Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 42: Thịnh hạ cuối cùng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phán đoán của Nguyên Dã không hề sai, Xuân Tảo thực sự là một chất xúc tác kỳ diệu. Sau khi sống chung dưới mái nhà, trong quá trình quan sát cách cô sinh hoạt và giúp đỡ những người xung quanh, cậu dường như cũng được dẫn dắt vào bộ phim cuộc đời thực sự của chính mình.

Nhiệt độ cơ thể, mạch đập, dòng máu, cảm xúc mới, h.am mu.ốn mới, hy vọng mới, tất cả đều hồi sinh từ sâu thẳm cơ thể.

Tựa gieo hạt giống mùa xuân sắp nảy mầm xuống vùng đất hoang vu lâu ngày.

Sau tiết Cốc Vũ, bức tường bên ngoài Nghi Trung phủ đầy đóa tường vi đẫm sương, khối lớp 11 chọn một ngày đẹp trời để tổ chức hoạt động đi bộ marathon.

7 giờ 30 sáng, giáo viên và học sinh các lớp tập trung ở sân trường chuẩn bị xuất phát. Đợi lãnh đạo nhà trường cùng đại diện phụ huynh học sinh phát biểu xong, các lớp lần lượt vác cờ rời trường, đoàn người xanh trắng theo ngả đổ về đường lớn, tiến tới cầu Nghi Phố, cuối cùng dừng chân ở công viên Hữu Viên nhằm tổ chức vài hoạt động teambuilding nhỏ, toàn bộ hành trình cả đi lẫn về dài 25 km, khó trách các anh chị khóa trước gọi đây là "chuyến đi gãy chân".

Chưa kể... còn không được phép dùng vật dụng che nắng.

Lãnh đạo nhà trường tuyên bố rõ ràng: nếu sử dụng sẽ cản trở việc học sinh Nghi Trung thể hiện khuôn mặt tràn đầy sức sống ra bên ngoài.

"Trông tớ có giống tràn đầy sức sống không?" Trên đường về, Đồng Việt mệt mỏi rã rời y bà lão, bước từng bước nặng nhọc, mặt xám như tro: "Chẳng lẽ sắp chết rồi sao?"

Xuân Tảo bị nắng chiếu đến mức không muốn nói gì.

Các giáo viên vốn đi cùng lớp cũng kiệt sức, lần lượt lên xe theo cuối đoàn, tranh thủ nghỉ ngơi.

Không còn người đi đầu dẫn dắt, đội ngũ dần mất trật tự, mọi người bắt đầu tách thành từng cụm, hàng người từ dòng suối dài liền mạch biến thành vũng nước lớn nhỏ không đều.

Vì phải đi đường dài, Xuân Tảo không mang nhiều nước uống và đồ ăn lót dạ, cô uống cạn nước trong bình thì cất nó vào túi hông balo.

Đồng thời, điện thoại Đồng Việt vang vọng tiếng GPS chỉ đường vô cùng rõ ràng: "Rẽ phải ở ngã ba phía trước, chỉ còn 5,2 km nữa là đến trường trung học Nghi Thành."

Tiếng than vãn bỗng chốc xuất hiện khắp nơi.

Đội ngũ lớp 1 đi đầu đương nhiên chẳng khá khẩm hơn là bao, thiếu niên ban đầu cười đùa ầm ĩ, giờ đây mệt mỏi tới nỗi ánh mắt rã rời.

Nguyên Dã đứng cuối đoàn, thỉnh thoảng quay đầu về phía lớp 3.

Nhưng lớp 2 toàn nam sinh có vóc dáng cao lớn, cản trở tầm nhìn nghiêm trọng, ngay cả nửa vạt áo của Xuân Tảo cậu cũng không nhìn thấy.

Đồ Văn Vĩ chú ý động tác ba bước quay đầu một lần của cậu, hết sức cạn lời: ""Cổ cậu không mỏi à? Tớ lo hộ cổ cậu rồi đấy."

