Ngày ngắm biển được hẹn vào ngày cuối cùng của tháng 7, nơi được chọn là một thành phố cấp huyện tên là Vạn Lăng ở cực Nam.
Đúng lúc vào giữa mùa hè, là mùa du lịch thấp điểm ở đó. Do vị trí tương đối hẻo lánh, sau khi hạ cánh xuống sân bay Mỹ Lan, họ phải chuyển sang tàu cao tốc, di chuyển vất vả, hai cô gái đều mệt mỏi rã rời.
Xuân Tảo dựa vào vai Nguyên Dã, mệt đến mức khẽ ngáy.
Còn Đồng Việt, cô nàng nằm thẳng lên đùi Lục Cảnh Hằng, nước miếng còn làm ướt một mảng nhỏ trên chiếc quần màu xám của cậu ấy.
Còn Lục Cảnh Hằng hoàn toàn không để ý, cậu ấy và Nguyên Dã đã solo trong Vương Giả Vinh Diệu hơn chục ván rồi.
Hai thiếu niên đeo tai nghe, tập trung cao độ, ánh mắt sắc bén, chiến đấu quyết liệt.
Pin điện thoại nhanh chóng cạn kiệt.
Nguyên Dã kết thúc trò chuyện, phát hiện sạc dự phòng của mình để trong vali, không tiện lấy ra.
Cậu không nỡ đánh thức Xuân Tảo, liền gõ chữ cầu cứu trong kênh chat chung của trò chơi: Đình chiến một phút, cho anh mượn sạc dự phòng.
Lục Cảnh Hằng ngồi phía đối diện liếc nhìn cậu, chỉ vào cái đầu đang ngủ say sưa trên đùi mình, ra hiệu cậu ấy cũng bó tay.
Nguyên Dã chỉ đành nhún vai, cầu cứu bạn gái.
Xuân Tảo mở mắt ra vì động tác nhỏ của cậu, dụi mắt: "Làm gì thế?"
Nguyên Dã giơ màn hình điện thoại lên: "Hết pin rồi."
"Lúc lên tàu không phải còn đầy sao?"
Nguyên Dã nhỏ giọng: "Chơi game tốn pin lắm."
Xuân Tảo nghẹn lời, vừa lấy sạc dự phòng Kuromi từ trong túi vải đưa cho cậu, vừa cằn nhằn: "Anh không thể ngủ một lát sao? Cứ phải chơi game."
"Ờ, ngay đây." Nguyên Dã cắm sạc, lập tức tắt màn hình điện thoại, đặt đầu lên vai Xuân Tảo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Này." Lục Cảnh Hằng khẽ gọi, cậu ấy vẫn đang đợi cậu trong cơ quan của Mặc gia* để phân thắng bại.
(*) Một bản đồ trong game Vương Giả Vinh Diệu, đấu 3v3, với địa hình phức tạp, nhiều cơ quan, bẫy rập và lối đi bí mật.
Nhưng đối thủ kiêm bạn chơi của cậu ấy, lại như chết rồi, không nghe thấy gì.
Lục Cảnh Hằng tâm phục khẩu phục.
Cậu ấy nhanh chóng phá nhà chính của Nguyên Dã, bực bội xem livestream.
___
Cuối cùng cũng đến đích, mùi tanh mặn và nóng bức của gió biển đã len lỏi khắp nơi.
Xuân Tảo hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm hồn mình đã tìm được nơi trú ngụ.
"Oa—— đây là mùi vị của biển sao?" Cô không khỏi cảm thán.
Ba người còn lại không phải lần đầu đến biển đều đồng tình.
Bốn người trẻ bị dòng người đông đúc cuốn đến cửa ra, Nguyên Dã gọi điện cho tài xế xe ôm đã hẹn trước.
Người đàn ông trung niên da ngăm đen đã đợi bên ngoài từ lâu, vừa nhìn thấy họ, liền nhiệt tình xách hành lý, mở cửa xe, rồi dùng giọng phổ thông không được lưu loát lắm mời họ lên xe.
Trên đường đi, họ trò chuyện rôm rả.
Các thiếu niên hỏi gì đáp nấy.
Còn Xuân Tảo không để ý, một bên là núi xanh trùng điệp, một bên là biển xanh như lụa, cô hạ cửa kính xe xuống, để gió tràn vào, cuốn tung mái tóc, cũng cuốn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, dễ dàng bị cảnh đẹp làm rung động.
