Xuân Tảo bị cậu làm nghẹn lời.
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Cô thừa nhận dưới ánh mắt của mẹ, cô tuyệt đối không dám và cũng sẽ không đi gõ cửa phòng Nguyên Dã để xin Wi-fi.
Nhưng tình huống tối qua không phải lần đầu xảy ra, nhu cầu vẫn còn mà lúc này lại có người sẵn sàng giúp đỡ, thật khó để Xuân Tảo không nảy sinh cảm giác may mắn.
Trước khi tạm biệt Nguyên Dã, Xuân Tảo không do dự, đồng ý với đề nghị của cậu.
Thiếu niên không tỏ ra đắc ý hay giễu cợt, chỉ đáp: “Cuối tuần tìm cơ hội đưa cậu” rồi đạp xe đi mất.
Trên đường đến trường, mỗi lần nghĩ đến giao dịch này, nhịp tim Xuân Tảo lại đập nhanh như vừa chạy 100 mét. Bí mật vừa hồi hộp vừa phấn khích bao trùm lấy cô , chỉ có thể vò đầu bứt tai, buôn chuyện với bạn cùng bàn hoặc cố ý đọc sách để chuyển hướng cảm xúc.
Có lẽ đây chính là tâm lý đồng phạm?
Hết tiết lịch sử, dại diện môn thể dục tập hợp các lớp xếp hàng ra sân. Học sinh như những vụn chocolate rơi xuống*, ùn ùn chạy khỏi cửa lớp.
*raw: 学生们像被撬开瓶口的巧克力豆, t hiểu đại khái là lúc mở gói kẹo chocolate thì mấy viên kẹo trào ra á, mà không biết tìm cách diễn đạt hợp lí
Hành lang chật kín người, các nữ sinh đang cười đùa đột nhiên im bặt khi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện.
Cô Trần Ngọc Như khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, “áp giải” hai hàng học sinh ra sân.
Hôm nay trời vẫn rất nắng.
Bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, chỉ khi ngang qua vườn hoa, họ mới tận hưởng được chút bóng râm.
Những đốm sáng nhảy múa trên đồng phục và đỉnh đầu của học sinh.
Hàng của lớp 3 dừng bước, quay người rồi đứng nghiêm. đứng giữa hàng là Xuân Tảo.
Dưới ánh nắng gay gắt, cô cau mày, vén lọn tóc phiền phức ra sau tai, đưa tay lên trán chắn nắng, cố gắng chống chọi với tia UV dữ dội.
Đồng Việt có chiều cao gần bằng cô nên may mắn được xếp đứng cùng hàng.
Vì rất chú trọng đến làn da mình, Đồng Việt quan sát giáo viên chủ nhiệm rồi rút từ túi ra một chai xịt chống nắng, cúi đầu, xịt mạnh lên mặt và tay.
Những nữ sinh gần đó lập tức né tránh, Xuân Tảo cũng vậy.
Đồng Việt không hài lòng: “Tránh gì chứ, SPF50, dính được là lợi đấy.”
Có nữ sinh phía sau che miệng cười trộm; có người lại ghé gần để được xịt thêm.
Đồng Việt nhận lệnh, tiếp tục “phun nước”.
Ở đầu hàng, giáo viên chủ nhiệm phóng ánh mắt sắc lẹm tới, vài nữ sinh lập tức im thin thít.
Nhưng chưa yên lặng được hai giây, hàng lại náo động.
Mọi người đang xì xào bàn tán cái tên “Nguyên Dã”.
Đồng Việt từ trước tới nay chẳng biết ngại là gì, lập tức nhón chân, ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu.
Đi trước là một “con cừu đầu đàn”, những người khác lập tức ngước mắt theo sau. Xuân Tảo cũng nhìn theo.
Hàng của lớp 1 đang đi ngang qua bên trái họ.
Do cao nên Nguyên Dã đứng tại vị trí gần cuối, nhưng ánh mắt lại luôn dừng ở cậu đầu tiên.
Vốn mang ngoại hình nổi bật, dưới ánh mặt trời cậu càng trắng đến lóa mắt.
Không biết vô tình hay cố ý, khi hai hàng giao nhau, cậu liếc nhìn về phía Xuân Tảo.
