________
Số lần Xuân Tảo và Nguyên Dã ôm nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính ra mới có hai lần, lần đầu là cái đêm trốn chạy như sắp tận thế sau khi bị phát hiện, lần hai là lúc bình minh chia tay trong bất lực. Lúc đó cô mất kiểm soát và đau buồn, không còn tâm trí cảm nhận trọn vẹn. Nhưng lần này, cô đã biết cái sức mạnh ấy, từ lớp da thịt bên ngoài đến xương cốt rồi cả tận sâu trái tim, hết thảy, toàn bộ đều được thiếu niên dùng hết sức giữ chặt. Còn mùi xà phòng ấm áp nhàn nhạt trên người cậu, tiếng thở d.ốc vùi bên vai cô. Dường như chúng đang siết chặt cô, đến chết cũng không buông.
Cơ thể là ngôn ngữ không lời.
Cô hiểu khát vọng tột cùng, được cậu bao bọc kỹ càng, vừa vững chắc lại thật an toàn.
Nước mắt Xuân Tảo không kìm nổi mà tuôn trào.
Đôi cánh tay cứng đờ hai bên eo cậu khẽ động, chợt vòng qua, đan vào nhau sau lưng Nguyên Dã, ôm chặt cậu. Cô cũng đang dùng hết sức mình.
Đôi nhạn từng bị chia xa cuối cùng đã tìm được nhau ở hòn đảo phía nam này, giây phút tương phùng cố gắng bù đắp quãng thời gian khó nói thành lời vừa qua.
Mấy học sinh đi ngang nhìn họ, có hiếu kì, có thấu hiểu, cũng có cảm động. Thậm chí có vài tiếng huýt sáo trêu chọc của người không quen biết.
Tự giác lùi hai bước, Đồng Việt không kìm nổi mà lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại chụp lại cảnh này.
Nghe thấy tiếng khóc rấm rứt không ngừng của cô gái, Nguyên Dã nới lỏng vòng tay, nhìn kỹ cô tại khoảng cách gần: "Đừng khóc mà."
Xuân Tảo khó chịu nghiêng mặt rồi vẫn quay về. Rõ ràng mắt cậu cũng đỏ hoe, còn dám nói cô.
Cô lầm bầm đáp trả: "Anh cũng khóc đấy thôi."
"Anh khóc á?"
Thiếu niên vừa quệt nước mắt nơi khóe mắt, vừa nở nụ cười rất tươi: "Không hề nhé."
Xuân Tảo cong khóe môi theo: "Vậy em cũng không."
"Khụ."
Bị bỏ quên hồi lâu, Đồng Việt chạy lại, vẫy vẫy chiếc điện thoại đang khóa màn hình: "Mẹ tớ gọi điện hỏi sao tớ vẫn chưa ra, tớ đi trước đây nhé, hai cậu cứ thong thả vừa đi vừa nói chuyện."
Nói xong quay đầu bỏ chạy nhanh, Xuân Tảo còn chưa kịp gọi. Bỗng nhiên thế giới chỉ còn hai người họ, đối diện giữa bóng người chập chờn. Cô cười, cậu cũng cười. Lúm đồng tiền của cô sâu hơn, độ cong môi của cậu cũng lớn hơn.
Hiệu ứng tấm gương, vừa như đang nhìn bản thể khác của chính mình, vừa như nửa kia đã mất của chính mình trở về trước mặt.
Cuối cùng cũng viên mãn, trăng không còn khuyết tàn.
___
Nguyên Dã nắm tay Xuân Tảo tới cổng trường. Khuôn mặt ướt lệ đã khô trong gió hè nhưng hai bàn tay đan xen vẫn ấm áp, mồ hôi dần túa ra, các đốt ngón tay chạm vào nhau, nối liền trái tim.
Dẫu người khác không thể nhìn thấy.
Cảm nhận ánh mắt thiếu niên thỉnh thoảng ngó sang, Xuân Tảo hơi ngượng ngùng vén tóc: "Sao..."
Người bên cạnh "ừm?" một tiếng.
Cô không chút nghĩ ngợi vạch trần cậu: "Sao anh cứ nhìn trộm em vậy?"
