**1**.
Một mùa đông nào đó.
Hàn Đông ngồi trên nền tuyết, chăm chú cẩn thận viết từng chữ một trên nền giấy trắng.
**2**.
*Ngày thứ mười của mùa đông*
Ta đã đi đến quán điểm tâm ngươi nói. Cũng đã ăn chân gà.
Ngươi nói đúng. Thật sự rất ngon.
**3**.
*Ngày thứ hai mươi của mùa đông*
Hôm nay ta đến tìm Thổ thần chơi cờ. Gã nói năm ngoái Hạ Dương đến tìm Thủy thần nhà hắn chọc ghẹo. Không phải một lần, mà là năm lần.
Gã nhờ ta chuyển lời với ngươi để ngươi chuyển lời với Hạ Dương. Đừng đến làm phiền Thủy thần nữa.
**4**.
*Ngày thứ hai mươi lăm của mùa đông*
Hôm nay ta vừa viết xong khúc nhạc muốn tặng cho ngươi. Ta đã đưa âm phổ cho Nguyệt thần rồi. Ngươi nhớ đến tìm nàng ta nghe thử.
**5**.
*Ngày thứ ba mươi bảy của mùa đông*.
Hôm nay ta có đi ngang qua chỗ Thụ thần cùng Hoa thần. Hai người bọn họ cứ đến mùa đông là ngủ.
Ta ghé vào nhìn, thấy Hoa thần đang cuộn tròn trong lòng Thụ thần. Trông rất dễ thương, còn ấm áp.
Xuân Bình, cảnh tượng trong mùa xuân ngươi nói, có phải là như vậy?
Chẳng lẽ thỏ, hươu, hổ, chim chóc, gà rừng, voi, gà, chó, mèo chuột đều rất thích ngủ sao?
Ta còn tưởng mùa đông không khí lạnh mới khiến nhiều loài động vật ngủ đông. Hóa ra bọn chúng còn ngủ đến mùa xuân cơ à?
Nếu được, ta cùng muốn để ngươi cuộn trong lòng ta rồi ngủ như vậy.
**6**.
*Ngày thứ năm mươi của mùa đông*.
Tuyết thần hôm nay đến tâm sự với ta, Phong thần tán tỉnh nàng.
Mà nàng hình như...nàng cũng động lòng với hắn rồi.
Ta nói ngươi này Xuân Bình, tại sao lại có nhiều người thích Phong thần đến vậy?
Mà cả Phong thần nữa, hết Nguyệt thần rồi đến Tuyết thần. Tất cả Vân thần, Vũ thần, Lôi thần, Hà thần, Hải thần, Ngọc thần, Kim thần, Mộc thần, Tài thần, Sa thần, Hỏa thần đều là nam nhân. Ta còn tưởng hắn không có hứng thú với nữ thần.
Thế nhưng được nhiều người mến mộ đến thế, như vậy cũng là một loại phúc phận.
**7**.
*Ngày thứ sáu mươi của mùa đông*.
Hôm nay Tuyết thần đến nói với ta, nàng nói không thích Phong thần nữa.
Sa thần vừa tiết lộ cho nàng một bí mật.
Hóa ra bấy lâu nay Phong thần cứ nhắm các nữ thần mà theo đuổi là có lý do.
Phong thần hắn...ở dưới.
Ta nghĩ lại rồi, hắn có lẽ không phải là phúc phận, hắn là bạc phận.
**8**.
*Ngày thứ sáu mươi lăm của mùa đông*
Hôm nay ta đi ngang qua tàn tích của ma tộc. Chợt nhiên nhớ lại lúc kim thể của bốn người chúng ta vẫn còn. Thuở ấy ngày nào cũng được thấy mặt ngươi. Chỉ tiếc là ta nhận ra tình cảm của mình trễ quá.
Nếu Thần Đế thật sự thành công luyện ra kim thể mới cho chúng ta, ta mỗi ngày đều phải nắm lấy tay người, không bao giờ buông nữa.
