Chai nước ép đào trắng của Xuân Tảo bị cô uống sạch trong hai tiết học, trong khi chai của Đồng Việt không thiếu một giọt nào.
Sau giờ tự học buổi tối, cô cẩn thận ôm nó vào lòng, thậm chí đi đường còn chắp cao hai tay cầu nguyện với trăng: “Thiên linh linh, địa linh linh, tôi và Nguyên Dã chắc chắn sẽ thành công.”
Xuân Tảo thường xuyên cảm thấy bất lực trước hành động của cô ấy, nhưng hiếm khi ngăn cản.
Cô cũng không vứt chai rỗng mà nhét vào túi phụ của balo, mang về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đến từ món ăn khuya do Xuân Sơ Trân chuẩn bị cho con gái. Xuân Tảo gọi một tiếng “Mẹ,” rồi quay người bước về phòng ngủ.
Xuân Sơ Trân gọi cô lại.
Xuân Tảo quay đầu: “Có chuyện gì thế?”
Xuân Sơ Trân hỏi: “Trong túi balo con là gì vậy?”
Xuân Tảo quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đang hỏi về chai nước đẹp mắt mà cô chắc chắn sẽ không bao giờ tự mua.
Để tránh mẹ nghĩ lung tung, cô bình tĩnh trả lời: “Là của Đồng Việt cho.”
Xuân Sơ Trân nhăn mày: “Ít uống những thứ nước này đi, toàn là đường nhân tạo, không tốt cho sự phát triển não bộ.”
Xuân Tảo ngẩn người một chút, rồi đáp lại: “Mẹ ít nói mấy câu đi, con mới thông minh được.”
“Con…” Xuân Sơ Trân tức giận.
Cô treo balo lên ghế rồi ra ngoài ăn khuya.
Xuân Sơ Trân là một tín đồ trung thành của những món ăn dưỡng sinh, thường xuyên truyền bá những “kiến thức sức khỏe” (các tin đồn về việc chăm sóc sức khỏe) mà bà không biết đúng sai. Món ăn bà nấu hầu hết đều thanh đạm, những món như gà rán hay khoai tây chiên của KFC hay McDonald’s gần như không bao giờ xuất hiện trên bàn ăn đêm.
Điển hình là tối nay có món bánh trôi đậu đỏ, trên mặt có rắc một lớp hoa nhài khô vàng, nhìn rất đẹp mắt, nhưng khi ăn không cảm nhận được vị ngọt.
Xuân Tảo lặng lẽ ăn từng viên bánh trôi nhạt nhẽo.
Xuân Sơ Trân bên cạnh nhàm chán quá nên đeo kính lão lên, vào phòng lấy chiếc máy tính bảng ra xem livestream.
Bà mở âm lượng nhỏ nhất nhưng giọng điệu phô trương của người giới thiệu sản phẩm vẫn vang lên tưởng như xuyên thủng loa.
Lúc này Nguyên Dã cũng đã trở về, ba người chỉ chào nhau một câu rồi cậu về phòng.
Xuân Sơ Trân nhìn theo cậu, quay lại tò mò hỏi: “Con nghĩ sao về đứa trẻ này, nó thật sự có tố chất vào Thanh Bắc* hả? Cứ nghỉ là chạy đi chơi, chẳng thấy đọc sách bao giờ.”
*Thanh Hoa Bắc Đại
Mẹ hỏi con, con hỏi ai? Xuân Tảo cũng có cùng một thắc mắc.
Nhưng cô không thích đàm tiếu về người khác, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ lại muốn mua đồ à?”
Xuân Sơ Trân lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, mẹ sao có thể bị lừa bởi những chiêu trò này, chỉ là giải trí thôi.”
Xuân Tảo nghĩ đến “đống rác” sắp tràn ngập trong nhà, không khỏi thở dài
Giọng của streamer ngày càng chói tai
Xuân Tảo thấy phiền, húp cạn nước còn lại trong bát. Lúc này Xuân Sơ Trân mới dừng xem livestream, nhanh chóng thu dọn bát đũa của cô.
Đang định rời đi, ánh mắt của Xuân Tảo chợt liếc qua chiếc máy tính bảng trên bàn.
Một ý định nảy mầm, cô nhìn bóng lưng của mẹ, lặng lẽ với tay lấy chiếc máy tính bảng.