Đồng Việt thì chăm chú lướt điện thoại, chuyển qua chuyển lại giữa Xiaohongshu và Dianping*, tìm kiếm thông tin về các món ăn đặc sản địa phương.
(*) Hai nền tảng lớn của TQ, Xiaohongshu đánh giá về sản phẩm và lối sống, Dianping đánh giá về địa điểm và dịch vụ.
Trên đường đi, Xuân Tảo chụp rất nhiều ảnh phong cảnh, cẩn thận lưu giữ.
Họ dự định chơi sáu ngày năm đêm, ba ngày đầu ở vịnh Niệm Nguyệt, ba ngày sau chuyển sang vịnh Mai Châu.
Tuy Vạn Lăng không phải quanh năm không có thủy triều xuống thấp như Tam Á, nhưng cũng là địa điểm du lịch biển đảo được dân du lịch bụi yêu thích.
Lục Cảnh Hằng sắp lên lớp 12, đầu tháng 8 phải đến trường sớm, nên không thể ở lại lâu, chỉ chơi ba ngày rồi phải cùng Đồng Việt rời đi trước.
Chuyện này đương nhiên Xuân Tảo phải giấu kín, nếu không mẹ cô sao có thể đồng ý cho đi, cô còn vỗ ngực cam đoan rằng mình sẽ ở cùng phòng với Đồng Việt.
Nhưng khi đến homestay, hai cặp đôi lại ngầm hiểu ý nhau tách ra hành động.
Nguyên Dã xách hai vali kéo và túi xách, không còn tay nào rảnh nên để Xuân Tảo dùng chìa khóa mở cửa.
Nội thất được trang trí theo phong cách tối giản toàn màu trắng, không kém phần sang trọng, nhưng cũng không hề lạnh lẽo, bởi vì khắp nơi đều tràn ngập gió biển nóng ẩm, rèm cửa bay phấp phới, khung cửa sổ vẽ nên mùa hè bất tận và màu xanh bất tận, cây cọ đung đưa không ngừng.
Nhìn thấy hai chiếc giường đơn đặt cạnh nhau, Nguyên Dã hơi nhướng mày, rồi nhìn sang Xuân Tảo đang reo hò chạy đến bên cửa sổ sau khi bước vào phòng.
Búi tóc của cô gái giống như chú chim nhỏ béo ú màu đen nằm trên đầu cô, còn hơi nảy lên vì cô vui vẻ đến mức dùng mũi giày gõ xuống sàn.
Cậu mỉm cười, đặt vali xuống, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn quanh tìm điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường và bàn học.
Tít một tiếng——
Xuân Tảo quay đầu lại, chỉ ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lưu luyến: "Có cần đóng cửa sổ không?"
Nguyên Dã đang điều chỉnh nhiệt độ: "Anh bật điều hòa, em cứ ngắm cảnh của em."
"Ừm, được." Xuân Tảo cười toe toét, giống như một cô bé sắp dùng lụa màu xanh may chiếc váy xinh đẹp đầu tiên trong đời: "Biển đẹp quá——"
Nguyên Dã bước tới: "Giống như em tưởng tượng không?"
Xuân Tảo mãn nguyện, suýt nữa thì khóc: "Không chỉ giống như em tưởng tượng, mà còn giống như trong mơ của em nữa."
Buổi chiều, họ thay đồ bơi, Xuân Tảo mặc bộ liền thân, nền xanh họa tiết quả anh đào, có váy, nhưng dù vậy, độ hở vẫn nhiều hơn trước rất nhiều.
Cô hơi ngại ngùng bước ra khỏi phòng tắm.
Nguyên Dã đang xem tivi trên giường liếc nhìn cô một cái, chỉ một cái thôi, đã thấy hơi khó thở.
Bánh ngọt kem anh đào, lúc này, trí tưởng tượng của cậu bay cao.
Cậu vặn to âm lượng tivi, che giấu tiếng nuốt nước bọt và phản ứng của cơ thể.
Xuân Tảo đứng cách cậu một mét, hơi ngại ngùng hỏi: "Đẹp không?"
Nguyên Dã nhìn sang: "Có thể dùng hành động thay lời nói để trả lời không?"
