Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 47: Cập bến



Năm nay Tết đến trong cái lạnh buốt giá, Nghi thành ít khi có tuyết, mùa đông càng ẩm ướt.

Suốt cả Tết, Xuân Tảo thu mình trong phòng học, ăn xong bữa cơm tất niên cũng không nán lại phòng khách, ngày đêm ôn tập kiến thức.

Tích lũy tư liệu, theo dõi thời sự, luyện đề, phân tích lỗi sai, tổng hợp cấu trúc câu, học thuộc từ vựng...

Vòng thứ mấy rồi? Cô không nhớ, cũng không đếm, giống loài vật nhai lại.

Cuối tháng hai trở về trường, cô gặp Đồng Việt. Kỳ nghỉ này bạn cô dường như không dễ chịu, cả người như bị vắt kiệt sức. Xuân Tảo hỏi, cô nàng nói từ khi quyết tâm thi vào Bắc Ngoại*, bố mẹ đã đăng ký cho Đồng Việt lớp học thêm đắt đỏ, một khóa mà học phí hơn 10.000 tệ.

*đại học ngoại ngữ bắc kinh

Xuân Tảo hơi ngạc nhiên, cổ vũ bạn: "Vậy cậu phải cố lên nhé."

Đồng Việt khóc không ra nước mắt: "Cậu đừng gây áp lực cho tớ nữa."

Đến giờ, ai nấy đều căng như dây đàn, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng có thể tạo sóng thần. Không khí trong lớp thêm nặng nề, tan học chẳng khác gì trong giờ, chuông reo là gục hàng loạt, chẳng mấy ai ngẩng cao đầu. Cô giáo tiếng anh trẻ tuổi thỉnh thoảng sẽ mở vài bộ phim nước ngoài truyền cảm hứng đạt điểm cao trên lớp, giúp học sinh điều chỉnh tâm trạng, kết hợp học tập và giải trí.

Ba bữa của Xuân Sơ Trân ngày một đa dạng, dinh dưỡng cân bằng không kém trung tâm chăm sóc sức khỏe.

Bà thường hỏi ý kiến Xuân Tảo, hỏi cô muốn ăn gì, thích gì. Xuân Tảo không quên được cái đêm đó, trong lòng ấm ức, liền cố tình yêu cầu những món ăn cầu kỳ phức tạp, món Nhật, món Hàn, món Thái, món Pháp để trút giận.

Kết quả bà vẫn nghe rất nghiêm túc, có vài từ không quen, liền lấy giấy bút và kính lão từ trong phòng ra, đeo vào, từng món từng món bảo cô nhắc lại, ghi chép cẩn thận, dán lên cửa tủ lạnh, sắp xếp thành thực đơn nước rút của cô.

Mỗi khi như vậy, Xuân Tảo cũng mâu thuẫn mà quay mặt đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Cứ như thế, lớp 12 đón kỳ thi thử đầu tiên, đề thi lần này là đề của trường, Xuân Tảo chuẩn bị kỹ lưỡng đã thành công vượt qua cửa ải thứ nhất.

Đây là lần đầu cô đạt hạng nhì ban xã hội kể từ lúc vào Nghi trung, dù đồng hạng với một bạn nam khác thường xuyên đứng đầu lớp.

Nhưng đối với cô đó là một bước tiến lớn.

Mười bạn đứng đầu lớp lần lượt được thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng nói chuyện riêng, khi nghe hỏi về mục tiêu cuối cùng cho kỳ thi đại học, Xuân Tảo khẽ cười, hàm ý đáp: "Em muốn đi dạo bên bờ hồ Vị Minh* vào ban đêm không phải với tư cách khách du lịch."

(*) Hồ trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh.

Lễ tuyên thệ trăm ngày, toàn bộ học sinh lớp 12 tập trung tại hội trường.

Không ngoài dự đoán và cũng hoàn toàn xứng đáng, Nguyên Dã với tư cách đại diện học sinh xuất sắc lên sân khấu đọc lời thề, khuôn mặt nghiêm nghị của thiếu niên trong bộ đồng phục chỉnh tề, chậm rãi bước lên bục cao màu đỏ tươi, đứng sau cụm hoa trên bục diễn thuyết.