Vì để thuận tiện, Xuân Sơ Trân không bao giờ đặt mật khẩu cho thiết bị điện tử. Xuân Tảo dễ dàng mở máy, truy cập ứng dụng nghe nhạc và tìm kiếm video mà cô đã muốn xem từ lâu.
Đó là MV trong album mới phát hành của một nữ ca sĩ nước ngoài mà cô rất thích. Thứ 6 tuần trước, cô tình cờ nghe được các bạn trong lớp bàn tán về MV ấy, hết lời khen ngợi. Nhân cơ hội tối nay, cô muốn tranh thủ xem thử.
Nhạc dạo vừa cất lên, tiếng nước trong bếp đột nhiên dừng lại. Xuân Sơ Trân như sợ bỏ lỡ, vội vàng chạy ra: “Con làm gì thế?”
Xuân Tảo nhanh tay chuyển màn hình, giữ vẻ bình thản:
“Tra cứu một chút.”
Xuân Sơ Trân bật cười như thể nghe chuyện hài: “Không tra bằng điện thoại được à?”
Xuân Tảo trợn mắt nhìn bà vài giây, rồi nhắc lại điều mà cô đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần:
“Mẹ à, điện thoại của con không có SIM, đến gọi điện còn không được, tra cứu sao đây?”
Chuyện thật mỉa mai.
Xuân Sơ Trân luôn nhớ rõ từng điểm số và thứ hạng thi cử của cô, nhưng lại toàn quên béng mất chuyện này. Bà chỉ nhớ rằng mình đã khoan dung cho con một chiếc điện thoại.
“Con có gì mà phải tra nhiều thế…” Xuân Sơ Trân lẩm bẩm không hài lòng, vừa nói vừa lau tay vào tạp dề, rồi tiến lại gần, không chút nể nang giật lấy máy tính bảng từ tay cô, đập mạnh xuống bàn: “Tra đi, cần bao lâu?”
Động tác của bà hơi mạnh tay, cạnh máy tính bảng va vào ngón tay cô.
Không đau.
Nhưng lại khiến cô thấy nhục nhã một cách khó hiểu.
Ánh mắt Xuân Tảo sững lại, trả lời mẹ: “Vài phút thôi.”
Xuân Sơ Trân hất cằm: “Vậy được, mẹ đứng đây xem.”
Ngực Xuân Tảo đập dữ dội.
“Không tra nữa.”
Cô đứng dậy rời ghế.
Xuân Sơ Trân tức giận, từ phía sau mắng: “Con chỉ muốn xem mấy thứ linh tinh thôi.”
Xuân Tảo dừng bước trước cửa, quay lại phản bác: “Ai nói con muốn xem mấy thứ linh tinh?”
Giọng điệu của Xuân Sơ Trân đầy chắc chắn: “Không có gì khuất tất thì tại sao không dám xem trước mặt mẹ?”
Xuân Tảo sững sờ nhìn bà, một lát sau, cô bật cười: “Không phải con không dám, mà là không thèm. Mẹ nghĩ con quý chiếc máy tính bảng rẻ tiền của mẹ sao?”
Xuân Sơ Trân cũng nực cười: “Con không quý thì sao còn lén lút lấy xem?”
Xuân Tảo nghiến răng, mắt bắt đầu đỏ lên: “Lén lút? Con đã từng nói chuyện nghiêm túc với mẹ bao nhiêu lần rồi? Nhưng lần nào mẹ cũng càm ràm, miễn cưỡng đồng ý. Rồi thì lại trông chừng con như nhìn một tội phạm.”
Xuân Sơ Trân không nói gì.
Cuối cùng, bà lạnh nhạt đẩy máy tính bảng qua, giọng nhẹ như ban ơn: “Con dùng đi, mẹ không nhìn. Nhưng không được xóa lịch sử.”
Xuân Tảo đứng yên bất động.
Kể từ khi bắt đầu đi học, những cuộc đối đầu như thế này có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong cuộc sống của cô, không báo trước, cũng chẳng có kết quả. Cô giơ súng lên, bóp cò, nhưng cuối cùng chỉ là công cốc.
Phòng khách bỗng chốc chết lặng.
Xuân Tảo thu lại viên đạn và khẩu súng vô hình của mình đi, quay lưng về phòng ngủ.
Xuân Sơ Trân hiểu con gái mình rõ hơn bất kỳ ai.
