Nguyên Dã đứng dưới lầu, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến của Xuân Tảo, lòng đã trùng xuống, mơ hồ đoán được có chuyện xảy ra. Giọng cô run rẩy vang lên bên tai, hoảng sợ đến mức nói năng không rõ ràng: "Anh lên đây được không...Em..."
Giọng cô như nghẹn lại.
Nguyên Dã siết chặt điện thoại, chạy nhanh như chớp lên lầu, đến cửa rồi mới thả chậm bước chân, đứng lại thở d.ốc.
Phòng khách giống như một chiếc tủ lạnh vừa bị dọn sạch, hơi thở ấm áp của cuộc sống thường ngày đã tan biến hết, chỉ còn lạnh lẽo khôn cùng.
Khi nhìn thấy Xuân Tảo im lặng cúi đầu và Xuân Sơ Trân ngồi bên bàn, lông mày cậu nhíu chặt.
Xuân Sơ Trân mặt không chút biểu cảm nhìn cậu.
Thiếu niên tránh ánh mắt bà, tầm nhìn lướt qua mặt bàn đang bừa bộn.
Khi dừng lại ở một vài đồ vật, cảm xúc xót xa và phẫn nộ lập tức trào dâng, hiện rõ trong đôi mắt.
Ngực cậu phập phồng, nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người, bước đến bên Xuân Tảo.
Suốt quá trình ấy cô không nhìn cậu, giống như con rối bị đứt khớp, đầu rủ xuống, không chút sinh khí.
Người phụ nữ trung niên không nổi giận mà giọng điệu bình thản như đang nói chuyện thường ngày: "Tiểu Nguyên à, nếu dì không bảo Xuân Tảo gọi cháu thì cháu định bao giờ lên đây?"
Nguyên Dã không đáp lời.
"Năm phút? Tám phút? Mười phút?"
Xuân Sơ Trân khẽ hừ một tiếng: "Cả hai có nhiều thời gian quá nhỉ."
Bà thở dài một tiếng: "Cũng lắm chiêu nhiều trò ghê... Giỏi thật, ngay dưới mắt mẹ mà bày ra bao nhiêu là trò mèo. Hai đứa nghĩ người khác là đồ ngốc hết đấy phỏng?"
Hai người đứng cạnh nhau trước mặt bà, cả hai đều im lặng không nói gì.
Xuân Sơ Trân bốc lửa giận, đập mạnh tay xuống bàn khiến những đồ vật trên bàn đều rung chuyển: "Nói đi!"
"Có phải là coi mẹ là đồ ngốc không?"
Bờ vai gầy guộc của Xuân Tảo khẽ run lên vì tiếng quát.
Nguyên Dã để ý thấy, hơi thở của cậu trở nên nặng nề, quai hàm siết chặt.
"Không nói gì à... Được, vậy để mẹ nói hộ."
Giọng người phụ nữ dịu xuống, nhưng lại càng thêm lạnh lẽo: "Mẹ đã sớm phát hiện ra hai đứa có gì đó không đúng rồi."
Bà tạm thời không muốn lo đến con cái người khác, chỉ đau lòng xót dạ vì con gái mình không biết chừng mực đến thế. Bà hướng mũi nhọn về phía Xuân Tảo: "Đặc biệt là con, Xuân Tảo."
Bà đưa tay ra, chỉ bừa vài thứ trên bàn: "Cái hộp đó của con không phải mẹ không biết, trước đây đều nhắm mắt bỏ qua, mẹ nghĩ con gái có chút bí mật cũng chẳng sao, chị con ngày xưa cũng viết nhật ký. Con thì hay rồi, con đã bỏ những thứ gì vào đây?"
Bà nhặt lên một chiếc phong bì, đặt xuống, tiếp đó nhặt lên một chiếc thẻ cà phê, rồi lại đặt xuống, còn có một chiếc nắp chai quen quen như thể đang vạch ra những điểm yếu và lòng tự trọng của bà.
Cuối cùng bà cầm lấy chiếc nắp chai kia, lật trái lật phải: "Cái thứ này cũng giữ lại, còn vẽ hình đó lên."
