Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 52: Lời tiên tri



Xuân Tảo chưa từng tưởng tượng nụ hôn đầu của mình lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế.

Nhẹ nhàng tựa cánh ve, gần như không chừa dấu vết, nhưng dư vị mãnh liệt y rượu mạnh. Dù từ nhỏ đến giờ cô chưa từng uống rượu, có điều cảm giác lâng lâng... có lẽ giống vậy.

Cho đến tận khi đi ngủ, mặt Xuân Tảo vẫn còn ửng hồng. Mỗi khi nhớ lại dáng vẻ lao thẳng tới của thiếu niên, tim cô khẽ thắt.

Cô từng nghe Đồng Việt kể về nụ hôn đầu của cô nàng. Hình như vào mùa đông năm lớp 11, lúc cô nàng và Lục Cảnh Hằng đi dạo trên sân vận động của trường, hai người mặc đồ dày cộm y chang hai chú gấu lớn.

Tới chỗ khuất dưới khán đài, nam sinh đột nhiên cúi đầu hỏi cô nàng: "Anh có thể hôn em không?"

Còn thiếu niên nhà mình thì... chẳng hỏi han gì cả, cứ thế xông thẳng tới.

Xuân Tảo vừa hồi tưởng vừa mở điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn mới của Nguyên Dã.

Cậu vào thẳng vấn đề: Tối nay gọi điện không?

Xuân Tảo đưa hai tay đỡ mặt: Không được đâu.

Chỉ vì nụ hôn bất ngờ đó, bây giờ cô rất ngại ngùng, cảm giác ngượng ngùng và ngọt ngào vây lấy cô, khiến cô nhất thời không cách nào đối mặt với cậu.

Thiếu niên trả lời một dấu "?".

Hỏi thẳng: Vì anh hôn em nên em giận à?

Ôi trời, cứu với, Quan Âm Bồ Tát, Vương Mẫu nương nương ơi ——

Mặt Xuân Tảo nhăn nhó, sao cậu lại hỏi thẳng ra như vậy: Không phải. Em không giận.

Chỉ là...

Cô cảm thấy mình hơi tệ. Xét cho cùng, sau nụ hôn đó, phản ứng duy nhất của cô là cứng ngắc nói câu "Tạm biệt", còn đối phương nghiêm túc đáp "Mai gặp", rồi hai người đường ai nấy đi.

Lúc đó, cô đúng là "chạy mất dép".

Trong lúc cô im lặng, đầu dây bên kia bắt đầu tự kết tội mình, cho rằng hành động của cậu có phần lỗ mãng: Xin lỗi. Đáng lẽ anh nên hỏi ý kiến em trước.

Xuân Tảo không biết phải làm sao, vừa buồn cười vừa phiền muộn: Thật sự không sao mà!

Dấu chấm than này dùng thật đúng lúc.

Nguyên Dã miễn cưỡng tin tưởng: Không sao là tốt rồi.

Kế tiếp cậu nhắn: Anh đi tắm đã, lát nữa quay lại.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng.

Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm, lập tức cầu cứu Đồng Việt. Cô gõ bàn phím một hồi, cuối cùng cũng soạn được câu hỏi không khiến người ta đỏ mặt: "Việt, lúc đó sau nụ hôn đầu của cậu phản ứng thế nào vậy?"

Hai phút sau, Đồng Việt phủ kín màn hình bằng dấu chấm hỏi: ??????????

Đồng Việt: Cậu với Nguyên Dã hôn nhau rồi á???

Cô nàng hóa thân thành gà mái táp thuốc lắc*: Khô? Ướt? Hay cả khô lẫn ướt?

(*) Ý chỉ những người quá khích, phấn khích tột độ, hành xử một cách cuồng loạn như phê thuốc.

Xuân Tảo không hiểu nổi cách miêu tả khó hiểu của cô nàng, ngẩn người hai giây: Chỉ chạm nhẹ thôi.

Giọng điệu Đồng Việt lập tức xẹp xuống: Chậc... Tớ còn tưởng thế nào.

