**1**.
Cái cảm giác bị người ta tính kế.
Ta đã quen rồi.
Vậy mà lần nào lần đó.
Cũng đau đến vậy...
**2**.
Ta lập tức hoảng loạn rống giọng kêu gào cầu cứu.
Bớ làng nước, Đông Phương Kì hắn hạ độc ta!!!
Lập tức có người cho mời đại phu đến.
Ta một bên ngồi trên ghế cho đại phu bắt mạch kiểm tra, một bên ra sức mắng chửi Đông Phương Kì thậm tệ.
Cùng lúc này thì phụ thân, mẫu thân cùng vô số hạ nhân nghe tin tìm đến.
Ta lập tức kể tội hắn. Nói hắn gian trá xảo quyệt, mấy ngày gần đây cứ thấy hắn cặm cụi ở dưới bếp lâu hơn mọi ngày, ta đã sinh nghi! Chắc chắn là hắn ở dưới đó để quan sát tình hình tìm kiếm cơ hội thuận tiện ra tay.
Hay ho thế nào, hôm nay mẫu thân ta nấu món canh gà hầm ta thích nhất, ăn nhiều hơn mọi khi! Hắn nhất định đã bỏ độc vào trong đó.
Ta nói với phụ thân mẫu thân lập tức lôi hắn xuống, tra khảo bức cung, hỏi ra xem cuối cùng hắn đã hạ loại tà độc chết tiệt nào trên người ta.
Ta nói với Đông Phương Kì, Đường gia ta có đủ 72 loại hình cụ. Hắn tốt nhất là biết người biết ta, khai ra loại chất độc trong người ta, giao ra cả thuốc giải!
Bằng không ta sẽ cho hắn sống không bằng chết!!
Ngay lúc thuộc hạ thân cận của ta nghe lệnh, định lôi hắn xuống, thì đại phu lên tiếng.
"Đường công tử, ngươi không có bị trúng độc."
**3**.
Ta ngớ người, không hiểu lời đại phu nói.
Ta không có bị trúng độc??
Nhưng mà...
Nhưng mà rõ ràng ban nãy...
Ta chỉ mặt đại phu, hỏi ông ta có phải người do ma giáo gửi tới hay không.
Lại bảo hạ nhân kêu một đại phu khác đến đây.
Cùng lúc này Đông Phương Kì quỳ hai chân trước mặt phụ mẫu ta, khóe mắt ửng hồng, trông như muốn khóc nhưng lại nén lệ:
"Phụ thân, mẫu thân...lỗi là do con. Ban nãy con lỡ miệng nói với A Khánh, canh gà chiều này là do con làm. Hắn vừa nghe xong liền kích động làm ầm ĩ."
Nói đến đây, hắn liền lấy tay áo, chấm chấm hai cái trên mắt rồi nói tiếp: "Con đã sớm biết A Khánh không tin tưởng con...vậy mà...vậy mà...con lại..."
Nói đến đây thì hắn vừa quỳ trên đất vừa ôm mặt khóc đến lê hoa đái vũ.
**4**.
Ta nhướng mày.
Đông Phương Kì đang bày trò gì đây?
Ban nãy hắn đâu có nói với ta canh gà là do hắn nấu!
Hắn nói hắn hạ độc ta cơ mà?
Với lại canh gà nào mà do hắn nấu?! Canh rõ ràng là mẫu thân ta nấu. Mùi vị ta ăn từ nhỏ, chẳng lẽ ta lại không biết!!
Đúng là tên xảo trá. Đã bị bắt rồi mà còn nhiều lời!!
Ban nãy nếu hắn không khai ra việc hạ độc thì bây giờ đâu phải lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.
Khoan đã...
Vừa rồi kích động không suy nghĩ kĩ càng, bây giờ thì ta nghĩ thông rồi.
Nếu ban nãy hắn không khai ra việc hắn hạ độc....thì đâu có gì xảy ra...
Tại sao hắn lại...
Cùng lúc này mẫu thân tiến lại chỗ ta.
