Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 40: Quỹ kiến hải



Cửa sắt ở trước mặt nặng nề mở ra, nhắc nhở nhanh chóng bước vào nhưng trống ngực Xuân Tảo vẫn đang gióng lên liên hồi. Lòng bàn tay của cô thấm mồ hôi, bàn tay nắm chặt tay cô kia ấm nóng vô cùng. Trong không gian yên tĩnh, chỉ vỏn vẹn năm phút đồng hồ mà trong đầu cô như trải qua cuộc đua nước rút.

Ánh mắt Xuân Tảo chưa từng lay chuyển.

Ngoài cửa đông đúc những ánh mắt sáng bừng, những gương mặt lạnh lùng đáng sợ của các NPC, chỉ trong chưa đến một giây sau bọn họ đã chen lấn nhau ùa vào.

Nguyên Dã phản ứng cực nhanh, xoay người bọc cô gái vào góc tường để che chắn.

Cánh tay cậu chống cạnh một bên má cô, mặc cho "bầy zombie" phía sau la ó, xô đẩy thế nào cũng cố gắng không để cơ thể mình chạm vào cô.

Ánh mắt thiếu niên sát bên sáng ngời lại mạnh mẽ, mà trong lòng Xuân Tảo bỗng cảm thấy hơi xót xa.

Và cả niềm vui nho nhỏ.

Dường như trong nháy mắt cô cảm giác mình không kìm lòng được, cánh tay khẽ nâng lên muốn nắm lấy tay cậu, nói cho cậu biết:

Cậu có thể chạm vào cô, cô cũng có thể bảo vệ cậu, cho dù phải chịu đựng đau đớn đi về phía tử thần cô cũng sẽ không lùi bước hay chần chừ.

Nhưng cô đã kiềm chế được.

Sau khi được nhân viên công tác dẫn ra khỏi mật thất, xung quanh khôi phục lại ánh sáng, Xuân Tảo nghĩ lại vẫn thấy sợ, cất giọng oán trách: "Hai người các cậu gài chúng tớ!"

Vất vả khổ sở suốt một tiếng, chỉ còn một vòng nữa là trốn thoát nhưng lại vì hai người Đồng Việt và Lục Cảnh Hằng không mở khóa thang máy đúng thời gian quy định mà lần thử thách mật thất này của họ đã thất bại.

Cùng vì vậy mà xảy ra cốt truyện "Zombie bùng phát" như vừa rồi.

Đồng Việt ngoáy ngoáy lỗ tai, biểu cảm rất ngứa đòn: "Nào có, IQ hai người bọn tớ cộng lại khéo cũng chỉ bằng một nửa hai cậu, kết quả chẳng rõ như ban ngày rồi còn gì? Theo tớ ấy, chia hai tổ nam nữ, Xuân Tảo đi cùng tớ, Nguyên Dã đi cùng Lục Cảnh Hằng, như thế chúng ta mới vượt qua thử thách được.

Cô nàng bỗng dưng hớn hở: "Nhưng mà... Hai người các cậu có chịu không? Tớ không muốn làm kẻ xấu đâu nhé."

Xuân Tảo không lên tiếng, ngón tay khẽ run rẩy khi nghĩ đến khung cảnh hấp dẫn vừa rồi trong mật thất.

Nguyên Dã quay lại sau khi đã đã lấy phiếu ưu đãi từ nhân viên phòng chơi, tay đút túi áo, giọng điệu và biểu cảm đều không có gì khác lạ: "Lát nữa đi ăn gì đây?"

Xuân Tảo liếc cậu một cái, sao người này có thể bình tĩnh như vậy được nhỉ? Còn cô, rung động ban nãy chưa dứt, Xuân Trao nắm chặt bàn tay hẵng còn âm ẩm mồ hôi.

Đồng Việt mừng rỡ hỏi: "Anh rể lại muốn mời khách à?"

Nguyên Dã cười nhạt: "Biết đâu đấy."