Bà dường như bị chọc cười: "Có tâm trí làm những cái này, sao không làm thêm vài bài tập đi?"
Hơi thở của Xuân Tảo trở nên gấp gáp, một cơn đau nhức dữ dội đến mức không thể chịu đựng nổi ập đến não bộ cô, tụ thành nỗi đau đớn bỏng rát quanh mắt, khiến cô chực ngã.
Cô gần như không thể thở, không thể đứng thẳng người, các ngón tay cũng bắt đầu run lên.
Nhìn thấy vành tai con gái đỏ ửng như sắp nhỏ máu, Xuân Sơ Trân ném chiếc nắp chai xuống.
Nó lăn một vòng trên bàn, xoay tròn vài nhịp rồi từ từ dừng lại.
Như một tín hiệu chuyển tiếp, Xuân Sơ Trân chính thức thốt ra một tràng giễu cợt, bà hít một hơi sâu:
"Xuân Tảo, mẹ chỉ hỏi con một câu, cái bộ dạng này của con có xứng đáng với mẹ không? Từ nhỏ đến lớn, mẹ nuôi nấng con như thế nào, chăm sóc con ra sao, vừa thi đỗ Nghi Trung mẹ đã lập tức thuê nhà ở cùng con, con xem bây giờ con đang làm cái gì, trong đầu con cả ngày chứa toàn những thứ gì vậy hả?"
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ khuôn mặt Xuân Tảo. Cô nghẹn ngào, không tranh cãi.
"Mẹ biết con định giải thích như nào, con định nói con học hành ổn định, thứ hạng không tụt đúng không? Không tụt là thật nhưng từ khi lên cấp ba con có bao giờ được trên 130 điểm môn Toán không? Môn này vốn dĩ đã là điểm yếu của con, lần trước kết quả lại càng không thể chấp nhận được. Con có biết tại sao hè vừa rồi ngày nào mẹ cũng trông chừng con không? Chính vì sợ đến thời điểm quan trọng này rồi mà đầu óc con vẫn không tỉnh táo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài. Hè vừa rồi con nói với mẹ cái gì, con nói có đồ bỏ quên ở đây muốn đến lấy, mẹ bảo mẹ lấy giúp con, con trả lời thế nào, con nói – không cần."
"Không cần ..."
Xuân Sơ Trân lặp lại, cười đến mức cả người run rẩy: "Mẹ thấy tâm trí con đều đặt hết vào đây rồi thì phải."
"Từ hồi tháng 5, mẹ đã cảm thấy con không giống trước nữa, trạng thái có thay đổi. Mẹ nghĩ cứ quan sát thêm đã. Hai đứa con thì hay rồi, càng ngày càng quá đáng, vừa nãy ở dưới lầu làm gì đấy, trước đây cũng thế, mấy lần mẹ nhìn thấy hai đứa ở trên lầu, hai đứa con có ra dáng học sinh chút nào không hả?"
"Lớp 12 rồi..."
"Đã là lớp 12 rồi đấy."
Bà liếc nhìn Nguyên Dã một cái, tiếp tục châm biếm con gái mình: "Cái cậu bên cạnh con thì giỏi rồi, lần nào cũng đứng nhất, còn con thì sao, con định thi vào trường nào? Dồn hết tâm trí vào những chuyện này, con xem có thể thi được vào trường nào? Cuối cấp rồi mà còn không biết suy nghĩ, cả ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít, con có ra dáng con gái chút nào không hả?!"
Lời trách mắng của Xuân Sơ Trân vừa dứt, Nguyên Dã không thể chịu đựng thêm được nữa, đôi môi mím chặt đến trắng bệch khẽ động đậy: "Dì ơi, xin dì đừng nói cậu ấy như vậy."
Xuân Tảo nghe vậy, nước mắt tuôn như suối, cắn chặt răng đến mức muốn bật máu để không lộ ra vẻ yếu đuối.
Ánh mắt Xuân Sơ Trân chuyển sang khuôn mặt cậu, đôi mày thiếu niên sắc bén, nhìn thẳng về phía bà.