Đánh lên đầu ta một cái.
**5**.
Mẫu thân nói mấy hôm trước Đông Phương Kì chủ động xin bà dạy hắn nấu canh gà. Hắn biết ta thích món đó nhất, mấy hôm nay liền cặm cụi ở dưới bếp ra sức tập nấu canh.
Hắn làm đi làm lại rất nhiều lần mới làm ra được hương vị ta luôn ăn từ nhỏ.
"Kì nhi vì sợ con nghi ngờ nó mà lật đổ cả mâm cơm như lần trước, nên mới dùng danh nghĩa của ta mà dọn lên cho con ăn. Chỉ có như vậy thôi, con vì sao lại khắc nghiệt với nó như thế! Còn vu oan cho nó tội mưu sát trượng phu!!"
Ta nghe xong mà bỡ ngỡ.
Rõ ràng ban nãy chính miệng hắn nói với ta hắn hạ độc, ta vu oan hồi nào?
Hơn nữa, mẫu thân tại sao lại nghĩ ta sẽ lật đổ cả mâm cơm? Ta có bao giờ làm ra loại hành vi đó?
Mà trọng điểm là tại sao mẫu thân ta lại dạy hắn nấu canh gà?
Người không phải trước giờ ghét nhất là bọn ma đầu này hay sao??
Phụ thân ta cũng không chỉ đứng nhìn, tiếp lời mẫu thân mắng ta nửa đêm nửa hôm làm ầm ĩ cả lên, đánh thức cả phủ. Bảo ta không có phép tắc!!!
Người quay sang, ôn tồn bảo Đông Phương Kì đừng khóc nữa, đứng dậy đi.
Thế là hắn đứng dậy.
Sau đó còn yếu ớt vấp ngã một cái.
Mẫu thân ta liền đau xót đỡ hắn đứng lên lại.
Dặn dò hắn cứ mặc kệ ta. Đừng vì cái kẻ vô lý như ta mà đau lòng hại sức khỏe.
Ta nhìn một cảnh này mà cứ cảm thấy sai sai.
Cùng lúc này ta mới để ý...
Cây trâm mẫu thân ta đang đeo...trông thật quen.
**6**.
Tất cả mọi người vừa rời đi, ta liền trừng mắt nhìn Đông Phương Kì.
Ta hỏi hắn đang mưu tình chuyện gì.
Hắn không đáp chỉ chúc ta ngủ ngon.
Sau đó thì xách mền gối đi.
Bỏ lại ta một mình trong phòng.
**7**.
Ngày hôm sau ta bị hạ nhân gọi dậy.
Mẫu thân gọi ta qua chỗ của người.
Ta tưởng nàng bảo ta qua đó dùng điểm tâm sáng.
Ai ngờ vừa bước vào, nàng đã hỏi ta.
Tại sao hôm qua không cho Đông Phương Kì ngủ trong phòng.
**8**.
Ta ra sức giải thích, hôm qua rõ ràng là Đông Phương Kì tự ý rời đi!
Mẫu thân nói ta đừng có mà chống chế
Người nói với ta, mặc dù Đông Phương Kì xuất thân ma giáo, lại là nam nhân, nhưng hắn đối với ta toàn tâm toàn ý như vậy. Coi như ta không thích hắn, cũng không thể đối hắn dày vò.
Ta:????
**9**.
Ta dày vò Đông Phương Kì?
Rõ ràng từ sau đêm tân hôn toàn là Đông Phương Kì dày vò ta!!
Coi như hôm qua cái tên xảo trá đó đi mách với mẫu thân ta đuổi hắn ra khỏi phòng.
Nhưng một người ghét bọn người ma giáo như mẫu thân, sao tự nhiên lại tin lời Đông Phương Kì đến thế??
Cơ mà...
Giờ ta để ý...
Cây trâm quen mắt trên tóc mẫu thân đêm qua...
Không phải cùng một cặp với cây trâm khổng tước Đông Phương Kì hay mang gần đây sao???
