**Lời tác giả**:
Ừm...thì...ừm...Tui biết tui thiếu nghị lực rồi...đừng ai trách móc gì tui nha...
_____________________
**1**.
Một ngày nọ, tôi nằm mơ.
Trong mơ tôi có nhà.
Có phụ hoàng luôn nghiêm khắc với tôi.
Có mẫu hậu luôn lo lắng cho tôi.
Có vô số người hầu kẻ hạ bên mình, nhung lụa vô số. Tôi có thể tùy tâm sở dục, ngoại trừ phụ mẫu, không cần phải nhìn nét mặt ai mà sống cả.
Còn có một người bạn tên là Chí Kiên.
**2**.
"Điện hạ, ta...ta...ta nghĩ ta bị bệnh rồi!!" Hắn mặt mũi đỏ như gấc, cúi gằm mặt hét lớn một tiếng.
Tôi lo lắng: "Ngươi không khỏe chỗ nào, có cần ta gọi thái y đến không?"
"Bệnh này của ta...sợ rằng không trị được."
Tôi lại nói: "Bệnh của ngươi nặng đến thế sao? Bệnh gì mà nghiệm trọng như vậy? Ngươi nói thử xem, ta đi nói với phụ hoàng, không chừng người sẽ có cách cứu ngươi!"
"Không trị được!! Bệnh của ta là do điện hạ mà ra cả đây!! Điện hạ đường đường là nam nhi!! Tại sao dung mạo lại đẹp như vậy??"
Tôi nhất thời không hiểu, không biết nói gì.
"Ta bị dung mạo của ngươi làm cho say mê mất rồi!! Mỗi lần nhìn thấy điện hạ, chân tay đều run bần bật, tim đập loạn hết cả lên!! Bây giờ phụ thân ta mỗi ngày đều bắt ta vào cung gặp điện hạ! Cứ tiếp tục thế này, ta vỡ tim mà chết mất!"
Nói xong câu trên, hắn liền sấn tới nắm hai tay tôi, gào lên: "Ngươi phải cứu ta điện hạ!! Tình cảm này của ta, ta lạy ngươi đáp lại giúp ta với. Điện hạ mà không đáp lại, ta sẽ mất ăn mất ngủ mà chết! Ta mà chết, mẫu thân ta sẽ khóc hết nước mắt! Cha ta nhìn thấy thê tử ưu sầu cũng sẽ không thiết đi đánh giặc nữa! Yên quốc lúc đó nhất định bị ngoại bang quấy phá, nhân dân sống không được chết không xong. Điện hạ, ta thỉnh cầu ngươi, vì an nguy của lê dân bách tính, ngươi đáp lại ta đi!!Làm ơn làm phước thích ta đi mà!!
"Ừ." Tôi bật cười nói: "Ta đáp lại."
**2**.
Một giọt nước mắt lăn trên má.
Nhặt lên mảnh sứ vỡ trên sàn.
**3**.
Tôi bị bệnh.
Thỉnh thoảng trước mắt tôi sẽ đột ngột tối đen, đến lúc lấy lại được ý thức thì chẳng nhớ trước đó xảy ra những gì.
Mỗi lần như vậy tôi đều gây rắc rối cho mọi người.
Mà số lần tôi phát bệnh ngày càng nhiều, hành vi lúc phát bệnh cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Giống như nửa tháng trước, trên tay tôi đột nhiên xuất hiện vết cắt lớn.
Tôi không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Lúc tỉnh lại đã thấy tay đầy máu, bao nhiêu người hớt hải gọi thái y đến cầm máu cho tôi.
Kể từ đó, tất cả đồ dễ vở ở chỗ tôi hoặc là bị mang đi, hoặc là phải có người trông chừng tôi mới được đụng đến.
Người đàn ông mặc hoàng bào cũng từ lúc đó càng lúc càng ôn nhu với tôi.
**4**.
Hôm nay người đàn ông mặc hoàng bào kia lại đến.
Hắn hỏi tôi tại sao dạo này lại tìm hiểu tin tức của Chí Kiên.
Tôi nói lần trước gặp gỡ, hắn đánh rơi một mặt ngọc quan âm, tôi muốn tìm hắn trả lại.
