Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 41: Người có màu sắc



Nguyên Dã không phải chưa từng nhìn thấy biển.

Ngược lại, khi còn rất nhỏ, mẹ cậu, Hướng Mẫn Thận, đã cố gắng tìm mọi cách để đưa cậu đi nhiều nơi, gần thì có những công viên đẹp đẽ, xa thì có những ngọn núi xanh mướt ở New Zealand, nơi là bối cảnh bộ phim "Người Hobbit". Cậu từng bị cháy nắng trên đảo, cũng từng thức trắng đêm trong căn nhà kính trong suốt tại Phần Lan giữa tiết trời băng giá, chỉ để chờ ánh sáng mỏng manh như màn tơ của cực quang soi rọi bốn phương. Bà khuyến khích cậu đọc nhiều sách, hiểu rõ bản thân, đồng thời nói với cậu rằng điều quan trọng nhất con người cần tôn trọng là trái tim bản thân.

Nhưng cuộc hôn nhân của bà không hạnh phúc, tính cách bà quá mạnh mẽ, rực rỡ và thanh bạch, tựa bông hoa thược dược tươi đẹp cắm ở chiếc bình phổ thông.

Đặc biệt, sau khi có con, bà và Nguyên Ngật thường xuyên xảy ra tranh cãi, từ cách đối nhân xử thế đến quan điểm giáo dục, thậm chí một món ăn không hợp khẩu vị, cũng có thể trở thành ngòi nổ cho cuộc chiến của họ.

Câu nói mà bà nói với Nguyên Ngật nhiều nhất là: "Anh trước đây không hề như vậy."

Còn bố cậu như nghe thấy chuyện cười, lạnh lùng hỏi lại: "Vậy em có còn giống như trước đây không?"

Vòng tuần hoàn vĩnh cửu.

Cuối cùng, một ngày nọ, tình yêu của bà dành cho người đàn ông này, cho gia đình này, đã bị hiện thực bào mòn cạn kiệt.

Bà nộp đơn ly hôn.

Và không chút do dự, không chút vướng bận mà dứt áo ra đi.

Thanh toán một lần tất cả chi phí cấp dưỡng, bà rời khỏi ngôi nhà này, thành phố này, đất nước này, bặt vô âm tín.

Màu sắc trong cuộc sống của Nguyên Dã cũng dừng lại tại đó. Suốt quãng thời gian dài, ký ức của cậu y hệt chiếc máy chiếu lỗi, liên tục tua đi tua lại hai cảnh quay, một là cái đêm cậu phát hiện mẹ đã dứt khoát rời đi, hai là cảnh Nguyên Ngật ngồi sau quầy bar trong phòng bếp, hút thuốc không ngừng. Bóng tối mờ mịt, làn khói trắng xóa lượn lờ bay, tô điểm khuôn mặt im lặng xám xịt của người đàn ông.

Cuối cùng nhảy vọt đến các đốm tuyết tuyệt vọng.

Thế giới kể từ ấy trở thành đen trắng, cậu cũng trở thành khán giả bên ngoài màn ảnh, bị đơn độc giam cầm trong rạp chiếu phim.

Đáng tiếc là câu chuyện cuộc sống sẽ không dừng lại vì sự rời đi của cậu.

Nguyên Ngật sau khoảng thời gian ngắn suy sụp, đã thay đổi tư duy, đón nhận và tận hưởng "sự tự do thực sự" sau khi vợ rời đi.

Tổ chức giáo dục do họ cùng nhau thành lập, dưới sự chỉ huy của ông, chính thức chuyển đổi, từ định hướng phát triển toàn diện sang bồi dưỡng chuyên môn với đào tạo thi đấu. Đồng thời, con trai của ông, Nguyên Dã, người thừa hưởng hoàn hảo bộ gen của bố mẹ, cậu bé hồi nhỏ đã thể hiện năng khiếu và khả năng khác thường, bắt đầu được tiếp nhận hệ thống huấn luyện nghiêm ngặt, Nguyên Ngật chiêu mộ huấn luyện viên toán Olympic với mức giá cao để dạy riêng cậu.

Sau này, các giải thưởng đứng đầu các cuộc thi như Hướng Mỹ, Hy vọng, Toán học người Hoa(*), AIMO, Olympic... và thành tích xuất sắc liên tục được tuyển thẳng vào trường cấp hai, cấp ba trọng điểm, thực sự trở nên nhàm chán như ăn cơm uống nước.

(*) Các cuộc thi Toán học nổi tiếng tại Trung Quốc

Chứng chỉ và cúp của cậu trưng bày ở vị trí cao nhất trong tủ kính văn phòng tổng công ty giáo dục Minh Tư.

Xứng đáng là biển hiệu vàng, phụ huynh và học sinh đến đăng ký lớp học gần như làm vỡ cửa.

Nguyên Dã không phản đối vấn đề này.