Hơn nữa hoa tai, vòng tay, vòng cổ của mẫu thân...
Không phải toàn là thứ Đông Phương Kì mua à?
Với lại cả tháng nay ta luôn có cảm giác mẫu thân ăn mặc sặc sỡ hơn mọi khi.
Nhìn kĩ thì y phục của nàng hiện tại, cùng một loại chất liệu Đông Phương Kì hay mặc.
Rồi còn màu phấn mắt, màu son...cũng là khẩu vị của Đông Phương Kì!!!
**10**.
Ta lặng người hỏi.
Mấy thứ trên người nàng từ đâu ra.
Không ngoài dự đoán của ta, tất cả đều do Đông Phương Kì mang qua tặng.
Mẫu thân ta vốn đang tức giận, vừa nhắc đến Đông Phương Kì, sắc mặt lại trở nên vui vẻ.
"Đứa trẻ đó có mắt thẩm mĩ thật tốt. Đồ đạc nó mua cho ta, ta mặc lên, phụ thân con liền khen ta trẻ ra mấy tuổi. Ngay cả son phấn nó tặng, đều tốt hơn đồ trước đây ta dùng. À, còn cả kem dưỡng nhan nó đưa nữa, mấy vết nhăn bên khóe mắt ta đều mờ hết rồi!!"
**11**.
Mắt thẩm mĩ cùng kiến thức làm đẹp của Đông Phương Kì rất phong phú.
Cái đó ta công nhận.
Nhưng không ngờ, hắn lại dám dùng tiện chiêu đó để lấy lòng mẫu thân ta!!
Cái tên đó quả nhiên là gian xảo!!
Nhưng thôi kệ, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể làm đến thế thôi, chứ sao hơn được.
**12**.
Đúng lúc này phụ thân lại gọi ta qua chỗ người.
Người hỏi ta tại sao lại đuổi Đông Phương Kì ra khỏi phòng.
Ta nói ta không có.
Phụ thân thở dài, người nói dù gì mẫu thân cũng trách mắng ta rồi, người chỉ có mấy lời muốn nói với ta.
Trong lúc phụ thân giảng cho ta mấy cái đạo lí phu thê hòa thuận, ta đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy trong căn phòng này có gì khác lắm.
Ta hỏi phụ thân người hình như là mua thêm đồ trang trí trong phòng...
Phụ thân ta nghe ta hỏi tới thì cười đến tít mắt.
Người nói đống tranh cổ này có niên đại hơn ba trăm năm. Ngay cả tiệm tranh cổ duy nhất trong thành cũng chỉ bán mấy bức, hiện tại đã hết hàng, đóng cửa chờ đến năm sau.
Ta mặt mày cứng đơ hỏi phụ thân, từ khi nào mà người chơi tranh cổ.
Phụ thân ta nói từ khi Đông Phương Kì giới thiệu cho người, người liền thích.
Người không ngờ kiến thức của con dâu lại phong phú đến vậy. Nghe hắn bàn về tranh cổ, nghe uyên bác vô cùng.
Hắn còn chỉ cho phụ thân mấy mẹo lấy lòng nữ nhân. Hôm bữa mẫu thân may xiêm y mới, người nhớ lời Đông Phương Kì khen nàng mặc quần áo mới trông trẻ ra mấy tuổi, nàng liền tăng thêm tiền chi tiêu cho phụ thân.
Phụ thân nói Đông Phương Kì là đứa trẻ tốt, dặn dò ta, mặc dù hôn nhân này không phải ta cam tâm tình nguyện nhưng ta cũng đừng khắc khe với hắn quá.
**13**.
Ta đi cả đoạn đường, nghĩ mãi cũng không thông.
Tại sao phụ thân lại cho rằng ta khắc khe với hắn?
Ta có làm gì với hắn để gọi là khắc khe đâu??
Tự nhiên ngay lúc này ta đột ngột nghe thấy một đám hạ nhân lén lút nói chuyện phiếm.