Ý bảo vệ quá rõ ràng, đủ khiến tim bà khẽ nảy lên.
Người phụ nữ bị vẻ không sợ hãi của cậu làm cho tức giận, giận quá hóa cười: "Cháu đừng vội, vừa hay, dì cũng muốn có chuyện hỏi cháu đây."
"Cháu thích nó à?" Xuân Sơ Trân hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
Nguyên Dã không chút do dự, nói năng rành mạch: "Cháu thích cậu ấy."
Xuân Tảo nghẹn ngào trong mũi, nhưng rất nhanh đã tự mình kìm nén lại.
Xuân Sơ Trân lại hỏi: "Thích đến mức nào?"
Thiếu niên đứng im tại chỗ. Không nghi ngờ gì nữa, cậu rất thích Xuân Tảo, nhìn thấy cô đau khổ, nghe thấy cô bị chỉ trích tàn nhẫn như vậy, tim cậu cũng như bị xé thành từng mảnh. Nhưng vào thời khắc này, cậu không thể hình dung hay chứng minh được mình có thể làm đến mức nào vì cô. Cậu không thể lên tiếng phản bác mẹ cô, dù đã nhẫn nhịn đến mức khí huyết dâng trào đầu óc choáng váng, cậu cũng không thể nắm lấy tay cô, vội vàng bỏ đi và trốn chạy, hoàn toàn thoát khỏi căn phòng nhỏ ngột ngạt kia, bởi cuối cùng cô sẽ và vẫn phải trở về đây. Điều duy nhất cậu có thể làm, chỉ là đứng cạnh cô, nói ra những lời lẽ yếu ớt. Cậu chẳng khác nào một kẻ vô dụng bất lực.
Xuân Sơ Trân dường như đã đoán trước được, quay đầu tìm thấy tờ giấy trên bàn, coi như một tín vật và bằng chứng quan trọng, nhẹ nhàng ném đến trước mặt cậu: "Đây là cách cháu thích nó đấy à? Cho nó dùng mạng, cho nó thẻ điện thoại, rồi sao nữa, để nó yêu đương với cháu? Tiện cho hai đứa tình chàng ý thiếp, đây chính là sự thích của cháu sao?"
Nguyên Dã nghẹn họng.
Xuân Sơ Trân thừa cơ ép hỏi: "Cháu chắc chắn đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, còn nó thì sao? Nếu không thi đỗ cùng nhau, cháu có đồng ý vì nó mà từ bỏ Thanh Hoa Bắc Đại không?"
"Đúng nực cười. Dù điểm thi của cháu chỉ đỗ một trường đại học bình thường nhưng vẫn có thể chọn Thanh Hoa Bắc Đại, còn nó thì sao?"
"Cháu có trách nhiệm với nó không?"
"Nếu cháu thực sự là một thằng con trai có trách nhiệm, cháu không nên hại nó như vậy."
"Cháu thích nó mà không đợi được đến khi thi đại học xong mới theo đuổi nó, một hai năm này cũng không chờ được sao? Đây là cách cháu thích đấy à?"
"Giả sử sau này hai đứa không thi đỗ cùng nhau, yêu xa, mấy năm không gặp được nhau, cháu còn có lòng tin và quyết tâm để yêu nó không? Bây giờ hai đứa ngày nào cũng ở cùng nhau, ngày nào cũng đi học cùng nhau, ngày nào cũng gặp mặt, cảm thấy tình cảm sâu đậm lắm, không thể thiếu nhau, sau này thì sao? Cháu có dám đảm bảo sau này luôn luôn như vậy không? Nếu nó vì chuyện này mà kết quả thi không tốt thì ai chịu trách nhiệm? Cháu chịu trách nhiệm sao? Dì nói cho cháu biết người chịu trách nhiệm không phải dì, cũng không phải cháu."
Bà chỉ tay vào con gái, giọng điệu đanh thép: "Là nó. Chính nó sẽ phải chịu trách nhiệm."