Xuân Tảo đoán được cậu muốn làm gì, lắc đầu: "Không được."
Nguyên Dã hờn dỗi quay mặt đi: "Vậy thì không trả lời."
Xuân Tảo giơ tay lên nắm đấm.
Nguyên Dã liền đứng dậy, bước tới, ôm chặt lấy cô, lưu luyến một hồi mới chịu buông ra.
Bốn người tập trung ở dưới lầu, nhìn thấy Đồng Việt mặc bộ bikini màu hồng xanh nóng bỏng, mắt Xuân Tảo sáng rực: "Việt Việt—— cậu xinh đẹp quá——"
"Cậu cũng vậy—— bảo bối của tớ——" Đồng Việt cũng hét lên the thé, sờ vai bạn thân như biến thái, hít hà.
Hai cô gái đồng thời nhìn sang Nguyên Dã và Lục Cảnh Hằng đang đứng im lặng bên cạnh, xem hai người họ khen ngợi nhau.
Đồng Việt cố tình trêu chọc bạn trai, đưa ra câu hỏi khó: "Em với Xuân Tảo ai đẹp hơn?"
Lục Cảnh Hằng há hốc mồm, chớp mắt liên tục.
Rồi chĩa "súng" vào Nguyên Dã.
Người sau lập tức cúi đầu nhìn điện thoại: "Tớ xem mấy giờ rồi."
Đồng Việt hừ lạnh một tiếng.
Xuân Tảo cười đau cả bụng.
Bốn người nóng lòng chạy ra biển, bãi biển ở đây khác với tưởng tượng của Xuân Tảo, màu sắc nằm giữa vàng và bạc, cát mịn và dày, cô đi vài bước, liền không nhịn được cởi dép ra, chân trần bước lên cát. Cát có cảm giác như tuyết, khi di chuyển, lúc sâu lúc nông, dưới ánh nắng chói chang phản chiếu những hạt ánh sáng lấp lánh.
Đồng Việt xịt và bôi kem chống nắng lên mặt và người như không tiếc tiền, sau đó nắm tay Xuân Tảo, sóng vai chạy đến chỗ nước nông, để nước biển mát lạnh ngập qua bắp chân.
"Wow——" Xuân Tảo kích động đưa tay lên che miệng, hét lớn về phía đường chân trời xanh thẳm: "A—— biển cả ơi—— tôi đến rồi—— rất vui được gặp cậu—— tôi tên là Xuân Tảo——"
Nguyên Dã nhận lon Coca ướp lạnh từ tay Lục Cảnh Hằng, một tay mở nắp, nhấp một ngụm, khóe môi cong lên.
Cậu kìm nén, giả vờ bình tĩnh, mới không thốt ra câu "Cô ấy đáng yêu quá" với cậu em khóa dưới bên cạnh.
Bạn gái cậu thật đáng yêu.
Sao cậu lại may mắn và hạnh phúc đến vậy, có được một cô bạn gái đáng yêu như thế.
Nghi thức "Nice to meet u" với biển của Xuân Tảo đột ngột dừng lại.
Vì Đồng Việt nắm một nắm cát ướt ném vào lưng cô, cười nhạo: "Chị ơi, chị quê mùa quá."
Xuân Tảo vừa buồn cười vừa tức giận, cũng ngồi xổm xuống, nắm một cục cát to hơn, ném trả.
Hai cô gái nô đùa trên bãi biển vắng người, cát bay mù mịt, tiếng cười không ngớt, vô cùng đẹp mắt.
Xuân Tảo không phải là kiểu chân gầy như que củi trong truyện tranh như Đồng Việt, nhưng cơ bắp săn chắc, cũng vì quanh năm không bị nắng nên làn da dưới ánh nắng chói chang trắng đến lóa mắt.
Nguyên Dã không rời mắt, dõi theo cô.
Thiếu niên mặc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình màu xanh da trời, quần sooc trắng, trông sảng khoái như một ly Margarita màu xanh đá.
Lục Cảnh Hằng bị bầu không khí đuổi bắt của hai người làm cho cảm động, không còn đứng ngoài xem nữa, cởi áo phông ra, chạy nhanh đến, tham gia vào cuộc chiến.
Thế trận chia đôi thiên hạ đột nhiên biến thành thế chân vạc.