Rồi lại trêu chọc: Hôm nay mới ngày 11 tháng 6 đúng không, chưa được một tuần mà hai người tiến triển nhanh ghê.

Xuân Tảo ngượng ngùng gãi gãi lông mày: Cậu có thể trả lời câu hỏi cho đàng hoàng không.

Đồng Việt mới quay lại vấn đề chính: Đơn giản mà, sau khi Lục Cảnh Hằng hỏi xong, tớ không nói gì, nhón chân lên 'chụt' một cái, lúc đó mặt anh ấy ngớ ra luôn. Tớ nhìn anh ấy, nói: 'Đây là câu trả lời của em'. Ngầu không?

Xuân Tảo thán phục, nếu không phải cách nhau một màn hình, cô chắc chắn sẽ đứng dậy vỗ tay.

Cảm thấy đồng cảm, đêm đó Xuân Tảo cũng ngủ không ngon giấc, cứ chập chờn tỉnh dậy, giữa chừng mở mắt ra là lại hối hận vì phản ứng của mình không đủ khéo léo và tự nhiên.

Do ngủ không đủ giấc, sáng hôm sau trên đường đến chỗ Nguyên Dã, cô ngáp ngắn ngáp dài.

Hôm nay cậu dậy sớm hơn hôm qua, cũng không bày trò giả vờ giả vịt nữa, rất đàng hoàng.

Một lần quen rồi thì lần sau sẽ dễ dàng hơn, sau khi cô mở cửa vào nhà, cậu đã đứng đợi sẵn ở giá để giày.

Dư chấn của nụ hôn đầu vẫn còn kéo dài đến hiện tại.

Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, Nguyên Dã chủ động nhận lấy túi bánh mì trong tay cô, Xuân Tảo thì cụp mắt xuống, rụt rè thay giày.

Biết cô sẽ đến, Nguyên Dã đã đặt đồ ăn sáng trước.

Trên bàn tròn nhỏ bày la liệt đủ loại món ăn Trung Tây, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau, bầu không khí gượng gạo mới dịu đi đôi chút.

Cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, hai người nối đuôi nhau vào bếp.

Nguyên Dã cúi người buộc chặt dây rút túi rác, vừa định đứng dậy mang ra cửa.

Vạt áo thun của cậu đột nhiên bị kéo lại.

Cậu quay đầu, bắt gặp khuôn mặt hơi cúi xuống của cô: "Hôm qua em..."

Nguyên Dã nhìn cô: "Hửm?"

Xuân Tảo ấp úng giải thích: "Chỉ là em nhất thời không biết phải làm sao, chưa có kinh nghiệm xử lý tình huống này, nên mới bỏ chạy. Em cư xử không được tốt lắm, anh đừng vì chuyện này mà suy nghĩ lung tung."

Nguyên Dã chớp mắt hai cái, tai hơi đỏ lên: "Không, là lỗi của anh, em mới đừng—" Giọng cậu pha chút ý cười: "Em mới đừng suy nghĩ lung tung."

Cậu vòng một tay ôm Xuân Tảo vào lòng, môi vô thức áp vào tóc mái cô, âu yếm cọ xát.

Tóc cô có mùi hoa trà nhàn nhạt, cậu hít một hơi thật sâu, trong người lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

"Hôm nay, có muốn thử lại không?" Cậu hỏi.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu: "Thử gì?"

Nguyên Dã hơi quay mặt đi, im lặng một lát, mới thốt ra hai chữ: "Nụ hôn đầu."

Xuân Tảo há hốc mồm: "Hôm qua không phải à?"

"Cái hôm qua không tính." Làm sao mà tính là nụ hôn đầu được, cậu không hài lòng: "Không đủ nghiêm túc."

Mặt Xuân Tảo nóng bừng, vẫn không quên thể hiện tinh thần ham học hỏi của học sinh giỏi: "Vậy thế nào mới tính là nghiêm túc?"

Ánh mắt Nguyên Dã trượt xuống vài phần, từ lông mày di chuyển đến môi cô.

Cậu nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng nhìn lại vào mắt cô.

Làm sao để trả lời chính xác đây?