Bốn mắt chạm nhau, Xuân Tảo lập tức quay mặt, giả vờ như không thấy.
Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Sợ cái gì?
Xuân Tảo không hiểu nổi mình. Có phải vì ánh mắt giao nhau này quá giống cách đặc vụ liên lạc không? Nên cô mới vô thức che giấu?
Mắt không nhìn nữa nhưng tai lại tập trung hơn cả lúc làm bài nghe tiếng Anh.
Sau 10 giây, Xuân Tảo quyết định từ bỏ. Trong lúc đó cô nghe thấy mấy giọng nói trong trẻo vang vọng bên tai, hình như họ đang chơi nối chữ, nào là “hồ điệp đao”, “phun sơn”,… Xuân Tảo ngơ ngác gãi đầu.
Nhạc thể dục vang lên tiếp nối lễ chào cờ, cả sân trường như những con rối xanh trắng bắt đầu vận động, có con chất lượng tốt, có con cần phải chỉnh sửa lại.
Xuân Tảo thuộc loại trung bình, không sai sót nhưng cũng có phần hời hợt. Cô không mấy hứng thú với các hoạt động thể chất, thường xuyên để đầu óc trống rỗng khi vận động; thay vào đó cô thầm nhẩm lại chức năng của từng cơ quan chính phủ hoặc năm tháng các sự kiện lịch sử.
Khi làm động tác quay người, Xuân Tảo chợt nhìn thấy cái gáy nổi bật kia.
Nguyên Dã sở hữu mai tóc đen dày, xương sọ vô cùng đẹp, nếu trường họ có bài học về cấu trúc cơ thể người, có lẽ X-quang xương sọ của cậu sẽ được treo trên bảng trắng làm ví dụ tiêu biểu cho “đầu tròn”.
Đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ, tay dài chân dài, lại rất thông minh và tự lập.
Người sở hữu gen “vàng”, kiệt tác của Nữ Oa.
Xuân Tảo không tự nhiên nhìn hướng khác.
__
Một tuần tiếp theo, Xuân Tảo cảm thấy Nguyên Dã trở nên khác biệt trong mắt mình.
Mặc dù cuộc sống hàng ngày của cả hai đều không thay đổi, mức độ giao tiếp giữa họ chỉ có thể gọi là “mối quan hệ xã giao”, tuy nhiên bầu không khí lại ẩn chứa một nút thắt vô hình rối ren như tơ nhện, thỉnh thoảng chạm mặt hoặc va chạm sẽ nhanh chóng kết thành mạng lưới, không thể thấy bằng mắt, cũng không phát ra tiếng động, nhưng cô biết nó đang phát triển.
Cô nhận ra điều này từ tối thứ 4, khi Xuân Tảo tháo tai nghe, chuẩn bị tắt điện thoại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bấm vào Wi-fi.
Xuân Tảo ngừng thở.
Wi-fi tên “〇” vẫn ở đó.
Vòng tròn bất động như con mắt tinh ranh của mèo, đang nhìn chằm chằm cô.
Một cảm giác hoảng hốt chợt xuất hiện, Xuân Tảo vội vàng thoát khỏi giao diện Wi-fi.
Cô nhét điện thoại xuống dưới gối, nằm nghiêng đè lên.
Má cô nóng bừng, tim đập thình thịch.
Nguyên Dã quên tắt nó đi à?
Không đúng, lần trước rõ ràng cô đã nhìn thấy cậu tắt rồi.
Hay cậu là Bồ Tát? Luôn tạo phúc cho chúng sinh? Không phải đã nói rằng nó tiêu tốn pin rất nhanh… Thật là nói một đằng làm một nẻo.
Xuân Tảo tự nhủ.
Cô ngại tiếp tục dùng ké Wi-fi, cũng đang nghĩ đến việc nhắc cậu tắt điểm truy cập để tiết kiệm pin.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô đưa ra kết luận: Nguyên Dã không phải Bồ Tát mà là ma vương, nguồn cơn của mọi cái ác, chắc chắn cậu dụ dỗ cô đi xuống địa ngục bằng Wi-fi và thẻ SIM của mình.
Xuân Tảo nhắc nhở bản thân.
Một chiếc thẻ, là đủ rồi.