Nguyên Dã im lặng một giây, không buồn quan tâm cậu ấy, tiện tay vứt chai nước rỗng vào thùng rác ven đường.

Đột nhiên, cậu liếc cửa hàng nhỏ góc đường, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, bèn rời khỏi hàng ngũ rồi chạy nhanh về phía cửa hàng.

Hai phút sau, Nguyên Dã đi từ bên trong ra, trên tay cầm một túi lớn nước uống.

Sau khi chia cho mấy nam sinh quen biết gần đó, trong túi thừa mỗi hai ba chai, mọi người đều biết điều không đụng trà ô long đào màu hồng bên trong, hiểu rõ chai này đặc biệt dành cho ai.

Đồ Văn Vĩ thích trêu chọc người khác, thẳng tay với chai đồ uống có vỏ ngoài khác biệt kia, nhỏ nhẹ nói: "Bạn yêu ơi, cái này cho tớ à?"

Nguyên Dã nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, gạt tay cậu ấy ra.

"Cậu đừng hòng uống chai nào." Cậu rút chai nước, đưa túi cho bạn học phía trước: "Các cậu chia nhau đi."

Cậu bạn vui vẻ nhận lấy.

Đồ Văn Vĩ ngừng giở trò, tỏ vẻ cầu xin:"Tớ sai rồi, tớ sai rồi... Để một chai cho tớ, tớ khát chết mất."

Nhận được chai nước màu xanh lá cây mãi mới ké nổi, Đồ Văn Vĩ quay đầu, vừa định châm chọc Nguyên Dã mấy câu về việc có gái quên bạn thì xung quanh chẳng còn bóng dáng cái tên cuồng vợ kia nữa.

Ngược dòng đến đội ngũ lớp 3, mọi người đang trầm lắng bỗng chốc trở nên ồn ào.

Sự xuất hiện của Nguyên Dã, giống như ném viên sủi vào nước, nữ sinh che miệng cười trộm, còn Tống Kim An cầm cờ đi đầu xoay người, cố tình lớn tiếng: "Cậu là ai thế, không phải người lớp tớ nhỉ?"

Đàm Tiếu ở phía sau hùa theo: "Đúng đấy, sao lại chen ngang thế?"

Xuân Tảo kinh ngạc, nhìn trước nhìn sau, sợ giáo viên xuất hiện, nhỏ giọng: "Anh làm gì thế...?"

Nguyên Dã vờ không nghe thấy, đưa chai nước trong tay cho Xuân Tảo: "Em cầm lấy, đi thôi."

Đồng Việt vốn mệt mỏi đến ngây người như được tiêm máu gà, che ngực hưng phấn y fan cuồng CP, thiếu điều mắt tóe trái tim.

Nữ sinh khác cũng liên tục nhốn nháo hết lên.

Mặt Xuân Tảo đỏ bừng, hai tay nhận chai nước, nắm chặt trước ngực.

Hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Dã không nhìn ngang nhìn dọc mà quay đầu rời đi luôn. Lớp 3 không hiểu sao hăng hái vô cùng, hò reo tiễn cậu rầm rộ, các lớp phía sau không biết chuyện, chỉ ngẩng đầu cảm thán ngó lớp 3, tinh thần nhiệt huyết này đúng là khâm phục.

...

Mùa hè năm nay dường như sớm hơn mọi năm, ánh mặt trời gay gắt tựa nước sôi, khi những hàng cây long não trong khuôn viên trường chuyển màu xanh đậm hệt những chiếc mũ nhung, năm học lớp 11 cũng đi đến hồi kết.

Kỳ thi cuối kỳ do một số giáo viên khối 12 ưu tú của tỉnh ra đề, phòng thi các môn xã hội và tự nhiên bị chia tách, ngăn chặn tất cả khả năng gian lận giữa người quen biết nhau. Đặc biệt là học sinh các lớp tự nhiên, đều đang ráo riết chuẩn bị cho kỳ thi. Kỳ thi sắp tới cực kì quan trọng, bởi sẽ dựa vào thứ hạng điểm số cuối cùng để chọn lọc và thành lập một lớp 12 riêng với sĩ số chỉ 30 học sinh, có đội ngũ giáo viên tốt nhất, toàn lực hướng tới Thanh Hoa Bắc Đại.

