Hồi nhỏ, Xuân Tảo từng nuôi một con cá vàng. Ngày đó, mẹ dẫn cô đi chợ mua rau, ở cổng chợ thường có những sạp nhỏ bán hoa, chim cảnh, cá cảnh, và côn trùng. Xuân Sơ Trân gặp người quen, đứng lại trò chuyện, còn Xuân Tảo chen vào đám trẻ con, ngồi xổm ngắm nghía mấy con rùa nhỏ và cá vàng.
Thấy những đứa trẻ khác đều có cá, cô nài nỉ mãi, khóc nức nở đến sưng cả mắt mới khiến Xuân Sơ Trân mới miễn cưỡng đồng ý. Chủ sạp hỏi có cần mua thêm một cái bể cá không, Xuân Sơ Trân khẽ hừ một tiếng: “Mua bể làm gì,” rồi khẳng định, “nó chắc chắn không nuôi nổi đâu.”
Cô bé với hàng mi còn vương nước mắt, hai tay nắm chặt nút buộc của túi nhựa, xách con cá về nhà. Suốt dọc đường, cô không dám cử động, cánh tay mỏi nhừ.
Về đến nhà, cô thả con cá vào một cái bát sứ.
Khi đó, Xuân Tảo không biết cách nuôi cá. Nghĩ rằng cá cũng cần phơi nắng giống mèo, cô đem cái bát đặt lên ban công.
Đến chiều kiểm tra, con cá đã nằm ngửa bụng bất động, mắt vô hồn, vây cá yếu ớt vẫy, duy nhất có cái miệng vẫn còn hé mở.
Xuân Tảo sợ hãi đến bật khóc. Cuối cùng, chị cô nghe thấy tiếng khóc liền chạy tới, dỗ dành rằng cô ấy có cách cứu con cá.
Chị đổ cá bồn nước, vặn vòi nước chảy rỉ rả, rồi bảo Xuân Tảo kiên nhẫn chờ đợi. Làm xong, chị quay lại phòng để làm bài tập, còn Xuân Tảo lấy ghế kê lên, vừa theo dõi vừa cầu nguyện.
Tí tách
Tí tách
Giọt này nối tiếp giọt kia, tạo thành những gợn sóng và bong bóng li ti. Xuân Tảo ngồi yên lặng ở đó, chứng kiến chu trình lặp đi lặp lại.
Không biết qua bao lâu, ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ đã chuyển thành sắc xanh tối của màn đêm. Và rồi, con cá kia dần bơi thẳng lại, lấy lại vẻ linh hoạt.
Giống như vừa chứng kiến một phép màu, Xuân Tảo mở to mắt kinh ngạc.
Lớn thêm chút nữa, cô hiểu ra nguyên lý đằng sau: dòng nước nhỏ giọt làm tăng lượng oxy hòa tan trong nước, giúp con cá “hồi sinh.”
Đêm nay, phép màu tái hiện.
Cái tên “○” xuất hiện như một bong bóng oxy bất ngờ trong bể cá, chờ cô bơi đến và tận hưởng.
Sau khi kết nối thành công với mật khẩu được ghi trên tờ giấy, trái tim Xuân Tảo đập loạn nhịp.
Tiếp theo là một cảm xúc mãnh liệt, như dòng nước lũ tràn bờ, khiến cô cay xè mũi.
Cô nhanh chóng mở MV mà mình mong chờ từ lâu, phát đúng ba lần, rồi mãn nguyện tắt điện thoại.
Lật qua lật lại mãi trên giường, cuối cùng cô đứng dậy, nhẹ nhàng xuống giường, đặt điện thoại về chỗ cũ. Cô xé một tờ giấy note mới mua tối nay, lấy bút dạ viết:
Cảm ơn.
Nhất bút nhất họa*, cô cẩn thận thổi khô nét mực bày tỏ thành ý.
*raw: 一笔一划, thành ngữ của TQ chỉ sự cẩn thận, tỉ mỉ viết từng nét chữ
Còn mảnh giấy “thông đồng với địch” trong tay làm cô do dự hồi lâu giữa việc tiêu hủy hay giữ kỷ niệm. Cuối cùng, cô không nỡ vứt nó đi mà cất vào hộp sắt trắng nằm sâu trong ngăn kéo.