Vốn đều là "người nhà", Lục Cảnh Hằng đương nhiên không muốn bị giáng cấp xuống thành kẻ ăn nhờ ở đậu: "Trưa anh mời." Cậu ấy nhìn về phía hai cô gái: "Hai người muốn ăn gì?"

Sau cùng mọi người chọn một quán ăn nổi tiếng được đánh giá cao.

Xuân Tảo lật xem thực đơn, nhìn giá cá món ăn mà xoắn cả tóc: "Như này có vẻ đắt quá."

Đồng Việt chống má, liên tục xúc bánh ngọt ăn: "Chút tấm lòng thôi à, tiền mừng tuổi của Lục Cảnh Hằng đến năm con số, với cả vừa nãy chơi escape room giá cũng không rẻ."

Xuân Tảo kinh ngạc đến suýt rơi cằm, quay sang hỏi Nguyên Dã: "Escape room bao tiền?"

Đồng Việt nói: "Mỗi người 258, còn là giá theo đoàn rồi đấy."

Xuân Tảo ngạc nhiên: "Đắt vậy á, thế mà anh không báo cho em."

Nguyên Dã phong khinh vân đạm: "Có gì hay đâu mà nói.", khẽ nhướng mày: "Sao, em muốn quản tiền của anh à?"

Xuân Tảo im lặng, hai tay bưng cốc lên uống nước.

"Eo ——" Đồng Việt giật mình, gương mặt nhăn lại, hai tay xoa xoa như thể sởn gai ốc. Lúc ăn xong, nhắm khi Lục Cảnh Hằng vừa thanh toán, cô nàng bắt chước giọng điệu Xuân Tảo nhưng ra vẻ nũng nịu gấp mười lần: "Đắt vậy á ~ Thế mà anh không báo cho em ~ "

Hai nam sinh cùng cười phá lên.

Còn Xuân Tảo chỉ có thể đuổi đánh Đồng Việt với gương mặt đỏ ửng như táo chín.

___

Do hai giờ chiều Xuân Tảo còn phải giao bài cho người ta nên nhóm bốn người nhanh chóng giải tán, Nguyên Dã vẫy một chiếc xe taxi trống chạy qua, hai người lần lượt ngồi vào hàng ghế sau.

Nguyên Dã hỏi: "Em hẹn bạn kia ở đâu vậy? Có phải vẫn ở Thành Khang Môn không?"

Xuân Tảo lắc đầu: "Không ạ, bọn em hẹn nhau ở quán Pizza Hut đường Thanh Bình."

Nguyên Dã báo với tài xế, sau đó đánh giá: "Chỗ lần này chọn có vẻ quang minh chính đại phết đó."

Xuân Tảo nghẹn lời, khẽ cười: "Vâng, đâu giống ai đó, cứ thích mấy chỗ bí mật cơ."

Trán Nguyên Dã nhăn lại, vội giãn ra: "Anh đâu... Lâu lắm không đi rồi."

Xuân Tảo nắm chặt móc khóa balo đang ôm trước ngực: "Từ lúc nghỉ đến giờ không thấy mặt anh, ai biết anh có đi hay không?"

Nguyên Dã ngả người trên ghế dựa, đường nét quai hàm hiện rõ ràng: "Trời đất chứng giám, có lần nào em nhắn tin mà anh không trả lời ngay hả?"

Chuyện này thì đúng thật, Xuân Tảo khẽ cười.

Nguyên Dã nhìn cô, đương nhiên thấy được nụ cười nhẹ nhàng ấy, cậu đưa tay lấy chiếc balo trước ngực Xuân Tảo chuyển về phía mình.

Bỗng dưng không còn vật nặng trước người nữa, Xuân Tảo quay sang nhìn cậu.

Thiếu niên xách quai balo, thử tính trọng lượng, rồi đặt nó trên đùi.

Cậu bất ngờ: "Nặng phết nhỉ, rốt cuộc em làm giúp bọn họ bao nhiêu bài tập nghỉ đông thế?"

