Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 54: Vãi ò đẹp trai dữ dị



Xuân Tảo không hiểu nổi, tại sao lại có người thích hôn nhau thế.

Nếu Nguyên Dã đứng đầu tỉnh trong kỳ thi đại học, vậy thì sở thích hôn hít của cậu chắc chắn vô địch thế giới.

Về á quân, có lẽ chính là cô.

Nguyên Dã còn rất thích làm "vật trang trí khổng lồ". Một thiếu niên cao lớn như này mà bao giờ cũng giả vờ "mềm không xương" dựa vào người cô, hoặc ôm từ phía sau, hoặc đứng đối diện ôm chặt. Đôi khi cô cố ý nhún vai để đẩy cái đầu nặng nề của cậu ra xa, nhưng cậu lại giở trò lưu manh, dính ghê hơn, bám sát từng bước, khiến cô không thể tập trung bất cứ việc gì.

Với nền tảng điểm số, trong thời gian ngắn, Xuân Tảo nhận được khá nhiều lời (cạnh tranh) mời dạy kèm 1V1, từ tiểu học đến trung học, mức lương theo giờ càng ngày càng cao.

Người tìm việc làm thêm rõ ràng là cô.

Song, Nguyên Dã nghiêm túc ngồi trước Macbook, xem xét kỹ bảng so sánh cô thống kê.

"Lớp 11, nam? Không được."

"Lớp 9 cũng không được."

"Sao toàn là nam vậy? Mấy đứa con trai này không thể tự học được à, giống anh ấy, chả cần ai lo lắng."

......

"Lớp 8, nữ, tiếng anh, cái này tạm ổn."

Xuân Tảo ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, hớp một ngụm trà hoa quả, định kéo laptop về phía mình: "Anh tìm việc hay em tìm việc?"

Nguyên Dã đặt ngón tay lên mép màn hình: "Đây là máy tính của em hay của anh?"

Xuân Tảo không biết trả lời kiểu gì, dừng "cuộc chiến giành quyền sử dụng máy tính trẻ trâu."

"Anh giỏi lắm, bố mẹ em nói ngày kia sẽ dẫn em đi mua máy tính, ai thèm dùng máy của anh nữa." Xuân Tảo khịt mũi: "Ngày lành chấm dứt, Nguyên địa chủ, nông nô đứng lên ca hát."

Nói xong còn ngân nga bài hát tiếng anh, lalala, cực kì vui vẻ.

Nguyên Dã nhíu mày: "Ai mới là địa chủ? Sau kỳ nghỉ, thời gian anh động vào máy tính tổng nổi một tiếng không, người nào toàn xem giáo trình với xem phim? À——còn tập Pamela."

Xuân Tảo: "..."

Cô lấp li.ếm xàm ngôn: "Đêm em đâu ở đây, ai biết anh có chơi hay không?"

Nguyên Dã: "Hoặc là nhắn tin, hoặc là gọi điện. Ngoài lúc tắm không cầm điện thoại được, lúc nào anh không ở bên em?"

Xuân Tảo tiếp tục cạn lời.

Được rồi, cậu nói đúng.

Thời gian của cậu hầu như đều dành cho cô, không chút tiếc nuối.

Xuân Tảo đành cãi cùn, cậy sủng sinh kiêu: "Gì, ai ép anh chứ? Anh có thể mặc kệ việc em lo chuyện của mình mà."

Nguyên Dã im lặng hai giây, trầm giọng thốt vài từ: "Được, bây giờ anh lo chuyện của mình."

Cậu nghiêng người, áp sát, tìm kiếm đôi môi cô gái, hôn một cái.

Bất ngờ.

Ẩm ướt và ấm áp.

Trái tim Xuân Tảo lập tức mềm nhũn loạn nhịp.

Cô bật cười tuy vẫn cứng miệng: "Chuyện của anh lặp đi lặp lại nhiều lần thế, không thấy chán hả?"

Nguyên Dã không đáp cũng không phản bác, nâng cằm cô lên hôn thêm cái nữa.

"Này!" Xuân Tảo giả vờ bất mãn đẩy cậu: "Chưa xong à?"