Lông mày cậu nhíu lại, như đang kìm nén, không biết phải diễn đạt thế nào.

Giây tiếp theo, cô gái đột nhiên nhón chân lên, môi chạm vào môi cậu, hành động dứt khoát, khiến cậu trở tay không kịp.

Nguyên Dã sững sờ, mắt sáng rực.

Như một tấm gương sáng, phản chiếu hành động hiếm hoi trong đời của Xuân Tảo.

Xuân Tảo thú nhận, cô chỉ đang bắt chước Đồng Việt, Đông Thi học đòi Tây Thi*.

(*) Thành ngữ chỉ việc bắt chước người khác một cách vụng về, phản tác dụng

Chỉ riêng động tác này thôi cũng đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng và dũng khí của cô, đầu óc lập tức choáng váng, nóng như sắp nổ tung. Cô vùi mặt vào ngực cậu: "Như vậy được chưa?"

Tại sao trong tình huống này...

Tay cậu vẫn còn cầm túi rác.

Nhịp tim Nguyên Dã đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

"Chờ anh một chút." Cậu buông cô ra, vứt túi rác, rửa tay trong bồn rửa, rồi bắt đầu lục tung đồ đạc.

Xuân Tảo đứng yên nhìn cậu, không hiểu cậu đang tìm gì, lại muốn làm gì.

Cuối cùng, thiếu niên tìm thấy một viên kẹo, bóc ra.

Trong khoảnh khắc cô chưa kịp phản ứng, cậu đã nhai nát viên kẹo, bước thẳng đến, hai tay ôm lấy mặt cô, hôn xuống.

Hơi thở của cả hai cùng lúc trở nên nặng nề.

Hỗn loạn đan xen.

Khi đôi môi ẩm ướt của cậu ngậm lấy môi dưới của cô, vị ngọt của cam quýt cũng lan tỏa vào, Xuân Tảo khẽ "ưm" một tiếng, Nguyên Dã lập tức lùi ra một chút, ngón tay kìm nén đặt bên hàm cô.

Giọng cậu khàn khàn, gần đến mức lông mi gần như chạm vào mặt cô: "Sao vậy, có khó chịu không?"

Xuân Tảo đỏ mặt phủ nhận: "Không." Chỉ là... quá ngọt, quá nóng, cũng quá ẩm ướt.

Thì ra đây chính là cái mà Đồng Việt nói, ướt.

Nụ hôn ngọt ngào ẩm ướt.

"Khó chịu thì nói cho anh biết." Cậu sẽ dừng lại ngay lập tức.

Nhưng Xuân Tảo hoàn toàn không còn khả năng nói chuyện.

Bởi vì đầu lưỡi của cậu đã thăm dò vào giữa răng môi cô.

Cả hai cùng lúc nín thở.

Xuân Tảo hoàn toàn mềm nhũn, cảm giác tê dại chạy từ đầu xuống tận lòng bàn chân.

Không biết từ lúc nào cô đã nhắm mắt lại.

Thạch, bánh pudding, mousse... những món tráng miệng này lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Xuân Tảo mất hết ý thức, các khớp ngón tay bám vào áo cậu cũng vô thức siết chặt.

Nguyên Dã có thể cảm nhận được.

Nhưng lúc này, cậu không thể giữ lời hứa lúc nãy, không thể dừng lại được nữa.

Sự giao tiếp vụng về, giống như lần đầu tiên chơi xe điện đụng, cốc xoay trong công viên giải trí.

Va chạm, choáng váng, vụng về nhưng—— vô cùng tuyệt vời và đẹp đẽ. Như thể pháo hoa rực rỡ sắc màu lần lượt nổ tung trên bầu trời đêm đen.

Lại một lần nữa cảm nhận được sự yếu ớt của cô, Nguyên Dã dùng một tay kẹp lấy nách cô, bế cô lên đặt trên mặt bàn.

Qua lớp vải mỏng, mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo chạm vào da thịt Xuân Tảo.

Cô rùng mình một cái, nhưng nhanh chóng bị hơi nóng trước mặt chiếm lấy.