Khi tang vật đến tay cô, cô liền trả tiền cho Nguyên Dã, rồi chấm dứt phi vụ mờ ám này.
Với ý nghĩ như vậy, cô cảm thấy việc chờ đợi đến cuối tuần thật dài và khó chịu hơn thường lệ.
__
Lớp 11 được nghỉ hai ngày cuối tuần nên buổi sáng Nguyên Dã ngủ nướng, còn buổi chiều thì đi thư viện thành phố học bài. Tận 4 rưỡi cậu mới rời thư viện, đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Thiếu niên cao gầy đứng vững trước dòng người tấp nập, mặt không biểu cảm.
Sau 20 phút, dừng năm trạm, xuyên qua vô vàn cầu thang với những biển quảng cáo rực rỡ sắc màu, cuối cùng Nguyên Dã cũng rời ga, đi về nhà.
Đứng dưới tòa nhà cao tầng, cậu bật điện thoại lên nhìn, mới 5 giờ, chắc không có ai ở nhà nên cậu yên tâm vào thang máy.
Bíp bíp — cậu vừa mới nhập có 2 số, cửa đã được mở ra.
Người phụ nữ xinh đẹp trước cửa trông có vẻ ngạc nhiên, quay đầu lớn tiếng gọi: “Nguyên Ngật — Nguyên Dã về rồi.”
Bố Nguyên đang xem thể thao, nghe thấy tiếng liền chạy đến, trong tay vẫn còn cầm điều khiển, vẻ mặt vui mừng: “Về nhà sao không báo trước một tiếng?”
Nguyên Dã im lặng cởi giày bóng rổ, mím môi, nhìn lên: “Bố, dì Trình.”
“Con về lấy đồ thôi.” Cậu xỏ dép vào.
Nguyên Ngật quan sát cậu từ đầu đến chân: “Để bố xem, sống bên ngoài có gầy đi không?”
Nguyên Dã trả lời: “Cũng tạm, không khác gì ký túc xá ở trường.”
Trình Vân nhìn hai bố con, nhẹ nhàng nói: “Bố Xuyên Xuyên à, Nguyên Dã hiếm khi trở về, anh đi đón Xuyên Xuyên rồi chúng ta cùng ăn một bữa nhé.”
Nguyên Ngật gật đầu: “Được được, ý kiến này hay lắm.” Sau đó hỏi ý Nguyên Dã.
Cậu không phản đối, chỉ “Vâng” một tiếng, rồi vào phòng ngủ.
Cậu mở ngăn kéo bàn học bên trái, hất đống dây cáp sang một bên, lấy ra tấm thẻ SIM mới tinh.
Rồi cậu lấy một chiếc điện thoại Android từ ngăn giữa ra, sạc pin. Trong lúc đợi nó khởi động, cậu gõ bàn không ngừng, chờ đến khi màn hình tự động bật sáng, cậu thành thạo lắp thẻ SIM vào và gọi cho số mình.
Không bị từ chối.
Xác nhận Wi-fi vẫn dùng được xong, cậu nạp 200 tệ vào thẻ, rồi tháo SIM ra, ép chặt nó nhét lại vào hộp, sau đó cất trong túi quần.
Cuối cùng dọn dẹp hết đống bày bừa vừa nãy, Nguyên Dã mới mở cửa phòng.
Nguyên Ngật đã tắt TV, cẩn thận sơ vin ngay ngắn áo sơ mi cùng quần tây; Trình Vân cũng đã đeo túi xách, chỉ đợi cậu ra cửa.
Nguyên Du Xuyên học vẽ ở tầng bốn trong trung tâm thương mại ngay gần nhà. Họ vừa đến cửa lớp, thằng bé đã không thể chờ được nữa, lập tức chạy khỏi cô giáo đến ôm mẹ.
Trình Vân bế thằng bé lên; Nguyên Ngật giả vờ giận dỗi: “Sao không gọi bố một tiếng?”
Nguyên Du Xuyên gọi to: “Bố!”
Nguyên Ngật cười đáp lại, kéo con trai nhỏ vào lòng.
Nguyên Dã đứng bên cạnh, buồn chán không biết nhìn đâu, chỉ đành chăm chú quan sát vòng hoa lớn treo giữa trung tâm thương mại.