Nguyên Dã thấy dép của Xuân Tảo bị nước biển cuốn trôi, liền bước tới nhặt chúng về bờ, đặt cạnh ghế nằm của mình.
Lúc cúi người xuống, cậu nghe loáng thoáng Xuân Tảo khen một câu: "Bạn trai của Đồng Việt dáng đẹp ghê——"
Đồng Việt tự hào đáp:"Đúng vậy, đúng vậy!"
Nguyên Dã nhíu mày, liếc nhìn Lục Cảnh Hằng, nam sinh cũng có làn da trắng, đang cởi trần, bị hai cô gái hợp sức tấn công, né tránh chạy trốn giữa những hạt cát bay mù mịt.
Ai mà chịu được chứ.
Nguyên Dã đi đến cửa hàng nhỏ bên bờ biển, thuê một quả bóng chuyền bãi biển.
Cậu cởi từng cúc áo một, rồi cởi áo ra, sải bước đi về phía họ.
Nguyên Dã ném quả bóng sang.
Lục Cảnh Hằng nhanh tay bắt lấy, ôm vào lòng, ngơ ngác nhìn lại.
Nguyên Dã giơ tay lên:
"Solo bóng chuyền bãi biển một trận không?"
Đồng Việt chỉ sợ thiên hạ không loạn, trai đẹp cởi trần đánh nhau, ai mà chẳng thích xem, cô nàng lập tức giơ tay hét lớn: "Solo! Solo!"
Lục Cảnh Hằng khó hiểu, bị ép tham chiến.
Còn Xuân Tảo thì sững người.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân hình t.rần tr.ụi của Nguyên Dã – không, nói chính xác là lần đầu tiên cô nhìn thấy phần thân trên của Nguyên Dã, trước đây dù có thân mật đến đâu, áo của cậu vẫn luôn mặc trên người.
Lúc này hoàn toàn lộ ra, vậy mà lại...khiến người ta say đắm đến vậy. Khi cậu di chuyển và nhảy lên, eo nhìn từ bên cạnh thon gọn và săn chắc, còn có đường nét cơ bụng săn chắc và tràn đầy sức mạnh mà ánh sáng mạnh và làn da trắng cũng không thể che mờ được.
Mặt cô đỏ bừng, không biết là do nắng hay do ngại ngùng.
...
Ở trên bãi biển đến khi hoàng hôn buông xuống, thủy triều lên, biển cả hóa thành màu cam hồng dưới nét vẽ của bút chì màu, họ mới rời khỏi bãi biển.
Đồng Việt khoác tay Lục Cảnh Hằng vừa đi vừa nói chuyện.
Xuân Tảo và Nguyên Dã nắm tay nhau đi phía sau, thong thả.
Lúc này, thiếu niên mới có cơ hội, nghiêng đầu ghé sát tai cô, thì thầm: "Em xinh hơn."
Xuân Tảo sững người một chút, rồi mới nhận ra cậu đang trả lời muộn câu hỏi của Đồng Việt lúc trưa, không khỏi mỉm cười.
Có chuyên gia săn lùng đồ ăn Đồng Việt dẫn đường, gà hầm dừa, chè thanh bổ lượng, bún chua, lẩu hải sản... ba ngày nay, họ ăn uống thả ga, du lịch vòng quanh đảo, họ thuê ván lướt sóng ở khu vực nước nông để học và thi đấu, cũng tình cờ ghé thăm nhà thờ bằng kính hình tháp tam giác trong lúc đi dạo buổi tối, và thành tâm cầu nguyện: Tình bạn kéo dài mãi mãi, tình yêu tỏa sáng rực rỡ, học hành thuận buồm xuôi gió, luôn dành sự yêu thích và chân thành cho thế giới này.
Đêm cuối cùng ở vịnh Niệm Nguyệt, Nguyên Dã dẫn đầu đi mua pháo hoa ở chợ, mang ra bãi biển đốt.
Đồng Việt ham hố nhưng lại vụng về, mấy lần châm lửa, còn chưa kịp đốt dây cháy đã bịt tai hét lên rồi bỏ chạy.
Lục Cảnh Hằng bất đắc dĩ, nhận lấy bật lửa từ tay cô ấy.
Bầu trời đêm đầy pháo hoa, tiếng sóng vỗ rì rào, bốn chàng trai cô gái tươi tắn dựng chân máy lên, hẹn giờ chụp ảnh chung.