Hắn bảo tôi đưa mặt ngọc đó ra đây hắn xem thử.
Tôi nghe theo đặt vào tay hắn.
Hắn thản nhiên cất vào trong người. Nói rằng sẽ trả lại cho Chí Kiên.
**5**.
Vết thương hôm nay đã lành rồi, chỉ còn mấy vết sẹo mờ mờ trên cổ tay thôi.
Người đàn ông hoàng bào hôn lên vết sẹo. Sau đó cho người mang thuốc vào.
Nói rằng thuốc này là thái y đặc biệt tìm tòi điều chế riêng cho tôi. Dặn dò tôi mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn uống đều đặn.
**6**.
Hôm này là mùa xuân.
Hoa đào nở rộ.
Tôi ngồi dưới gốc cây anh đào, không hiểu sao lại bất giác cười cười.
Gió thổi cánh hoa bay đi, tôi chạy theo.
Cuối cùng lại lạc đến cái nơi đại điện gì đó nữa rồi.
Hai người mặc trang phục trịnh trọng đi ra, thầm thì nói với nhau.
"Lần này thánh thượng chỉ trích Chí Kiên trước triều đình, sợ rằng hắn sắp không xong."
"Vốn dĩ thánh thượng chỉ giữ hắn bên mình để tiện cho việc đàn áp bạo dân nước Yên. Nay đại công cáo thành, thánh thuợng từ lâu nhìn hắn không vừa mắt, hiển nhiên phải lập tức loại trừ."
Chí Kiên?
Cái tên này sao lại quen thế nhỉ?
Đã nghe ở đâu vậy, sao lại quên nữa rồi?
**7**.
Thứ thuốc bọn họ cho tôi uống thật sự rất khó uống, lần nào uống vào cũng muốn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố gắng uống mỗi ngày.
Thuốc này thật sự rất hiệu nghiệm!
Tôi không còn gặp tình trạng đột nhiên bất tỉnh, khi tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ
Chỉ là dạo này hơi khó tập trung.
Có nhiều thứ người khác nói với tôi, tôi nghe hai, ba lần mới hiểu.
Hơn nữa lại mắc chứng đãng trí hay quên.
Con đường này rõ ràng lần trước đã đi qua.
Sao bây giờ lại không nhớ nữa rồi?
**8**.
Tôi lại đâm sầm vào một người.
Khuôn mặt có vẻ quen quen.
Hắn hỏi tôi tại sao lại lạc đến tiền điện nữa vậy.
Tôi nhìn một hồi mới chợt nhớ ra tên người này là Chí Kiên.
Tôi nói tôi lại lạc rồi
Hắn liền dẫn tôi về hậu cung.
Trên đường đi, hắn hỏi lần trước tôi có nhặt được mặt ngọc quan âm hắn đánh rơi hay không?
Tôi ngơ ngác, mặt ngọc quan âm nào vậy?
Hắn nói nếu tôi không nhặt được cũng không sao.
Nhưng sắc mặt buồn bã của hắn chẳng có chút nào là "không sao."
Lúc này hắn đột ngột dừng lại.
Tôi cũng dừng lại.
Tôi hỏi hắn tại sao lại khóc.
Hắn trả lời hắn cũng không biết tại sao.
**8**.
Đúng lúc này cung nữ thân cận của tôi chạy đến.
Sắc mặt nàng tái xanh, lập tức kéo tay tôi sang một bên.
Mà cùng lúc này, rất nhiều thị vệ xuất hiện bao vây lấy Chí Kiên.
Chí Kiên không phải người tốt sao? Tại sao bọn họ lại dẫn hắn đi như vậy?
**9**.
Vài ngày sau, tôi đang ngồi ngẩn người thì tự nhiên lại nhớ ra tôi quả thật có nhặt được mặt ngọc quan âm Chí Kiên đánh rơi.
Nhưng đã đưa cho người đàn ông hoàng bào rồi.
Đêm này người đàn ông hoàng bào lại đến.
Tôi hỏi hắn mặt ngọc quan âm đâu rồi.
Ánh mắt hắn thoảng qua chút âm trầm.
Bảo tôi đừng nhắc chuyện đó nữa.
