Quốc Vương Và Gương Thần

Chương 6: Phiên ngoại 9,10



Phiên ngoại 9:

Kỳ mưu của gương thần



Ngày nọ, hai vị quốc vương đích tiếp đãi một vị khách nhân tôn quý, hắn là một vị Hoàng đế đến từ quốc gia lân bang.

Ở trong buổi tiệc chiêu đãi long trọng, vị khách nhân kể ra một vấn đề phức tạp đã khiến hắn buồn rầu nhiều ngày.

“Tại nước ta, có một người như vầy – hắn luôn chống đối ta, luôn ngăn cản những việc ta muốn làm, luôn mưu toan dạy ta nên làm như thế nào để thống trị một quốc gia. Ta rất muốn làm cho hắn câm miệng, chính là lời hắn nói cũng không có vi phạm pháp luật của đất nước. Ta rất buồn rầu và bực tức, theo hai vị ta nên làm thế nào cho phải?”

Hai vị quốc vương đều không có gặp qua vấn đề giống vậy, vì thế bọn họ tỏ vẻ bất lực.

Nhưng là Lai Tư Lợi nói: “Ta có một mặt gương thần thực thông minh, có lẽ hắn có thể trả lời vấn đề của ngươi.”

Vì thế bọn họ đem vị Hoàng đế khách đưa đến trước trước mặt gương thần, lại đem nỗi buồn rầu của khách nói cho gương.

Gương thần nghe xong, nói: “Tốt nhất là tùy tiện tìm một cái lý do đem hắn ném vào ngục giam; sau đó tái phán hắn một cái hình phạt không hợp với pháp luật. Như vậy thần dân sẽ của ngươi sẽ chặt chẽ nhớ kỹ giáo huấn đó.”

Vị Hoàng đế khách cảm thấy được rất có đạo lý, trở về đem người kia phán trọng hình. Từ đó về sau, quả nhiên không ai dám đối với Hoàng Đế nói lời can gián.

Sau khi được tin truyền về, gương đối Đạt Nhĩ Phỉ nói: “Quốc vương bệ hạ, ta nghĩ hiện tại là thời điểm đi chinh phục cái kia quốc gia.”

Phiên ngoại 10:

Quốc vương và hạt đậu



Lai Tư Lợi cùng Đạt Nhĩ Phỉ cải trang thành bình dân đi ra ngoài lữ hành. Lai Tư Lợi mặc trang phục màu lam, Đạt Nhĩ Phỉ trang phục màu xám nhạt. Khi trời tối, bọn họ đến một nhà nông phu xin tá túc, bảo rằng hôm sau sẽ cho nông phu ít tiền. Nhà nông phu có gian phòng khách, bên trong vừa lúc có hai cái giường trống.

Nông phu cảm thấy được bọn họ không phải bình thường dân chúng – nhất là Lai Tư Lợi. Nông phu muốn xin nhiều chút tiền, chính là lại sợ mình lại đoán sai, sợ bọn họ lấy không ra nhiều tiền đến như vậy đến. Lào bà của hắn bèn ra cái chủ ý: “Ở dưới đệm của hắn ngươi bỏ xuống một hạt đậu, như vậy không phải là sẽ thử ra được?”

Đêm đó, Lai Tư Lợi nói lầm bầm cả một đêm.

Ngày hôm sau nông phu hỏi lão bà hắn kết quả như thế nào, lão bà hắn trả lời: “Mặc trang phục màu lam hẳn là là cái đại thiếu gia, ngươi xem hắn bị cấn hạt đậu thâm tím cả mình mẩy! Còn người mặc áo xám hẳn là người hầu, ngươi đi hỏi hắn đòi tiền đi!”

Vì thế nông phu đến xin Đạt Nhĩ Phỉ mười đồng tiền vàng. Đạt Nhĩ phỉ thực sảng khoái đưa cho hắn. Trước khi đi Đạt Nhĩ Phỉ quay lại nói với người nông phu:

“Ta hẳn là nên cám ơn các ngươi, nếu không phải các ngươi thả kia hạt đậu làm cho Lai Tư Lợi ngủ không thoải mái, hắn chắc là vẫn còn không chịu lại đây theo ta ngủ đâu!”

Toàn văn hoàn 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.