Họ đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ, tự tạo thành một khung cảnh đẹp, những du khách đi ngang qua đều dừng lại ngắm nhìn, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt.
Cuối cùng, tình hình gần như mất kiểm soát, Đồng Việt bắt đầu xoay tròn pháo hoa cầm tay như đang biểu diễn múa lửa, phạm vi rộng như một cơn bão tuyết nóng bỏng màu vàng, người đi đường trên bờ biển không kịp tránh né.
Lục Cảnh Hằng cũng khoanh tay đứng cách đó mười mét, một lát sau, cậu ấy nghe thấy Đồng Việt hét lớn tên mình một cách khó chịu: "Lục Cảnh Hằng—— sao anh lại đứng xa thế! Lại đây cho em! Anh hết yêu em rồi à!"
Nguyên Dã cười hả hê đẩy cậu ta một cái: "Lên đi bro."
Rồi đi đến giúp Xuân Tảo châm lửa mấy cây pháo que, thầm nghĩ: Vẫn là người nhà mình tốt hơn, ít nhất là tính mạng không bị nguy hiểm.
...
Ba ngày vui chơi trôi qua nhanh chóng, Xuân Tảo lưu luyến tiễn biệt bạn thân, rồi cùng Nguyên Dã thuê xe đến điểm đến tiếp theo—— vịnh Mai Châu.
Khi đến nơi, nỗi buồn chia ly hoàn toàn bị nước biển mênh mông xóa tan.
Biển ở đây trong xanh hơn cả vịnh Niệm Nguyệt, cũng xanh hơn.
Hai ngày trước, thời tiết lúc nắng lúc mưa, nhưng biển cả luôn hào phóng, chỉ ban tặng vẻ đẹp biến ảo liên tục. Khi yên bình, nó có màu xanh lam thuần khiết, như có thể hút hồn người ta vào trong, khi gió nổi lên, nó lại nhấp nhô như giọng hát của dàn hợp xướng; khi trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu xuống, biển cả như hóa thành bầu trời, bên trong có hàng tỷ ngôi sao lấp lánh.
Còn vào ban đêm, biển cả hùng vĩ khó lường, sóng cuộn trào, sâu thẳm như vực thẳm.
Xuân Tảo và Nguyên Dã mỗi người cầm một cây kem ốc quế, tản bộ bên bờ biển đêm, phía xa có đèn hải đăng, có ánh đèn đánh cá, còn quán bar gần đó vang lên tiếng nhạc.
Sau khi Đồng Việt đi, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, âm thanh của sóng biển cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn.
Nước biển dập dềnh vỗ vào chân họ.
Xuân Tảo cắn hết phần vỏ ốc quế giòn tan còn sót lại, khẽ thở dài: "Sau khi Đồng Việt đi hình như hơi buồn tẻ."
Nguyên Dã không đồng ý: "Tại sao?"
Xuân Tảo nói: "Không còn náo nhiệt nữa."
Nguyên Dã không trả lời.
Cậu dừng lại, đột nhiên cúi người xuống, nhanh chóng nắm một nắm cát, ném vào bên hông Xuân Tảo như ném túi cát, trêu chọc: "Đủ náo nhiệt chưa?"
Xuân Tảo trợn mắt, nhanh chóng phản công, trò chơi ném cát lại bắt đầu sau bốn ngày.
Cô đuổi theo Nguyên Dã, giữa chừng bị vấp vào đống cát mà người khác chất thành ban ngày, loạng choạng ngã về phía trước.
Nguyên Dã thấy vậy, vội vàng đỡ lấy cô. Nhưng do quán tính, cả hai đều không đứng vững, cùng ngã xuống cát, lăn nửa vòng, người và đầu dính đầy cát nửa ướt, dưới ánh trăng, những hạt cát tỏa ra ánh sáng trắng, như tuyết không tan.
Xuân Tảo bật cười.
Nguyên Dã cũng cười theo, cuối cùng ôm nhau cười.
Cười mệt rồi, Nguyên Dã liền ôm lấy gáy cô, hôn xuống, nhẹ nhàng m.út môi cô. Xuân Tảo nhắm mắt lại nghĩ, đây là nụ hôn đáng được lưu giữ trong kho tàng ký ức vị giác, ngọt ngào và mát lạnh, có vị kem vani.