**10**.
Không hiểu tại sao kể từ sau cái đêm tôi hỏi về ngọc quan âm, thuốc của tôi lại tăng thêm một chén.
Mặc dù bệnh cũ không tái phát nữa, nhưng đầy óc tôi ngày càng đờ đẫn mụ mịt. Có những lúc cứ ngẩn ngơ ngồi yên một chỗ, giật mình một cái đã hết ngày.
**11**.
Hôm nay người đàn ông mặc hoàng bào nói với tôi, hình bộ điều tra ra Chí Kiên hóa ra là người Yên quốc. Cài vào triều đình bọn họ không biết vì lý do gì. Thế nhưng Yên quốc diệt rồi, cũng không cần tra cứu thêm, ngày mai trực tiếp chém đầu.
Hắn hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi quay sang nhìn người đàn ông mặc hoàng bào.
Thẫn thờ một hồi lâu.
Rất lâu.
Sau đó tôi ngơ ngác hỏi.
"Chí Kiên? Là cái gì?"
Hắn không trả lời, chỉ xoa đầu tôi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
**12**.
Người đàn ông mặc hoàng bào dẫn tôi đến một nơi tối tăm ẩm thấp.
Họ gọi đây là đại lao.
Tôi nấp phía sau hắn, chậm rãi bước vào.
Người đàn ông mặc hoàng bào dẫn tôi đến trước mặt một nam tử mặc áo tù.
Hắn vừa nhìn thấy người đàn ông mặc hoàng bào bước vào, liền quỳ xuống trịnh trọng nói: "Bệ hạ minh xét. Mặc kệ trước đây xuất thân thế nào, thần hoàn toàn không nhớ rõ. Kể từ khi được bệ hạ thu nhận, thần từ đầu đến cuối chỉ một lòng trung thành với Tây quốc. Tuyệt không thay lòng đổi dạ."
Người đàn ông mặc hoàng bào dường như không quan tâm gì đến mấy lời đó, chỉ bình thản hỏi.
"Muốn sống không?"
Nam tử kia nói có.
Người đàn ông hoàng bào liền lấy mảnh ngọc quan âm trong người ra, đong đưa trước mặt hắn.
"Vậy thì trước mặt y, dẫm nát mảnh ngọc này đi."
**13**.
Một hôm nọ tôi hỏi mọi người tại sao hôm nay không có thuốc.
Họ nói người đàn ông hoàng bào bảo không cần uống thuốc nữa.
Hắn đối với tôi càng lúc càng tốt.
**14**.
Tôi mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào ánh nến lẻ loi trên bàn.
Cũng đã sáu tháng không uống thuốc rồi.
Dạo gần đây trong đầu tôi nhớ ra vài chuyện.
Nhớ ra trước đây từng có một vị thái tử, từ khi sinh ra đã bị nói là hẻo mệnh.
Mẫu hậu y vì lo lắng cho con mình, không quản khó nhọc xin về một mảnh ngọc quan âm giúp y chấn mệnh. Thái tử kia vốn không quan tâm, chỉ mang miếng ngọc kia bên người vì không muốn mẫu hậu lo lắng.
Thái tử có một người bạn tốt. Một ngày nọ người đó phải đi xa. Y liền mang ngọc quan âm tặng cho người bạn đó.
Ngươi kia lại thật sự nghĩ mảnh ngọc đó giúp thái tử chấn mạng, không dám lấy.
Thái tử phải nói là cho hắn mượn, bắt hắn phải bình an trở về trả lại cho y. Hắn hiểu ra y gửi gắm tình cảm vào mảnh ngọc đó, cuối cùng cũng chịu cầm.
Đến tận khi gặp đại nạn, vẫn giữ kĩ không buông.
**15**.
Tây quốc hoàng đế ôm lấy tôi từ phía sau, động tác chậm rãi mơn trớn.
Tôi cắn môi muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn gồng mình cam chịu.
Hắn cắn nhẹ lên vành tai tôi, thì thầm nói:
"Kể từ khi ngươi biết Yên quốc vì hắn mà diệt, ngươi không còn chút tinh thần nào cả. Cứ một lòng tìm chết, trẫm thật sự rất lo lắng."