**14**.
"Cái vòng tay này của ta các ngươi thấy có đẹp không?"
"Đẹp, đẹp thật, nhìn chất ngọc là biết tiền lương của ngươi không mua được thứ này rồi. Lại là thiếu phu nhân cho ngươi phải không?"
"Cái vòng ngọc đó đâu bằng hộp phấn yên chi của ta. Thứ đó là hàng thượng phẩm, trị giá liên thành!"
"Ngươi làm cái gì mà thiếu phu nhân cho ngươi đồ tốt như vậy?"
"Ta có làm gì đâu. Hôm nọ ta đang quét sân, thiếu phu nhân liền gọi ta vào. Người nói dung mạo ta thanh tú như vậy bôi chút phấn lên gò má nhất định sẽ tươi tắn hơn. Nói rồi liền đưa cho ta!"
"Ngươi cũng vậy sao? Thanh đoản đao tốt này cũng là do thiếu phu nhân cho ta đó. Người nói thấy ta hay gác ca đêm, tặng ta phòng thân!"
"Cung tên của ta cũng vậy, người vừa nhìn liền biết tiễn thuật của ta rất tốt!"
"Ta nữa, hôm bữa thiếu phu nhân khen trà ta pha ngon, tiện tay liền tặng ta hai sấp vải!"
Ta nghe một hồi thì nghe ra một trò dâng lễ vật thu tóm lòng người rẻ mạt rách nát. Ta không thèm quan tâm liền quay lưng bỏ đi.
Thì ngay lúc này.
**15**.
"Các ngươi biết gì không, ta nghe đồn hôm qua thiếu gia sau khi đổ oan thiếu phu nhân hạ độc không thành, liền thẹn quá hóa giận, đuổi thiếu phu nhân ra khỏi phòng. Bắt hắn phải ngủ ngoài hành lang. Sáng nay phu nhân đi ngang qua thấy thiếu phu nhân nằm co ro một góc chịu lạnh cả đêm liền nổi giận mắng thiếu gia một trận."
Cái gì mà thẹn quá hóa giận? Cái gì mà bắt ngủ ngoài hành lang!! Cả hai chuyện trên đều không liên quan gì đến ta!!!
"Thiếu phu nhân thật đáng thương. Tốt xấu gì cũng là ma giáo thiếu chủ, bị gả qua đây liền sống không hơn gì hạ nhân. Từ sáng đến tối cơm bưng nước rót, đã vậy còn phải dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ quần áo. "
Cái đó là tự hắn muốn làm, thương hại gì ở đây?
"Đâu phải tự nhiên mà như vậy. Có mấy lần ta đến muốn giúp người. Nhưng người lại nói thiếu gia không cho người sai sử hạ nhân trong phủ. Nếu hắn biết được sẽ đánh người. Ta phải hứa là sẽ giữ bí mật, người mới để ta làm giúp!"
Cái thị phi gì đây? Rõ ràng ngày hôm đó ta chỉ đùa với hắn thôi. Lấy cái tính của hắn, làm gì có chuyện hắn tin là thật.
Còn nữa, tại sao hắn lại nói ta sẽ đánh hắn. Ta nói đánh hắn hồi nào???
"Thiếu phu nhân hầu hạ thiếu gia chu đáo như vậy, hắn còn khắt khe không vừa ý! Đồ ăn thiếu phu nhân nấu hắn hoặc là lật đổ, hoặc là ném cho hạ nhân khác ăn. Quần áo thiếu phu nhân giặt, hắn phải săm soi cả ngày mới chịu mặc vào, giống như chỉ cần tìm ra chút khuyết điểm nào liền bắt thiếu phu nhân ra chịu trận."
Mấy cái này có mấy phần đúng!! Nhưng ta là có nỗi khổ! Nổi khổ!! Các ngươi sao hiểu được!!
Hơn nữa ta chưa từng lật đổ mâm cơm nào hắn làm!!