Về đến khách sạn, việc đầu tiên cần làm là tắm rửa sạch sẽ cát trên người.
Cát cứ chà xát vào ngón chân khiến cô rất khó chịu, Nguyên Dã không vội tắm cho mình, trước tiên mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa chân cho Xuân Tảo.
Xuân Tảo cúi đầu, tiện tay phủi cát trên tóc và vai áo phông trắng của cậu, nhưng vết bẩn vẫn còn đó, không mấy hiệu quả.
Nguyên Dã ngẩng đầu lên hỏi: "Trên chân còn dính gì không?"
Những ngón chân trắng nõn của cô gái thò ra khỏi dép, cọ xát vào nhau, móng chân bóng loáng như ngọc, phán đoán: "Hình như hết rồi."
Cô hơi nâng vạt váy trắng ngang đầu gối lên: "Trên đùi còn, tiện thể rửa luôn đi."
Nguyên Dã liếc nhìn, ánh mắt tối sầm lại.
Cậu nuốt nước bọt, không chút do dự tự mình xắn tay áo lên chà xát cho cô. Làn da cô gái mềm mại, sờ vào như thạch sữa, càng không thể nhìn gần.
Nhưng ngón tay cái của cậu cứ chà xát qua lại như vậy, khiến trái tim Xuân Tảo ngứa ngáy như có vô số sợi lông tơ cào vào, nhạy cảm đến mức không nhịn được dậm chân, cố gắng thoát khỏi.
Nước bắn tung tóe trên sàn gạch.
"Ấy." Nguyên Dã khẽ kêu lên, đứng dậy, dùng cổ tay che mắt trái, còn mắt phải đen láy, cúi xuống nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.
Xuân Tảo vừa áy náy vừa sốt ruột: "Vào mắt anh rồi à?"
Nguyên Dã thản nhiên đáp: "Ừ."
Xuân Tảo nhón chân lên, định nhìn xem sao, nhưng bất ngờ bị những ngón tay ướt át, mạnh mẽ của thiếu niên giữ chặt cằm.
Ánh mắt cậu cười ranh mãnh, đôi môi ướt át nóng bỏng, cùng lúc áp xuống, không cho cô đường lui.
Nhịp thở của cả hai hoàn toàn rối loạn.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, tạo thành một lớp sương mù trên gương.
Hai bóng trắng mờ ảo chồng lên nhau, quấn lấy nhau, va chạm vào nhau. Trong lúc va chạm, dép lê của Nguyên Dã vướng vào vòi hoa sen chưa kịp tắt, dòng nước phun ra lập tức đổi hướng, xoạt một tiếng quét qua người cả hai và không gian chật hẹp.
Giống như vô tình bị một cơn mưa nhỏ ấm áp tưới lên người.
Nguyên Dã dừng nụ hôn hơi mất kiểm soát này lại, khóa vòi nước, cởi phăng chiếc áo ngắn tay đầy nước và cát.
Rồi lại nhìn sang cô gái gần đó, ánh mắt cô lóe lên, không dám nhìn cậu, váy trên người cũng ướt sũng.
Cậu lấy khăn tắm màu trắng trên giá cao xuống, bọc cô lại rồi bế lên giường.
Âm thanh bất ngờ.
Dường như không thể ngăn cản h.am mu.ốn và quyết tâm tiếp tục gần gũi của cả hai.
Nụ hôn mãnh liệt của thiếu niên như một cơn mưa rào dữ dội, khiến Xuân Tảo nghẹt thở.
Môi và răng nghiền nát, hơi thở nóng bỏng, và cả cơ thể trẻ trung săn chắc của cậu. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp sau lưng cậu đang co rút liên hồi.
Nguyên Dã lấy lại chút tỉnh táo trong tiếng rên rỉ gần như cầu xin của cô gái, định lăn người ra xa.
Nếu không tiếp tục ở lại đây, trên cùng một chiếc giường, cậu không dám chắc mình sẽ không làm ra hành động gì vượt quá giới hạn.
Kết quả, cổ tay bị những ngón tay ấm áp của cô giữ lại, giọng điệu bất mãn: "Anh lại muốn chạy đi đâu nữa?"
Nguyên Dã nhìn cô, giọng khàn khàn: "Rửa mặt."