Sự thù địch và căm ghét của bà đối với Nguyên Dã vào khoảnh khắc này lên đến đỉnh điểm: "Bản thân cháu không nghĩ cho mình thì thôi, đừng đến làm hư con gái dì. Bố mẹ cháu không quản cháu, không ai dạy cháu lễ nghĩa liêm sỉ, không sao cả, nhưng đừng có đến gây họa cho Xuân..."
Lời còn chưa dứt, cô gái từ đầu đến cuối chưa hề hé răng nửa lời, một câu cũng không nói chợt ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình:
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
Gò má cô ướt đẫm vết lệ, nhưng giọng nói lúc này không mang chút yếu đuối nào, ngược lại lạnh lẽo và trầm thấp, như những viên bi lạnh rơi xuống sàn nhà.
Ánh mắt cô cũng vậy. Con người đen kịt tràn ngập vẻ giãy giụa của con thú bị dồn vào đường cùng, trước khi bị bắt thì quyết không bỏ cuộc
Xuân Sơ Trân thấy vậy chợt rùng mình.
Xuân Tảo khẽ hỏi: "Dáng vẻ của mẹ hiện giờ có chút nào là lễ nghĩa liêm sỉ không?"
Xuân Sơ Trân giận dữ: "Con nói cái gì vậy?"
"Con nói... mẹ không xứng. Mẹ không xứng làm mẹ, không xứng dạy dỗ người khác. Những lời lẽ giả tạo, sáo rỗng này, bao nhiêu năm nay con nghe đến mức tai muốn mọc rêu rồi. Có phải mẹ vẫn nghĩ mẹ rất có lý, mẹ tưởng con thực sự nghe lọt tai sao?"
Cô nở một nụ cười lạnh nhạt: "Không hề."
"Chưa một lần nào. Từ khi sinh ra đến giờ, không một giây phút nào con không muốn thoát khỏi mẹ, rời xa mẹ. Mẹ còn nhớ hồi chị học năm tư đại học, vào kỳ nghỉ đông, có một đêm, mẹ và chị cãi nhau ở phòng khách. Chị đã nói gì với mẹ, chị nói chị không muốn trở thành một người phụ nữ như mẹ, tìm một người chồng không biết lo toan, coi con cái là nơi trút giận và giải tỏa, rồi sống một cuộc đời tầm thường."
Nguyên Dã kinh ngạc nhìn Xuân Tảo, muốn kéo tay cô, nhắc nhở cô bình tĩnh lại, đừng nói ra những lời cay độc trái lòng nữa.
Xuân Tảo nhanh chóng giật tay ra, sức lực mạnh đến lạ thường.
Giờ phút này, cô tựa ống nghiệm thẳng đuột trong suốt, hoàn toàn trống rỗng, không chất lỏng, không phản ứng, ai cũng đừng hòng đổ thêm bất cứ chất hóa học nào vào trong.
Ai cũng đừng hòng chỉ trích tính cách và nhân phẩm của cô.
Cô không quan tâm.
Cô muốn mình trở thành người chị trong đêm đông lạnh giá ấy, vung con dao chặt thịt ích kỷ về phía mẹ mình không chút do dự, dù cho máu chảy đầm đìa.
Ngực cô lan tỏa một cơn đau như bị lở loét, cô tiếp tục nói: "Chắc mẹ không biết đâu. Con, chị, và cả bố nữa, chúng con chẳng ai thực lòng phục mẹ, thích mẹ cả, chẳng phải đều bị mẹ ép buộc, giả vờ sao. Mẹ sống cả đời như một trò cười, mà còn muốn dạy dỗ người khác sao? Nghe lời mẹ mới là hoàn toàn xong đời."
Trong mắt Xuân Sơ Trân hiện lên vẻ khó tin.
Bà nhìn chằm chằm vào cô con gái hoàn toàn xa lạ này. Trong cơn hoảng hốt, bà cố gắng gượng một nụ cười khinh miệt cao ngạo: "Con đang đùa đấy à, nếu không có mẹ thì bây giờ trên đời này còn có Xuân Tảo con không?"
Xuân Tảo mặt căng thẳng: "Vậy con còn phải cảm ơn mẹ đã sinh ra con à?"
