Nhờ sự việc kinh thiên động địa bất ngờ của Đồng Việt mà sau khi tắm xong trở về nhà, giao diện chat của Xuân Tảo đã bị bạn bè quen biết khủng bố tin nhắn, trong nhóm lớp cũng vậy, mọi người bàn luận sôi nổi, vừa trêu chọc vừa ngưỡng mộ, nội dung xoay quanh bức ảnh có bố cục tuyệt vời và sức lan tỏa mạnh mẽ kia.
Một người vốn yếu giao tiếp xã hội như cô đã bao giờ nhận được nhiều lời hỏi thăm đến vậy đâu.
Xuân Tảo vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ lướt hết đống tin nhắn dồn dập, copy nội dung ngắn gọn giải thích cho vài người.
Rồi lại âm thầm lưu tấm ảnh chụp chung ấy, Xuân Tảo rõ ràng được lợi còn ra vẻ không vui, cố tình tìm Đồng Việt để "hỏi tội": Có phải cậu chụp trộm không?
"Paparazzi" Đồng thừa nhận rất nhanh, không hề áy náy: Là tớ chứ ai, sao, không đẹp à?
Xuân Tảo lục tìm album ảnh, xem đi xem lại, thành thật trả lời: Cũng khá đẹp.
Đồng Việt: Còn không mau cài làm màn hình khóa đi? Nếu không thì sao xứng đáng với tấm lòng của tớ!
Xuân Tảo trầm ngâm: Như này lộ liễu quá, bố mẹ tớ mà thấy thì không hay lắm.
Đồng Việt giận đến sôi máu: Chị à, cứ chill thôi, quẩy lên, thi đại học xong rồi còn lo gì nữa!
Xuân Tảo: ......
Đồng Việt như nhớ ra điều gì: Sao cậu còn có thời gian chat với tớ thế?
Xuân Tảo nhíu mày: Gì cơ, tốt nghiệp xong là cậu muốn tuyệt giao với tớ à?
Đồng Việt: Không không, cậu phải chat với bạn trai chứ?
Bạn trai ư...
Xuân Tảo nhìn chằm chằm hai chữ này, niềm vui nhất thời không giấu nổi, đôi mắt nhanh chóng cong như vầng trăng.
Nguyên Dã hẳn được tính là "bạn trai" của cô rồi nhỉ?
Cô có thể trở thành "bạn gái" của cậu mà khỏi cần e ngại gì nữa phải không?
Xuân Tảo tuy cứng miệng nhưng lòng mềm nhũn: Tớ không giống ai kia đâu nhé, vừa thấy trai đẹp là mê mẩn.
Đồng Việt oan ức: Đấy, tớ cũng không thèm như ai đó, giả vờ khổ sở chia ly một năm để lừa gạt lòng thương của tớ, vừa thi đại học xong là gương vỡ lại lành, yêu đương nồng nhiệt, còn tớ thì vẫn trầy da tróc vảy theo đuổi chồng đây.
Nhìn chằm chằm mấy chữ "trầy da tróc vảy" của cô bạn, Xuân Tảo cười bò.
Sau vài câu trêu chọc, Đồng Việt không để ý cô nữa, chắc lại đi khổ sở theo đuổi người yêu cũ rồi.
Xuân Tảo mở tủ lạnh lấy hộp sữa chua, đóng cửa phòng, ngồi về bàn, mở nắp li.ếm sạch, rồi nhắn tin quan tâm hỏi thăm Nguyên Dã: Anh về nhà chưa?
Nguyên Dã nói: Anh về rồi.
Cô không tin, sợ cậu còn lang thang một mình bên ngoài, lo cô nghĩ ngợi nên mới nói vậy: Thật chứ?
Nguyên Dã: Thật.
Xuân Tảo hỏi lại lần nữa để chắc chắn: Có thật không thế?
Kết quả giao diện chat đột nhiên tối sầm, đối phương gửi lời mời gọi video.