Họ ăn ở một quán lẩu trong cùng trung tâm thương mại đó.
Bàn bốn người.
Trình Vân định ngồi với Nguyên Du Xuyên, tiện theo dõi con ăn. Nhưng không hiểu sao thằng bé lại nhất quyết muốn ngồi với anh trai, dù dụ dỗ thế nào cũng không được nên đành chiều theo ý cậu.
Trình Vân ngồi xuống, liếc mắt: “Vậy con đừng làm phiền anh ăn nhé.”
Nguyên Du Xuyên gật đầu lia lịa.
Nguyên Ngật nhìn hai đứa con đẹp trai đối diện, uống một ngụm trà mạch nha, cười nói: “Chắc là lâu rồi không gặp anh trai nên nhớ anh rồi đúng không?”
Nguyên Dã chớp mắt, im lặng lau bát đũa cho Nguyên Du Xuyên và mình, làm xong mới nói: “Con đi lấy sốt, ai muốn ăn không ạ?”
Trình Vân nói: “Không cần đâu, con cứ chọn cái mình thích đi, bọn dì sẽ tự lấy.”
Nguyên Dã đứng dậy rời bàn.
Trình Vân nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, lẩm bẩm: “Liệu chúng ta có thể mong đợi Du Xuyên sẽ hiểu chuyện được như Nguyên Dã không nhỉ?”
Nguyên Ngật liếc vợ một cái, lắc đầu: “Có bà mẹ như này, khó nói lắm.”
“Cái gì cơ.” Trình Vân mắng yêu, đẩy vai ông.
Nguyên Ngật cười ha hả.
Khi quay lại bàn, mặc dù Nguyên Dã không lấy nhiều nước sốt nhưng lại mang về một đĩa trái cây thập cẩm và đồ ăn vặt.
Ngay khi vừa đặt nó xuống giữa bàn, Nguyên Du Xuyên liền lôi nguyên đĩa về phía mình, vui vẻ thưởng thức.
Nguyên Dã nhướng mày không nói gì, ngồi xuống.
Cậu mở nắp bốn lon sprite, chia cho từng người.
Dưới ánh đèn, nước lẩu đang sôi sùng sục hiện lên làn khói trắng mờ ảo.
Mới đầu tính tình Nguyên Du Xuyên còn khá bình thường, ăn uống thoải mái, nhưng sau khi đã no bụng, cậu không còn thấy hứng thú với đồ ăn nữa, bắt đầu nghịch ngợm. Thằng bé xin nước sốt của cả bố lẫn mẹ rồi trộn vào nhau, dùng hai tay chọc, bóp nặn, khiến mọi thứ trở nên bừa bộn.
Nguyên Ngật đã cố khuyên ngăn nhưng không được, thấy cậu “pha màu” vui vẻ nên đành mặc kệ.
Nguyên Dã vừa cầm lon sprite lên, chuẩn bị uống một ngụm.
“Haha!”
Hai bàn tay mập mạp đột nhiên chạm vào tay áo cậu.
Nguyên Dã ngớ ra, nhìn dấu tay rõ ràng in trên áo.
Cậu khẽ nhíu mày, vươn tay kéo hộp khăn giấy trong ngăn bàn, rút ra hai tờ.
“Này?” Nguyên Ngật đang mải ăn mì giờ mới thấy, buông đũa hỏi: “Xuyên Xuyên, con làm gì vậy?”
“Hahaha!” Thấy phản ứng của bố, thằng bé càng hứng thú, điên cuồng quệt sốt lên cánh tay Nguyên Dã. Cậu phản xạ né tránh thì thằng bé lại đổi chỗ, bôi đầy đống nước sốt nhão sệt bên eo cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc áo trắng đã biến thành bức vẽ graffiti xấu xí.
Nguyên Du Xuyên vỗ tay, tự hào ngắm nghía thành quả: “Wow, đẹp thật!”
Nguyên Dã cắn chặt răng nhưng vẫn không nổi giận.
Nguyên Ngật mím môi, giả vờ quát: “Nguyên Du Xuyên, sao lại bôi sốt lên người anh hả?”
Trình Vân vẫn im lặng nhìn, giờ mới lên tiếng: “Bố Xuyên Xuyên, đừng mắng con.”