Cô đúng là đang tìm những thứ mà bà luôn xem là “vớ vẩn”, nhưng chỉ cần… năm phút thôi, chỉ một bài hát thôi, Xuân Tảo đã hy vọng mẹ mình sẽ hiểu và đồng ý.
Nhưng phép màu không xảy ra.
Rõ ràng cô đã quen với sự bất lực và thất bại như thế này, đã quen với sự áp đặt và phán xét của mẹ. Nhưng tại sao mỗi lần như vậy, cảm giác chua xót vẫn trào lên không ngừng?
Xuân Tảo ngồi vào bàn học, đưa tay ôm mặt, cố kìm nén. Hai phút sau, cô rút khăn giấy lau đôi mắt đỏ hoe.
Cô lấy một cuốn bài tập tiếng Anh khổ A4 từ giá sách.
Tự đắm mình vào những trang giấy chi chít chữ nhằm xoa dịu cảm xúc bị tổn thương.
Trong khi đó Xuân Sơ Trân dọn dẹp nốt bát đĩa, không thèm dặn dò con gái như mọi lần.
Xuân Tảo tất nhiên cũng không chúc mẹ ngủ ngon.
Giữa hai mẹ con lúc nào cũng trừng phạt nhau trong lặng lẽ và hiểu ngầm.
Âm thanh cuối cùng Xuân Tảo nghe được là mẹ mình thản nhiên nói chuyện với Nguyên Dã ngoài phòng khách: “Cháu định đi tắm à?”
“Dạ.”
“Đợi chút nhé, dì lấy bộ ga trải giường trong máy giặt ra đã.”
“Vâng.”
Gần 11 rưỡi, Xuân Tảo mới gấp cuốn bài tập tiếng Anh đã làm hết. Đó là bài tập về nhà. Cách cô giải tỏa cảm xúc thường đơn giản, nhưng luôn đi kèm mục đích rõ ràng.
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vốn quen thói tiết kiệm điện của mẹ, cô tưởng rằng khi mở cửa ra sẽ thấy một khoảng tối đen như mực, nhưng thật bất ngờ, đèn phòng khách và nhà vệ sinh vẫn sáng trưng.
Cảm giác được an ủi đôi chút.
Đứng trước bồn rửa mặt, Xuân Tảo quan sát gương mặt không thay đổi của mình. Thời gian khóc ngắn ngủi nên nỗi buồn không để lại dấu vết gì trên đôi mắt cô.
Cô tháo dây buộc tóc, búi cao mái tóc lòa xòa, rồi cầm lấy cốc súc miệng in hình mèo quen thuộc.
Bỗng nhiên, cô ngưng lại.
Bên dưới cốc đè một mẩu giấy nhỏ bị gấp làm đôi, nhìn không rõ nội dung.
Xuân Tảo vội vàng úp cốc lại.
Cô khom người lại gần, cẩn thận quan sát nhằm xác nhận đây không phải là ảo giác.
Thật sự có……
Bỗng nhiên tim Xuân Tảo đập nhanh, nghẹn họng. Cô đảo mắt nhìn về phía cửa phòng tắm khép hờ, nhanh tay đóng lại và khóa kỹ, sau đó quay người mở tờ “mật thư.”
Nét chữ màu đen đẹp đẽ, phóng khoáng:
Dòng đầu tiên: “Tôi đã phát mạng.“
Dòng thứ hai là mật khẩu, gồm 11 ký tự cả chữ và số.
Không hiểu sao mặt cô thoáng chốc nóng bừng, như thể có dòng nước nóng bất ngờ xối thẳng xuống. Xuân Tảo cuộn tròn mẩu giấy lại, giấu chặt trong lòng bàn tay.
Cô tắm nhanh như gió, chỉ mất năm phút, tắt đèn, đóng cửa rồi trở lại phòng ngủ.
Dưới lớp chăn mỏng, cô hít sâu, đặt mẩu giấy cạnh mình, bán tin bán nghi mở điện thoại lên, tìm kiếm mạng Wi-Fi khả dụng.
Bốn mạng Wi-Fi hiện lên trên màn hình.
Ngón tay của cô khựng lại.
Làm sao để biết đó là mạng nào?
Nhưng mối lo này nhanh chóng tan biến. Cô chẳng cần đoán đã thấy một mạng full vạch với cái tên độc đáo, dễ nhận biết nhất.
Chỉ vỏn vẹn một ký tự hình tròn:
“〇”