Xuân Tảo ngây người, nhịp tim cũng rối loạn, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng, rồi nhìn chằm chằm nút đỏ và nút xanh phía dưới màn hình, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Thi đại học kết thúc, quãng thời gian bị dồn ép bỗng giãn ra, cô trở nên nhàn nhã theo. Mái tóc không vội sấy hẵng ướt sũng rủ xuống vai, bộ đồ ngủ mặc trên người là chiếc áo phông rộng thùng thình chị gái để lại, nhìn tổng thể hẳn rất luộm thuộm
Nhưng trạng thái chờ cuộc gọi video vẫn không ngừng, dù cô mãi không nhận, đối phương giữ thái độ quyết tâm phải nhìn thấy cô.
Xuân Tảo mân mê ngón tay, rút tờ khăn giấy trên bàn, gấp đôi, che camera trước.
Vuốt vuốt ngực, nhấn nút đồng ý.
Kết nối rồi.
Mặt Xuân Tảo nháy mắt nóng bừng như muốn nổ tung.
Gương mặt gần như hoàn hảo của thiếu niên hiện lên màn hình. Cô từng nghe Đồng Việt nói, khi gọi video gương mặt sẽ bị lật ngược theo chiều ngang, giảm bớt nhan sắc. Tuy nhiên khuôn mặt không góc chết của Nguyên Dã chẳng khác gì ngày thường, thậm chí nhờ hiệu ứng làm mịn da nhẹ nhàng đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đặc biệt lúc cậu nhận ra hình ảnh bên cô là vật màu trắng che chắn.
Nguyên Dã nhíu chặt lông mày, hơi nhoài người tới, gương mặt lập tức tiến gần thêm vài phần.
Gần tới nỗi tim Xuân Tảo hẫng một nhịp, đập thình thịch dữ dội.
"Này, em đâu rồi?" Giọng cậu lười biếng mà sảng khoái truyền đến.
Rồi lại dùng đôi mắt đen sâu thẳm thể hiện sự khó hiểu và bất mãn.
Hai tay Xuân Tảo bưng khuôn mặt đang nóng ran, khẽ nói: "Em vừa tắm xong..."
Nguyên Dã: "Sao thế?"
Xuân Tảo tiếp tục: "Tóc còn chưa sấy..."
Nguyên Dã: "Vậy thì sao?"
Xuân Tảo hắng giọng, giọng nói bất giác nhẹ hẳn đi: "Em sợ mình trông không đẹp."
Thiếu niên ngồi trên ghế đen nghe thế liền ngả người ra sau, nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ khác thường, pha lẫn vài phần bất đắc dĩ: "Có phải lần đầu gặp nhau đâu, sao em áp lực ghê?"
Xuân Tảo thầm hừ một tiếng trong lòng: "Đây là lần đầu trong đời em gọi video cho người khác đấy nhé."
"Sao lại không đẹp được?"
Cậu chống khuỷu tay lên bàn, gãi gãi đuôi lông mày: "Em bỏ khăn giấy ra đi."
Hả?
Cái người thông minh này vậy mà đoán được thứ cản trở tầm nhìn là gì.
Cậu lại nói rất khẽ: "Anh hơi nhớ em rồi."
Khi nói năm chữ này, thiếu niên không nhìn thẳng ống kính.
Cậu quay sang một bên, vành tai đỏ rõ rệt. Nhờ chiếc tai nghe không dây trắng tinh làm nền, màu đỏ ấy càng thêm nổi bật.
Xuân Tảo do dự một chút, cuối cùng vẫn không có cách nào từ chối cậu.
Cô chậm rãi, nhẹ nhàng tháo tấm màn bằng khăn giấy khỏi ống kính.
Biểu cảm Nguyên Dã khựng lại, như chuyển từ ảnh động sang tĩnh, cậu mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Ngay lúc thực sự đối mặt, Xuân Tảo xấu hổ muốn độn thổ, vội vàng nhìn chỗ khác, che kín nửa khuôn mặt.
Nhưng ý cười vẫn tỏa ra từ ánh mắt, không thể giấu diếm.
Một tiếng cười vọng từ loa điện thoại, khiến tai cô ngứa ngáy.
Xuân Tảo quay mặt, thiếu niên đang chăm chú nhìn, khoanh tay, tiến gần hơn, không hề chớp mắt.
Giới hạn nhiệt độ cơ thể người là bao nhiêu?