Các bạn trong lớp đồng loạt nhìn về phía Xuân Tảo.

Cô từng là tâm điểm của mọi lời bàn tán, nhân vật chính của sóng gió nên giờ chỉ có thể giả vờ trấn định.

"Má nó, đẹp trai thật sự." Đồng Việt bên cạnh khẽ thốt lên.

Xuân Tảo cũng nhìn chằm chằm Nguyên Dã ở trung tâm hội trường, âm thầm đồng tình. Có những người sinh ra đã là nhân vật chính, đương nhiên phải được chú ý, được bao bọc bởi biển hoa, được vây quanh bởi tiếng vỗ tay.

Trở thành một trang đậm nét trong cuốn nhật ký thanh xuân của nhiều người.

Nhưng đợi cậu phát biểu xong, bước vào giai đoạn tuyên thệ, trái tim thiếu nữ mềm yếu như bông giấy bị ý chí chiến đấu hăng hái sôi nổi lật sang trang mới.

Mười năm rèn kiếm, hôm nay thử tài.

Cá kình vượt thuyền, hóa thành chim bằng.

Thiếu niên cầm bút, tràn đầy khí phách.

Không sợ mưa gió, ắt thấy trời quang.

___

Nhà thi đấu vang vọng tiếng hô đồng đều như sóng triều, càng ngày càng lớn mạnh.

Con đường tới mục tiêu nào có dễ dàng như lời nói, luôn trắc trở không ngừng. Sau kỳ thi thử lần hai cấp thành phố, Xuân Tảo vì đề toán quá khó mà tinh thần suy sụp giữa chừng, hoảng loạn đến đầu óc trống rỗng, khi nộp bài, hai câu hỏi lớn cuối giải lung tung hết cả.

Về nhà với vẻ mặt xám xịt, cô không ăn một hạt cơm, mất ngủ cả đêm.

Xuân Sơ Trân gọi về mấy món ngày trước cô thích ăn nhưng cô chỉ trốn trong phòng, im lặng như bức tượng.

Quả nhiên, hai ngày sau, cô nhận được kết quả tự kiểm tra lần này, thứ hạng tụt ba bậc, điểm toán thảm hại.

Con đường xuyên qua núi đến miền đất lý tưởng nơi phương Bắc xa xôi đã sạt lở, nguy cơ sụp đổ.

Nếu cô không làm được, sao có thể cùng Nguyên Dã trùng phùng trên đỉnh cao.

Mẹ cô nói một câu không sai, chỉ chính cô mới có thể chịu trách nhiệm cho bản thân.

Áp lực tiêu cực chưa từng có y chiếc chuông vàng úp ngược, giam cầm Xuân Tảo.

Tinh thần của cô trở nên cố chấp im lặng, khẩu vị kém cực nhiều, nửa tháng liền chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi trở lại trường hoặc về phòng, cắm đầu vào sách vở, hết lần này đến lần khác giải đề, gầy rộc thấy rõ.

Xuân Sơ Trân tìm mọi cách khơi dậy hứng thú ăn uống cho cô, nhưng chẳng chút hiệu quả.

Xuân Sơ Trân lo lắng, bà nhân lúc cô ở trường, gọi điện cho con gái lớn, kể về tình hình khác thường của Xuân Tảo, hy vọng con gái có thể tranh thủ ngày nghỉ lễ tháng năm đưa em gái ra ngoài dạo bộ, giải tỏa tâm trạng, trò chuyện.

Xuân Sướng đáp trả: "Chẳng phải tại mẹ hết sao."

Xuân Sơ Trân hơi hối hận, có điều vẫn cứng miệng: "Mẹ làm gì chứ? Chuyện cấp bách trước mắt là phải điều chỉnh tâm trạng của em gái con cho tốt, chưa đến một tháng nữa là đến kỳ thi rồi, con bé như thế này mẹ sợ không trụ nổi đến lúc thi đại học."

Xuân Sướng đương nhiên không từ chối.

Ngày Quốc tế Lao động, trời trong nắng đẹp, Xuân Sướng đến phòng trọ, lôi xềnh xệch cô em gái dậy từ năm giờ sáng ra ngoài đọc sách.

