Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 2: Bốn mùa





**Lời tác giả**: khuyến khích mọi người đọc theo thứ tự các chương nha, đừng đọc skip

________________________

**1**.

Hắn tên là Hàn Đông, là hộ thần của mùa đông.

Khi tiết trời trở lạnh, hắn sẽ hiện về. Khi vạn vật bắt đầu đâm chồi nẩy lộc, hắn sẽ tan biến.

Hàn Đông ngồi bên dưới cây anh đào đang ươm mầm, bình thản ngước nhìn lên trời.

Mùa xuân đã tới rồi.


Trên nền tuyết trắng, một thân ảnh mơ hồ hiện ra, từng bước tiến lại nơi hắn đang ngồi. Thân ảnh người kia càng rõ ràng, Hàn Đông càng cảm thấy tay chân mình mất đi cảm giác.

"Ngươi đã đến rồi."

Nam nhân trước mặt cúi xuống, đặt lên môi Hàn Đông một nụ hôn.

"Ta thật nhớ ngươi." Y nói.

"Ta cũng nhớ ngươi!" Hắn nói.

"Năm ngoái ta đi dạo ở nhân gian phát hiện ở dưới trấn mới mở một quán điểm tâm rất ngon. Nếu được thì lần sau ngươi nên ghé qua"

"Là tiệm đó sao? Đáng tiếc lần trước ta gây gổ với Nguyệt thần. Tâm trạng không vui liền tạo ra hai đợt tuyết lớn. Người ta làm ăn không được đã đóng cửa rồi."

"Không sao, đợi xuân sang trời ấm lên, mọi chuyện lại đâu vào đấy!"

Hàn Đông gật đầu. Hắn lấy từ trong người một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho người trước mắt: "Ba tháng qua của ta đây, đưa ngươi."

Người trước mắt mỉm cười: "Ta sẽ đọc thật kĩ. Thư lần trước của ta..."

Sắc mặt Hàn Đông hơi ửng hồng: "Đọc hết rồi..."

Nói đến đây, thân xác của Hàn Đông đã tan biến gần phân nửa. Hắn biết mình không ở lại lâu, liền ngước đầu lên tiếc nuối nói: "Xuân Bình, ta phải đi rồi!"

Y mỉm cười: "Ừm, lần sau lại gặp."


Hắn cũng mỉm cười: "Lần sau."

Mỗi năm mười hai tháng. Ba tháng ở dương gian, chín tháng tại hư không tăm tối. Từng giây từng phút, cũng chỉ vì một khoảnh khắc bình đạm ngắn ngủi.

Chỉ bình đạm ngắn ngủi, mà lại kéo dài nghìn năm.

**2**.

Tán cây xanh biếc đã chuyển vàng, lác đác rơi xuống mặt đất.

Gió thu thoang thoáng thổi qua, ẩn hiện một thân ảnh mờ nhạt.

Hạ Dương đứng từ phía xa, vừa nhìn thấy bóng dáng ấy liền hân hoan hớn hở chạy lại: "Thanh Thu, Thanh Thu!! Ta ở đây!!!"

Bóng dáng hiện ra sắc mặt lãnh đạm, hướng Hạ Dương gật đầu một cái.

"Thanh Thu, Thanh Thu huynh đệ tốt! Năm này cực khổ lắm, Nhật thần thật sự quá khó ở. Ta chọc hắn hai câu thôi mà hắn để bụng cả ba tháng. Khiến dương gian nóng bức đến độ ngay cả ta cũng muốn độn thổ. Mà bọn nhân loại đó đâu có trách hắn, chịu nóng không nổi toàn đem tên ta ra mà chửi. Quá đáng không chứ?! Ngươi đó, chịu khó tránh xa tên Nhật thần đó ra, kẻo không hắn nổi đóa lên, bọn họ liền mắng lây sang cả ngươi. À đúng rồi, năm ngoái của ngươi thế nào? Năm vừa rồi mùa màng tốt tươi. Nhân loại chắc chắn tổ chức nhiều lễ hội ở chỗ ngươi phải không?"

Thanh Thu: "Bình thường!"

Hạ Dương tí tởn: "Bình thường là tốt! Bình thường là tốt! À cái này là đồ Xuân Bình gửi này. Như mọi năm thôi, đưa tận tay Hàn Đông giúp y."

Nói rồi liền dúi cái hộp gỗ vào tay Thanh Thu.

"Đã biết."


Hạ Dương Sau đó liền than thở: "Hầy, năm nào cũng như năm nào. Đều phải giúp hai cái tên yêu nhau đó trao tình liếc mắt! Này, nếu hai người bọn họ đã đi chung một đường. Không bằng ta với ngươi cũng về cùng một chỗ đi!!"

Thanh Thu lãnh đạm: "Không."

Hạ Dương vừa dứt lời, Nhật thần oai phong lẫm liệt ngự ở trên cao liền bay xuống, ôm lấy Thanh Thu quát to: "Cút"

Hạ Dương cười khằng khặc, sau đó biến mất.

**3**.

Ban đêm, Nhật thần nằm ở trên giường nghiến răng nghiến lưỡi lầm bầm trong miệng: "Cái tên Hạ Dương chết tiệt! Trước lúc đi cũng phải cố chọc tức ta cho bằng được!"

Thanh Thu tựa đầu vào vai Nhật thần, vuốt vuốt ngực cho hắn: "Đừng nóng, đừng nóng!"

Ở một nơi nào đó dưới nhân gian, nhân loại ngước nhìn bầu trời trong lành, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Mùa thu có khác, mặt trời bớt nóng thật rồi!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.