Xuân Tảo cảm thấy đầu óc mình sắp reo y chang ấm nước sôi.
Cô lớn tiếng, giả vờ trấn tĩnh, ra vẻ cảnh cáo: "Anh đừng nhìn em mãi thế!"
Vẻ mặt Nguyên Dã khó xử, chớp chớp hàng mi: "Vậy anh phải nhìn vào đâu?"
Xuân Tảo nói: "Chẳng phải chỉ để xác nhận anh đã về đến nhà thôi mà?"
"Ừ nhỉ..."
Nguyên Dã lúc này mới nhớ ra trọng điểm, hoặc cũng có thể, cậu vốn không coi đây là trọng điểm. Cậu giơ cao điện thoại, lắc lắc, khung cảnh phòng ngủ thoáng qua, rồi lại trở về góc quay chính diện khuôn mặt cậu: "Em tin chưa?"
Xuân Tảo cười: "Được rồi."
Tuy rằng không ít lần nhìn thấy gương mặt Nguyên Dã, có điều bây giờ được thu trong màn hình nhỏ bé, hình ảnh đó vẫn chứa điểm khác biệt, khiến người ta luống cuống.
Cô quyết định kết thúc cái kiểu mặt đối mặt từ xa ngại ngùng này: "Em cúp máy đây."
Nguyên Dã: "Đợi lát không được sao?"
Ánh mắt của ai có thể dừng quá năm giây trước cái nhìn tràn ngập dịu dàng kia? Xuân Tảo vội vàng tìm lý do, nói năng lộn xộn, cầm cao cốc sữa chua đã mở nắp: "Em phải ăn sữa chua, sấy tóc, còn nhiều việc cần làm nữa, bận lắm."
Nguyên Dã thoải mái nói: "Em cứ ăn đi. Anh như thế này đâu ảnh hưởng em."
Xuân Tảo cắn môi: "Em có phải động vật trong sở thú đâu."
Nguyên Dã dường như nghẹn lời vì cách dùng từ của cô, vẻ mặt phức tạp nhưng sống động, vài giây sau, cậu chỉ thẳng phía mình: "Là anh, anh là động vật trong sở thú."
Cậu khẽ hắng giọng, che nửa mũi, bắt đầu bắt chước tiếng kêu của một số loài động vật dẫu khá kỳ quặc: "Em nhìn anh để ăn cơm cho ngon miệng nhé."
Cậu cân nhắc chọn từ: "Chắc là... anh trông không đến nỗi khó nuốt lắm nhỉ."
Cơ mặt Xuân Tảo căng cứng do cười: "Anh bớt khoe mẽ đi."
Khóe môi Nguyên Dã hơi thẳng: "Anh nói thật đấy, mình gọi thêm chút nữa đi, chiều nay mới được có mười phút."
Làm sao đủ chứ.
Xuân Tảo cụp mắt, hít sâu một hơi, khắc phục rào cản tâm lý, nhìn thẳng cậu, giả vờ làm Bồ Tát ban phước: "Thôi được rồi. Cho anh chiêm ngưỡng vẻ đẹp công chúa thêm năm phút nữa vậy."
Nguyên Dã khẽ hừ một tiếng, nhàn nhã đáp lời: "Thưa, thần cảm kích vô cùng."
Hai người nhìn nhau cười ăn ý.
......
Sau khi ngắt cuộc gọi, Xuân Tảo nhắn tin với Nguyên Dã đến gần một giờ sáng mới lưu luyến đặt điện thoại xuống đi ngủ.
Trong một năm xa cách và chuẩn bị cho thi cử, cô thường gặp ác mộng hoặc vô cớ giật mình tỉnh giấc.
Nhưng đêm nay, giấc mơ của cô có ánh nắng và hương hoa, một giấc ngủ say tận bình minh.
Đáng tiếc đồng hồ sinh học khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn, đúng năm giờ, cô choàng mở mắt. Vô thức nhìn trần nhà một lúc, Xuân Tảo cắm tai nghe, bật nhạc, xem lại lịch sử trò chuyện nhóm lớp.
