Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 242: Lễ vật đặc biệt



- Ta thích đáp án này. Thủ hộ, là một loại lực lượng cường đại, sẽ làm ngươi không sợ hãi, đối mặt hết thảy khó khăn, cũng sẽ kích thích toàn bộ tiềm lực của ngươi, khiến ngươi trở nên càng cường đại hơn. Cho nên, vương giả trẻ tuổi, ngươi không cần phải cúi đầu, bởi vì đây là một lý do đáng kiêu ngạo. Trong mắt của ta, ngươi vô cùng may mắn, có thể có được một nữ tử mà ngay cả nữ thần cũng không thể so sánh, ngươi hãy bảo hộ nàng thật tốt!

Nói xong, cười ha ha một tiếng, Tôn Phi xoay người muốn đi. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Đại nhân, ta có thể biết tính danh cỉa ngài không, đại nhân, từ nay về sau, chỉ cần ngài mở miệng, Byzantine quốc nguyện ý thúc ngựa xung phong vì ngài…

Byzantine vương thấy thế, vội vàng đuổi theo hỏi.

- Tôn Phi sải bước mà đi, cũng không quay đầu:

- Ha ha ha, Byzantine Vương, nếu ngươi để tâm, rất nhanh liền sẽ biết ta là ai.

Nơi Tôn Phi đi qua, ám người ào ào tránh ra.

Sau đó, ánh mắt mọi người chung quanh nhìn Byzantine Vương đã không còn vẻ đồng tình cùng thương hại lúc trước, ngược lại biến thành hâm mộ cùng ghen tị, bọn hắn ai cũng thật không ngờ, sự tình phát triển đến cuối cùng, lại là một hồi kịch có hậu, tiểu quốc vương kia chẳng những không có chết, còn chớp mắt tăng trưởng mấy lần thực lực, hơn nữa kết giao một vị siêu cấp cường giả khủng bố như thế, đây quả thực chính là vận may từ trên trời rơi xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều hận không thể đem mình đổi thành Byzantine Vương, hoặc chí ít có được cơ hội kết giao với cường giả khủng bố kia.

Bất quá, đúng lúc này, Tôn Phi đột nhiên dừng bước.

Hắn bỗng nhiên xoay người, trung niên Erk, nhíu nhíu mày, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Ngươi là truyền lệnh quan Byzantine quốc?

Mập mạp thấy cao thủ hỏi đến mình, vui mừng quá đỗi, lập tức tung tăng cười nịnh trả lời:

- Vâng, đại nhân, là ta, ta tên là…

Phanh!

Cách xa nhau hơn hai mươi thước, Tôn Phi đột nhiên lăng không đánh ra một quyền.

Một tiếng trầm đục vang lên, đầu tên đại thần dua nịnh hót lộng quyền vỡ tung như quả dưa hấu.

Chung quanh vang lên một mảnh kinh hô.

Tôn Phi không thích người này.

Gã mập mạp mặt đổi sắc nhanh như gái làng chơi này khiến Tôn Phi liên tưởng tới truyền lệnh quan Barzel từng lộng triều chính tại Hương Ba Thành, hơn nữa từ một ít biểu hiện vừa rồi, có thể thấy tên mập mạp này ở Byzantine quốc cũng không phải loại lương thiện gì, giết chết nịnh thần lộng quyền này, ngược lại có lẽ sẽ là giúp ích cho tiểu quốc vương kia.

Làm xong tất cả chuyện này, trong tiếng cười ha ha, tay áo phiêu phiêu, áo choàng đen tung bay trong gió, thân ảnh Tôn Phi từng bước chợt lóe, lấy tốc độ cực nhanh, biến mất tại bóng đêm mờ mịt rơi đầy tuyết trắng.

Bên trong doanh địa Byzantine quốc, chỉ để lại trên đất thi thể, cùng một đám người ngơ ngác sững sờ.

Ly khai Byzantine quân doanh, Tôn Phi đã không có tâm tình tiếp tục dạo chơi, nhận thức phương hướng, mau chóng trở về tới Hương Ba đại doanh.

Lúc này đã rất khuya rồi, đám người rình mò chung quanh đây rốt cục tán đi, trận mưa tuyết thật dày như che lấp cả thiên địa, tiếng ồn ào náo nhiệt tại quân khu hai mươi dặm này cũng dần lắng xuống, như chỉ còn một thế giới băng tuyết tĩnh lặng. Còn bốn ngày nữa là đại hội diễn võ tác chiến chính thức bắt đầu, sự tĩnh lặng này, chính là kỳ nghỉ ngơi cuối cùng trước cơn giết chóc điên cuồng.