"Một cái không cảm nhận được." Thiếu niên tỏ vẻ nghi ngờ, cầm cốc trà hoa quả trên bàn, liếc logo: "À, hóa ra là vị này."

Xuân Tảo giật cốc trà, cắn ống hút nhằm ngăn chặn cuộc tấn công đột ngột.

Nguyên Dã mỉm cười, đẩy laptop về phía cô, gõ nhẹ một chỗ: "Cái này, lớp 8, nữ. Còn lại khỏi cần xem."

___

Công việc làm thêm của Xuân Tảo tiến triển đều đặn, một tuần hai lần.

Cô bé trung học mà cô dạy kèm sống ở khu biệt thự quanh đó, cách nhà cô hai ga tàu điện ngầm.

Nguyên Dã, người nắm rõ thời gian tan làm của bạn gái, luôn xuất hiện đầu tiên tại cửa chính.

Hai người thường đi bộ về nhà, băng qua những bóng đèn dài đằng đẵng và con đường cây ngô đồng; đôi khi dừng chân bên quán ăn vỉa hè ồn ào nhộn nhịp, cùng thưởng thức hương vị trần gian.

Trên đường về, Xuân Tảo xoa xoa cái bụng no căng xiên nướng, giành công: "Không cảm ơn em vì đã cung cấp năng lượng nhiều nhất kỳ nghỉ cho anh à."

Nguyên Dã nhìn cô: "Anh có tập mà."

Xuân Tảo giương mắt: "Tập gì? Chạy trong thung lũng*?"

*Ngụ ý: chơi liên minh

Nguyên Dã vòng một tay, im lặng nhấc bổng cô, dễ dàng khiến đôi chân cô gái rời mặt đất: "Tập cái này đấy."

Kế tiếp ôm chặt cô bước vài bước.

"Thả em." Xuân Tảo cầu xin.

"Nope." Nguyên Dã không đồng ý.

"Em vừa ăn no đấy, anh đè lên bụng em rồi."

"Thì?"

Xuân Tảo bất lực, chợt nghĩ ra cách cù lét cậu.

Cuối cùng thiếu niên sợ nhột buông tay, đuổi bắt giữa biển báo và cột đèn.

Trong làn gió đêm hạ, chỉ còn tiếng cười đùa vui vẻ của họ.

Xác nhận Xuân Tảo đăng ký nguyện vọng một vào khoa luật đại học Bắc Kinh, Nguyên Dã yên tâm phần nào. Cậu không mấy hứng thú với ngành tài chính, nên loại "Học viện Quang Hoa" khỏi danh sách lựa chọn. Hiện tại, cuộc sống ngoại trừ Xuân Tảo, dường như chẳng có sở thích khác, bởi thế quyết định tạm thời vào học viện Nguyên Bồi không phân chuyên ngành, rồi tính tiếp.

Chưa kể, năm nhất có thể danh chính ngôn thuận dự thính môn học của khoa Xuân Tảo, tăng cơ hội gặp mặt.

Đương nhiên Xuân Tảo không biết tâm tư cậu, sau khi tìm hiểu kỹ học viện đặc biệt này của đại học Bắc Kinh, cô hâm mộ ghen tị thốt: "Uầy, bọn anh có cả ký túc xá riêng, tầng hầm còn có thư viện, phòng tự học, phòng gym, rạp chiếu phim, đây chính là người đứng đầu chuỗi thức ăn hả?"

Nguyên Dã mỉm cười không nói.

Kỳ nghỉ dần dần trôi qua, thuận buồm xuôi gió, nhưng không hoàn toàn yên bình.

Nguyên Ngật, người trước kia nửa nuôi thả con trai, giờ lại thể hiện sự tha thiết niềm nở khác thường, hay nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tình hình dạo đây cùng việc đăng ký nguyện vọng của cậu, cũng khuyên cậu đừng bận tâm, về nhà ở.

Nguyên Dã đều trả lời qua loa, nói sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Đường này không thông, người đàn ông nhờ vợ Trình Vân ra mặt, liên tiếp tấn công, dùng lời mật ngọt.