Hốc mắt Xuân Sơ Trân đỏ hoe: "Không chỉ là mẹ sinh ra con, mà mẹ còn cứu cả mạng con. Vì để con được sinh ra, mẹ đã bỏ công việc yêu thích, bỏ đi cuộc đời mà mẹ đáng lẽ phải có, đúng vậy, mẹ đã trở thành một người đàn bà nội trợ chỉ biết nấu cơm dọn dẹp ở nhà, bị các con coi thường. Mẹ toàn tâm toàn ý, chăm sóc con từng li từng tí, nuôi dưỡng con, con không biết ơn thì thôi đi, lại còn nói mẹ như thế này..."
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, thất vọng tột độ nhìn con gái: "Cái cậu bên cạnh con mới quen biết một năm, sau này còn không biết là người thế nào, con vì nó mà kể tội mẹ?"
"Không có mẹ, con đến cơ hội nhìn thấy thế giới này cũng không có. Còn muốn quen biết nó, thích nó? Con nằm mơ đi." Bà chế giễu nói.
Xuân Tảo không thể kiềm chế được nữa, hàng phòng ngự trong lòng vỡ tan, nước mắt trào ra như những hạt châu đứt dây.
Cổ họng cô nghẹn lại, phát ra tiếng khóc khàn khàn: "Mẹ, nếu mẹ không muốn sinh con đến thế thì đã không sinh con ra rồi, mẹ cũng không cần bị con làm lỡ dở cuộc đời, mẹ cũng không cần phải trăm phương ngàn kế kiểm soát con, khống chế con, tốn công sức tiền bạc chăm sóc con, còn vì con mà đi công kích một người vô tội."
"Con thích cậu ấy thì sao chứ? Đó là tội không thể tha thứ, không thể chấp nhận được sao mẹ? Mẹ dựa vào đâu mà từ trước đến nay cứ khiến cho mỗi lần, mỗi loại 'thích' của con đều trở nên hèn kém, rụt rè, không dám để ai thấy, chỉ có thể giấu trong cái hộp sắt như quan tài kia. Dựa vào đâu chứ, con chỉ muốn hỏi mẹ dựa vào đâu, chỉ vì mẹ là mẹ con sao?"
"Bao nhiêu năm nay, con gần như đều thuận theo sở thích của mẹ, bởi vì con nghĩ có lẽ đó là tình yêu của mẹ dành cho con gái, dù có sai, dù ngột ngạt, dù đau khổ đến chết đi được, nhưng con rồi cũng sẽ lớn lên, cứ chịu đựng rồi sẽ qua, như vậy tình yêu của mẹ mới an lòng ở lại đó còn cuộc đời con cũng có thể trở về tay con."
"Vậy còn mẹ thì sao, mẹ có thực sự yêu con không? Mẹ chắc chắn những gì mẹ cho con là tình yêu sao, mẹ đã từng tôn trọng những điều con thích chưa?"
Cảm xúc của cô như lửa được thêm dầu, bùng nổ rồi tàn lụi trong chớp mắt:
"Con đột nhiên hiểu ra. Mẹ vốn dĩ không yêu con."
"Mẹ hận con."
"Mẹ dùng tất cả những đau khổ mà mẹ đã trải qua, đã cảm nhận để trừng phạt con, trừng phạt con vì đã hủy hoại cuộc đời mẹ."
"Đây mới là mẹ, người mẹ thân yêu của con."
"Mẹ căn bản không hề yêu con. Mẹ chỉ hận con vô cùng."
Dứt lời, trong không khí dường như nhấn dưới dừng phù.
Sắc mặt Xuân Sơ Trân chợt hờ hững, ánh mắt cũng không còn tiêu cự, chỉ như hai miệng giếng đã cạn khô: "Đúng vậy, lẽ ra ngay từ đầu mẹ không nên sinh ra con."
"Được, vậy từ giờ con sẽ biến khỏi tầm mắt mẹ."
Xuân Tảo để lại câu nói này rồi kéo tay Nguyên Dã đứng bên cạnh, dứt khoát lao ra khỏi lồng giam ngột ngạt bí bách và cả buổi tối hoang đường tan vỡ này.