Cơ thể Nguyên Dã áp sát lại nóng đến đáng sợ.

Cô cũng vậy.

Thiếu niên một tay chống bên đùi cô, một tay ôm lấy lưng cô, mạnh mẽ và gấp gáp siết chặt cô, cũng ép cô vào người mình.

Như thể đó là một bản năng, chỉ cần đủ mạnh mẽ, cô sẽ được đặt vào trong lồng ng.ực trống rỗng của cậu.

Cũng giống như vô tình bộc lộ một mặt khác.

Một mặt khác của Nguyên Dã.

Cậu có thể là ngày nắng, cũng có thể là đêm đen, đêm hè mưa bão ập đến.

Khiến trái tim người ta đập thình thịch.

Môi Xuân Tảo tê dại, cơ thể cũng mềm nhũn.

Nếu không có tay cậu đỡ, cô chắc chắn sẽ ngã ngửa ra sau.

Sự non nớt ấy, giống như cuộc chinh phạt đầu tiên của một vị thiếu tướng, gần như không biết điểm dừng.

Chỉ riêng đôi môi, từng chút, từng chút, đều muốn liên tục đánh dấu và nghiền nát, cho đến khi thực sự chiếm hữu.

Xuân Tảo không kìm được phát ra một tiếng rên khe khẽ, sự quấn quýt giữa lưỡi và môi chợt dừng lại, rồi lại càng thêm mãnh liệt.

Trong đầu cô là một mớ hỗn độn.

Ý thức đang mất dần, lý trí đang mất dần, chính cô cũng đang mất dần. Mất dần trong nụ hôn mãnh liệt của cậu.

Cô chỉ có thể bám chặt vào vai Nguyên Dã, để lại những nếp nhăn sâu trên áo cậu.

...

Nụ hôn này cuối cùng cũng dừng lại khi gần như nghẹt thở.

Thiếu niên tựa vào vai cô, hơi thở như ngọn lửa phả vào cổ cô, liên tục và gấp gáp, không ngừng nghỉ.

Còn Xuân Tảo thì mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Trong lối đi chật hẹp của nhà bếp, cậu đứng cô ngồi, hai người kiệt sức ôm lấy nhau, hồi tưởng, bình tĩnh lại, và thư giãn.

Một lúc sau, Xuân Tảo tỉnh táo lại, vì cơn đau còn sót lại ở đầu lưỡi mà lẩm bẩm: "Anh bị điên rồi à."

Nguyên Dã tựa vào vai cô, khẽ cười một tiếng.

Đúng vậy, cậu bị điên rồi.

Không chỉ bị điên, mà còn có cả những thứ khác, đó là——

Cậu thốt ra lời nói lưu manh nhưng chân thành: "...Tuyệt quá."

___

Xuân Tảo dùng khăn bọc túi đá, chườm vài tiếng đồng hồ, mới có thể khiến đôi môi hơi sưng của mình trở lại bình thường trước buổi tối.

Nếu không, với đôi mắt tinh tường của Xuân Sơ Trân, chắc chắn cô sẽ bị tra hỏi và "tra tấn" suốt đêm.

Còn Nguyên Dã, dù có giả vờ ngoan ngoãn đến đâu, cũng không ít lần nhận được những cái lườm sắc lẹm từ cô.

Ngày 15 tháng 6, Xuân Tảo lần lượt nhận được điện thoại từ quán cà phê và trung tâm giáo dục, một bên nói cô có thể nhận việc làm thêm hè, nhưng mỗi ngày phải làm đủ 8 tiếng, và không nhận người làm ngắn hạn dưới một tháng; một bên là làm trợ giảng, chiều thứ Năm, thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần đến giúp giáo viên của trung tâm làm một số việc vặt trong bốn tiếng, lương trả theo ngày, nếu muốn nghỉ việc thì báo trước một tuần.

Vì cô dự định sau khi có điểm thi sẽ tìm công việc làm gia sư, Xuân Tảo quyết định nhận công việc ở trung tâm.