Nguyên Dã im lặng không nói.
Kết quả, tên nhóc này lại buông tay cô, nhanh chân lên hai bước đứng trước mặt cô, bắt đầu đi lùi, chẳng thèm quan tâm có đụng phải người đi đường hay không. Đôi mắt đen láy của cậu khóa chặt khuôn mặt cô, giả bộ nghiêm túc: "Như vậy thì không tính là nhìn trộm nữa đúng không?"
Mặt Xuân Tảo nóng bừng lan đến tận mang tai: "Anh bị sao thế không biết?"
Cô nắm cổ tay cậu, ra lệnh: "Đi bình thường lại!"
Nguyên Dã khẽ bật cười, bước cạnh Xuân Tảo, vội nắm tay cô: "Rốt cuộc em muốn anh thế nào?"
"Cứ như vậy đi."
Cô nghĩ nghĩ: "Sắp đến cổng trường rồi, đừng..."
Cô giơ cao hai bàn tay nắm chặt không thể tách rời: "Đừng nắm tay nữa, bố mẹ và chị em chắc chắn đang đợi em ở cổng."
"Không được." Lần này cậu phải trái ý cô.
Xuân Tảo trừng mắt: "Tại sao?"
Nguyên Dã không nói thẳng: "Không tại sao cả."
Cậu bổ sung: "Không có tại sao gì hết."
Ngoài sự ngọt ngào lâng lâng, Xuân Tảo chỉ có thể hít sâu một hơi, bất lực: "Vậy nếu bố mẹ em xông tới gây rắc rối cho anh, em không chịu trách nhiệm đâu."
Nguyên Dã gật đầu: "Ừ."
Giây phút này, cậu không lo lắng hay sợ hãi chút nào. Chín tháng rồi, khoảng thời gian giày vò đằng đẵng đã qua, cậu sẽ không bao giờ buông tay nữa, dù trời sập đất lở, dù sóng lớn ngàn thước ập xuống cũng đừng hòng chia lìa cậu và cô.
Hai người bước khỏi cổng trường, quả nhiên, từ xa đã thấy cả nhà Xuân Tảo đang sốt ruột chờ đợi.
Mẹ và chị mỗi người ôm một bó hoa rực rỡ, còn bố thì cầm tấm bảng đèn led do chị gái đặc biệt làm: "Em gái, dù thi thế nào, chị cũng gánh cho em."
Thấy thiếu niên cao ráo tuấn tú bên cô, bố mẹ Xuân đều ngẩn người.
Mà Xuân Sướng nở nụ cười hiểu ý, nửa trêu chọc nửa mừng rỡ.
Cả nhà vừa định tiến lên, đôi trai tài gái sắc đẹp như tiên cảnh này lại bị đám phóng viên nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
Tay nắm tay, khung cảnh thanh xuân đáng khắc ghi biết bao.
Chiếc micro có logo chĩa về phía Xuân Tảo, khóe mắt phóng viên hơi cong, vừa định hỏi thì Nguyên Dã đã nghiêng người che Xuân Tảo đang hoảng loạn: "Xin nhường đường, cảm ơn."
Sau đó cậu kéo tay cô nhanh chóng thoát khỏi đám đông và những chiếc camera tranh nhau tiến gần.
Quay đầu, người nhà Xuân Tảo đã đến trước mặt. Đối diện với cái nhìn chăm chú của mẹ và vẻ mặt khó hiểu của bố, Xuân Tảo theo bản năng muốn buông tay nhưng Nguyên Dã nắm rất chặt, thậm chí siết khiến cô hơi đau. Cuối cùng cô từ bỏ giãy giụa, cố nén tiếng cười sắp bật khỏi môi.
Nguyên Dã lễ phép gọi một tiếng "dì", nhìn thẳng mắt bà, không kiêu ngạo không tự ti.
Xuân Sơ Trân nhìn cậu một cái, nghẹn họng, cố gắng ra vẻ như không thấy "hành vi không đứng đắn giữa thanh thiên bạch nhật" của hai người, đưa bó hoa rực rỡ trong tay: "Con gái, vất vả rồi."