Vậy mà hơn bốn giờ vẫn có người hớn hở tán gẫu, bàn nhau nên đi du lịch ở đâu. Thậm chí còn có người gan lớn trực tiếp quăng link phòng đấu game năm người vào nhóm, tag bạn học hỏi có muốn thức đêm leo rank không.
Mà tất cả giáo viên bộ môn cũng chỉ chen vài câu khi có người dự đoán điểm, thời gian khác đều ôn hòa ngầm đồng ý.
Vạn vật tĩnh lặng.
Lòng Xuân Tảo cũng yên bình đến lạ.
Giống sau khi bị lãng quên giữa giao điểm giữa vũ trụ và thời gian, cô được trở về con hẻm trăng sao từng một mình bước qua, nơi chỉ có cô, an nhiên tự tại.
Điều khác biệt là, từ hôm nay trở đi, cô không cần trốn tránh, không bị bó buộc nữa
Cô đã có lòng tin và dũng khí đối mặt với tất cả.
Từ bể cá nhỏ bé bước ra khe suối, cuối cùng sẽ tiến đến biển lớn.
Thừa lúc rảnh rỗi, cô lấy hết can đảm tra đáp án toàn bộ môn thi đại học, dự đoán điểm số.
Rốt cuộc từ từ thở ra một hơi, mỉm cười thả lỏng đầu óc.
Chim sẻ ngoài cửa sổ líu lo hót.
Mưa rào sẽ tạnh, đêm tối sẽ qua.
Ánh nắng ban mai của ngày mới luôn xé tan mây mù, một vệt sáng rực rỡ cũng đủ chiếu rọi hết thảy.
___
Vì liên tục thúc giục cộng thêm phí môi giới cao, Nguyên Dã rất nhanh đã tìm được căn nhà lý tưởng.
Người môi giới khó hiểu, trai trẻ thờ ơ dẫu anh liên tục giới thiệu những nơi có vị trí tốt hơn, kiểu nhà ưu việt hơn, cậu chỉ yêu cầu: Không cần xem chỗ khác, cứ tìm trong khu này là được.
Ngày thứ ba sau kỳ thi đại học, Xuân Tảo nhận được điện thoại thông báo của Nguyên Dã, nói rằng cậu sắp chuyển nhà.
Từng câu chữ đều tràn ngập vui vẻ.
Xuân Tảo hỏi trong điện thoại: "Cần em giúp gì không?"
Nguyên Dã nói: "Không có gì đâu. Anh tìm công ty chuyển nhà rồi, nhanh thôi."
Xuân Tảo vẫn nói: "Cho em địa chỉ đi."
Cô đăng nhập Wexin, danh sách bạn bè ngoài Đồng Việt thì có mỗi Nguyên Dã.
Sau khi cúp điện thoại, hai người chia sẻ vị trí của nhau.
Những chấm nhỏ trên bản đồ gần như chồng chất, phải phóng to mới thấy xa.
Xuân Tảo không khỏi cảm thán: Gần quá vậy.
Tên định vị khá quen, cô nhắn tiếp: Chẳng phải là khu nhà đối diện nhà em sao.
Nguyên Dã nói: Ừ, vẫn còn hơi xa. Đáng tiếc khu nhà em không còn căn trống.
Xuân Tảo nhấn mạnh: Thế này là được rồi. Cẩn thận mẹ em lại nhìn thấy ở trên lầu như lần trước, "xử" anh đấy.
Nguyên Dã không chút kiêng nể: Anh không sợ dì đâu.
Xuân Tảo khâm phục thái độ không coi ai ra gì hiện tại của cậu: Em chụp màn hình rồi, có dịp sẽ gửi cho mẹ xem.
Thiếu niên lập tức xuống nước: Thôi mà.
Cậu phản ứng rất nhanh, thu hồi câu "Anh không sợ dì đâu ", trả lời lại: Cứ "xử" thoải mái, dù sao sau này anh sẽ đối tốt với con gái dì.
Sau mới nhắn: Được rồi, em chụp đi.
Xuân Tảo nhịn không được cười: Anh sến súa chết đi được.
Nguyên Dã không cho là đúng: Nói thật thì có gì sến súa?
Xuân Tảo trấn tĩnh: Em cũng vậy.