Bạn gái lên kế hoạch rõ ràng đến mức Nguyên Dã than thở trong cuộc gọi: "Không thể chỉ ở nhà anh nghỉ hè sao?"

Xuân Tảo bác bỏ đề nghị của cậu: "Không được. Kỳ nghỉ dài như vậy mà anh định lãng phí à, không muốn làm gì sao?"

Nguyên Dã đáp: "Làm nha, làm bạn trai của Xuân Tảo."

Xuân Tảo bật cười: "Đấy đâu phải là công việc, cũng chẳng kiếm ra tiền."

Nguyên Dã không muốn cản trở và làm xáo trộn kế hoạch của cô.

Nhưng cảm giác khó chịu không thể tự nhiên biến mất.

Cậu buông xuôi: "Dù sao thì kỳ nghỉ này, một là yêu đương, hai là nằm ì. Chuyện khác đừng tìm anh."

Xuân Tảo bĩu môi: "Vậy thì em có nhiều việc lắm đấy."

"Phải rồi, minh tinh mà." Nguyên Dã đáp lại một cách uể oải, rồi lại yêu cầu: "Nhưng anh phải được xếp hạng nhất."

Xuân Tảo khịt mũi: "Anh tưởng vẫn còn học cấp 3 à, thứ hạng của anh lúc nào cũng số 1."

Nguyên Dã: "Sao lại không được?"

Trong huyền học có một câu nói gọi là "lời tiên tri".

Chiều ngày 18, Nguyên Dã và Xuân Tảo lần lượt được mời vào một vài nhóm weixin nhỏ, trong đó đều là tình nguyện viên của các trường đại học hàng đầu trên toàn quốc, và những học sinh giỏi cùng tỉnh.

Các anh chị khóa trên nhiệt tình trò chuyện về môi trường và văn hóa của trường, gửi ảnh và video liên tục, hỏi gì đáp nấy, nhiệt tình đến mức gần như muốn bay đến mời họ dự tiệc rượu.

Hai người yêu nhau tình cờ gặp nhau trong nhóm, lại nhắn tin riêng cho nhau: Trùng hợp ghê, em/anh cũng ở đây.

Nhưng cũng vì chuyện này, cảm giác cấp bách trong lòng Xuân Tảo đến sớm hơn, cô tìm ra đáp án của từng môn lần thứ hai để đối chiếu cẩn thận, cố gắng giảm bớt sự lo lắng.

Nhưng không có tác dụng.

Trong những ngày đếm ngược chờ đợi kết quả, cô ngày càng bất an, ăn ngủ không yên.

Những lúc rảnh rỗi đến chỗ Nguyên Dã, dù được nằm gọn trong vòng tay bạn trai, vừa uống nước ngọt vừa xem phim, cô cũng không thể tập trung, thỉnh thoảng lại lơ đãng, thỉnh thoảng lại ngẩn người.

Mỗi khi như vậy, Nguyên Dã sẽ cố ý hôn nhẹ vào tai cô, cô không để ý, cậu hết hôn lại cắn, chỗ này xoa xoa, chỗ kia véo véo, trêu chọc đến khi cô cười khúc khích đáp trả, mới lại ôm chặt hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Xuân Tảo lo lắng chống cằm: "Sắp có kết quả rồi, hồi hộp quá."

Nguyên Dã vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Không phải đã ước lượng điểm rồi sao."

Nỗi buồn của người này, người kia không thể thấu hiểu.

Xuân Tảo thở dài, chỉ khi nào qua được giai đoạn này, trong lòng mới thực sự yên ổn.

Cuối cùng, cũng đến ngày 23 tháng 6.

Xuân Sướng xin nghỉ phép về nhà sớm, quyết không bỏ lỡ khoảnh khắc trọng đại trong đời em gái.

Mặc dù đã nhận được một số cuộc gọi mời chào nồng nhiệt từ các trường đại học, cả nhà vẫn căng thẳng.

Gần 4 giờ, mọi người tập trung trước chiếc máy tính để bàn cũ kỹ trong nhà. Xuân Tảo ngồi ngay ngắn ở giữa.

