Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 39: Túc địch





**Lời tác giả**: Đừng quên ấn like và follow tác giả bạn nhé!

_____________________

**1**.

Ta là con trai của minh chủ võ lâm.

Hắn là người kế nhiệm của ma giáo.

Kể từ khi sinh ra, ta và hắn đã định sẵn đời này kiếp này tuyệt đối là kì phùng địch thủ.

**2**.

Năm ta năm tuổi, đứng bên bờ hồ chơi ném đá.

Viên đá nhảy chóc chóc hai cái trên mặt nước rồi ngủm mất.

Đúng lúc này thì một tiểu tử trạc tuổi ta đi ngang qua bờ hồ. Hắn nhặt lên một viên sỏi rồi thuần thục ném đi.

Viên đá nhảy chóc chóc chóc chóc bốn cái trên mặt nước rồi mới lặn.

Mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng thân là con trai minh chủ võ lâm, tiếp nhận giáo dưỡng từ nhỏ, tính cách ta rất điềm đạm trầm ổn.

Ta một lời cũng không nói, chỉ thản nhiên nhặt một viên sỏi khác bên bờ hồ, ném đi.

Viên đá nhảy chóc chóc chóc chóc chóc chóc chóc chóc tám cái rồi rớt xuống nước.

Thế nhưng ta còn chưa kịp tự mãn, ngay phía sau, một viên sỏi khác lập tức bị ném lên.

Chóc chóc vô số lần, băng ngang qua một phần ba mặt hồ rồi mới dừng lại.

Ta cắn răng, quay đầu nhìn, còn chưa biết rõ thân phận của tên nhóc kia, ta đã chỉ thẳng vào mặt hắn, mắng lớn: "Ngươi dùng nội lực!"

Hắn láo lếu đáp: "Thì ngươi dùng đi, ta đâu có cấm ngươi!"


Được lắm!

Ta cầm lên một viên sỏi ném ra xa. Trong nháy mắt viên đá nhảy liên tục chóc chóc chóc, bay ra tới tận giữa hồ.

Tên nhóc kia cũng không chịu thua. Hắn lại ném ra một viên sỏi khác, viên sỏi bay thẳng một đường từ bờ này sang bờ bên kia.

Ta lại quát: "Mặt nước còn không thèm chạm. Ngươi ăn gian!"

Hắn ngang ngược hất mặt: "Thì ngươi cứ ném thẳng một đường, ta cũng đâu có cấm ngươi!"

Thế là ta lại nhặt một viên sỏi khác, dùng toàn sức bình sinh mà ném ra xa.

Thế nhưng còn chưa kịp ném đi, chân tự nhiên bị gạt, ta ngã sấp mặt dưới đất. Lúc ta đứng dậy tìm tên kia tính sổ, hắn đã chạy ra xa từ lúc nào.

Hắn còn có gan quay đầu nhìn ta hét lớn: "Tại ngươi tự chọn không gạt chân ta thôi, chứ cái đó ta cũng đâu có cấm ngươi!"

Ta tức giận đánh lên mặt đất.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta xác định, ta cùng hắn tuyệt không đội trời chung.

**3**.

Năm ta tám tuổi. Theo phụ thân đi săn.

Ta nhanh chóng bắt được một con hươu lớn.

Ta vừa định quay lưng tìm phụ thân khoe chiến tích, thì đập vào mắt lại là cái tên ẻo lả như con gái kia.

Ngón tay hắn chạm nhẹ vào nốt ruồi bên khóe mắt, hai chân thong thả vắt chéo lên nhau.

Hắn dịu dàng khép nép.

Hắn e ấp ngại ngùng.

Nhẹ nhàng, khoan thai ngồi xuống...

....trên đầu một con gấu đen!!!!

Hắn khen con hươu ta săn đến tận chân trời. Rồi lại dè bỉu con gấu "nhỏ xíu" dưới chân mình. Nói ta oai phong lẫm liệt. Nói bản thân cách xa ta vạn dặm. Xa như thể kích thước giữa gấu và hươu vậy.

Ta quát lớn nói hắn ngông cuồng. Kích thước hai con vật rõ ràng ngang ngửa.

Hắn không thèm diễn nữa, giọng điệu huênh hoang, nói rằng dù thế nào thì trước giờ trong mắt thiên hạ gấu vẫn lớn hơn hươu.

Ta tức giận lùng sục cả khu rừng, bắt cho bằng được một con công đực nhổ lấy lông đuôi để ném vào mặt cái tên ẻo lả đó. Thế nhưng nghĩ lại, cái tên đó sao xứng với khổng tước.

Ta liền tìm một còn gà bảy màu, vạch trụi lông đuôi nó!

Thế nhưng lúc ta quay lại đã chẳng thấy hắn đâu...