Tôi chau mày đau đớn kêu lên một tiếng.
"Thế nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, Thanh Huyên, hắn kể cả khi mất trí nhớ, kể cả khi kề cận cái chết, vẫn không muốn hủy đi mảnh ngọc ngươi tặng hắn. Hắn sắc son như vậy...ngươi chung quy....vẫn không đành lòng phải không?"
Tôi cắn răng ngửa đầu ra sau, siết chặt lấy chăn mền bên dưới, mười ngón chân co quặp lại.
"Nếu không nỡ thì trân trọng bản thân một chút, Huyên nhi. Ngươi mất một sợi tóc, hắn cũng mất một sợi tóc. Ngươi nhịn một bữa ăn, hắn liền nhịn một bữa ăn. Thế nhưng nếu người chết, ta sẽ không giết hắn. Ta sẽ cho người chặt đứt tứ chi, cắt lưỡi, đâm mù mắt hắn. Để hắn người không ra người quỷ không ra quỷ sống dở chết dở thêm vài năm. Ngược lại, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, hắn có thể ăn sung mặc sướng, thoải mái tiếp tục sống ở ngoại ô, cưới vợ sinh con, một đời an nhàn. Ngươi hiểu chưa?"
Hai mắt tôi nóng hổi, nước mắt cứ liên tục chảy xuống.
Tây quốc hoàng đế hôn lên nước mắt trên má tôi, nhỏ giọng nói:
"Hiểu rồi thì kêu to một chút."
Ngọn nến trong phòng đã cạn dầu, bất thình lình vụt tắt.
______________________
**Lời tác giả**:
Rút kinh nghiệm đợt trước, tui giải thích luôn cho những ai chưa hiểu:
Thụ tuy đã phát điên nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tỉnh trí trở lại, những lúc như thế sẽ ra sức phản kháng để rồi bị công8 trừng trị. Cái này phần trước nói rồi.
Sau khi gặp lại công, thụ vài ngày sau thì tự nhiên tỉnh trí trở lại. Nhớ lại cuộc tái ngộ với công, hiểu ra công chính là người hại mình nhà tan cửa nát. Trong lòng cảm xúc ngổn ngang, liền bất lực, từ bỏ chuyện phản kháng, có ý nghĩ tự sát và xém tí nữa là thành công.
Không biết có phải vì tâm lý buông bỏ muốn tìm chết của thụ hay không mà tinh thần càng lúc càng tỉnh lại thường xuyên hơn. Công8 sợ một ngày bất trắc nào thụ tự sát thành công liền cho người kê thuốc cho thụ uống, để đầy óc thụ vốn đã không còn hoàn toàn bình thường nay lại càng thêm mụ mị.
Sự thật là công8 biết công là người Yên quốc con trai đại tướng quân từ đầu rồi (cũng là nhân vật có tiếng tăm chứ đâu phải vô danh tiểu tốt mà không biết) Nhưng sau khi biết công bị mất trí nhớ liền dàn cảnh lừa công, để công đầu quân cho mình. Hiển nhiên ổng cùng điều tra ra quan hệ của công và thụ.
Bởi vậy công8 ngày từ đầu đã không vừa mắt công nên xài xong thì vứt. Khi thụ hỏi về miếng ngọc quan âm, công8 tăng liều thuốc của thụ để thụ quên sạch hết về công.
Thế nhưng do uống quá nhiều thuốc, thụ dần dần giống như bị vô hồn. Trả lời 1 câu hỏi mà ngồi ngẩn ngơ cả ngày mới trả lời xong.
Lúc này công8 cũng hơi muốn ngưng thuốc cho thụ rồi nhưng ngưng thuốc thì sợ thụ lại tìm cách tự sát, nên mới có một màn trong nhà giam. Bởi vì trước đó công vẫn thường xuyên mang mảnh ngọc quan âm bên người, công8 biết công trân trọng nó.
Thụ nhờ dừng thuốc + công8 đối xử tốt hơn = thần trí minh mẫn hơn, bắt đầu nhớ nhớ lại chuyện xưa kia.
Và thế là ta có cảnh cuối.
Vậy nha. Bye!