"Đã vậy hắn còn đối thiếu phu nhân lạnh nhạt. Kể từ đêm tân hôn, chưa từng cùng thiếu phu nhân ngủ cùng một giường, cũng không biết là đi đâu. Thiếu phu nhân mặc dù không nói thẳng ra với ta, nhưng cũng hàm ý nói thiếu gia hắn...đi thanh lâu...đêm nào cũng đi!!"
Mái nhà! Mái nhà!! Ta nằm lạnh lẽo trên mái nhà!!! Nếu ta nghĩ ra chuyện đi thanh lâu sớm hơn, ta cũng không mất ngủ nhiều đêm vậy!!!
"Còn quá đáng hơn, thiếu gia không cho thiếu phu nhân tiêu tiền của Đường gia. Nếu không phải ma giáo chủ cho người gửi tiền đến, sợ rằng thiếu phu nhân sống không bằng kẻ ăn mày!!"
Ta có cấm hắn xài tiền nhà ta bao giờ. Tính ra ta còn từng thách hắn xài sao cho hết tài lực nhà ta thì xài nữa đó!!!
"Vậy mà ma giáo chủ vẫn không nói gì? Ma giáo sao tốt vậy? So sánh ra cảm thấy thiếu gia chúng ta quá hẹp hòi."
Ta nói lại lần nữa, ta không hề không hề cấm hắn tiêu tiền. Ngay cả chuyện không cho hắn sai sử hạ nhân cũng là giỡn, là giỡn thôi!!!
Đông Phương Kì thông minh như vậy! Hắn không thể nào không biết ta giỡn!! Ta chắc chắn hắn biết ta giỡn!!!
"Thiếu phu nhân không làm gì thiếu gia, hắn lại khắc khe đủ đường. Tính ra hồi đại hôn, cũng toàn là hắn sinh sự!!!"
"Thiếu gia quả là đáng ghét mà! Xấu mặt chính đạo chúng ta!!"
Lần đó ta cẩn thận đến mức đó, vậy mà...vậy mà... CÒN MỘT CHÚT NỮA THÔI LÀ THẤT THÂN DƯỚI MÓNG VUỐT CỦA ĐÔNG PHƯƠNG KÌ RỒI!!
"Rõ ràng trước đây không phải đồn hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt sao? Hóa ra chỉ là gió thoáng mây trôi, nam nhân trên đời đều là hạng như thế!!"
"Đừng có nói về hôm đại hôn nữa! Lần đó thiếu gia không hiểu sao bắt ta kiếm giúp hắn thứ gọi là Mê Hồn Dược. Ta sau này mới biết thứ đó là một loại xuân dược cực mạnh, kẻ trúng thứ đó không hoan ái liền không xong. Ta nói thiếu phu nhân thân là nam tử, bị gả sang đây đã khổ, thiếu gia sao có thể sỉ nhục người như vậy!!!"
TẠI VÌ CÁI TÊN KHỐN NẠN ĐÓ ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY!!!
**15**.
Ta nghe bọn hạ nhân nói hưu nói vượn đến bực cả mình.
Bây giờ thì ta biết mưu đồ của Đông Phương Kì rồi. Hắn giả vờ hiền lương mấy tháng nay là để đóng vai một đóa bạch liên hoa bị ác bá ta đây chèn ép đó mà!!!
Ta lộ diện, quát mắng bọn họ một trận!! Nói bọn họ mắt để dưới chân không hiểu chuyện! Không hiểu được Đông Phương Kì là kẻ đáng ghét như thế nào.
Đám hạ nhân nể ta là thiếu gia, không cãi lại ta, nhưng nhìn ánh mắt bọn họ, ta biết bọn họ không phục.
Ta liền đi một vòng quanh phủ, tìm Đông Phương Kì.
Tìm được hắn, ta liền đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.
Nhưng ta kiếm nửa ngày trời.
Cũng không thấy hắn đâu.
**16**.
Đông Phương Kì mất tích.
Cả phủ đều xáo xào cả lên.