Dừng lại ở giao diện tra điểm, cô đối chiếu từng số một để nhập số báo danh, tim đập thình thịch, nổi cả da gà.

Trước khi nhấn xác nhận, cô chắp hai tay trước mặt, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, nhắm mắt cầu nguyện.

Xuân Sướng còn hồi hộp hơn cả cô, giục giã: "Nhanh lên nào!"

Xuân Tảo hét lên: "Gấp cái gì."

Vừa nói vừa di chuột, click chuột trái.

Trang web hiển thị hệ thống đang bận.

Mọi người đồng thanh kêu lên.

"Lại lần nữa, lại lần nữa." Xuân Sơ Trân vỗ vai cô động viên.

Ngón tay Xuân Tảo bắt đầu run rẩy, cô nắm chặt lấy, giữ cho chúng ổn định, nhập lại lần nữa, cạch, trang kết quả nền trắng hiện ra, cô gần như theo bản năng nheo mắt lại, quay mặt đi không dám nhìn nữa.

Ngay sau đó, chị gái ngồi sát bên cô hét lên một tiếng chói tai: "A——!!!!!!!"

Rồi ôm lấy cổ cô lắc mạnh: "A a a a a a a a a 657!!!!!!!!!Xuân Tảo a a a a a a a a a em giỏi quá!!!!!!!!!!!"

657?

Cao hơn cả điểm cô dự đoán sao?

Xuân Tảo quay mặt lại.

Trong tầm nhìn rung lắc liên tục, đôi mắt mở to của cô gái cũng phản chiếu ánh sáng của màn hình.

Những ngày tháng thức khuya dậy sớm, nỗ lực hết mình, cũng nghiến răng nuốt ngược vào trong, giờ đây đều được cô đọng trong những ký tự nhỏ bé này:

Ngữ văn: 136

Toán: 130

Ngoại ngữ: 142

Tổng hợp: 249

Tổng điểm các môn văn hóa (không bao gồm điểm ưu tiên): 657

Xếp hạng 18 toàn tỉnh

Ổn rồi.

Ước mơ của cô, vững như bàn thạch, chạm tay là tới.

"Oa a—" Xuân Tảo giơ tay vui vẻ hét to, cô đứng bật dậy, quay lại nhìn thẳng vào tất cả người thân đang vây quanh mình.

Mắt cô đỏ hoe nhưng kiên cường, hiếm khi nói tục, cũng bức bách hỏi mọi người: "Mọi người nói xem, con có ngầu không?"

Cô đúng là giỏi, là xuất sắc, là vô địch.

Xem sau này còn ai dám coi thường cô!!!

Xuân Xướng ôm chầm lấy em gái: "Không chỉ là ngầu! Em là người ngầu nhất thế giới!!!!!!"

Hai chị em ôm chặt lấy nhau; Xuân Sơ Trân đứng sững tại chỗ, nước mắt tuôn rơi, không sao kìm được, chỉ có thể lau mạnh. Xuân sướng thấy vậy, thì kéo mẹ vào lòng. Cứ như vậy, ba mẹ con ôm nhau, xoay vòng vòng, nhảy nhót không ngừng.

Sau khi tiêu hóa xong điểm số của mình, Xuân Tảo lập tức gọi điện cho Nguyên Dã, hỏi thăm điểm của cậu.

Tút hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.

Xuân Tảo thở hổn hển, hồi hộp không kém gì lúc tự tra điểm: "Anh biết điểm chưa?"

"Chưa." Môi trường xung quanh thiếu niên có vẻ hơi ồn ào, tiếng nhiều người đang trò chuyện.

Nhưng thái độ của cậu vẫn bình tĩnh, chỉ có giọng điệu nghe có vẻ bất lực: "Có thể chờ anh một chút không?"

Xuân Tảo nghi hoặc: "Sao vậy?"

Nguyên Dã: "Anh bị giáo viên của trường đại học mơ ước của em giữ lại khách sạn rồi."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thanh & Bắc: Ta cướp! Ta cướp thật mạnh!

___

Chúc hai người thực hiện được ước mơ, gặp nhau trên đỉnh cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.