Đêm trước kỳ thi, Xuân Tảo, người chắc suất trong lớp trọng điểm xã hội, lo lắng Nguyên Dã sẽ chịu áp lực nên nhắn hỏi cậu tình hình ôn tập.

Nguyên Dã gửi cô ảnh chụp màn hình đoạn chat Weixin gần đây giữa văn phòng tuyển sinh Đại học Thanh Hoa và giáo viên chủ nhiệm, hỏi cậu hiện tại có ý định tham gia tuyển sinh sớm không.

Mọi thứ đều không cần nói. Quá đỉnh.

Xuân Tảo: ...

Cô nhắn hỏi: Anh trả lời thế nào?

Nguyên Dã nói: Từ chối. Anh bảo muốn thi đại học.

Xuân Tảo: Dù ký thỏa thuận thì cũng không phải là không thể tham gia thi đại học mà.

Nguyên Dã: Chẳng phải thi bằng thực lực sẽ ngầu hơn sao?

Xuân Tảo nghẹn lời, không hiểu logic của cậu nhưng vẫn ủng hộ: ... Anh thích là được.

Nguyên Dã lại nghiêm túc giải thích: Anh không thích cảm giác vượt qua một cột mốc trước em.

Xuân Tảo "xì" một tiếng: Anh bớt kiêu đi.

Cô trầm ngâm một lát: Nếu em có điều kiện như anh, có lẽ sẽ chọn cách nào nhanh nhất để thoát khỏi sự giam cầm này.

Nguyên Dã: Không được, anh muốn cùng đi một con đường với em, cùng ngắm nhìn một phong cảnh.

Kỳ thi cuối kỳ, Nguyên Dã không nằm ngoài dự đoán và cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, giành vị trí đầu bảng, thậm chí vì đề toán và tổ hợp khoa học tự nhiên lần này có độ khó cao, cậu bỏ xa người thứ hai cùng khối 16 điểm với lợi thế kinh ngạc, phá kỷ lục điểm số các lần thi trước đó. Bảng xếp hạng thể hiện dưới dạng kim tự tháp, tên và ảnh của Nguyên Dã đặt ở đỉnh, vị trí không thể lay chuyển.

Về phần Xuân Tảo, kỳ nghỉ hè ngắn ngủi ấy cô không vui vẻ cho lắm.

Có những chuyện với người này là mật ngọt, với người khác lại là thuốc độc, tuy thứ hạng không thay đổi, nhưng thành tích môn toán không vượt qua 130 điểm khiến Xuân Sơ Trân không ít lần chỉ trích bóng gió.

Xuân Tảo lười tranh cãi.

Bây giờ cô đã có chỗ dựa, dù cho áp lực ngàn cân dội xuống cũng sẽ có người dùng cầu vồng rực rỡ ánh sáng cùng cô chống đỡ. Tuy vậy, cô vẫn dành hai ngày để xem xét và bổ túc kiến thức từ những câu hỏi sai, đồng thời hỏi Nguyên Dã, nhờ cậu chụp lại các bước giải bài của mình để cô phân tích và học hỏi.

Kết quả cậu không chỉ gửi bài thi của mình, mà còn tổng hợp và tự ra không ít dạng bài tương tự bất kể lớn nhỏ giúp cô luyện tập.

Cứ làm được một đợt Xuân Tảo lại gửi cho cậu "chấm bài".

Vị gia sư riêng bất đắc dĩ này tận tâm tận lực, khoanh tròn mỗi chỗ sai, viết chi chít chữ đỏ bên cạnh để chỉ ra những điểm trừ, nhưng điểm số cuối cùng đánh xuống luôn là nét chữ rồng bay phượng múa, tự tay viết con số "150".