Một ngày giữa tháng bảy, Nguyên Dã không chịu nổi quấy rầy nữa, gọi điện hỏi thẳng: "Rốt cuộc chuyện gì mà cứ bắt con về?"

Nguyên Ngật ôn hòa đáp: "Cả nhà sum họp, chúng ta còn chưa ăn mừng việc con đỗ thủ khoa. Dì Trình nhà mình lo lắng lắm, Xuyên Xuyên cũng nói nhớ anh. Sắp đi Bắc Kinh rồi, cơ hội gặp mặt của bố con ta ngày càng ít, kỳ nghỉ cuối cùng ở nhà nhiều hơn không được à."

Nguyên Dã trả lời: "Chính vì sắp đi học xa, nên con muốn thích nghi và tự lập sớm."

"Con chưa đủ tự lập hả." Nguyên Ngật hừ một tiếng: "Theo bố, con tự lập quá rồi. Làm bố muốn gặp con một lần khó hơn lên trời. Hơn nữa nhiều giáo viên Minh Tư tò mò về con, thân là thủ khoa, phụ huynh và học sinh mong hưởng chút may mắn, nghe con chia sẻ kinh nghiệm học tập."

Rốt cuộc con hồ ly ích kỷ đã lộ đuôi, Nguyên Dã liếc mắt: "Mấy cái cúp và chứng chỉ của con chưa đủ xem ạ?"

Giọng Nguyên Ngật lạnh xuống: "Bố có ý đó sao? Chỉ là muốn con đừng lang thang bên ngoài nữa, về nhà đi, nhân tiện kỳ nghỉ đăng ký lớp học lái xe, sau này có bằng rồi bố mua cho con xe thể thao nhỏ lái chơi, tốt biết bao."

Ông trực tiếp đưa điều kiện, Nguyên Dã lười vòng vo: "Nói đi, muốn con làm gì."

Nguyên Ngật thẳng thắn: "Cơ quan bố chuẩn bị làm livestream bán khóa học, không công khai, chỉ trên kênh video riêng, lấy việc con đỗ thủ khoa làm chủ đề, nên bố muốn con qua một chuyến, lộ mặt thôi, lúc đó sẽ có MC chuyên nghiệp và cố vấn khóa học bên cạnh, con chia sẻ vài câu kinh nghiệm, rồi tổng kết chút là được."

Ông bổ sung: "Nội dung tổng kết bọn bố soạn sẵn cho con, ngoài đến thì con chẳng phải lo lắng gì."

Nguyên Dã trả lời: "Xong việc con có thể yên tâm nghỉ hè chứ?"

Nguyên Ngật nghe thế liền nổi cáu: "Con nói vậy bố không thích nghe đâu, hy vọng con về nhà nhiều hơn có gì sai. Bố thấy tính con giống hệt mẹ, không biết đại cục gia đình, rất ích kỷ."

Nguyên Dã bỗng nín thinh, sau đó vô cảm nhếch môi: "Làm theo lời bố. Đừng nhắc người khác."

"À, với cả," được chấp thuận, giọng người đàn ông trở nên dịu dàng: "Mấy cuốn vở ghi chép ba năm cấp ba của con ở nhà, bố gọi người đến chỉnh sửa làm thành file nén, chuẩn bị dùng làm điểm bán và quà tặng trong livestream sắp tới, báo trước con một tiếng."

Báo trước con một tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyên Dã không ít lần trải qua khoảnh khắc "tiền trảm hậu tấu" giống vậy, cũng không ít lần bị coi là con đường kiếm tiền và điểm nhấn sự nghiệp cá nhân của Nguyên Ngật, dù cậu chưa từng học ở cơ quan ấy.

Im lặng vài giây, Nguyên Dã như thường lệ đáp: "Được, không vấn đề, bố dùng đi."

___

Tối hai ngày sau, Xuân Tảo đang làm quen với chiếc laptop mới của mình, góc dưới bên phải đột nhiên có tin nhắn wexin nhấp nháy.

Cô nhấp vào, là tin nhắn từ "chú chó ngốc" được ghim trên đầu: Tối nay có chút việc, khoảng một tiếng, ước chừng không thể rep em kịp.

Cô gõ phím: Việc gì?