Chị không nói không rằng lôi cô đi, Xuân Tảo bỏ bút, không kịp có cơ hội từ chối.

Xuân Sướng không hỏi han kết quả học tập, chỉ hỏi: "Em gái, muốn đi đâu nào? Công viên, trung tâm thương mại, khu vui chơi giải trí gì đều được cả. Hay đi ăn món em thích, có muốn thử mỳ cay cấp địa ngục không?"

Thời khắc quan trọng của cuộc đời đang đếm ngược, Xuân Tảo nào còn tâm trí, trong đầu luẩn quẩn nỗi lo khẩn trương: ""Để sau thi đại học rồi đi được không...Bây giờ em chỉ muốn chị cho em về học bài."

Xuân Sướng liếc nhìn cô, bất mãn kêu: "Bớt học hai ba tiếng có chết ai đâu? Hôm nay nghe lời chị đi."

Xuân Tảo không đáp lời, dưới ánh nắng mặt trời đôi mày thanh tú khẽ nhíu, lòng không yên.

Xuân Sướng than: "Đã ra ngoài rồi thì đừng nghĩ đến mấy cái đề với từ vựng nữa được không, thả lỏng đi, lúc này em đừng coi mình là học sinh lớp 12 Xuân Tảo, cũng đừng coi chị là chị gái."

Xuân Tảo khó hiểu: "Vậy coi là gì?"

Xuân Sướng ném bom: "Coi chị là Tiểu Nguyên ấy, chị đang đi hẹn hò với em nè."

Bị chị trêu chọc như vậy, Xuân Tảo cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái, còn định giơ nắm đấm với chị.

Xuân Sướng đắc ý nhếch mép, nghiêng người tránh né.

Sau trận đùa nghịch, Xuân Tảo dần bình tĩnh, suy nghĩ cách tận hưởng buổi chiều hiếm hoi này, cuối cùng cô nghiêng đầu nhìn chị: "Em có một nơi muốn đi."

Xuân Sướng không ngờ cuối cùng nơi cô chọn lại là một quán cà phê, một quán bình thường giống như mọi quán cà phê khác trong thành phố, trang trí không nổi bật, hương vị có lẽ cũng chỉ ở mức tạm. Đặc biệt chị còn là dân văn phòng ngày thường uống cà phê như uống nước lã, đã miễn nhiễm đến mức tê liệt với cà phê.

Nhưng cô vẫn diễn vẻ mặt và giọng điệu vô cùng nhiệt tình chân thành, dừng trước quầy bar: "Em muốn uống gì? Ăn gì? Chị gọi cho em ngay! Cứ chọn thoải mái! Mỗi thứ một loại cũng được!"

Xuân Tảo không mấy hứng thú, tùy tiện chọn một ly macchiato và một chiếc sandwich.

Nhân lúc chị đợi đồ ăn, cô đến bức tường bưu thiếp nơi bản thân từng để lại lời tự động viên, muốn xem cái sự bồng bột ngày đó, nhằm ổn định tinh thần vượt qua khó khăn.

Những tấm bưu thiếp được gài trên tường dày đặc hơn so với lần cô tới năm ngoái, chồng chất ngổn ngang, như cái cây ngày càng sum suê, không ngừng nảy mầm thơ ca mộng ảo. Song, chú chim từng ngậm chiếc lông vũ sặc sỡ đặt tại đây luôn có thể bay về, ôn lại khúc ca xưa.

Xuân Tảo dừng bước cách bức tường 1m.

Đa số bưu thiếp trên tường đều là kiểu đơn giản, cho nên tấm hình chỉ thuần biển xanh của cô không khó tìm, ngay lúc này, một tấm bưu thiếp với hình ảnh giống hệt cái của cô được đặt ngay bên cạnh, như có sự gắn kết mạnh mẽ.

Trong lòng chạy qua dòng điện chạy, một dự cảm mơ hồ nổi lên, Xuân Tảo vội vàng nhấc cao tấm bưu thiếp bên cạnh, xem nội dung mặt sau.

"Anh sẽ luôn bên em đến khi biển xanh."