Xuân Tảo mím môi: "Có nhiều đâu, không bằng 1 phần năm ngoái."

Nguyên Dã suy ngẫm: "Khoản quỹ gì đó của em cần bao nhiêu vậy?"

Xuân Tảo cũng không phân biệt con số cụ thể, ước mơ của con người thì làm gì có hạn mức chứ, cô đành đáp qua loa: "Chắc chắn càng nhiều càng tốt."

Sau đó, cô còn trịnh trọng sửa câu cậu vừa nói: "Anh không thể nói là "khoản quỹ gì đó", nó là "Quỹ Kiến Hải".

Nguyên Dã lặp lại lời cô, cảm thán: "Càng nhiều càng tốt. . . Đúng là con gái, lòng tham vô đáy."

"Anh nói gì cơ?" Sao tự nhiên thành lòng tham.

Cô vờ tức giận, giơ tay định giật lại chiếc balo nhưng Nguyên Dã giữ rất chặt, chút sức của cô chẳng làm nên trò trống.

Dùng hết sức bình sinh mà không lay động được, Nguyên Dã vẫn ung dung ngồi vững khiến Xuân Tảo tức sôi, cậu thích làm người khuân đồ vậy thì cho cậu làm. Cô không thèm lấy trứng chọi đá nữa, yên lặng ngồi nhìn biển báo, tòa nhà qua cửa kính.

Sau khi đến nơi, hai người tản bộ trên vỉa hè, balo của Xuân Tảo do Nguyên Dã cầm, mãi tới lúc thấy An Dập với thiếu niên lạ mặt ở Pizza Hut, nó mới trở về tay cô.

An Dập đã gọi trước mấy món, đầy một bàn ăn háo hức chờ Xuân Tảo.

"Ai thế?" Xuân Tảo ngồi đối diện cô ấy, chuẩn bị ăn bữa tiệc thứ hai trong ngày.

An Dập hào phóng giới thiệu: "Bạn trai tớ, Tiểu Tiết."

Xuân Tảo sững sờ, xem ra Tiểu Lâm mùa đông năm ngoái cô gặp thành quá khứ rồi.

Vấn đề là cô không hề nghĩ tới tình huống này, trong đống bài tập kia còn có mấy quyển đặc biệt đổi sang kiểu chữ Tiểu Lâm

An Dập cũng hớn hở ngắm soái ca trắng trẻo bên cạnh: "Xuân Tảo, đây là bạn trai cậu à?"

Xuân Tảo nóng bừng mặt: "Không phải, cậu đừng nói lung tung." Cô cùng An Dập chả thân thiết lắm nên hơi ngại kể.

"Thế thì là. . . ?"

Nguyên Dã đáp thay, giọng điệu hài hước: "Vệ sĩ cho cậu ấy."

An Dập suýt sặc ngụm Coca đang uống dở, nhìn người bạn học lâu nay luôn điềm đạm: "Không ngờ đấy Xuân Tảo, cậu cũng biết chơi đó chứ."

Xuân Tảo: ". . ."

Hết đường chối cãi, chỉ còn cách quay lại chính sự, cô lấy từ balo ra chồng vở dày: "Cậu kiểm tra xem."

Cô gái tóc hồng xinh đẹp vẫn thản nhiên như thường lệ, mặt đầy vẻ "tớ cực kì yên tâm", không thèm ngó một cái đã nhét hết giáo trình vào balo mình, đồng thời đưa Xuân Tảo tiền mặt: "Giống năm ngoái nhé."

Xuân Tảo đếm tiền sau đó trả ba tờ: "Đừng cho thêm nữa, lần trước lấy như vậy tớ ngại lắm rồi."

Bạn trai mới của An Dập lên tiếng: "Ấy cậu cứ cầm đi "

An Dập liên tục phụ họa: "Đúng đấy, chỗ quen mà, cần gì khách sáo. Sang năm không còn cơ hội nữa, tớ nhớ cậu lắm đó."

Nói xong còn làm bộ lau nước mắt.

