**Lời tác giả**:
**CẢNH BẢO NGHIÊM TÚC**:
Phần trước tui cố tình viết một quả âm u đen tối về một bệnh kiều công tước đoạt tất cả của người mình yêu để có được hắn.
Thế nhưng tui sợ nó đen tối quá, tui sợ độc giả của tui bị trầm cảm, nên mới rắc vài khúc vui vẻ cho nó sáng lên miếng.
Cuối cùng ai cũng comment bảo nó tấu hài...
Tui bực.
Bực lắm luôn!
Bởi vậy tui dẹp hết tất cả, mang một tâm trạng cáu gắt hạ bút viết chương này!
Đây sẽ là một quả tối tăm u ám cực kỳ đáng sợ!!! Tôi sẽ không trân trọng tâm hồn của các bạn nữa, tôi sẽ xem tâm hồn của các bạn là con cá đặt trên thớt, tôi chặt chém 12 chiêu thức cho hả giận mới thôi!!!
Lần trước trong phần cảnh cáo, tui đã ghi là "hài **gần như** không có"
Bây giờ tui sẽ ghi là hài **hoàn toàn** không có, mọi người cứ đợi đó!
Tui đến đây!!
_________________________
Truyện này ẩn ý hơi nhiều, đọc chịu khó ngẫm nghĩ xíu nhé mọi người. Giải thích bên dưới ????
_________________________
**1**.
Tôi là con trai trưởng của hoàng đế. Vừa ra đời đã được phong làm thái tử. Từ nhỏ được giáo dưỡng nghiêm khắc, tư chất tôi lại tốt, học đâu nhớ đấy, lại sớm hiểu chuyện nên không cậy tài mà kiêu căng. Thái phó rất tán thưởng nói rằng tôi sau này nhất định sẽ là một minh quân tài giỏi.
Điểm không tốt nhất của tôi, nực cười thay lại là khuôn mặt xinh đẹp. Lúc nhỏ còn bị các phi tần trong cung chọc là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, so với các nàng còn đẹp hơn vạn phần. Quốc sư nói tôi nam sinh nữ tướng, sợ rằng không có mệnh đế vương.
Thế nhưng tôi lại là con trai duy nhất của hoàng đế. Lão quốc sư đó có già miệng hơn nữa cũng không ngăn được tôi làm thái tử điện hạ!
**2**.
Chí Kiên năm đó là con trai đại tướng trong triều. Từ thuở thiếu niên đã được cha dẫn ra chiến trường giết địch. Hai người chúng tôi từ đầu đã xác nhận là một quân một thần.
Thế nhưng hắn lại to gan dám thổ lộ tình cảm với tôi.
Thẳng thắng nói mình say mê nhan sắc của tôi.
Mỗi lần thấy tôi là tim đập chân run.
Hắn thật không chịu nổi nữa.
Cầu xin tôi hãy đáp lại hắn đi.
Và rồi tôi đồng ý đáp lại.
**3**.
Năm đó Chí Kiên bí mật lén lút dẫn tôi xuất cung.
Ra khỏi cả kinh thành.
Đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhân gian rộng lớn
Chúng tôi ngồi dưới gốc cây anh đào, Chí Kiên nói sau này tôi làm hoàng đế, hắn sẽ làm tướng quân, vì tôi mà gìn giữ bờ cõi.
Tôi lại nói muốn cho hắn làm ngự tiền thị vệ. Không cần cực khổ ngoài sa trường, lại có thể kề cận bên tôi.
Hắn mỉm cười, nói như vậy cũng được.
Miễn là có thể bảo vệ tôi một đời bình an là được.
**4**.
Trước đây quốc sư từng nói tôi nam sinh nữ tướng, không có mệnh đế vương. Nếu tiếp tục đi trên vương đạo, sau này nếu không chết trẻ, thì cuộc đời cũng sóng gió bấp bênh, thân-tâm-trí đều không thể yên an.
Tôi chẳng quan tâm. Mẫu hậu tôi lại lo lắng. Nàng thỉnh một pháp sư đạo hạnh cao thâm giúp tôi chấn mệnh. Ông ta đưa cho mẫu hậu tôi một mặt ngọc quan âm, nói rằng chỉ cần ngày nào tôi còn mang nó bên mình, thì ngày đó tôi vẫn sẽ kim tôn ngọc quý.