Có vẻ Nguyên Dã chưa hiểu: Cũng gì cơ?
Xuân Tảo hơi ngượng ngùng gõ chữ, trịnh trọng gửi đi: Cũng sẽ đối tốt với anh. Luôn luôn tốt với anh.
Khung chat im lặng vài giây.
Nguyên Dã dùng chiêu gậy ông đập lưng ông: Sến súa.
Xuân Tảo nghiến răng nghiến lợi, thu hồi câu "tuyên ngôn tình yêu" bộc phát kia của mình.
Thiếu niên quả nhiên cuống lên: Đừng thu hồi mà.
Xuân Tảo cố ý không để tâm cậu nữa.
Nguyên Dã gửi tin nhắn thoại, nghiêm túc nói: "Anh thật sự sai rồi. Không hề, không có tý nào sến hết, anh thấy xong cảm động suýt khóc luôn."
Còn nói giọng mũi nghẹn ngào: "Xin em đấy, gửi lại lần nữa đi."
Xuân Tảo cười nghiêng ngả, nghe đi nghe lại mấy lần, nghe mãi không chán.
Cái cậu này sao vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế chứ, khiến người ta không thể chống cự, luôn có thể làm chỉ số vui vẻ của cô nhảy vọt đến mức báo động.
Chỉnh sửa tin nhắn đã thu hồi ấy, cô ghi giữ lời trước đó.
Nhưng trước khi gửi, cô lại xóa hết. Nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy, cô nghĩ, giữa cô và Nguyên Dã vẫn thiếu một nghi thức, một lời xác nhận chưa hoàn thành. Tháp cao không còn nữa, lời nguyền đã được giải trừ, có lẽ do nàng công chúa tóc dài quyết định trèo qua hàng rào, hoặc chàng trai dũng cảm kia leo đến trước mặt cô.
Vậy nên, lúc tới được vườn hoa bằng phẳng đẹp đẽ này.
Cô muốn nói hết, trọn vẹn những lời khó mở lời đêm đó với cậu: Nguyên Dã, em thích anh, anh có thể hẹn hò với em không? Em hứa với anh, em sẽ luôn đối tốt với anh, không bao giờ rời xa anh nữa.
Khung thoại đối phương nhấp nháy không ngừng.
Cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng. Cậu trực tiếp gọi điện thoại.
Xuân Tảo mỉm cười bắt máy.
Giọng thiếu niên như gió nhẹ thổi bên tai: "Em ấy..."
Cậu nhịn không được cười một tiếng: "Hình như lời này phải anh nói mới đúng chứ?"
Cũng may bố mẹ đều đi đánh bài rồi, Xuân Tảo có thể ngồi trong phòng thoải mái lớn tiếng: "Con gái nói thì sao?"
"Không sao."
Cậu hít một hơi, giọng nói có phần nghẹn lại, khác hẳn giọng điệu giả khóc trêu chọc ban nãy: "Chỉ là... hai người thợ lắp đồ nội thất cứ nhìn anh một cách kỳ lạ."
Xuân Tảo nghe vậy thì toét miệng cười, đồng thời cũng cảm động trước sự thay đổi chân thật này. Dù là cách xa qua điện thoại.
"Đợi anh chút." Nguyên Dã tựa hồ ra ban công, âm thanh xung quanh thoáng đãng hơn.
"Xuân Tảo."
Nguyên Dã gọi tên cô một cách rõ ràng và nghiêm túc: "Anh cũng thích em. Rất thích, rất rất thích, chính là... rất rất rất rất rất thích."
Xuân Tảo nghe vừa khóc vừa cười, cậu rốt cuộc định nói bao nhiêu chữ "rất" vậy, có phải vô tận không? Số chữ số thập phân của số pi là bao nhiêu? Còn chưa xong hả?
Cuối cùng khi ngừng, thiếu niên trịnh trọng nói:
"Anh sẽ luôn đối tốt với em."
"Anh xin thề. Trừ khi có ngày em chán ghét anh, không muốn nhìn thấy anh nữa. Nếu không, anh đến chết cũng không rời xa em."
Tác giả có chuyện muốn nói:
"Gặm đường thôi!"