Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 104: Cô hồn





**Lời tác giả**:

Xin gửi lời cảm ơn tới top 5 tuần qua:

**1. Trần Ngọc**

**2. Lọt hố đam rồi ????????????**

**3. Khủng Long**

**4. xjgekgeogh**

**5. Anh Queen**

Những bạn trong top 5, nội trong tuần này, có thể gửi cho tác giả thể loại mình yêu thích, tác giả sẽ viết một **oneshot** thân tặng.

Ngoài ra cũng xin cảm ơn sự ủng hộ top 10: **Nấm, Liễu Lục Canh Đới Triêu Yên, Boo2410, Tường Vy**.

_________________________

Cô Hồn này nối tiếp phần Cô Hồn ở chương 9, 10.

Tại sao một cái chương lâu ơi là lâu tưởng kết BE mà tôi lại đào lại?

Nếu bạn đã đọc Nam Kỹ và Thuộc Hạ thì bạn sẽ hiểu tại sao.

Cởi mũ ra đi. Chương này **chưa** cua đâu.

___________________________

**1**.

Năm đó hoàng đế lên ngôi đã xuống tay diệt trừ vô số hoàng thân quốc thích.

Chỉ có hắn nhờ tuổi nhỏ vô tri mới giữ được vinh hoa phú quý.


Thế nhưng nhìn hoàng huynh từng người từng người bị tên hoàng đế kia diệt trừ.

Hắn cũng không thể mãi tiếp tục vô tri được nữa.

**2**.

Năm mười tám tuổi hắn ở trên triều gây dựng thế lực.

Người theo phe hắn càng lúc càng đông.

Hoàng đế cũng càng lúc càng kiêng dè hắn.

Ở đất nước này, hắn dưới một người mà trên vạn người.

Thế nhưng ngày ngày bị cuốn theo dòng xoay tranh đấu, hắn luôn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống thiếu hụt cái gì.

**3**.

"Vị công tử này..."

Hắn đang cải trang ngồi trong quán trà thì bị một ánh mắt cuốn hút.

"...có thể cho ta xin một tách trà không?"

**4**.

Hắn sống đến tận bây giờ, chưa từng thấy qua ai có dung mạo phong thái khiến người khác dễ chịu như vậy.

Hơn nữa cách nói năng cũng lưu loát dễ nghe.

Đàm đạo với người kia mấy câu, không hiểu sao tâm trạng liền vui vẻ.

Hắn nhất thời không kiềm được lòng.

Mời y đến vương phủ, nán lại một thời gian.

**5**.

Người kia trợn mắt, hết nhìn vương phủ lại nhìn hắn.

"Tiểu đệ đệ ngươi...ngươi đừng nói với ta...ngươi là..."

Là đương triều Uyên vương.

"Dạ Phong huynh, huynh cứ gọi ta là Lạc Vũ là được rồi."

Dạ Phong y rất sảng khoái. Ngoại trừ chút ngạc nhiên ban đầu, hoàn toàn không bị vương vị của hắn làm cho rụt rè kiêng sợ.

**6**.

Hắn có hỏi Dạ Phong đến kinh thành làm gì.

Dạ Phong đáp hắn muốn tìm người.

Hắn hỏi y muốn tìm ai?

Dạ Phong nói người kia giấu kín thân phận của mình với y, lúc đi chỉ để lại một chiếc nhẫn mã não.

Hắn nhìn chiếc nhẫn trước mặt, cảm thấy rất quen nhưng không thể nói rõ đã nhìn thấy ở đâu.

Nên không thể giúp y được.

**7**.

Một ngày kia, hắn đang luyện chữ thì Dạ Phong cố tình tìm hắn.

Y khen chữ hắn thật đẹp.

Nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Thân là vương gia, chưa có kẻ nào dám mở miệng chê chữ viết của hắn "thiếu một chút."

Thế nhưng lời này phát ra từ miệng của Dạ Phong, lại không khiến hắn tức giận.


Hắn cười, đang định mắng Dạ Phong lớn gan.

Thì tay tự nhiên bị nắm lấy.

Dạ Phong nói để y giúp hắn luyện lại.

Thế là y cứ vậy, tùy tiện cầm tay hắn chậm rãi di chuyển trên nền giấy trắng.

Nét chữ bên dưới thật sự có thần.

Y có lẽ là người trọng thư pháp, nên mới hứng trí giúp hắn luyện chữ.

Thế nhưng hắn cứ mãi bâng khuâng không rõ...

Luyện chữ, cầm tay là đúng.

Thế nhưng không biết việc ôm eo giúp ích gì mà Dạ Phong huynh cứ ôm mãi?

Và tại sao hắn cứ để y ôm mãi thế kia?

**8**.

Hắn đang đi dạo bên hồ.

Không ngờ bị một cơn gió lớn thổi đến khiến hắn trượt chân rơi xuống hồ.

May là Dạ Phong kéo hắn lại kịp.

Nhưng người rơi xuống hồ lại thành y.

Dạ Phong không chút e dè, đem một thân ướt đẫm từ dưới nước nhảy lên bờ.

Y đứng trước mặt hắn, cởi áo.

Lồng ngực mơn man cứ thế hiện ra trước mắt.

Hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

**9**.

Ban đêm Dạ Phong rủ hắn uống rượu ngắm trăng.