Nguyên Dã chia sẻ link, chủ đề: 【Mười tám năm——Tôi và Minh Tư cùng thực hiện giấc mơ thủ khoa】

Xuân Tảo ấn mở, lập tức chuyển sang phòng livestream. Trang hiển thị thời gian bắt đầu chỉ còn tầm 15 phút, số lượng khán giả chờ đợi phía dưới gia tăng nhanh chóng, hiển thị hơn 4000 người. Một số ID có vẻ trẻ tuổi cuồng nhiệt bình luận: Xin vía.

Cô tròn mắt, kinh ngạc hỏi: Anh định livestream?

Nguyên Dã: Ừ, đang ngồi ở hậu trường rồi.

Xuân Tảo không tiêu hóa nổi, xác nhận tên phòng livestream: Minh Tư giáo dục.

Trung tâm này khá quen thuộc, là một trong những ông lớn ngành dạy thêm trong thành phố, trước đây cô đã nghe qua, đồng thời nhiều lần lướt trên web tìm việc.

Cô chụp màn hình hỏi: Có phải họ bỏ số tiền lớn mời anh lên sân khấu làm nóng không khí không?

Câu trả lời của Nguyên Dã khiến cô sốc nặng: Đây là trung tâm giáo dục của bố anh.

Xuân Tảo: ?

Nguyên Dã: ??

Xuân Tảo: ???

Nguyên Dã: Chưa đủ à?

Xuân Tảo bĩu môi: Em mới biết, trung tâm này là nhà anh.

Nguyên Dã: Ừ.

Xuân Tảo: Anh giấu kỹ thật đấy.

Nguyên Dã: Chuyện không liên quan đến anh, có gì mà nói.

Xuân Tảo trích dẫn đường link kia: Không liên quan mà còn đến?

Nguyên Dã: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Xuân Tảo gửi sticker rải hoa khắp trời: Chúc anh livestream thuận lợi nhé~

Nguyên Dã: Cảm ơn. Nhớ xem hết, đừng chớp mắt, hôm nay anh rất đẹp trai.

Xuân Tảo khịt mũi chê: Cần tự mãn thế không.

Nguyên Dã không trả lời.

15 sau, Xuân Tảo ngồi bất động trước màn hình, tưởng chừng nhập định, cuối cùng đợi được phòng livestream đen xì phát sáng.

Hai ngày trước Nguyên Ngật đã dốc sức quảng bá, cho nên lúc này số lượng khán giả đổ xô vì danh hiệu thủ khoa vượt quá 9000 người.

Có phụ huynh quan tâm khóa học, có quần chúng ăn dưa đơn thuần muốn nhìn mặt thủ khoa tỉnh.

Bấy giờ, cô mới hiểu ý nghĩa thực sự câu nói "hôm nay anh rất đẹp trai" của Nguyên Dã.

Quả thật rất đẹp trai, không thể phủ nhận, dù trời sập cũng phải thừa nhận.

Lần đầu cô thấy Nguyên Dã mặc vest, áo sơ mi trắng tinh cài cẩn thận tới cổ, vai thẳng tắp gọn gàng. Tựa hồ thiếu niên đã sửa sang mái tóc, trang điểm nhẹ. Hiện tại, cậu, với đôi lông mày rậm kết hợp đôi mắt sâu, tỏa ra sức hút giữa thiếu niên và đàn ông. Cậu vừa ngồi xuống liền xóa mờ lớp makeup tinh xảo của nữ MC cùng nữ cố vấn khóa học cạnh bên.

Trong mắt cô tràn ngập bóng dáng cậu.

Không chỉ mỗi cô nghĩ vậy.

Bởi lẽ, phần bình luận, cực nhiều người khó tin viết: Vãi ò đẹp trai dữ dị????? Không phải diễn viên đóng thế chứ?????

Cô hùa theo đùa giỡn: Vãi ò đẹp trai dữ dị????? Không phải diễn viên đóng thế chứ?????

Có người làm rõ: Tôi học cùng trường với cậu ấy, đúng là trông thế! Ngoài đời đẹp trai hơn!