Sau khi mẹ cậu rời đi, ở cái tuổi dò dẫm tìm đường, cậu dần mất phương hướng, trở thành người lạc lối.

Cậu nghĩ, nếu làm một cái vỏ bọc khuôn mẫu, đẹp đẽ và rực rỡ thay mình sống hết cuộc đời này, chẳng có gì to tát.

Chỉ là khi nhìn thấy trăng tròn trăng khuyết, bốn mùa chuyển dời, trong lòng cậu thỉnh thoảng sẽ trào dâng nỗi buồn bã phẫn uất không thể nói thành lời, giống như tỉnh giấc từ cõi mộng hư ảo, sau đó bị đám mây phiền phức nuốt chửng chính mình. Cậu ghét mọi thứ hiện tại, cũng đau khổ nhớ đến người mẹ lòng dạ sắt đá của mình. Nhưng hôm sau, cậu lại rạng rỡ chói sáng tựa mặt trời đến trường.

Kết thúc nghỉ đông lớp 10, trở lại trường, cậu ngạc nhiên phát hiện, trong khung cảnh tối tăm ảm đạm quen thuộc, xuất hiện một người có màu sắc.

Cậu không thể nói rõ đó là màu sắc gì, có lẽ là màu xanh lam nhạt, hoặc như tên cô, bầu trời đầu xuân, chồi non mơn mởn, chỉ cần chạm mắt lập tức cảm nhận được.

Cậu đoán, có lẽ do phản ứng hóa học lẫn hiệu ứng tăng cường vì cuộc gặp gỡ tình cờ vào dịp Tết Nguyên Đán.

Lúc đó, cậu lạ nước lạ cái, bởi sốt cao mà thất bại, bị loại khỏi trại đông, dưới sự tiếc nuối và áp lực mạnh mẽ của bố cậu, chuẩn bị chinh chiến đội tuyển quốc gia lần hai nhằm giành suất tuyển thẳng Thanh Hoa Bắc Đại.

Cậu mải miết giải đề ngày đêm, không để ý xung quanh.

Ngoài dự đoán, vào kỳ nghỉ hè lớp 10, cậu gặp lại cô ngoài trường. Hôm ấy là giữa hè tháng bảy, tiếng ve kêu ồn ào, cậu ngang qua bóng cây, đẩy cửa bước vào một quán cà phê, sắp dành buổi chiều nhàm chán này ở đấy.

Nhân lúc lấy đơn đợi món tại quầy thu ngân, Nguyên Dã rút điện thoại lướt xem tin tức thể thao đang được đẩy lên trang đầu tìm kiếm.

Vừa định tháo mũ lưỡi trai để quạt thì một giọng nói trẻ trung ngọt ngào thu hút cậu.

Cậu ngó sang, bất ngờ: sao lại là cô.

Nguyên Dã kéo thấp vành mũ xuống vài phần, yên lặng quan sát.

Cô gái đứng trước quầy thu ngân, nhân viên hỏi cô cần gì.

Cô gái có vẻ rất vội vã, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, má ửng hồng vì nắng, nhưng sắc mặt thản nhiên, không hề ngại ngùng: "Em không mua gì, chỉ muốn hỏi một chuyện thôi ạ. Xin hỏi bên chị có tuyển nhân viên làm thêm vào mùa hè không?"

Nhân viên chăm chú đánh giá cô gái: "Em mấy tuổi rồi?"

Cô gái trả lời: "Em sắp lên lớp 11 ạ."

Nhân viên cười: "Phải đủ tuổi thành niên mới được, đợi sau khi thi đại học xong hãy đến nhé."

"Vâng, em cũng định đợi đến kỳ nghỉ hè lớp 12 mới đến." Dường như cô đã nhận được câu trả lời hài lòng, lông mày cong cong, nói lời cảm ơn rồi rời chỗ đó.

Có điều không rời cửa hàng.

Cô đeo chiếc túi tote rộng rãi, lững thững dạo quanh khu vực bán cốc chén và hạt cà phê trong tiệm, cuối cùng dừng chân trước bức tường dán bưu thiếp công khai, đọc thơ hoặc nguyện vọng khách hàng viết.

Nguyên Dã nhận khay đựng americano đá cùng croissant gà, tìm vị trí có góc nhìn vừa phải, không mở điện thoại xem livestream hoặc video giết thời gian khi ăn nữa.

Cô gái đứng một mình ở đó, lật xem từng tấm bưu thiếp, gần như đọc hết chúng.

Dòng người qua lại ít nhiều sẽ nghi hoặc nhìn cô, nhưng cô chăm chú, im lặng y cây cỏ lau bên hồ, không mảy may quan tâm đàn ngỗng uống nước, cũng không để ý thời tiết thay đổi.

Mỗi lần gặp cô, cô đều cho cậu cảm giác nữ chính phim Ghibli, dũng cảm, thuần khiết, chữa lành một cách khó hiểu.

Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng di chuyển.

Cô trở về quầy hàng, chậm rãi chọn một tấm bưu thiếp, đến quầy thu ngân thanh toán.

Sau khi quay lại, cô tìm chỗ trống ngồi xuống, lấy bút bi từ trong túi ra viết lên mặt sau bưu thiếp.

Bàn tay cầm bút chuyển động nhẹ nhàng, từng nét từng chữ, trang trọng nghiêm túc.

Viết xong, cô ngó đồng hồ đeo tay, chắc thấy thời gian không còn sớm, không thể ngồi đợi mực khô.

Thế là cô giơ cao tấm bưu thiếp màu xanh lam, phù phù thổi mấy lần, sau khi xác nhận, cô quay lại bức tường đầy ắp bưu thiếp, lấy kẹp gỗ treo nó trên cao.

Dõi theo cô gái rời tiệm, Nguyên Dã mới nhớ ra phải ăn nốt phần bánh thừa.

Buổi tối, ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, cậu đeo balo chuẩn bị về nhà, trước khi ra cửa, cậu dừng chân trước bức tường đó.

Tấm bưu thiếp mà cô gái viết không khó tìm, vẫn chưa bị người đến sau chiếm chỗ, màu xanh mênh mông đặc biệt bắt mắt. Chỉ khi đến gần mới có thể nhìn đó là mặt biển, mặt biển xanh lam, tĩnh lặng mát mẻ, như tấm lụa lướt qua ánh mắt.

Cậu lật nó, mặt sau là dòng chữ thanh tú mạnh mẽ:

"Tôi sẽ bơi mãi đến khi nước biển chuyển xanh." (*)

(*) Xuất phát từ câu nói của nhà văn Dư Hoa (Trung Quốc). Theo lời ông, từ nhỏ ông đã có một thắc mắc: Tại sao biển được miêu tả trong sách vở, trên ảnh là màu xanh mà nước biển ông nhìn thấy thực tế lại là màu vàng. Vì vậy có lần ông đã nhảy xuống biển, và liên tục bơi với ý nghĩ chỉ cần cứ bơi như vậy thì sẽ có thể bơi đến nơi nước biển có màu xanh.

Hàm ý của câu này để khích lệ con người tiến về phía trước, kiên trì theo đuổi mục tiêu của mình

Chữ ký không phải tên cô, mà là hình vẽ chú chim đơn giản, dang cánh sẵn sàng bay.

Nguyên Dã thú nhận với cô về lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng giữ lần gặp gỡ thứ hai trong lòng.

Sau khi về nhà hôm ấy, dòng chữ trên tấm bưu thiếp của cô gái tựa hồ trở thành câu thần chú, sự thấu cảm tâm linh, chạm linh hồn cậu.

Cậu không ăn cơm, cũng không bật đèn.

Nằm trằn trọc trong căn phòng đen kịt, cậu bắt đầu suy xét bản thân ngu dốt, cứ bị động để hoàn cảnh tối tăm đẩy về phía trước suốt những năm tháng qua.

Cậu trơ mắt nhìn trái tim mình lạc lối giữa dòng nước đục ngầu và miền đất hoang vu, mặc nó chìm đắm, tàn lụi.

Đêm đó, cậu đã quyết định.

Tại sao quyền quyết định cuộc đời chính mình lại phụ thuộc vào người khác.

Cậu đổi biệt danh trống bấy lâu nay thành X, chữ cái đầu của tên mẹ cậu, đồng thời là biệt danh bà thích dùng trước kia.

Bà nói với cậu, X là ẩn số, có nghĩa cuộc đời có vô vàn khả năng.

Cuộc thi, giải thưởng, thỏa thuận tuyển thẳng Đại học, tất cả đều biến hết đi. Cậu muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn, dứt khoát đẩy mình vào con đường không cho phép quay đầu.

Cậu mượn cớ phòng ký túc xá ồn ào ảnh hưởng giải đề nhằm dọn ra ngoài trường, coi như bước đầu trên hành trình độc lập.

Dựa vào việc người cha còn chút áy náy với mình, ông đương nhiên sẽ chiều theo mọi yêu cầu của cậu, gấp rút tìm chỗ ở với giá cao.

Vốn quen với sự cô đơn, đối với hành trình không chắc chắn sắp tới, cậu chưa từng nghĩ đến việc tìm bạn đồng hành.

Thế mà đêm đó, đêm đầu tiên tới căn nhà này, cậu quay người, thấy cô gái đứng sau cánh cửa.

Suy nghĩ của cậu đã thay đổi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cập nhật lần hai

Vì cảm thấy góc nhìn này của Nguyên Dã rất phù hợp để tiếp nối nội dung của chương trước

"Bơi mãi đến khi biển chuyển xanh."

Lời của thầy Dư Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.