Lần đầu nhìn thấy, Xuân Tảo bất lực ngẩng mặt, song lại bật cười: Cậu đúng là rảnh rỗi quá.

Có điều vài lần như vậy, cô dần quen, quen với việc mình luôn đạt điểm tuyệt đối trong mắt cậu. Ngoài những trao đổi im lặng trong tin nhắn, đôi lúc đọc nội dung cậu chú thích mà chưa hiểu, Xuân Tảo sẽ hẹn Nguyên Dã gọi điện thoại vào đêm khuya thanh vắng, dạy học qua điện thoại.

Xuân Tảo luôn thận trọng, gần như không mở miệng nói chuyện, Nguyên Dã giảng vài câu, hỏi cô hiểu chưa, cô sẽ nhắn chữ "ừm" để trả lời.

Thiếu niên thỉnh thoảng sẽ chêm một hai câu nói đùa hoặc trêu ghẹo, Xuân Tảo vừa đỏ tai vừa giả vờ mất mạng.

Còn Nguyên Dã bấy giờ chuyển sang giọng điệu nghiêm túc ngay lập tức, thực sự coi mình là thầy giáo: "Em ngủ rồi à? Có nghe không đấy."

Xuân Tảo nghiến răng, gõ chữ bằng một ngón: Đang nghe.

Nguyên Dã: "Vậy sao không trả lời câu hỏi vừa rồi của anh?"

Xuân Tảo gửi một nắm đấm qua.

Nguyên Dã cười: "Nhẹ thôi, đánh gãy mất thì không có gia sư danh tiếng miễn phí nữa đâu."

Xuân Tảo cảnh cáo: Lần sau mà còn nói những lời tương tự thì đừng trách em tuyệt tình, cúp máy luôn đấy.

Nguyên Dã: Một mình nói chuyện chán lắm, anh giúp mình tỉnh táo thôi mà.

Xuân Tảo: Vậy anh đi ngủ đi, em tự mò mẫm rồi cũng hiểu thôi.

Nguyên Dã: Anh nào dám.

Kỳ nghỉ hè năm nay rút ngắn chỉ còn 1/3 so với những năm trước, Nguyên Dã không về nhà, luôn ở trong căn hộ thuê. Xuân Tảo từng muốn tìm cơ hội đến thăm cậu, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ do thành tích toán cuối kỳ không được như ý cộng thêm thời kỳ quan trọng của năm lớp 12 sắp đến, Xuân Sơ Trân như biến thành ninja, hoàn toàn từ bỏ đam mê mạt chược, trấn thủ trong nhà y vị đại Phật, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, ngoài nấu cơm và ngủ, chỉ cần cô vừa mở cửa phòng ngủ, Xuân Tảo luôn có thể bất ngờ gặp mẹ ở phòng khách.

Đừng nói tới việc trốn khỏi tầm mắt mẹ quá nửa ngày.

Cứ như vậy trải qua kỳ nghỉ vừa khổ sở vừa ngọt ngào này, đầu tháng tám, Xuân Tảo chính thức trở thành học sinh lớp 12, đeo cặp sách nặng trĩu quay lại trường.

Tiếng ve kêu không ngớt, rả rích thứ ngôn ngữ xáo động của ngày hè

Dù đi trên đường lớn xung quanh toàn cây cối nhưng vẫn không một gợn gió, cảm giác nóng bức và gấp gáp đặc trưng của năm lớp 12 ập đến, khiến người ta như ngạt thở.

Mấy lớp vốn ở tầng dưới chuyển lên tầng hai, nhìn tấm biển lớp học đổi thành lớp 12 (3), Xuân Tảo trào dâng cảm giác mạnh mẽ về sứ mệnh và tinh thần phấn đấu.

Chưa đầy một năm nữa.

Thịnh hạ cuối cùng trước bến đò trưởng thành.

Cô đang từng bước tiến về phía bờ biển xanh thẳm của mình, lúc nông lúc sâu, đan xen tiếng cười và nước mắt, tuy vẫn chinh phục đích đến.