Trong đại doanh, còn có thành quản cùng thánh đấu sĩ ở trong tuyết tu luyện, Tôn Phi cũng không quấy rầy, lập tức đi tới ma pháp đại trướng tại trung ương. Xốc rèm tiến vào, bên trong ấm áp như xuân, chiếc đèn ma pháp đem cả đại trướng chiếu rọi, ánh sáng bàng bạc làm ấm áp lòng người, tạo cảm giác yên lặng bình an.

- Alexander, chàng đã về.

Angela đang ngồi cạnh ngọn đèn mà thêu đan gì đó, thấy Tôn Phi tiến vào, vui vẻ mỉm cười, đi tới gần nhận lấy chiếc áo choàng còn dính đầy bông tuyết của Tôn Phi, cản thận treo lên trên cái kệ sát cửa, giống như tiểu thê tử ôn nhu phủi phủi bụi bặm bám trên người Tôn Phi, rồi phân phó tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma bưng lên một chén canh nóng đã chuẩn bị sẵn.

Tôn Phi cảm thấy hương vị hạnh phúc.

- Đúng rồi, mau đến xem đi, ta có mua một ít lễ vật thú vị tặng các nàng.

Tôn Phi nói xong, từ trữ vật giới chỉ lấy ra toàn bộ đồ mua được tại chợ đêm bày trên bàn.

- Oa, áo lông đẹp quá, ý, mặt nạ thủy tinh này cũng thật dễ thương, cám ơn chàng, Alexander!

Angela cùng Ji Ma vẫn còn tâm tính tiểu nữ hài, những lễ vật này cũng không tính là quý giá, chỉ là một ít đồ chơi nhỏ lạ mắt, là thắng ở mới mẻ, lại do Tôn Phi đặc biệt vì các nàng tỉ mỉ chọn lựa, hai người nhìn thấy những lễ vật này, đều hoan hô nhảy cẫng lên.

- Ý, đây là vật gì? Thật kỳ quái!

Angela đột nhiên kinh hô một tiếng, từ đống lễ vật xuất ra một hòn đá nhỏ bề ngoài tựa quả dứa, khẽ cầm lên vuốt vuốt, biểu tình dị thường kinh ngạc, phảng phất như phát hiện bảo bối.

- Hmm, nơi này còn có hai khối!

Tiểu la lỵ Ji Ma cũng đã phát hiện, cái mũi thanh tú hơi có chút tàn nhang nhăn lại, quan sát một trận, có chút điểm ủ rũ nói:

- Hình như không có gì đặc biệt, chỉ là hai hòn đá vô dụng a!

Tôn Phi có chút quýnh lên, thầm nghĩ nha đầu đanh đá này, mồm miệng nhanh nhảu đoảng quá rồi đấy, trong lòng cũng âm thầm hối hận, vừa rồi làm sao lại không có chú ý, đem cả mấy thứ gì gì mà lão già lừa đảo kia nói là mang từ Thần Ma di chỉ lôi hết ra.

- Không đúng, tảng đá kia, giống như là có sinh mạng, thiếp có thể cảm giác được.

Angela thật cẩn thận áp tai lên hòn đá mà lắng nghe, bất quá rất nhanh lại nhíu nhíu mày:

- Kỳ quái a, thiếp vừa rồi rõ ràng có thể cảm giác được giống như có vật gì đó kêu gọi ở bên trong, nhưng giờ thử áp sát vào thì lại không còn cảm giác ấy.

- Quên đi, Angela, sau khi chậm rãi nghiên cứu. Nàng đã thích thì cứ giữ lấy ba quả Thạch đản (trứng bằng đá) này đi!

Biểu hiện của Angela làm cho Tôn Phi cảm giác được bên trong Thạch đản có thể thật sự cất giấu bí mật gì đó, lão nhân râu tóc bạc phơ trong chợ kia hẳn cùng một loại với Bắc Cái Hồng Thất Công (DG: bang chủ cái bang trong truyện Kim Dung) thế ngoại cao nhân dạo chơi nhân gian, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nói không chừng này ba quả Thạch đản này lại sinh ra một loài động vật có duyên cùng vị hôn thê xinh đẹp của mình.

- Cảm ơn chàng, Alexander!

Xem chừng Angela rất ưu thích mấy lễ vật này, tìm một chiếc rương ma pháp nhỏ hệ hỏa để cất giữ ấm ba quả Thạch đản vào trong.

- À đúng rồi. Bệ hạ, lúc ngài rời khỏi doanh địa, có rất nhiều quý tộc cùng đại nhân vật đế đô mang theo lễ vật tới bái phỏng, ngài mãi không trở về nên những người này đều lưu lại lễ vật rồi rời đi.

Tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma chợt nhớ ra, vén tấm rèm bên trái, mặt sau là đủ loại lễ vật lớn nhỏ chất cao như núi, có ma pháp khôi giáp tinh xảo, có ma pháp bảo kiếm uy lực không tầm thường, có tam tứ tinh đấu khí bí tịch cùng bản chép tay ma pháp, và nhiều loại lễ vật quý giá khác.