Xuân Tảo cảm động, trong lòng trào dâng chút do dự. Nhưng nhìn gương mặt lạ lẫm bên cạnh An Dập, cô lại ngần ngại: "Chủ yếu là vì năm nay tớ không đổi kiểu chữ nam khác, tớ tưởng vẫn. . ."

An Dập bừng tỉnh, cười ha hả: "Trời có sao đâu, cậu kính nghiệp thế này đáng yêu thật đấy."

Nguyên Dã nghe vậy liền tán đồng nhếch khóe miệng, Kỳ thực An Dập nói hộ suy nghĩ của cậu luôn.

Xuân Tảo ngẩn người, không biết nói gì.

Sau khi tạm biệt An Dật, Xuân Tảo mở định vị, đi thẳng đến cây ATM gần nhất, định đem số tiền kiếm được từ việc làm bài thuê năm nay gửi vào chiếc thẻ ngân hàng đã lén làm trước đó. Ban đầu, để làm được chiếc thẻ này, cô đã phải tốn rất nhiều công sức, cuối cùng còn phải dùng số điện thoại của Đồng Việt để đăng ký.

Cô đẩy cửa bước vào, Nguyên Dã theo sau tuy không tới gần.

Xuân Tảo đứng trước máy ATM, quay đầu nhìn cậu, quái lạ hỏi: "Anh đứng xa như vậy làm gì?

Giày thiếu niên khẽ động, hướng về đường phân cách cảnh báo màu vàng.

Xuân Tảo bật cười: "Có cần đến mức này không?"

Nguyên Dã thong thả đáp: "Vệ sĩ phải có tự giác của vệ sĩ chứ."

Xuân Tảo: ". . ."

Cô lườm cậu một cái, rồi quay người đút tiền vào máy. Nguyên Dã chăm chú nhìn cô bận rộn, cậu cũng không đứng yên, sang máy ATM trống người bên cạnh.

Xuân Tảo hài lòng rút thẻ, nghe thấy máy bên cạnh truyền đến tiếng đếm tiền, kêu mãi mới ngừng.

Cô lùi lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Dã cụp mi, chuyên chú nhìn từng xấp tiền mặt được máy nhả ra.

Cô nghi hoặc: "Anh rút tiền hả?"

Nguyên Dã vẫn nhìn thẳng phía trước: "Ừ."

"Anh muốn mua gì sao?"

Nguyên Dã không trả lời.

Cậu rút xấp tiền vừa được nhả ra, cất thẻ, đi về phía cô và nói: "Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn góp cổ phần "Quỹ Kiến Hải" của em."

Thay vì nói vòng vo kiếm cớ chi bằng nói thẳng, cậu biết cô sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, cô gái thấy động tác dứt khoát và độ dày của xấp tiền thì hoảng hốt, liên tục khoát tay: "Không được, như này nhiều quá...À không, một tờ em cũng không lấy đâu. Đây là khoản tiền em muốn tự mình để dành." Lúc trước cậu đề nghị giúp cô giải quyết bài tập nhằm kiếm tiền đã vô cùng cảm kích rồi.

Nguyên Dã chỉ bình thản nói: "Không phải cho em đâu. Dù sao cũng phải dùng, em chỉ giữ giúp anh kinh phí cho chuyến đi thôi."

Xuân Tảo ngơ ngác: "Kinh phí chuyến đi gì cơ?"

Cậu cầm bàn tay cô rồi đặt một nửa tiền vào đó, lấy bàn tay còn lại phủ lên trên, tránh cô rút tay hay có ý từ chối.

Đây là xúc động bộc phát của cậu, cũng là ý định mà cậu sẽ kiên quyết theo đuổi.

Giọng điệu thiếu niên khá nghiêm túc, như thể một lời ước định:

"Mùa hè sau khi thi Đại học, anh cũng muốn đi ngắm biển."

"Cùng em.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chuẩn bị kích hoạt vòng đại pháp thời gian đầu tiên, ngồi vững nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.