Xuân Tảo ngập ngừng, lẩm bẩm: "Ờ... em còn tưởng anh muốn đi mua..."
Nguyên Dã nhíu mày, như hiểu mà không hiểu: "Hửm?"
Nhưng hành động táo bạo ngay sau đó của cô gái khiến cậu đỏ bừng từ mặt đến tận mang tai.
Cô kéo ngăn kéo đầu giường ra, từ trong lớp giấy tờ quảng cáo của khách sạn, như tìm được kho báu, lấy ra một chiếc hộp vuông màu xanh da trời được bọc kín, cầm trên tay, cho cậu xem.
Rồi nghiêm túc nói: "Trước khi đi Đồng Việt cứ nhất quyết đưa cho em, bảo là để phòng khi cần thiết. Em thấy, thời điểm này, hình như rất vừa lúc."
Bàn tay Nguyên Dã buông thõng bên người bắt đầu run nhẹ không tự chủ được, cậu chỉ có thể nắm chặt lại.
"Em chắc chứ?" Lúc này, giọng cậu cũng bắt đầu run rẩy, thật mất mặt.
"Ừ." Xuân Tảo gật đầu mạnh mẽ, mặt đỏ bừng. Giọng điệu như không chắc chắn lắm, nhưng lại đang quan tâm đến chuyện khác: "Chỉ là... anh biết dùng không?"
"...Chắc là biết."
Cả hai đồng thời bật cười, vừa ngại ngùng vừa thẳng thắn.
Im lặng một lúc, Xuân Tảo đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Có thể tắt đèn không?"
___
Xuân Tảo sẽ mãi nhớ mùi hương của đêm nay.
Đó là mùi mặn mòi ẩm ướt.
Mồ hôi từ tóc mái thiếu niên nhỏ xuống môi cô, nước mắt nơi khóe mắt cô trào ra vì đau nhói, còn có gió biển cuồn cuộn tràn ngập cả căn phòng, cảm giác trơn trượt, cảm giác thiếu oxy dưới đáy biển sâu, hai chú cá vụng về đang khám phá bãi biển nông.
Tất cả đều liên quan đến sự mặn mòi ẩm ướt.
Đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ có ánh sáng từ đèn đường bên ngoài hắt vào.
Cánh tay Nguyên Dã đặt rất gần mặt cô, cơ bắp, gân guốc nổi lên, căng cứng một cách kiềm chế, như những tảng đá hình thù mờ ảo sau khi trời tối.
Ánh sáng lờ mờ, nguy hiểm rình rập.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà dựa vào, xấu hổ đến mức không chịu nổi, vội vàng tìm một điểm tựa.
Khuôn mặt cô bị đẩy trở lại, rơi vào đôi mắt vừa si tình vừa dữ dội của cậu.
...
Bên ngoài cửa sổ, những con sóng trong màn đêm vỗ vào đá ngầm, hết lần này đến lần khác, vỡ tan thành bọt biển, rồi lại rơi xuống, hóa thành dòng nước thấm. Sau đó, gió nổi lên cuồn cuộn, trời và biển như đảo ngược, xoáy tròn mất phương hướng, chìm vào nơi sâu thẳm không thể gọi tên.
...
___
Gần nửa đêm, cả hai đều không thể kìm nén được sự phấn khích, từng tế bào đều kêu gào mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn hưng phấn.
Họ dựa vào nhau, thỉnh thoảng nói vài câu, hoặc cười đùa hôn lên môi và cằm của đối phương.
Cuối cùng, Nguyên Dã mặc quần áo vào, rời khỏi giường đi tìm nước uống, nếu cứ tiếp xúc gần gũi thế này, e rằng cả đêm sẽ không yên ổn.
Xuân Tảo cũng mặc váy ngủ vào, ngồi yên trên đầu giường, đọc tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp màu xanh.
Nguyên Dã vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đưa chai nước khoáng đã mở nắp cho cô, định nói lại thôi: "Em đang... ?"
Xuân Tảo gấp tờ giấy lại, cất vào hộp: "Tò mò một chút thôi."
"Vậy lần sau em dùng."
"..."
Họ lại ôm nhau trên chiếc giường đơn, mãi không ngủ được.
Cả hai đành từ bỏ, cùng nhau chờ trời sáng.