Từ khi khai giảng, giờ tự học tối kéo dài thêm nửa tiếng, thời gian riêng tư càng eo hẹp, Xuân Tảo quyết định tắm trước giờ tự học tối, thời gian lướt điện thoại giải trí trước khi đi ngủ cũng rút ngắn xuống còn 10 phút.

Sau khi trịnh trọng thông báo cho đối tượng trò chuyện của mình điều này, Xuân Tảo ra vẻ theo đúng quy trình mà nói: Nếu có ý kiến khác, xin đưa ra sau ngày 9 tháng 6 năm sau.

Nguyên Dã vô cùng phối hợp: Cảm ơn, anh sẽ tận dụng thời hạn hơn chín tháng này để suy nghĩ kỹ càng.

Sau đó cả hai cùng bật cười trên giường trong phòng ngủ của mình.

Tháng chín sắp đến, Xuân Tảo dần quen với nhịp điệu ngày qua ngày đều buồn tẻ nhưng gấp gáp kia.

Các bạn trong lớp cũng vậy, số lần ra khỏi lớp giữa giờ giảm đi rõ rệt, mọi người nếu không tranh thủ từng giây từng phút để học thì cũng gục xuống ngủ bù.

Còn đoạn đường đi cùng Nguyên Dã sau giờ tự học buổi tối, trở thành phút giây thư giãn hiếm hoi của cô khi bước vào năm lớp 12.

Đêm hôm trước Xuân Tảo gặp ác mộng, từ nửa đêm về sáng gần như không ngủ được, hôm nay quả nhiên buồn ngủ đến mức đầu óc mơ màng.

Thiếu niên bên cạnh hay đèn đường trong tiểu khu đều có thêm đường viền mờ mờ, cô không nhịn được mà ngáp một cái.

Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn cô: "Buồn ngủ thế à?"

Xuân Tảo dụi dụi mắt trái: "Chuẩn."

Nguyên Dã thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô đáng yêu như chiếc bánh bao trắng trẻo mềm mại, cậu nói: "Anh thấy bạn cùng bàn ngày nào cũng dùng dầu gió để tỉnh táo."

Xuân Tảo ngẩn người: "Dầu gió? Là loại mà các chú các bác tầm tuổi bố em dùng để chống buồn ngủ khi lái xe đấy á?"

Nguyên Dã bật cười.

Xuân Tảo thuận miệng hỏi: "Bây giờ anh không ngồi cùng bàn với Đồ Văn Vĩ nữa à?"

Nguyên Dã lạnh lùng nói: "Em quan tâm anh thật đấy."

Xuân Tảo nhanh chóng giải thích: "Mấy hôm rồi em chẳng mấy khi ra khỏi lớp, sao biết anh đã đổi bạn cùng bàn chưa được? Bạn cùng bàn mới là ai vậy?"

Nguyên Dã nói: "Một học sinh vượt cấp từ lớp mười chuyển lên."

Cậu ngừng một lúc mới nói tiếp: "Đẹp trai lắm."

Mắt Xuân Tảo sáng lên: "Thật á? Ai thế?"

Nguyên Dã hừ lạnh: "Tự nhiên em tỉnh táo hẳn ra nhỉ?"

Xuân Tảo không đáp lời, thiếu niên thừa lúc cô không phòng bị, kéo đuôi tóc ngựa của cô một cái để xả giận. Không ngờ lực tay hơi mạnh làm tóc đuôi ngựa của cô xõa ra mấy phần, Xuân Tảo giả vờ tức giận, giơ tay định đánh cậu, Nguyên Dã nhanh nhẹn né tránh, chạy về phía trước vài bước, quay người cười rạng rỡ với cô. Trong khoảng khắc ấy, Xuân Tảo dường như chói mắt trước vầng sáng, ngây người, bao nhiêu ưu tư đều bay đi hết. Cô quyết định không chấp nhặt với tên nhóc con tâm hồn trẻ trâu này nữa, tháo dây chun lỏng lẻo, xõa hết tóc chuẩn bị buộc lại.