Cũng không biết thực hư thế nào. Nhưng tôi mang miếng ngọc này từ nhỏ, trước giờ cuộc đời chưa từng trải qua sóng gió gì lớn, một thân cao quý, khác xa lời quốc sư nói.
**5**.
Vài năm sau, Tây quốc lại cho người tấn công biên giới. Chí Kiên phải cùng phụ thân ra chiến trường.
Lần này không phải vài cuộc tranh chấp nho nhỏ, mà thật sự là chiến tranh. Hắn đi chuyến này, không biết ngày nào tháng nào sẽ về.
Trước lúc chia tay, tôi đem mặt ngọc quan âm đưa cho hắn. Mong rằng hắn sẽ giống như tôi, được miếng ngọc này bảo vệ.
Hắn biết đây là mảnh ngọc chấn mạng của tôi. Không dám lấy.
Tôi nói tôi không tặng hắn, mà là cho hắn mượn. Lần kế tiếp gặp thì phải trả lại cho tôi.
Hắn nhận lấy miếng ngọc. Hứa rằng nhất định sẽ đưa vật hồi nguyên chủ.
**6**.
Tôi ở trong cung, mỗi ngày đều trông ngóng chiến báo ở biên giới.
Chúng tôi đánh thắng vài trận thì lại đánh thua vài trận. Chiến tranh cứ như vậy mà kéo dài mấy năm.
Rồi đến một ngày nọ, tôi nhận được tin...
Chí Kiên bị trúng tên ngã ngựa.
Chết rồi.
**7**.
Hôm đó tôi ra ngoài kinh thành.
Bây giờ tôi không còn là thiếu niên bị quản thúc. Đi một chuyến ra ngoài thành, cũng không cần lén lén lút lút như xưa.
Tôi tìm đến gốc cây anh đào năm đó.
Tôi cũng không làm gì.
Chỉ đơn giản là ngồi xuống ngắm sao trời.
Lại lặng lẽ nhìn cảnh vật xung quanh khác trước.
Chỉ vậy thôi.
**8**.
Vốn dĩ trận chiến đang ở thế cân bằng. Thế nhưng Tây quốc đột ngột giống như gặp được thiên thời, nhìn thấu hết yếu địa của Yên quốc chúng tôi. Đánh đến đâu thì thắng đến đó. Chư hầu Yên quốc từ người này đến người nọ lần lượt quỳ gối xin hàng.
Một ngày nọ, tôi đang ở ngoài cung thì nhận được tin đại quân Tây quốc đã đánh tới, hiện tại đang bao vây kinh thành.
Tôi lập tức hồi cung.
Hoàng cung trở thành nơi gà bay chó chạy. Hạ nhân trong cung không còn gì để mất, vơ vét bảo vật bỏ trốn.
Tôi chạy đi tìm phụ hoàng. Trên đường đi đã nhìn thấy hai cung nữ bị cưỡng hiếp. Ba cái xác chết. Cùng một vị phi tần đang bị nô tì đánh đập.
Lúc đến được đại điện, toàn bộ gia quyến hoàng thất đang tập trung đông đúc.
Lụa trắng treo đầy.
**9**.
Tôi biết rằng mình không còn gì để mất, tự giác bắt cho bản thân một chiếc ghế.
Khoảnh khắc hai chân lơ lửng trên không, một mảnh bi thương trong lòng lại đột nhiên phấn chấn.
Chi ít thì tôi cũng có thể gặp lại hắn.
Tôi nghĩ lúc đó nhất định sẽ đòi hắn trả lại mặt ngọc quan âm. Vật không linh thì không nên giữ.
Cùng lúc này, tiếng vải bị xé rách vang lên. Đầu tôi đập xuống thềm ngọc lạnh băng.
Những thứ kế tiếp...là bóng tối.
**10**.
Lúc tôi tỉnh dậy lụa trắng đứt đôi vẫn tròng trên cổ.
Thiên gia vẫn chưa cho tôi chết.
Thi thể người thân của tôi thì bị lột sạch y phục, treo trước cổng thành thị chúng.
Tôi thì bị đám quân lính địch quốc bao vây.
Bọn chúng tán thưởng dung nhan tôi, nghĩ tôi là nữ nhân trong cung.
Binh lính trong quân ngũ nhiều năm chinh chiến không được gần gũi sắc dục. Có nhiều kẻ vì thế mà tâm địa biến thành loài dã thú súc sanh.
Tôi quát to nói rằng mình là thái tử Yên quốc.