- Những người này cũng đủ khôn ngoan, nếu ta vẫn là Hương Ba Vương nghèo rớt hai bàn tay trắng lúc trước, nhất định sẽ bị đống này hấp dẫn...

Tôn Phi sờ sờ cằm.

Đột nhiên hắn nhớ tới tiên đoán của một trong chủ quản thương hội Soros - Harry Rhede Knapp, sau trận chiến ở Song Tháp Phong, Tôn Phi sẽ nổi danh tới tận đế đô, đến lúc đó khẳng định có đại lượng thế lực tiến đến mời chào, vốn Tôn Phi nghĩ rằng mình chấp nhận khiêu chiếu của đệ thất tài quyết kỵ sĩ sẽ khiến những người này chậm lại quan sát, không ngờ vài thế lực đã tới "dành chỗ đầu tư".

- Hì hì, bệ hạ, còn có người đưa tới vài món lễ vật mà ngài nhất định sẽ thích nha.

Tiểu la lỵ tóc vàng nháy mắt vài cái, thần sắc là lạ vẻ chế nhạo.

- Hử?

Tôn Phi bị tiểu nha đầu này làm cho có chút tò mò.

Tiểu la lỵ xoay người bước ra khỏi đại trướng, một lát sau xốc rèm trở vào, dẫn theo bốn nữ tử trẻ tuổi dung mạo tú lệ dáng người thướt tha lả lướt như ngọc, tất cả thân mặc một loại áo dài trắng mỏng bó sát, phô bày trọn đường cong lả lướt trên thân hình của các nàng. Từng nữ tử hiển nhiên đều trải qua cao nhân tỉ mỉ chỉ cách ăn mạc, lại thêm thần thái ngượng ngùng nhút nhát càng làm rung động lòng người, dễ dàng kích thích tâm lý muốn bảo hộ của bất kỳ nam nhân nào.

- Là ai tặng các nàng tới?

Tôn Phi cảm thấy tò mò.

- Là Huyết Đao dong binh đoàn, đại diện cho thế lực gọi là Fren gia tộc trong giới quý tộc đế đô đưa tới...

Angela cất kỹ ba quả Thạch đản, xoay người lại mỉm cười giải thích cho Tôn Phi:

- Thiếp biết Hương Ba Thành cùng Huyết Đao có cừu oán, hơn nữa Fren gia tộc kia cũng không phải hạng lương thiện, bất quá, thiếp đã lén hỏi qua, bốn nữ hài tử này đều là bị Huyết Đao cường ngạnh bắt được, làm lễ vật chuyên tặng cho người khác, thân thế thường đáng thương, nếu lui về, kết quả của các nàng có thể thảm hại hơn, cho nên thiếp tự chủ trương đem các nàng giữ lại!

- Ừ, chuyện này nàng làm tốt lắm!

Tôn Phi rất hài lòng với quyết định của Angela.

Angela vừa cười vừa chỉ lên đống lễ vật:

- Còn những lễ vật này, thiếp cũng không biết có nên nhận hay không, không dám tự tiện làm chủ, cho nên trên mỗi kiện đều thiếp đều viết lai lịch người tới tặng, nếu chàng không muốn thu lấy, ngày mai thiếp sẽ phái người trả lại.

- Ha ha ha, thu, vì cái gì không thu? Đưa tới tận cửa, sao phải nhả về?

Tôn Phi cười lớn ôm lấy vai vị hôn thê, nói:

- Mấy thứ này, ngày mai toàn bộ thưởng cho binh lính, một đường ra khỏi Hương Ba thành, nhiều lần trải qua phong sương, bọn họ cũng khổ cực.

- Vâng.

Đã quen với mấy động tác thân mật của quốc vương bệ hạ, Angela cũng không còn một chút lại đỏ mặt như trước.

- Về phần các nàng...

Tôn Phi nhìn nhìn bốn nữ tử đang nhút nhát nhìn mình như chờ tuyên án, nói:

- Nàng tự an bài đi. Chính ngọ ngày mai ta sẽ cùng đệ thất tài quyết kỵ sĩ quyết đấu ở thí kiếm đài thứ nhất, cho nên buổi tối ta muốn tĩnh tu một lát, đừng cho người tới quấy rầy ta, nàng cũng đi nghỉ sớm một chút, nếu có chuyện khác phát sinh, Angela, nàng toàn quyền xử lý đi!

Tôn Phi nói xong, hôn lên cái trán trắng bóc của vị hôn thê một cái, rồi xoay người tiến vào gian riêng bên trái đại trướng.

Rất nhanh, bên trong cửa truyền tống màu thiên lam hiện ra, Tôn Phi bước lại gần rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.