Xuân Tảo một tay nhận lấy, ôm vào lòng, đáy mắt lại dâng lên hơi nước nóng ẩm: "Mẹ cũng vậy."
Xuân Sướng đứng cạnh cười ngặt nghẽo hồi lâu, mày nhíu lại, liếc nhìn Nguyên Dã: "Cậu nhóc này..."
Chị không nói hết câu, chỉ đưa ngang bó hoa hướng dương trong tay về phía cậu: "Cầm lấy. Cái này là cho em."
Nguyên Dã ngẩn người.
"Không phải cho Xuân Tảo sao ạ?" Cậu hỏi.
Xuân Sướng nhìn hai người một lượt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Em xem con bé còn tay mà cầm không?"
Xuân Tảo nghiêng đầu, bật cười thành tiếng.
Xuân Sướng nhún vai cười: ""Đùa thôi mà...Thật sự là cho em đấy, em cũng vất vả rồi."
Cô hất cằm: "Không tin em xem tấm thiệp bên trong đi."
Nguyên Dã nhướng mày, có chút được sủng sinh kiêu, hai tay nâng bó hoa.
Xuân Sướng nói: "Chúc em... một lần chói lọi, mãi mãi hướng về ánh sáng."(*)
(*) Câu gốc: Chúc em một lần đoạt "quỳ", mãi mãi hướng về mặt trời.
Chơi chữ từ câu "Nhất cử đoạt khôi". Chữ quỳ – 葵, chỉ hoa hướng dương, đồng âm với chữ khôi – 魁, chỉ người đứng đầu.
Nguyên Dã lại cong môi cười: "Cảm ơn chị."
Xuân Sướng rùng mình một cái, toàn thân thoải mái lạ thường: "Ôi chao, được soái ca gọi một tiếng 'chị' đúng là mát lòng mát dạ."
Câu này đổi lại một cái vỗ vai rất mạnh của mẹ: "Nói bậy bạ gì đấy."
Dù mâu thuẫn trước đó khiến bà không thoải mái lắm nhưng thấy Nguyên Dã chỉ có một mình, dù sao cũng là đứa trẻ bằng tuổi con gái, Xuân Sơ Trân không nhịn được mà hỏi một câu: "Người nhà cháu đâu, không đến đón sao?"
Nguyên Dã ngước mắt nhìn về phía xa: "Chắc cũng đến rồi ạ, lát nữa cháu sẽ đi tìm họ."
"Mau đi đi."
Bố Xuân Tảo nãy giờ đứng ngoài cuộc vô cùng khó hiểu, tại sao vừa thi đại học xong, bên cạnh con gái lại có thêm một cậu bạn trai đẹp trai như vậy, ông tuy ngơ ngác nhưng cũng chỉ đành khuyên nhủ: "Chắc họ cũng đợi lâu rồi, biết đâu đang tìm cháu đấy."
"Vâng." Nguyên Dã khẽ gật đầu, rút điện thoại ra cúi đầu kiểm tra.
Cuối cùng cậu buông tay Xuân Tảo, cụp mắt nhìn cô: "Anh đi tìm người nhà trước đây, lát nữa sẽ..."
Cậu dừng một chút: "Liên lạc với em."
Xuân Tảo mỉm cười: "Vâng, anh mau đi đi."
"Được."
Nguyên Dã giơ giơ điện thoại: "Em nhớ đọc nhé."
Xuân Tảo: "Vâng."
Thiếu niên ôm hoa quay người rời đi, dọc đường ngoái đầu nhìn một cái, rồi hòa vào dòng người. Chứng kiến toàn bộ quá trình họ tình chàng ý thiếp luyến tiếc bịn rịn đẹp đến không tưởng, Xuân Sướng vừa ghen tị vừa ấm ức quay sang tố cáo mẹ mình: "Hồi đó đi học sao con lại không yêu đương cơ chứ, đều tại mẹ! Tại mẹ hết đấy!"
Những lời oán giận ào ào ập đến, Xuân Sơ Trân chỉ coi như gió thoảng bên tai, làm như không nghe thấy mà nói với Xuân Tảo: "Để mẹ cầm túi cho con nhé."
Xuân Tảo nhón chân, để chiếc balo lắc lư nhẹ sau lưng,từ chối: "Không cần đâu mẹ, không nặng chút nào."