Cái hộp ấy chứa đầy những mảnh ký ức vụn vặt: vé xem phim, đồ trang trí nhỏ từ biển mà bạn bè mang về và một xấp hình ảnh phong cảnh từ các tạp chí. Tất cả tạo thành điểm sáng hiếm hoi trong cuộc sống bình dị của cô. Mỗi lần đi chơi, mặc dù chỉ cần dùng CCCD hoặc mã QR là được vào nhưng Xuân Tảo vẫn nhất quyết mua vé, mặc kệ Đồng Việt trêu là “bà cụ non”.
Cô đặt tờ giấy vào đáy hộp, che kín bằng những vật khác rồi mới yên tâm đóng lại.
Lúc định đứng dậy, cô vô tình đụng phải balo, phát hiện cái chai rỗng trong túi sườn.
Nhìn chằm chằm một lúc, Xuân Tảo rút nó ra, giữ lại cái nắp hồng rồi cẩn thận lau sạch, sau đó cất vào hộp sắt.
Sáng hôm sau, trước 5 giờ, Xuân Tảo tỉnh dậy nhờ tiếng chuông báo thức.
Căn phòng lờ mờ sáng, cô áp tai vào cửa nghe ngóng rồi mới nhanh chân nhanh tay mở cửa lẻn ra ngoài, định bụng trả “thư cảm ơn” cho Nguyên Dã theo cách tương tự.
Tuy nhiên, cô lại sững sờ trước bồn rửa.
Nguyên Dã không dùng cốc súc miệng. Cô chưa bao giờ để ý điều này.
Con trai đều như thế sao?
Nhưng khi ánh mắt dừng ở chiếc bàn chải điện màu đen, cô lại cảm thấy, người này cũng khá tinh tế.
Kế hoạch ban đầu không thuận lợi, cô đành quay về phòng. Vừa định trở lại lần nữa, phòng ngủ gần nhà vệ sinh nhất bỗng mở cửa.
Xuân Sơ Chân ôm đầu bước ra từ trong, vẻ mặt mệt mỏi.
Xuân Tảo đứng im tại chỗ.
Bà cúi thấp đầu, không để ý đến con gái đang đứng ngay trước mặt.
Xuân Tảo trấn tĩnh lại, quyết định ra đòn phủ đầu, gọi một tiếng không cảm xúc: “Mẹ.”
Như nghe thấy âm thanh từ ảo giác, Xuân Sơ Chân lập tức ngẩng đầu lên, tinh thần phấn chấn hẳn.
Bà nhìn vào điện thoại: “Chưa đến năm giờ, sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Xuân Tảo không chút sơ hở đáp: “Tâm trạng không tốt nên ngủ không được.”
Xuân Sơ Chân ngừng lại, nét mặt thoáng không thoải mái: “Được rồi, dậy rồi thì thôi.”
Bà chỉ tay về phía bồn rửa mặt: “Con đi rửa mặt trước đi.” Nói xong liền rẽ vào bếp.
Xuân Tảo không chối từ, chỉ lặng lẽ thu bàn tay đang siết chặt vào túi quần.
Trở lại phòng ngủ, cô xé nát tờ giấy nhỏ, vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa suy nghĩ kế hoạch mới, cân nhắc làm sao để cảm ơn theo cách khác.
Chỉ còn cách gặp cậu trực tiếp.
Plan B có vẻ khả thi hơn, Nguyên Dã vốn không ăn sáng ở nhà ấy thế mà hôm nay lại dậy muộn hơn mọi khi. Khi Xuân Tảo ngồi ở bàn ăn, cửa phòng đối diện vẫn không có động tĩnh.
Ăn sáng xong trở lại phòng ngủ, Xuân Tảo cố ý chậm chạp lấy tài liệu toán học, đồng thời lắng nghe động tĩnh từ phòng bên để kịp chặn đường.
6 giờ 45 phút.
Nghe thấy tiếng động, Xuân Tảo lập tức cầm bài thi trên bàn, đeo balo, rồi gọi Nguyên Dã đang thay giày.
Cậu thong thả ngồi dậy, khoác balo một bên vai, quay đầu nhìn cô.