Mẫu thân phụ thân ta nghe tin, liền mặt mày xanh xao sốt sắng lệnh cho trên dưới Đường phủ đi tìm hắn. Ngay cả hai người bọn họ cũng đích thân đi tìm.
Xem ra là lo cho con dâu cưng của mình đây mà.
Bản thân ta thì hừ một tiếng, về phòng nằm rung đùi.
Cái tên đó từ nhỏ đã thường xuyên từ ma giáo trốn đến đây chọc phá ta, cái thành này hắn rành còn hơn ta, không lạc được đâu mà lo!
Kiểu gì đến tối bụng đói liền mò về ấy mà.
**17**.
Đến tối Đông Phương Kì không trở về.
Ba ngày sau hắn vẫn không trở về.
Ta trong lòng chợt nghĩ có khi nào hắn xảy ra chuyện gì, liền lật đật đứng dậy dùng khinh công phóng ra ngoài đại môn Đường phủ, đi tìm hắn.
Cùng lúc này thì hắn về.
Bên trái thì được mẫu thân ta cho tựa lên vai.
Bên phải thì được phụ thân ta xách tay dìu từng bước
Sau lưng là một đám hạ nhân lo lắng đi theo.
**18**.
Hắn vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống đất.
Nói ta tha cho hắn, hắn vốn không định đi lâu như vậy.
Chỉ là định ra ngoài giải sầu một chút thôi.
Ai ngờ vừa về liền nghe tin mẫu thân vì hắn mà trách mắng ta.
Hắn sợ ta nổi giận, uống rượu, rồi sẽ lại đánh hắn....nên hắn mới nhất thời hoảng sợ mà...trốn đi.
Ta cảm thấy những lời hắn nói là hợp lí, việc hắn trốn biệt tăm ba ngày cũng là hợp lí.
Bởi vì ngay lúc này đây...
Ta đúng thật là muốn đánh cho hắn một trận mà!
**19**.
Ta vừa xắn tay áo lên liền có người chạy đến giữ ta lại.
Phụ thân mắng ta hồ đồ.
Mẫu thân mắng ta vũ phu.
Ra lệnh cho hạ nhân nhốt ta vào phòng tối để ta tự kiểm.
Nói rồi hai người liền dìu Đông Phương Kì đứng lên, đi về phòng.
**20**.
Ta ở trong phòng tối khóc không thành tiếng, ra sức đánh lên sàn nhà trút giận.
Mấy canh giờ sau được thả ra, ta liền chạy về phòng tìm Đông Phương Kì tính sổ
Ta vừa mở cửa phòng, đã thấy Đông Phương Kì ngồi tựa trên ghế lớn, gác chân, phe phẩy quạt khổng tước, ăn uống phủ phê.
Vừa nhìn thấy ta, hắn liền đá chân một cái, nguyên một đôi ủng thối bất ngờ bay về phía ta.
Ta nhanh chóng né đi.
Hừ, dựa vào thứ này để tập kích được ta?
Nông cạn!
Ai ngờ đúng lúc này, Đông Phương Kì lại lên tiếng:
"Đường Khánh, ủng của ta..."
Hắn khép lại quạt khổng tước, thanh nhã cắn một miếng điểm tâm.
"...ngươi nhặt lên, đem cất."
Ta: "..."
Ta giật giật lông mày, cứng họng: "Hả? Ngươi bảo ta..."
Không để ta nói hết câu, hắn liền thản nhiên xen vào: "Xong rồi thì mang đến đây ấm trà nóng."
**21**.
Cuối cùng cũng chịu lòi mặt chuột!
Bộ dạng quá quắt kia của hắn rất nhiều hạ nhân đều trông thấy.
Để ta đem chuyện này kể lại với phụ mẫu, xem coi bọn họ còn xem hắn là con dâu hiền nữa hay không!!!
**22**.
Mẫu thân ta chung quy vẫn là mẹ, lại là nữ nhân chính đạo.
Vừa nghe con trai mình bị cái tên ma đầu kia bắt nhặt chiếc ủng thối của hắn lên, lại bị hắn sai đi bưng trà rót nước.