Vừa nghe được giọng, bọn chúng đã biết tôi là nam nhân, lại biết thân phận tôi đặc thù. Thế nhưng bọn khốn đó lại không vì vậy mà đắn đo chần chừ. Ngược lại càng thêm phấn khích.
Đúng lúc này một vị tướng lĩnh địa vị cao quý của Tây quốc bước vào, quát lớn bảo tất cả bọn chúng lùi lại.
Hắn muốn là người đầu tiên.
**11**.
Tôi bị ném vào xe chở tù binh.
Cách vài ngày bọn chúng sẽ đưa tôi ra ngoài.
Tắm rửa cho tôi. Chạm vào thân thể tôi. Làm đau tôi. Vừa cười cợt nhã vừa tôn kính gọi tôi thái tử điện hạ.
Những gương mặt mới, nhưng gương mặt cũ đều trộn lẫn vào nhau.
Tôi cứ như vậy mà mờ mịt sống tiếp mấy tháng.
**12**.
Tôi bị đưa đến một nơi xa lạ.
Bọn họ gọi đó là kinh thành Tây quốc.
Kinh thành là gì? Tây quốc là gì?
Tôi không rõ nữa.
**13**.
Tôi được tắm rửa sạch sẽ, bị đưa đến trước mặt một người đàn ông.
Hắn mặt hoàng bào.
Những âm thanh đối đáp qua qua lại lại văng vẳng bên tai.
Tôi nghe lúc hiểu lúc không.
Tôi ngơ ngác nhìn sang một bên.
Mọi người ở đây ăn mặc thật trang trọng, thật đẹp đẽ.
Nhiều người như vậy.
Sẽ cùng đến sao?
**14**.
Ánh mắt tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Hắn ta trang phục sạch sẽ, dáng vẻ trịnh trọng ngồi một bên.
Mọi người từng gọi hắn là tiểu tướng quân.
Tại sao là tiểu tướng quân?
À...là vì hắn là con của đại tướng quân Yên quốc.
Mà...Yên quốc là nơi nào?
Đau đầu quá, không nghĩ nữa.
"Ngươi là thái tử Yên quốc?" Người đàn ông mặc hoàng bào ngồi trên kia hỏi.
Nỗi sợ hãi lập tức bao trùm lấy tôi: "Không phải..."
Tôi ra sức lắc đầu: "Không phải thái tử điện hạ....không phải."
Làm ơn...đừng gọi tôi là thái tử điện hạ.
Ánh mắt người đàn ông mặc hoàng bào nhìn tôi thật dịu dàng.
Hắn bước xuống, chạm vào cằm tôi.
Tôi rút người lại.
"Thành ra thế này rồi thì còn có thể gây họa thế nào nữa?"
Sự si mê trong ánh mắt kia...tôi đã nhìn thấy vô số lần...lần nào cũng đau đớn.
"Xinh đẹp như vậy, mang đến tẩm cung của trẫm đi."
**15**.
Tôi rất vui vẻ.
Rất vui vẻ.
Ở đây có đồ ăn ngon, có quần áo ấm.
Lại có một vườn hoa đầy sắc màu.
Ai cũng nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn.
Người đàn ông mặc hoàng bào kia đặc biệt tốt với tôi, cũng rất hay đến thăm tôi.
Chỉ cần tôi không đẩy hắn ra, hắn sẽ không tát tôi, cũng không túm tóc tôi.
Chỉ cần tôi không tự nhiên lên cơn mắng chửi hắn, hắn sẽ không cho người vả miệng tôi.
Chỉ cần tôi không tự nhiên nổi giận tấn công hắn, hắn cũng sẽ không cho người kẹp ngón tay tôi.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm những chuyện dư thừa như vậy.
Bọn họ đều nói trong người tôi có bệnh, thỉnh thoảng nhớ được vài hình ảnh sẽ không kiềm chế được hành vi.
Tôi vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mỗi ngày.
Chỉ cần tôi mỗi lần nhìn thấy người đàn ông kia liền mỉm cười.
Chỉ cần tôi vào ban đêm kêu vài tiếng.
Chỉ cần tôi thật sự ngoan ngoãn.
Mọi thứ sẽ tốt.
Sẽ tốt thôi.
**16**.
Tôi chạy lạc mất rồi.
Không nhớ đường về nữa.
Thế nhưng tôi gặp được người tốt.
Nhớ rồi, hắn là người trước kia không hiểu sao lại cho tôi cảm giác quen thuộc.
Hắn giúp dẫn tôi về.