Có lẽ cậu mới rửa mặt xong nên tóc mái vẫn còn ướt, khiến đôi mắt càng trở nên sáng rõ.
Xuân Tảo cầm xấp bài thi đã gấp đôi lại: “Có thể chờ tôi một chút được không? Tôi có bài toán khó muốn hỏi cậu.”
Nguyên Dã không ngạc nhiên chút nào: “Được, để tôi xem.”
Nói xong cậu cúi đầu, nhét chân phải vào giày thể thao. Cậu di chuyển hai cái liền cảm thấy giày hơi chật nên lại cúi người tháo dây ra.
Lúc cậu cúi xuống buộc dây giày, phần eo gập xuống để lộ chiếc cổ thon dài trắng mịn, trông như thiên nga lướt trên mặt hồ.
Xuân Tảo đột nhiên không biết nên tiến lên như thế nào.
Nguyên Dã đứng thẳng dậy, ánh mắt tò mò nhìn cô chất vấn sao còn chưa đến đây.
Xuân Tảo bước đến: “Ra ngoài nói đi, thời gian gấp.”
Nguyên Dã đi theo sau cô ra cửa.
Cầu thang chật hẹp, nếu đi cùng nhau chắc đến cả không khí cũng không lọt qua được nên Xuân Tảo từ bỏ ý định vừa đi vừa nói.
Đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của Xuân Sơ Chân, cô mới quay sang nhìn Nguyên Dã: “Chắc cậu đoán ra rồi nhỉ, tôi không thực sự muốn hỏi bài toán đâu.”
Thiếu niên vốn đang lơ đãng giờ lại tập trung nhìn cô
Ánh mắt cậu tràn ngập ý cười: “Ừ.”
“Tôi biết.” Cậu nói.
Xuân Tảo đã chuẩn bị lời từ trước bỗng nghẹn lại.
Bởi vì bị nhìn như vậy.
Mặc dù khoảng cách với Nguyên Dã rất hợp lý và đúng mực nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi cậu ấy tập trung nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy cậu ấy ở rất gần, thậm chí có chút thân mật. Khóe môi cong lên một cách vừa phải, mang dáng vẻ như đang “chăm chỉ làm việc”.
Khuôn mặt này, biểu cảm này, bất luận là ai cũng không thể trụ nổi năm giây. Xuân Tảo cảm nhận được tim đập liên hồi cùng hai má hơi ửng đỏ, vội vàng quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu vì tối qua đã cho tôi mượn Wi-Fi.”
“Không sao,” Nguyên Dã thản nhiên đáp: “Dù sao cậu cũng không dùng lâu lắm.”
…?
Xuân Tảo nhíu mày, cảm thấy có chút ngượng ngùng khi bị “giám sát”: “Cậu biết tôi dùng bao lâu sao?”
“Điện thoại của tôi sẽ thông báo, với cả ở góc trên bên trái màn hình hiện biểu tượng,” Nguyên Dã nhẹ nhàng giải thích, cuối cùng cậu nghiêm túc: “Khoảng 15 phút, đúng không?”
Xuân Tảo: “…”
Cổ họng nghẹn lại, cô nuốt nước bọt, thừa nhận: “Ừm.”
Tại sao nhỉ, tại sao lại ghi thời gian sử dụng của cô? Cô cảnh giác hỏi: “Cậu định thu tiền à?”
Nguyên Dã không nhịn được cười.
“Cậu đang nghĩ gì vậy…” Giọng cậu mang theo ý cười, âm cuối kéo dài, có chút lười biếng, hòa lẫn với không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng, làm màng nhĩ ngứa ngáy.
Xuân Tảo nhỏ giọng: “Tôi nghĩ là…”
Thiếu niên bên cạnh thẳng thắn nói: “Tôi chỉ tò mò, cậu đã tra gì vậy?”
Cuộc cãi vã tối qua còn rõ mồn một trước mắt, Xuân Tảo mím môi một lúc: “Cậu đoán xem?”
Nguyên Dã im lặng, một lát sau, cậu đoán: “Một bộ phim hoạt hình ngắn? Thời gian của ba bài hát? Không phải là tài liệu học tập chứ?”
Vừa nói, cậu vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô gái bên cạnh.