Rồi bà nhẹ nhàng nhìn con trai: “Xuyên Xuyên, nói bố nghe xem có phải vì mới học vẽ xong nên con muốn vẽ lên người anh trai không? Mau hỏi bố có đẹp không, như vậy bố sẽ không mắng đâu.”
“Đúng rồi ạ!” Thằng bé hét to: “Bố, con vẽ đẹp không?”
Nói xong, cậu lại nghịch ngợm vỗ vai Nguyên Dã, vẻ mặt đắc ý.
Nguyên Ngật không nhịn được cười, bầu không khí nghiêm khắc của người cha hoàn toàn tan biến, không biết nên nói gì tiếp theo.
Nụ cười của bố như kim bài miễn tử, Nguyên Du Xuyên trực tiếp cầm bát, cười xấu muốn tiếp tục làm bẩn áo Nguyên Dã.
Tiếng cười của thằng bé quá chói tai và to, khiến các cô gái ở bàn phía sau quay lại nhìn, thấy áo Nguyên Dã dính bẩn, liền ngạc nhiên gọi người trong bàn cùng xem.
Nguyên Ngật thấy vậy thì ngừng cười, giật lấy đĩa trong tay con, rồi đưa khăn ướt cho Nguyên Dã: “Nguyên Dã, con lau đi.”
Nguyên Dã đang dùng khăn giấy lau, lau vài lần liền phát hiện dầu mỡ và sốt càng thấm nhanh hơn, không thể cứu nổi. Vì vậy cậu vứt giấy, cũng không nhận khăn ướt bố: “Không cần đâu ạ.”
“Con vào nhà vệ sinh một chút nhé.” Cậu ngượng ngùng mỉm cười.
Rồi nhìn về phía Nguyên Du Xuyên vẫn đang đùa nghịch: “Nhân tiện dẫn Xuyên Xuyên đi rửa tay luôn.”
Nguyên Ngật nhíu mày một lát rồi thả lỏng: “Được, dù không rửa sạch hết cũng không sao, ăn xong chúng ta lên tầng hai mua cái áo mới. Bố nhớ ở đây có nhiều cửa hàng thể thao mà con thích.”
Nguyên Dã đáp “Vâng”, xách nách Nguyên Du Xuyên đưa thằng bé đi.
Trai đẹp vừa đi cùng đứa nhóc, vừa mặc quần áo bẩn thỉu nhanh chóng thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Nhưng sắc mặt cậu không thay đổi, chỉ đảo mắt nhìn thực khách dọc hai bên hành lang.
Vừa có màn “nghịch ngợm” thành công do đó thằng bé bên cạnh tràn đầy hưng phấn, phát ra những âm thanh vô nghĩa, chói tai tột cùng.
Đi được khoảng mười mét, Nguyên Dã dừng lại, cúi người chỉ vào một người phía trước, thì thầm với Nguyên Du Xuyên: “Xuyên Xuyên, nhìn chú kia kìa.”
Thằng bé mở to mắt, nhìn theo hướng tay chỉ.
Đằng kia có một người đàn ông béo, mặc áo phông trắng, phía sau là biểu tượng cánh chim lớn, cánh tay lộ ra có hoa văn phức tạp.
Nguyên Du Xuyên chớp mắt, nhìn tay mình trống rỗng, rồi nhìn về người kia, cảm thấy mới mẻ.
Nguyên Dã nhẹ hỏi: “Em thấy hình vẽ trên người chú đó có đẹp bằng những gì em đã vẽ không?”
Nguyên Du Xuyên chu môi, khí thế hừng hực, tự hào nói: “Không đẹp! Em vẽ mới đẹp!”
Nguyên Dã từ từ dụ dỗ: “Vậy em có muốn giúp chú ấy trở nên đẹp hơn không?”
Tay nhỏ đột nhiên nới lỏng ra.
Thằng bé không thể chờ nổi nữa, chạy ra ngoài.
Nguyên Dã chậm rãi đứng thẳng người, lau sạch vết bẩn trên đầu ngón tay, mắt dõi theo con khỉ đáng ghét đang chạy về phía hổ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyên Dã: Tôi là một thiếu niên ấm áp, cảm ơn sự công nhận của mọi người ở phần bình luận. 😊