Nhìn thấy nét tròn đơn giản ở cuối dòng chữ ký, Xuân Tảo không thể tin được, trái tim như chứa tiếng sấm rền vang. Cô vô thức quay đầu, ánh mắt quét mọi góc yên tĩnh trong quán cà phê, từng gương mặt lướt qua, từng khoảnh khắc cảm nhận được đều như dòng nước biển mặn chát nhấn chìm cô từ đầu đến chân.

Khi Xuân Sướng bưng khay đồ ăn đến, không khỏi sững sờ.

Chị không hiểu sao em gái mình đột nhiên khóc nức nở trước bức tường bưu thiếp, khuôn mặt đau khổ.

Nhưng chị không hỏi cũng không tiến lên, dịu dàng đứng đó để em gái thỏa sức trút bầu tâm sự.

...

Chuyến đi chơi lần này dường như có hiệu quả rõ rệt.

Xuân Tảo không còn biếng ăn nữa, thoát khỏi mớ bòng bong mông lung, bắt đầu vực dậy tinh thần, buông bỏ dằn vặt, sắp xếp hợp lý kế hoạch ôn tập cuối cùng của mình.

Bước vào tháng năm, hoa lựu rực rỡ, nhiệt độ tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày sau kỳ thi thử lần ba đều giống bước vào vòng lặp, nhanh như chớp, mà dài đằng đẵng như kỷ nguyên bị dung nham núi lửa nhấn chìm. Ngoài sự oi nóng khó chịu, còn có khát vọng đang tích tụ sức mạnh.

Một đêm trong tuần cuối trước kỳ thi đại học.

Toàn bộ học sinh khối 12 truyền tai nhau, tụ tập ở hành lang, bên cạnh bồn hoa, dưới bóng cây. Như dàn hợp xướng ngàn người tự phát, cầu nguyện, hành hương, cúi chào phút giây đỉnh cao cuối cùng của tuổi thanh xuân. Vào khoảnh khắc này, tại khung cảnh này, cho dù ảm đạm hay huy hoàng, khép nép hay phô trương, mỗi người đều có thể trở thành chân lý và tín ngưỡng của riêng mình.

Cánh cửa sổ đầu tiên tắt, khuôn viên trường phút chốc biến thành hòn đảo đen kịt.

Vài chồng giấy thi tựa bông tuyết rơi, tựa màn mở đầu nghi lễ, giai điệu lan tỏa từ loa.

Trung tâm thành phố ô nhiễm ánh sáng hiếm khi thấy sao trời, nhưng những chiếc que huỳnh quang được phát đồng loạt ngầm hiểu nhau tụ lại thành dải ngân hà dưới mặt đất, rực rỡ tráng lệ.

Trong gió đêm nóng bức, giọng ca trẻ bắt đầu đồng thanh hát;

"Mộng ước đẹp nhất

Nhất định là mộng ước điên cuồng nhất

Tôi chính là vị thần hộ mệnh cảu riêng mình

Ở tại nơi tôi đang sống." (*)

Có người gào thét khản cổ, có người nghiêng ngả ngâm nga, ca từ vang dội phấn khích rung chuyển khắp các tòa nhà học.

Đây là buổi hòa nhạc thuộc về mọi người, mỗi người đều là khán giả, cũng đều là nhân vật chính. Thế giới tựa hồ vừa trải qua cơn mưa ấm áp, ai nấy đều rưng rưng nước mắt.

Xuân Tảo và Đồng Việt đứng sát bên nhau, tay nắm chặt tay, bị đám đông chen lấn đến tận hàng rào phía trước.

Hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười, nhịp nhàng vẫy que huỳnh quang, bị bầu không khí lây nhiễm mà dốc sức hát vang.

Qua vài cái đầu nhấp nhổm, cô thấy Nguyên Dã cao ngất khác biệt phía sau lan can chéo đối diện.

Thiếu niên vẫn là vầng trăng sáng nhất đêm. Đôi môi cậu không mấp máy, không hát theo, chỉ khẽ nhếch mép, nhìn về phía cô, không hề rời mắt.