Xuân Tảo không nhận ra khóe môi mình đang nhếch lên. Cô nhìn thẳng vào nhà xe trước mặt, bên trong xếp đầy những chiếc xe điện cũ mới lẫn lộn, nằm nghiêng ngả.
Nhưng tâm trạng cô rất tốt: “Không phải ba bài hát. Là một bài hát, tôi xem ba lần.”
Cô dừng lại.
Từ đầu Nguyên Dã đã để cô dẫn đường nên lười chú ý đến đường đi, vì vậy cũng dừng lại.
Hai người đứng ngẩn ngơ vài giây.
Nguyên Dã hỏi trước: “Sao lại dừng ở đây?”
Xuân Tảo chỉ vào nhà xe: “Cậu không lấy xe à?”
Nguyên Dã dừng một chút, dùng một tay thọc túi quần, trước tiên là túi bên phải, không thấy gì, lại đổi sang túi bên trái, lấy ra chìa khóa xe.
Cậu nhanh chóng xác định chiếc xe đạp địa hình của mình trong đám xe, dễ dàng kéo nó ra chỉ bằng một tay, cúi người mở khóa.
Hai người tiếp tục đi về phía cổng khu chung cư.
Khi sắp đến cổng chính, Xuân Tảo nói trước: “Bạn tôi đang đợi ở cửa hàng văn phòng phẩm, tôi không đi cùng cậu nữa.”
Nguyên Dã đáp: “Được,” không kéo dài thêm, đưa ra gợi ý mà cậu đã cân nhắc suốt quãng đường: “Cậu không nghĩ đến việc tự mua một thẻ SIM sao?”
Cậu vẫn đang nghĩ cách giúp cô. Ngạc nhiên hơn, Xuân Tảo thành thật trả lời: “CCCD của tôi đang ở chỗ mẹ.”
“Cậu đang lãnh án sao?” Khuôn mặt thiếu niên vốn luôn điềm tĩnh nay lại có chút kinh ngạc.
Xuân Tảo cũng không thấy quá xấu hổ, mím môi cười khổ: “Cũng gần như vậy.”
Ăn, ngủ, học, những lúc khác đều không thể tự do, khác gì ngồi tù.
Nguyên Dã trầm ngâm một lúc: “Tôi có một cái SIM thừa, nếu cậu cần thì tôi có thể cho cậu mượn. Nhưng…” Cậu ngừng lại: “Để ở nhà rồi, cuối tuần này mới lấy được.”
“Không cần đâu…” Xuân Tảo cúi đầu nhìn mũi giày. Phiền phức quá, cô không thể vô tư nhận sự giúp đỡ của người khác như thế.
Hơn nữa—
Dẫu ý muốn chấp nhận lời đề nghị này đạt tới 80%, nhưng cô vẫn nhanh chóng an ủi bản thân: 15 phút được “hít thở” tự do là đủ rồi.
Tự do giống như món điểm tâm dễ gây nghiện, dù biết rõ ràng nó có thời hạn, cô cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ không tham lam.
“Ừm—” Tiếng ậm ừ từ giọng mũi của Nguyên Dã kéo ánh mắt cô về, chỉ thấy cậu có vẻ khó xử: “Để điện thoại phát Wi-Fi suốt… cũng tốn pin lắm.”
Xuân Tảo ngạc nhiên: “Cậu vẫn chưa tắt à?”
Nguyên Dã lấy điện thoại trong túi quần ra, liếc nhìn, rồi đưa màn hình đến trước mặt cô. Đó là giao diện điểm truy cập cá nhân của cậu ấy: “Chưa đâu.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng Xuân Tảo lại gấp gáp: “Tắt ngay đi.”
Nguyên Dã bị khí thế của cô dọa sợ, nhịn cười bấm hai lần, tắt điểm truy cập cá nhân rồi cất điện thoại: “Tắt rồi.”
Xuân Tảo phồng má, thở phào nhẹ nhõm.
“Hãy cân nhắc đi.”
Thiếu niên ngẩng nhẹ mặt, đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn cô, vẻ mặt chân thành.
Xuân Tảo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cúi thấp đầu.
Khi cô trầm mặc do dự, cậu vẫn kiên nhẫn:
“Lần sau cần dùng thì làm thế nào?”
“Dám gõ cửa phòng tôi không?”