MC đọc bình luận, khen ngợi nhan sắc Nguyên Dã một hồi, rồi chuyển trọng tâm về học vấn. Cô nhấn mạnh thân phận cậu: Con trai cả của người sáng lập Minh Tư giáo dục.

Thiếu niên ngồi giữa khoanh tay trên bàn, lịch sự mỉm cười.

Nội dung livestream sau đó chủ yếu do MC và cố vấn khóa học điều khiển. Nguyên Dã không nói nhiều, chỉ khi được nhắc đến mới chia sẻ vài phương pháp học tập. Hai cô gái kẻ xướng người họa, thao thao bất tuyệt, không quên khẳng định "tặng miễn phí bộ ghi chép độc quyền của thủ khoa" – ưu đãi nếu đăng ký khóa học trong livestream.

MC giơ cao tấm thẻ màu xanh đậm, vẫy tay ra hiệu camera zoom cận cảnh: "Đây là "ưu đãi độc quyền" của chúng tôi hôm nay! Bên trong là bộ ghi chép ba năm cấp ba của bạn Nguyên Dã. Những bạn đăng ký hôm nay sẽ nhận được tấm thẻ nhỏ này vào ngày đầu tiên khai giảng, mặt trước là logo của Minh Tư, mặt sau in mã QR, lúc đó chỉ cần quét mã tải về, rất tiện lợi..."

Quả bom tấn vừa xuất hiện, niềm ha.m mu.ốn mua sắm của phụ huynh bùng nổ.

Số lượng đơn đặt hàng ở góc dưới bên phải tăng vọt, nhanh chóng vượt 600.

Xuân Tảo bị không khí phòng livestream làm lay động, hào hứng mở link khóa học hè cấp ba, định thêm vào giỏ hàng để tặng cho em họ sắp lên.

Ngay khi nhìn thấy giá, ánh mắt cô gái sững lại, đóng trang, tự lượng sức mình.

Một môn 2800, hai môn 5400, dẫu là giá ưu đãi.

May thay khả năng học tập của cô khá, không cần khoản chi phí thừa thãi ấy.

Có điều... cô dừng mắt ngắm khuôn mặt thoải mái của thiếu niên, Nguyên Dã thực sự thích làm việc này à?

Tất nhiên, đây là chuyện gia đình cậu, cô không tiện hỏi nhiều.

Chăm chú nhìn khuôn mặt không chán nổi đó, một tiếng đồng hồ trôi qua không hay.

MC xinh đẹp lại quay sang Nguyên Dã, cảm ơn và hỏi: "Ở phần cuối buổi livestream hôm nay, bạn Nguyên Dã còn điều gì muốn nhắn nhủ với mọi người trong phòng livestream không?"

Máy quay chuyển góc, đóng khung hình ảnh Nguyên Dã.

Thiếu niên nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ, bắt đầu đọc kịch bản tổng kết:

"Là con trai của hiệu trưởng sáng lập Minh Tư, bố tôi đã không ngừng chia sẻ sự bồi dưỡng dành cho tôi đến với đại chúng, từ đó mới có Minh Tư giáo dục ngày nay. Những năm qua tôi và Minh Tư cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chín chắn, nên mới đạt thành tích tốt, nhân cách phát triển, tất cả đều nhờ môi trường gia đình, bầu không khí mưa dầm thấm lâu của Minh Tư, đặc biệt là sự nuôi dưỡng tận tâm 18 năm của bố tôi, có thể nói, không có ông, không có Minh Tư, cũng sẽ không có khoảnh khắc điểm đá thành vàng này. Cuối cùng, hôm nay ngồi đây với tư cách là đại diện học sinh của Minh Tư giáo dục, tôi phải thú nhận với mọi người——"

Cậu ngẩng cao cằm, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng ống kính, lạnh lùng mỉa mai:

"Tất cả thành tích học tập, giải thưởng thi đấu của tôi."

"Đều không liên quan tới Minh Tư giáo dục."

Hai câu nói, y hạt nhân, phòng livestream chấn động.

Thiếu niên vội đứng dậy rời chỗ, chỉ còn MC và cố vấn khóa học đứng hình, cạn ngôn.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nguyên Ngật: Hiếu thảo chết tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.