**9**.
*Ngày thứ sáu mươi bảy của mùa đông*
Vì chuyện của Tuyết thần mà Phong thần lại bị nhốt nữa rồi.
Thôi kệ hắn.
Hôm nay ta đến rủ Nhật thần xuống trần dạo bộ. Thế nhưng phàm thân của hắn mất rồi, trong vòng mười ngày tới không thể hạ phàm.
Thật là đáng tiếc.
**10**.
*Ngày thứ bảy mươi của mùa đông*.
Hôm nay Thần Đế cho gọi ta đến.
Ngài dường như đã luyện gần xong kim thể cho bốn người chúng ta rồi.
Ta thử nhập vào kim thể, nhưng sau đó lại bị đẩy ra. Xem ra đúng như người nói, còn cần thêm vài năm.
Thế nhưng ta nhìn thấy kim thể của ngươi liền có cảm giác như được nhìn thấy ngươi vậy. Rốt cuộc liền xin Thần Đế cho ta nhìn hết nửa ngày.
Ta còn nắm cả tay ngươi nữa.
**11**.
*Ngày thứ bảy mươi mốt của mùa đông*
Ta đem chuyện kim thể kể cho Nhật thần nghe.
Hắn nghe xong liền vui thấy rõ.
Thời gian hắn ở với Thanh Thu xem ra cũng không nhiều mấy. Chỉ vỏn vẹn ba tháng thôi.
Xuân Bình, ngươi nói xem ta ngươi với bọn họ ai khổ hơn ai.
Chỉ vút qua trong chớp mắt rồi biến mất.
Hay là gần gũi một khoảng thời gian để rồi càng khó phân ly?
**12**.
*Ngày thứ bảy mươi lăm của mùa đông*
Hôm nay ta tình cờ gặp Duyên thần.
Nàng kể cho ta nghe cách đây không lâu, Hạ Dương có tìm nàng để hỏi chuyện tình ái.
Lúc đó trước mặt hắn nàng ấy không dám nói rõ.
Nhưng mệnh của hắn, phải đầu thai thì may ra mới tìm được người thích hợp.
Thế nhưng ta cảm thấy hắn như vậy vẫn là tốt nhất.
Trong bốn người chúng ta, phải có ít nhất một kẻ không khổ vì tình.
**13**.
*Ngày thứ tám mươi của mùa đông*.
Sắp đến lúc được gặp ngươi rồi.
Càng đến gần, ta lại càng nôn nao trong lòng. Đi đứng nằm ngồi đều nghĩ đến ngươi.
**14**.
*Ngày thứ tám mươi bốn của mùa đông*
Minh thần chuyên trông nom phàm thân của các thần đến gặp ta.
Hắn nói phàm thân của ngươi có người lấy sử dụng. Hỏi có phải ta lấy nhầm hay không?
Ta đúng là có xuống phàm rất nhiều lần. Nhưng không lí nào lại lấy nhầm phàm thân của ngươi.
Có thể là ai đó khác lấy nhầm. Dù sao cũng trả lại rồi, chắc không vấn đề gì. Nhưng ngươi nhớ kiểm tra lại kĩ lưỡng xem thử có trầy xước chỗ nào không. Mỗi thần linh chúng ta chỉ có duy nhất một cái phàm thân để xuống trần thôi. Nếu hư hỏng chỗ nào thì nhanh đem đi sửa. Kẻo không lúc cần lại không có.
**15**.
*Ngày thứ tám mươi chín của mùa đông*.
Còn một ngày thôi.
Ta bảo với Tuyết thần tạo một cơn bão tuyết thật dày, thật lạnh. Để ngày mai khi ngươi trở về, trời ấm lên thấy rõ, nhân loại mới biết là đã sang xuân.
Ta đi ngủ sớm đây. Khi thức dậy là có thể gặp ngươi rồi.