Đi rồi sao?

Bất thình lình có cái gì đó rớt từ trên cây rớt ngay trúng đầu ta.

Trước mắt tối om, ta luống cuống, khó khăn lắm mới cởi được thứ trên đầu ra.

Khi nhìn lại thì...Mẹ nó! Thứ ta vừa đội là một cái đầu heo rừng!!

Cái tên ẻo lả đó nằm sấp trên cành cây, cười sặc sụa, văng cả nước miếng lên mặt ta!

Ta dùng nội lực ném lông gà lên cho hắn. Ai ngờ một trận gió thổi nổi lên, lông gà liền bay ngược vào miệng ta.

Ở phía xa, có một tên thuộc hạ ma giáo đang dùng pháp bảo điều khiển gió.

Bây giờ nghĩ lại, cái tên ẻo lả đó làm quái gì săn được gấu. Càng không săn được heo rừng!

"Ngươi...ngươi nhờ người lớn giúp đỡ!!"

Hắn cười đểu, hét to: "Có giỏi thì kêu phụ thân ngươi tới! Ta đâu có cấm ngươi!!"

Ta thật sự đi mách phụ thân. Mách xong liền bị phụ thân giáo huấn hết nửa ngày.

Người mắng ta, thân là võ lâm chính đạo lại đi so đo chuyện lông gà vỏ tỏi với bọn ma giáo tiểu nhân bỉ ổi!


**4**.

Ma giáo cùng chính phái nhiều năm nay mặt ngoài bình yên, nhưng bên trong luôn ngầm thị uy với nhau bằng cách này hay cách khác.

Nhiều cuộc tỉ thí giữa môn sinh của cả hai bên cũng vì vậy mà nổi lên.

Năm mươi lăm tuổi, ta được phụ thân cử đi thi đấu, đánh bại vô số đối thủ cả chính lẫn tà mới có thể tiến vào vòng cuối cùng.

Cái tên ẻo lả đó, vậy mà cũng lọt vào đây!

Hai người bọn ta quyết đấu liên tiếp ba ngày ba đêm vẫn chưa phân thắng bại. Đến nỗi vô số nhân sĩ chính tà hai bên phải cầu xin phụ thân ta cùng ma giáo chủ bên kia cho phép trận tỉ thí này có hai quán quân, trận đấu mới kết thúc.

Hai người bọn ta đều không cam tâm. Liền hẹn gặp tự mình phân thắng bại.

Đánh tiếp liên miên bảy ngày, hắn cuối cùng cũng chịu kiệt sức. Ta dùng toàn bộ nội lực còn sót lại tung ra đòn quyết định.

Đúng khoảnh khắc quyết định này, hắn tự nhiên hôn lên má ta một cái.

"Chụt!"

Cả không gian im lặng thật lâu.

Bất thình lình ngực ta nhói đau, toàn thân đều bị chưởng ra xa, ta mất khả năng ứng chiến, thắng bại liền rõ ràng.

Ta ngượng người ngồi dậy, thở không ra hơi chỉ mặt hắn nói: "Ngươi...phương pháp đê hèn."

Hắn toàn thân có tơi tả thì vẫn là cái bản mặt tự đắc đó. Hắn thở hồng hộc, dùng ngón tay điệu đà gạt đi vết máu trên khóe môi ta, ngang ngược nói: "Ngươi nói ta đê hèn? Vậy có giỏi thì ngươi làm thử đi! Ngươi làm được, ta lập tức nhận thua!"

"Ngươi...!" Ta vừa định mở miệng mắng thì bụng liền đau đến khập người.

Thế là hắn vác ta mang về nhà, ném trước cổng đại môn rồi phủi mông bỏ đi!

Lúc người trong phái phát hiện ra ta, trên mặt ta bị cưỡng ép viết lên sáu chữ lớn.

TA ĐÁNH THUA ĐÔNG PHƯƠNG KÌ.

**5**.

Năm ta mười bảy, phụ thân muốn giúp ta tìm một cô nương tốt.

Một ngày trước hôn lễ, tân nương của ta cứ như vậy mà bị người bắt đi.

Kẻ bắt cóc còn ngạo mạn để lại lời nhắn

GIỎI THÌ ĐI CƯỚP NGƯỢC LẠI. ĐẠI GIA TA CŨNG KHÔNG CÓ CẤM NGƯƠI!

Thế là ta liền dẫn người đi cướp lại. Nhưng vừa tìm được hôn thê mình, nàng liền chán ghét tát ta một cái. Nói ta như vậy mà còn muốn cưới nữ nhân?

Ta như vậy mà còn muốn cưới nữ nhân?

Ta thế nào mà lại không thể cưới nữ nhân?

Ta hỏi Đông Phương Kì hắn rốt cuộc đã nói với hôn thê ta những gì.