Hắn không hiểu thế nào lại kể cho y nghe chuyện quá khứ.

Nhớ lại cảnh tượng các hoàng huynh lần lượt chết thảm trước mặt mình.

Kể lại cảm giác sợ hãi khi sinh mạng lại nằm trong tay kẻ khác.

Khoảnh khắc hoàng đế lườm hắn rồi bỏ đi.

Tựa như một con thỏ bị hùm sư lướt ngang qua, chê hắn chẳng dính răng.

Nếu là kẻ khác, nhìn thấy đương triều Uyên vương bộc bạch tâm tình kể lể chuyện xưa như thiếu nữ tuổi cập kê chắc đã lén lút cười chê trong lòng rồi.

Thế nhưng Dạ Phong y không cười hắn.

"Kiên cường lâu như vậy, đệ chắc hẳn đã phải mệt mỏi lắm."

Y nắm lấy tay hắn.

Để hắn dựa đầu vào vai mình.

**10**.

Hắn kể cho Dạ Phong tình hình đối địch của mình và hoàng đế trong triều.

Vốn chỉ là lời thuận miệng nói ra.

Không ngờ Dạ Phong nghe vậy liền lên tiếng.

"Hay là để ta vào triều phụ giúp đệ!"

Lời nói vô tư xen lẫn quan tâm này...hắn xúc động.


**11**.

Trong một căn phòng xa hoa nọ.

"Ngươi hôn hắn!!! Ngươi tại sao lại hôn hắn!!! Ngươi không phải đã hứa với ta kiếp này chỉ yêu thử MỘT người xem thế nào rồi thôi sao? "

Bạch ngọc ở bên hông lèo nhèo đau hết cả tai.

Dạ Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, nhép miệng nói.

"Lạc Vũ bên ngoài thâm độc, bên trong nhỏ mềm nghe lời dễ dụ như vậy, ngươi không ưng y ở chỗ nào??

Bạch ngọc liền nói:

"Ngươi hôn tên Uyên vương kia. Thế La Hải phải làm sao? La Hải phải làm sao đây hả???"

Vừa nghe nhắc đến tên người kia, trong mắt y thoáng qua một tia bối rối, chín tia oán hận.

"Thế hắn bảo ta đợi hai tháng, ta đợi hắn một năm rưỡi nay rồi, ngươi có thấy bóng dáng hắn ở đâu không? Ta trao tim gan cho hắn, còn hắn xem ra là vứt ta ra sau đầu rồi. Ta lặn lội đường xa lên đây tìm hắn là đã cạn nghĩa với hắn rồi! Bây giờ không tìm được La Hải, trời cao lại ném cho ta một Lạc Vũ vừa xinh vừa mềm. Ta khó khăn lắm mới câu dẫn được hắn, bây giờ hắn xiêu lòng rồi, ta vì cái gì mà phải ủy khuất bản thân!!"

Bạch ngọc: "Nhưng...nhưng ngươi cũng không nên dứt khoát như vậy..."

"Ngọc Linh, bây giờ là La Hải bỏ ta trước, không phải ta bỏ hắn. Hứa với ngươi, ta chỉ là muốn trải nghiệm tình ái trần gian, tuyệt đối sẽ không phụ bạc ai cả. Dạ Phong này sống một kiếp người, chỉ có người khác làm sai với ta, không có chuyện ta làm sai kẻ khác. Được chưa?!"

Bạch ngọc: "Thế lỡ như...lỡ như...La Hải là có khổ tâm..."

Dạ Phong ngồi xuống ghế: "Tiểu Ngọc, ngươi cũng là hiền lương thánh thiện tin người quá rồi. Cái loại công tử nhà giàu như La Hải không thể tin được đâu!! Ngươi để yên cho ta và Vũ nhi yêu đương đi!"

Bạch Ngọc: "Thế nhưng..."

Dạ Phong ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, lấy bánh bỏ vào miệng: "Được được rồi, ta chắc với ngươi là hắn phụ ta, nếu hắn mà không phụ ta, ta lập tức quay về với hắn."

"Thế...thế...còn Lạc Vũ?"

Ừ nhỉ?

Lạc Vũ tính sao nhỉ?

"Ngươi nói xem hai người bọn họ có thích đông vui không?"

Dạ Phong cười đùa.

Bạch ngọc tức giận réo lên: "Dạ Phong, ngươi nói nghiêm túc cho ta! Ta hao tốn thần lực đưa ngươi xuống đây để vui chơi, nhưng không phải vui chơi cái kiểu vô tình vô nghĩa thế này!!!"

Dạ Phong chắc mẩm tên La Hải kia quên mình rồi, cái chuyện "đông vui" chỉ là nói đùa mà thôi.

Bây giờ thì để bạch ngọc an tâm, nên y nói:

"Ta với cái tên La Hải đó dứt duyên rồi, cái kinh thành rộng lớn thế này, không có chuyện ta và hắn gặp lại nhau đâu! Ngươi yên tâm đi!!"

**12**.

Từ dưới thềm điện ngước nhìn lên long ỷ, lông mày Dạ Phong giật giật.

Âm thanh trầm thấp quen thuộc lại đột ngột vang lên.

"Dạ Phong...ngươi...sao lại ở đây?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.