Cuối cùng, bóng tối trong phòng cũng dần tan biến, ánh sáng đỏ hồng le lói hắt vào từ khe rèm, trải dài từ cửa sổ xuống sàn nhà.
Nguyên Dã thấy vậy, liền bước đến bên cửa sổ, vén một nửa rèm cửa ra xem.
Cậu mỉm cười quay đầu lại, thốt ra ba chữ: "Mặt trời mọc rồi."
Xuân Tảo vội vàng xuống giường, xỏ dép lê chạy đến bên cạnh cậu.
Thế giới bên ngoài, đã nhuốm màu hồng, lan tỏa, trải dài.
Những chú chim biển trắng muốt bay lượn trên bầu trời, vạn vật như được phủ một lớp sơn dầu, vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng.
Xuân Tảo nổi da gà khắp người, nước mắt lưng tròng.
Nguyên Dã ôm lấy vai cô, bóp nhẹ, rồi buông tay ra, đi đến vali lấy ra một món đồ đã cất giữ từ lâu, đưa cho cô.
Ánh bình minh nhuộm chiếc hộp sắt thành màu hồng phấn.
Xuân Tảo tròn mắt, hai tay nâng chiếc hộp lên, tim đập thình thịch: "Sao nó lại ở chỗ anh? Em còn tưởng mẹ em đã vứt đi rồi chứ."
Nguyên Dã cười rạng rỡ: "Ừ, vứt đến chỗ anh rồi."
Cậu nói: "Kiểm tra xem có thiếu gì không."
Xuân Tảo mừng rỡ mở nắp hộp ra, kiểm tra đồ đạc bên trong, không thiếu thứ gì, nhưng lại có thêm một số thứ không phải của cô, mà cũng đến từ cô, hóa đơn mờ mực, bài phát biểu đã bị sửa chữ... còn có cành hoa quế đã khô héo nhưng được cất giữ cẩn thận... cô lần lượt lấy từng thứ ra, cũng phát hiện, chúng cũng được đánh dấu, là một chú chim nhỏ được bao bọc bởi tình yêu thương.
Hừ!
Sao chép ý tưởng của cô.
Nhưng cũng thật cảm động.
Cô nhìn Nguyên Dã, vừa cười vừa khóc: "Anh cũng..."
Thiếu niên có vẻ hơi tự đắc, chờ đợi lời khen ngợi của cô: "Hửm?"
Thật tuyệt vời.
Tuyệt vời như bình minh lúc này, còn tuyệt vời hơn cả bình minh lúc này.
Cô không kìm được mà rơi nước mắt, còn cậu cũng vội vàng lau nước mắt cho cô.
Đến khi tâm trạng ổn định, mặt trời đỏ rực cũng nhô lên khỏi mặt biển, Nguyên Dã như đang hé lộ quả trứng phục sinh ở cuối phim, từ dưới đáy hộp lấy ra một tấm bưu thiếp.
Nó còn mới tinh nhưng lại quen thuộc, mặt trước có hình biển, mặt sau để trống.
Như đang chờ đợi, chờ đợi những câu thơ mới, và những bức tranh mới.
Nguyên Dã đưa cây bút sang: "Mời em, ưu tiên phụ nữ. Lần này chúng ta cùng viết."
Xuân Tảo mỉm cười đẩy lại, nhường nhịn: "Lần trước là em viết trước, lần này anh viết trước nhé?"
Nguyên Dã suy nghĩ vài giây, đồng ý: "Được, vậy anh sẽ—— không khách sáo nữa."
___
Bức tranh biển xanh trong vắt được treo trên khung cửa sổ, đối xứng với biển cả thực sự, nó bị gió thổi qua thổi lại, như chú chim xanh trắng đang vỗ cánh muốn bay.
Còn mặt sau của nó, là hai dòng chữ ước nguyện sát nhau. Chữ viết có nét kín đáo, có nét phóng khoáng, nhưng đều tràn đầy hy vọng:
Câu trên là:
Nước biển xanh biếc, tuổi trẻ rực rỡ;
Ước mơ và hy vọng, cùng nhau phấn đấu.
Còn câu dưới nối tiếp:
Không sợ gian nan nguy hiểm, giương buồm vượt sóng lớn;
Sẽ có ngày gió thuận, cánh đồng rộng mở thấy núi xuân.
(Hết chính văn)