Đúng vậy, không nặng chút nào nữa.
Đây là ngày nhẹ nhàng và trong trẻo nhất của cô kể từ khi vào cấp ba.
Rốt cuộc cô cũng chờ đến ngày này.
___
Bốn người nhà Xuân tổ chức tiệc ăn mừng nội bộ gia đình cho con gái tại Haidilao trong trung tâm thương mại gần đó.
Dọc đường Xuân Sướng còn xuống xe lấy chiếc bánh kem cỡ vừa được trang trí rất đẹp, chị đã đặt từ nửa tháng trước để chuẩn bị cho ngày này, hoa văn họa tiết đương nhiên theo sở thích em gái, con sóng và trăng sao được trang trí bằng kem tươi.
Không ngạc nhiên khi toàn bộ nhà hàng chật kín chỗ, mấy bàn xung quanh không thiếu gương mặt non nớt ngây ngô, vừa nhìn đã biết là bạn bè đồng trang lứa, trên mặt đều tràn đầy sự vui vẻ thư thái sau khi trút bỏ gánh nặng.
Mới ngồi xuống, Xuân Sơ Trân liền lấy ra một thứ từ túi xách đưa Xuân Tảo.
Xuân Tảo nhận lấy, phát hiện là điện thoại của mình. Nhất thời không nói nên lời.
Xuân Sơ Trân cất giọng nhàn nhạt, mặt cũng không tỏ thái độ gì: "Mẹ sạc đầy pin cho con rồi. Mẹ không mở ra. Rảnh thì tự mua lấy sim điện thoại của mình đi chứ, cứ dùng của người khác đâu có được."
Bà lại nói: "Bố con bảo muốn mua cho con một cái điện thoại mới, lát nữa bảo bố con đưa con đi chọn ở cửa hàng."
Bố Xuân nhanh chóng chớp mắt hai cái, ông thật sự chưa từng báo trước hay hứa hẹn chuyện này nhưng vẫn lập tức đồng ý: "Được, được, cái này là phải có rồi. Lát nữa bố sẽ đưa con đi luôn."
"Vâng ạ."
Tâm trạng Xuân Tảo phức tạp, cô bật nguồn, thấy cột sóng quen thuộc hiện lên, cảnh tượng ngày xưa hiện về, sóng lòng trào dâng.
Xuân Sướng nhấp ngụm trà lúa mạch, ngó quanh: "Hay ghê, dường như chị quay trở lại mùa hè mười năm trước rồi."
Bóng râm rợp mát, hơi nóng hầm hập, bầu trời trong xanh, gió thổi qua tán cây, những trang sách bay phấp phới.
Là bài hát quá quen thuộc, là bản hòa tấu và tiếng vọng sâu thẳm trong tâm hồn đa số người dân đất nước này: có chua xót, cay đắng và đương nhiên có cả ngọt ngào.
Xuân Tảo mở QQ, đầu ngón tay chợt khựng trên màn hình.
Vị trí đầu tiên trong danh sách bạn bè, có số thông báo, mở ra cực nhiều tin nhắn độc thoại gửi đến, như thể họ chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc cùng nhau chia sẻ chúc mừng nào:
Ngày 1 tháng 1
Nguyên Dã: Xuân Tảo, chúc mừng năm mới. Em là người tuyệt vời nhất.
Ngày 5 tháng 1
Nguyên Dã: Xuân Tảo, chúc mừng sinh nhật. Em là người tuyệt vời nhất.
Ngày 12 tháng 2
Nguyên Dã: Xuân Tảo, chúc mừng Tết Nguyên Đán. Em là người tuyệt vời nhất.
Ngày 30 tháng 4
Nguyên Dã: Xuân Tảo, chỉ là thi thử thôi. Em là người tuyệt vời nhất.
Tin nhắn cuối cùng là ngày 6 tháng 6.
Chỉ hai chữ.
Nguyên Dã: Đợi anh.
Tâm trí bắt đầu chìm xuống, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, sợ bị người nhà phát hiện, Xuân Tảo nhanh chóng cúi thấp đầu.
