà, còn với tớ thì vừa gần trường có tí là phải giữ khoảng cách luôn, lén đưa hộp sữa thôi cũng bị chỉ trích, rốt cuộc tớ khác biệt hay cậu ta khác biệt?"

Ngữ điệu của cậu dần gấp gáp, nói xong lời cuối, không thèm che giấu sự trách móc nữa.

Xuân Tảo cứng họng.

Sao có thể đạt tới trình độ thù dai thế này nhỉ

Cậu muốn lật tờ giấy nợ cũ ấy mấy lần.

Thật nhàm chán.

Thật vô lý.

Ý chí tranh cãi biến mất trong tích tắc, Xuân Tảo bình tĩnh, vạch trần tính xấu chưa từng bộc lộ của cậu: "Nói rõ đi, cậu đang bực cái gì?"

Câu nói tựa cây kéo, lập tức cắt đứt sợi dây căng thẳng. Đôi mắt vốn nghiêm túc trước mặt giảm hẳn uy lực.

Cầu thang yên tĩnh hai giây, thiếu niên im lặng quay mặt, bước qua cô lên tầng, thoát khỏi tầm mắt.

Về đến phòng, Nguyên Dã ném balo trên bàn, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Mắt mất tiêu cự một hồi, lồng ng.ực phập phồng chậm rãi dịu êm.

Não bộ cũng vậy.

Sau khi chạm điểm sôi, đột nhiên nguội lạnh.

Cậu đang làm gì thế?

Hối hận vò tóc, Nguyên Dã lấy điện thoại ra, ngồi ngay ngắn, chống khuỷu tay lên bàn, mở avatar chú chim nhỏ, gõ vài chữ rồi lại xóa hết, sắp xếp dòng suy nghĩ hỗn loạn:

– Xin lỗi, tớ không nên nói vậy.

– Cũng không nên can thiệp vào quyền tự do kết bạn của cậu.

– Ban nãy tớ sai.

– Sau này sẽ không tái diễn nữa.

Bốn câu tựa hồ tiêu hao hết sức lực còn thừa.

Nguyên Dã chống cằm, buông điện thoại, dừng ở đoạn chat kia, nhìn chằm chằm màn hình liên tục tắt đi bật lại.

Duy trì trạng thái đó suốt mười phút, cậu mới đứng dậy, lúc thì nằm dài thả lỏng trên giường, lúc thì mở cửa sổ thông khí, lúc thì đứng sau cửa, lúc thì dựa vào tường lắng nghe.

Tâm trạng bồn chồn*, đứng ngồi không yên.

*raw: 心浮气躁 (tâm phù khí tảo)

Thi đại học... không, cả đời này, cậu sẽ không bao giờ quên định nghĩa của hai thành ngữ trên. Minh chứng cho bản thân cậu hiện tại.

Rốt cuộc, màn hình điện thoại chưa từng bị ngó lơ cũng phát sáng, thông báo có tin nhắn mới.

Nguyên Dã bấm vào.

Con ngươi thiếu niên hơi co lại.

Là tin nhắn của cô gái phòng bên, cô không chấp nhận lời xin lỗi, cũng không buộc tội sự vô lý của cậu.

Năm chữ* đơn giản dứt khoát, vỏn vẹn trả lời câu hỏi cuối cùng cậu đã thốt ra trong lúc tức giận ở cầu thang:

*raw: 是你不一样

"Là cậu khác biệt."

Tác giả có chuyện muốn nói:

– Năm chữ, khiến giáo thảo mất ngủ cả đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.