"Em không quan tâm quá khứ của anh

Nhìn thấy được đôi cánh của anh

Em nói chỉ khi bị lửa thiêu đốt phượng hoàng mới được tái sinh." (*)

Xuân Tảo cũng im lặng, nhanh chóng giơ cao tay, vẫy vẫy đốm sáng đáp lại cậu.

Trong nụ cười ngày càng rạng rỡ của Nguyên Dã, khóe môi cô nở nụ cười lớn hơn, đôi mắt lấp lánh, sống mũi cay cay.

"Nơi ngược hướng gió

Mới càng thích hợp để bay lượn

Em không sợ ngàn vạn người cản trở

Chỉ sợ chính mình đầu hàng" (*)

(*) cả ba đoạn hát trong chương đều thuộc bài hát Quật cường của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên, một bài hát rất hay về tuổi trẻ.

...

Ngày 7 tháng 6, chuẩn bị sẵn sàng.

Không dốc hết sức, sao xứng đáng với bao năm đèn sách và những tháng ngày khổ luyện chìm nổi giữa biển sách núi đề.

Nét bút cuối cùng của bài luận tiếng anh vừa xong, Nguyên Dã đậy nắp bút, như thu kiếm vào vỏ, thiếu niên khẽ hít một hơi, lật trang xem kỹ, tĩnh lặng chờ đợi tiếng chuông báo hết giờ.

Đến đây, sự tuyên án về thành tích đã kết thúc.

Nhưng cậu còn một lời thề chưa hoàn thành.

Giám thị thu bài, bên ngoài phòng thi tiếng ồn ào dần nổi lên.

Nguyên Dã lập tức đứng dậy, bạn học cùng phòng thi đuổi theo, muốn kéo cậu cùng ra trường so đáp án có điều cậu ngó lơ, lao vội khỏi lớp.

Học sinh đổ về phía đường lớn và cổng trường giống đàn cá thoát lưới, đen nghịt, hoặc lao nhanh, hoặc bơi chậm, thỉnh thoảng lại tung bọt nước tự do vui mừng.

Mà Nguyên Dã là sự tồn tại duy nhất đi ngược dòng, thiếu niên mảnh khảnh tựa chiếc thuyền trắng, rẽ qua sóng người với tốc độ dứt khoát.

Phòng thi của Xuân Tảo và Đồng Việt ở tầng trên tầng dưới, hai người tìm nhau, nắm chặt tay nhau, đồng thời nở nụ cười rạng rỡ.

Đồng Việt nháy mắt tinh nghịch: "Xem ra trạng thái cậu tốt nên làm bài cũng tốt nhỉ?"

Xuân Tảo tự tin chắc chắn: "Dù sao môn cuối cũng là tiếng anh mà."

Đồng Việt "xì" một tiếng, ưỡn ngực hóp bụng: "Tớ thấy tớ cũng ổn."

Xuân Tảo liếc xéo cô bạn: "Hay là... so đáp án thử?"

Đồng Việt lập tức khoanh tay trước ngực, cầu xin: "No.. tha cho tớ đi mà."

Xuân Tảo không khỏi mỉm cười, nghĩ đến việc về nhà sẽ được lấy điện thoại, bước chân xuống cầu thang cũng trở nên nhẹ nhàng vội vã.

Cô và Đồng Việt sánh vai nhau ra khỏi hành lang.

Ánh nắng vàng nhạt tràn qua mái tóc và đôi mắt của cô gái, vừa mới cười nói, lúc quay đầu, con ngươi chợt co lại.

Dưới ánh hoàng hôn ngược sáng, thiếu niên lao tới, mang theo gió, nhanh đến mức khiến cô lảo đảo lùi về sau.

Chỉ một giây sau, cô được ôm vào lòng.

Dứt khoát không chút do dự.

Nóng bỏng như vậy, thân mật như vậy, từng chút từng chút khiến nước mắt cô chậm rãi ứa ra.

Cuối cùng thuyền cũng cập bến.

Tại nơi bến đỗ cậu vẫn luôn đứng đợi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

"Anh nhất định, nhất định sẽ lập tức trở lại bên cạnh em." (Câu nói của Nguyên Dã ở chương trước)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.