Giọt nước vội vã rơi xuống màn hình, làm nhòe chữ, cô dùng ngón tay cái lau đi, gõ ba chữ, lời phản hồi muộn màng: Anh cũng vậy.
Trạng thái đang nhập phía trên màn hình gần như xuất hiện ngay lập tức.
Nguyên Dã: Em lấy được điện thoại rồi à?
Xuân Tảo cắn môi dưới: Vâng.
Nguyên Dã hỏi: Em về nhà chưa?
Xuân Tảo kìm nén nước mắt, im lặng chụp bức ảnh cận cảnh mặt bàn gửi qua: Chưa, em đang ăn cơm với người nhà ở Haidilao, còn anh?
Nguyên Dã gửi lại bức ảnh con phố lên đèn và bầu trời chuyển giao giữa hoàng hôn với đêm trăng.
Má Xuân Tảo hơi phồng lên: Sao anh vẫn ở ngoài? Có một mình thôi hả?
Nguyên Dã nói: Ừm. Em đừng lo, bố anh đến đón rồi. Anh nói còn có việc nên bảo bố về trước.
Thấy cậu một mình, Xuân Tảo vừa xót xa vừa khó hiểu: Có việc gì vậy?
Nguyên Dã: Tìm nhà, kỳ nghỉ này anh định chuyển ra ở riêng.
Xuân Tảo khẽ ngẩn người: Nhanh thế á?
Cô muốn nói, vừa thi xong, ít nhất nghỉ ngơi vài ngày chứ.
Nguyên Dã không trả lời, vô cớ hỏi: Tiện gửi vị trí nhà em cho anh được không?
Xuân Tảo tìm vị trí khu nhà mình, gửi qua.
Nguyên Dã: OK.
Nguyên Dã: Lấy cái này làm tâm, trong vòng 500m. Cảm ơn.
Khóe miệng Xuân Tảo hơi cong.
Thấy Xuân Tảo cứ nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt thay đổi liên tục, Xuân Sơ Trân không nhịn được nói: "Con và thằng nhóc họ Nguyên ấy..."
Xuân Tảo ngước mắt.
Xuân Sơ Trân hít một hơi, cố gắng không để giọng mình nghe như trách móc: "Vừa thi xong đã tay trong tay ra ngoài còn ra thể thống gì, hai đứa không đợi được một phút à?"
Xuân Tảo nghẹn lại, bình tĩnh đáp: "Con thi xong rồi, hơn nữa con nghĩ mình làm bài cũng không tệ."
Lần này đến lượt Xuân Sơ Trân không nói gì.
Xuân Sướng vừa cắn miếng dưa hấu vừa nhíu mày, cầm điện thoại nhắn mẹ, nhắc nhở: "Mẹ, xem điện thoại đi."
Xuân Sơ Trân liếc cô con gái lớn, nghi ngờ mở điện thoại.
Cô con gái lớn gửi đường link Wexin: 【Người xưa có câu: "Trời đánh tránh miếng ăn"! Cảnh giác! Giáo dục trên bàn ăn sẽ hủy hoại con cái!】
Xuân Sơ Trân: "..."
Định đặt điện thoại xuống, Xuân Sướng lại gửi tin, mang giọng điệu khiêu khích: Cẩn thận mười năm sau Xuân Tảo thành ra như con bây giờ, không yêu đương không kết hôn nhé nhé nhé.
Xuân Sơ Trân không buồn nghe Xuân Sướng lải nhải, nhìn cô con gái út đã vượt gian khổ hái trái ngọt, không nỡ nói thêm.
Đêm đó, mạng xã hội của học sinh trường Nghi trung bị một bức ảnh được đăng lên page trường làm náo loạn.
Mọi người đua nhau thả tim, chia sẻ và chúc mừng, cũng có bạn học chủ động nhận là nam nữ chính trong ảnh.
Đường chân trời thời điểm hoàng hôn vào hè tựa sóng nước vàng óng ánh, đôi bạn trẻ ôm nhau giữa dòng người, y trang giấy đẹp nhất của truyện tranh vườn trường.
Mà người đăng ẩn danh chỉ viết vài chữ ngắn gọn:
Ai sẽ hiểu?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ai sẽ hiểu?