Hắn liền tự đắc nhún vai: "Giỏi thì đi tra khảo bức cung hôn thê ngươi đi. Đâu ai dám cấm ngươi!"

Đến tận bây giờ ta vẫn không biết hắn rốt cuộc đã nói với nàng những gì mà đến mức vừa trở về nàng liên đòi từ hôn.

Thế nhưng không biết cái tin đồn bí ẩn đó sao lại lan xa. Trong nhiều năm kế, không một cô nương nào muốn gả cho ta.

**6**.

Năm ta mười tám, bên ma giáo cũng tổ chức hôn lễ cho thiếu chủ của bọn họ.

Một đêm trước khi hắn thành thân, ta ngủ trên giường mà cứ thấy cấn cấn.

Vừa kiểm tra, đã thấy cái tên ẻo lả đó nấp dưới giường.

Hắn mỉm cười cứng đơ nhìn ta, ngượng nghịu nói: "Giỏi thì lôi ta ra, ta cũng đâu có..."

Hắn chưa kịp nói xong, ta liên lôi hắn ra, xém tí nữa là gọi hạ nhân tới tống cổ hắn về ma giáo.


"Đường Khánh, ta hỏi ngươi, có phải ngươi từng nói có thù mà không báo thì là con rùa rút cổ hay không?"

"Lời ta nói, ta hiển nhiên nhận!"

"Vậy ta hại ngươi không cưới được thê tử! Bây giờ ngươi lại trố mắt nhìn ta vui vẻ thành thân với người khác! Ngươi lập tức rút cổ cho ta!!"

Ma đầu hay lắm! Miệng lưỡi đáng sợ!

Dù sao chuyện của ma giáo cũng không tới gót chân ta. Ta quay về giường ngủ.

Cái tên mặt dày đó đã trốn trong phòng ta vậy mà còn đòi ngủ trên giường.

Ta lập tức đá hắn lăn xuống đất, nói hắn mà chạm một ngón tay lên giường ta, ta liền đem hắn giao cho ma giáo!

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cứ cảm thấy trên người nặng nề.

Cái tên ẻo lả đó như vậy mà.... áp trên người ta mà ngủ...

Một ngón tay cũng không chạm giường....

**7**.

Năm ta hai mươi tuổi. Ma giáo và chính phái quyết định lột mặt nạ, công khai đối đầu lẫn nhau.

Giao tranh xảy ra khắp nơi. Những ngày tháng đó, máu chảy thành sông, thi chất đầy đồng.

Ta nằm thoi thóp thở trên mặt đất, lấy tay vịn chặt vết thương. Đông Phương Kì bộ dạng cũng tơi tả ngồi một bên, bộ dáng kiều mị đến mấy bây giờ cũng hồng hộc thở như trâu.

Ta hỏi hắn tại sao vẫn chưa giết ta.

"Đường Khánh con mẹ ngươi! Ngươi còn hơi sức thì đứng dậy mà giết ta trước. Bằng không thì để yên cho người khác thở!"

Ta nói ta không còn nội lực, ngươi nhân từ như vậy cũng chẳng lợi lọc gì.

"Bây giờ ngươi thích thì cứ đứng dậy mà bỏ chạy, ta không cấm. Ta cũng không có tâm trạng để mà đấu khẩu với ngươi. Chết tiệt, lần đó đánh với ngươi bảy ngày bảy đêm, cũng chưa kiệt quệ như bây giờ!"

Ta thều thào nói hai bên đánh nhau thì phải chịu. Chết nhiều như vậy, bây giờ muốn làm hòa lại cũng chẳng có cách nào.

"Nói như vậy ngươi cũng không muốn đánh nữa sao?"

Ta nhè nhẹ gật đầu.

Hai người bọn ta im lặng một hồi, Đông Phương Kì liền nói: "Hay là hai bên chúng ta liên hôn đi. Trước giờ chưa có cách nào gắn kết tình cảm giữa hai phe tốt hơn liên hôn cả."

Ta bất đắc dĩ thều thào nói với hắn: "Liên hôn cách nào? Lấy ai mà liên hôn! Phụ thân ta chỉ sinh mình ta. Ma giáo chủ cũng chỉ có ngươi là hài tử."

Trên người có vết thương, đầu óc không tỉnh táo, nói năng không suy nghĩ.

Ánh mắt ta và hắn chạm nhau.

Ta nổi da gà.

Mặt dày như Đông Phương Kì bây giờ cũng biết ngại.

Đông Phương Kì mắng chửi ta ăn nói bậy bạ một hồi liền đứng dậy, phủi đất cát trên người rồi lấy dây thừng vắt lên vai.

Hắn lại tiếp tục kéo ta đang trọng thương nằm trên tấm ván, từng bước từng bước tiến về phía trước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.