Lúc đang nhấc tay, lơ là xíu thôi dây chun liền tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Xuân Tảo giật mình, vừa giữ tóc vừa cúi người tìm kiếm.

Nguyên Dã thấy cô đứng yên bèn quay lại hỏi han.

Cô nguýt một cái: "Đều tại anh, em làm rơi luôn dây rồi."

Nguyên Dã nghe vậy, lập tức bật đèn pin điện thoại chiếu sáng, giúp cô tìm.

Phát hiện cô cứ nắm chặt tóc, cậu hỏi: "Tay em giữ mãi không mệt hả?"

Xuân Tảo khó chịu lên tiếng: ""Mệt chứ. Tại ai mà em ra nông nỗi này?"

"Em thả ra là được mà."

"Thả ra khác gì Kim Mao sư vương không, con trai các anh làm sao hiểu được."

Nguyên Dã quả thật không hiểu.

Nhưng vì sự miêu tả đầy tính tượng hình của cô, cậu không khỏi bật cười.

Sư tử gì chứ, mặt tròn nhỏ, mắt đen láy, rõ ràng là chú chó Malta xù lông (*).

(*) Hình ảnh cho Malta (đáng yêu xỉu)

Ánh mắt Xuân Tảo chăm chú tìm kiếm trên bãi cỏ được ánh sáng chiếu rọi thành màu trắng như sương, đúng lúc ấy, tay thiếu niên áp sát từ bên cạnh, gần như bao trọn tay cô.

Ngón tay cậu đè lên ngón tay cô: "Thả tay ra, anh giữ giúp em."

Thoáng chốc, trái tim Xuân Tảo được một luồng sức mạnh ấm áp bao quanh, run rẩy rung cảm.

Hơi thở cô hỗn loạn, vội vàng buông tay.

Họ tìm dây chun dưới lầu tầm 5 phút, may nó không bị lỗ sâu không gian nào nuốt chửng, đuôi tóc ngựa của Xuân Tảo cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường.

Cô vẫn lên lầu trước như thường lệ, Nguyên Dã theo sau.

Trước lối ra vào khu chung cư, hai người lưu luyến chào tạm biệt mấy lần, Xuân Tảo mới bước lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa.

Đèn cảm ứng ở hành lang sau lưng tắt ngúm.

Xuân Tảo đẩy cửa bước vào nhà, đập vào mắt là Xuân Sơ Trân đang ngồi bên bàn ăn giống mọi khi.

Tâm trí cô vẫn để dưới lầu, không kịp suy nghĩ nhiều, lấy dép lê rồi ngẩng đầu chào.

Nhưng Xuân Tảo không thể thốt ra tiếng "mẹ" kia.

Cô kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ, hệt vừa nuốt sống cục băng lạnh buốt. Thứ lạnh lẽo vô hình ấy chậm rãi tan sau gáy, hóa thành chất lỏng chảy dọc sống lưng rét buốt.

Ánh mắt cứng đờ, chẳng dám thở mạnh.

Trên bàn ăn phòng khách, không bày biện đồ ăn khuya mà là những đồ vật lộn xộn.

Nơi xuất phát của chúng là chiếc hộp sắt đựng đồ bí mật nằm sâu trong ngăn kéo của cô.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm, tưởng chừng rơi vào kỷ băng hà, lông tơ dựng đứng, đầu óc ong ong, không thể động đậy, mất khả năng ngôn ngữ.

Xuân Sơ Trân chống khuỷu tay lên bàn, nhìn cô từ xa. Khuôn mặt người phụ nữ dưới ánh sáng trắng của phòng khách, hờ hững lạnh nhạt như phán quan vô tình.

Hồi lâu, bà ném mạnh chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống bàn:

"Gọi điện, bảo thằng nhóc dưới lầu lên đây."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đối mặt phong ba!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.