Hắn tên là Chí Kiên.
Hắn kể hắn được người ta tìm thấy bên bờ sông. Lúc tỉnh dậy ngoại trừ tên mình thì không nhớ gì cả.
Các đại tướng thấy hắn tài giỏi liền thu nạp hắn.
Hắn kể nhờ có hắn chỉ ra yếu địa của Yên quốc, đại quân Tây quốc mới có thể dễ dàng nhanh chóng bao vây kinh thành của bọn họ.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại biết được yếu địa của Yên quốc. Nhưng nhờ lập được đại công, hắn từ đó ở trong quân ngũ một bước lên mây.
Hắn cười.
Tôi cũng cười.
Tôi nghe chẳng hiểu hắn nói gì cả.
Cái gì mà Tây quốc, Yên quốc.
Không hiểu.
Nhưng nghe hắn nói chuyện, tôi thích lắm.
Tôi về đến chỗ của tôi rồi. Mọi người ở đây đều đang hớt hải tìm tôi.
Tôi cảm ơn hắn.
Hắn nhìn tôi một hồi, tự nhiên lại chau mày, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Nhưng nơi này hắn không tiện nán lại, rất nhanh liền rời đi.
Đúng lúc này tự nhiên trên người hắn có gì đó rơi xuống.
Là một mặt ngọc quan âm.
Tôi ngắm nghía một hồi thì nhặt lên, định trả lại cho hắn.
Thế nhưng người đã đi xa rồi.
_______________
**Lời tác giả**: Ha ha ha ha!! Ha ha ha ha!! Cho mấy người nói tôi viết không đủ u tối! Ha ha ha ha!!
________________
Tại có nhiều người comment bảo ko hiểu. Tôi nghĩ phong cách u tối của tôi nó kiểu nhẹ nhàng ẩn dụ. Nên tôi giải thích những khúc ẩn dụ dưới đây cho ai chưa hiểu:
Khúc thứ 8: lụa trắng treo đầy => tự sát tập thể.
Khúc thứ 11: thụ bị bọn binh lính lăng nhục tập thể và "cứ như vậy mà mờ mịt sống tiếp mấy tháng." Từ khúc 12 là thụ phát điên rồi.
Khúc 14: Thụ lúc bị bọn binh lính lặng nhục, bọn chúng sẽ "tôn kính" gọi thụ là thái tử điện hạ để sỉ nhục. Thụ dần dần bị ám ảnh với hai chữ thái tử. Bởi vậy khi công8 gọi thụ là thái tử, thụ mới hoảng sợ như vậy.
Khúc 15: Thụ sống với công8, bị ổng xem như búp bê. Thỉnh thoảng tỉnh trí nhớ lại mình là ai thì sẽ phản kháng để rồi bị đối xử thô bạo như kể trên. Sau khi hết tỉnh trí thì điên lại và quên mất tại sao mình lại "làm những chuyện dư thừa như vậy" và tiếp tục "cố gắng" làm một con búp bê ngoan ngoãn mua vui cho kẻ thù.
Khúc cuối: công gặp lại thụ, cả 2 đều mất trí nhớ nên không nhận ra nhau
Đọc lại khúc 8 có đoạn nói "Vốn dĩ trận chiến đang ở thế cân bằng. Thế nhưng Tây quốc đột ngột giống như gặp được thiên thời, nhìn thấu hết yếu địa của Yên quốc chúng tôi. Đánh đến đâu thì thắng đến đó. Chư hầu Yên quốc từ người này đến người nọ lần lượt quỳ gối xin hàng."
Cái thiên thời này chính là công. Nhờ công chỉ ra yếu địa cho địch mà Tây quốc mới thắng. Công trước đây đã nói muốn bảo vệ thụ mà lại vô tình hại thụ nước mất nhà tan
Thụ vốn đang sống yên lành, sau khi đưa ngọc quan âm cho công thì sống không bằng chết. Công thì ngược lại, nắm ngọc trong tay, gặp nạn hóa lành, rơi vào tay địch mà vẫn một bước lên mây. Sau đó khi gặp lại, công đánh rơi ngọc quan âm, thụ nhặt được, gián tiếp hoàn thành lời hứa năm xưa gặp lại nhau sẽ trả ngọc quan âm lại cho thụ, hai ngươi cũng dứt duyên nợ, mỗi người một ngã.
Hiểu tình tiết rồi thì bạn nên đọc lại một lần nữa để thấy nó dark.