Nàng liền khóc đến dữ dội.
Nói rằng cái loài lòng lang dạ sói độc ác tàn nhẫn thì không nên sống nữa.
Ta định gật đầu đồng ý với nàng.
Thì nàng bảo ta đi chết đi.
**23**.
Mẫu thân phẫn uất dẫn ta đi gặp phụ thân.
Phụ thân hỏi nàng sao lại khóc.
Nàng nói Đông Phương Kì bắt ta cất ủng với châm trà cho hắn, ta không chịu làm.
Nàng bảo phụ thân lấy roi đánh chết ta đi.
Ta nói với phụ thân, Đông Phương Kì chắc chắn đã bỏ bùa mẫu thân rồi. Bằng không, nàng dù thương hắn đến đâu cũng sẽ không để con ruột đi nhặt giày cho hắn.
Ta nói phụ thân mau dụng hình với hắn, bắt hắn giao ra cách giải bùa cho mẫu thân.
Phụ thân nghe vậy liền thở dài, gật đầu đồng ý.
Người đồng ý với mẫu thân, lấy roi đánh chết ta.
**24**.
Phụ thân vừa lấy roi vừa nói ta đã hành hạ Đông Phương Kì mấy tháng nay rồi, hắn luôn nhẫn nhịn nghe lời ta. Chưa tưng than oán.
Bây giờ hắn vì ta mà bỏ trốn mấy ngày bị trật chân, nhờ ta làm chút việc vặt, ta như vậy mà còn sanh nạnh, dám vác mặt đi tố cáo hắn?? Còn bắt người dụng hình với hắn???
"Ngươi có còn là người không!!!"
**25**.
Trật chân?
Cái chân đá được chiếc ủng bay cao bay xa vô cùng hữu lực kia mà bị trật, ta đi bằng đầu.
Chân hắn rõ ràng chẳng làm sao. Thái độ khinh khỉnh kia cũng không phải thái độ nhờ vả bình thường.
Rất nhiều hạ nhân đều có thể làm chứng cho ta!!
Vừa nói xong, lập tức có cả đám hạ nhân đứng ra làm chứng.
Họ nói Đông Phương Kì bị trật chân, khó khăn lắm mới cởi được ủng, bất cẩn làm rớt, mới nhờ ta nhặt lên hộ.
Với lại hắn không đi được, lại không dám sai sử hạ nhân, ngồi cả ngày khát khô, mới xin ta cho hắn tách trà!
Ta không chỉ không cho, trước khi chạy đi tố cáo hắn, còn tát cho hắn một bạt tay!!
Ta chớp chớp mắt.
Ơ?
**26**.
Phụ thân dùng roi quất ta chạy mấy vòng sân, cả người tím tái.
Vừa đánh vừa nói, tại sao bản thân lại sinh ra loại cầm thú như ta.
Sau này đừng nói là nhặt ủng. Kể cả khi Đông Phương Kì có bắt ta quỳ xuống cho hắn cưỡi như ngựa ta cũng liệu hồn cắn răng mà làm!!!
Không làm thì đừng nhận mình là con bọn họ.
Đám hạ nhân nhìn thấy một cảnh này, liền mím môi nhịn cười nét mặt thỏa mãn.
Về sau ta có vô tình nghe lén bọn họ nói chuyện.
Tuy rằng bọn họ biết nói dối là sai, nhưng có thể phối hợp với thiếu phu nhân vùng lên ngược chết cái tên tra nam nào đó, cảm giác sung sướng vô cùng!!
**27**.
Ta đem cái thân bị đánh cho tàn tạ trở về phòng.
Đông Phương Kì lúc này đang chăm chú ngồi trước gương, dùng phấn trang điểm vẽ lên mặt một vết bạt tai vô cùng lớn.
Nghe tiếng ta bước vào, hắn liếc cũng không thèm liếc, dùng ngón tay chỉ vào đôi ủng dưới đất.
Ta thở dài tuyệt vọng, cúi người nhặt lên.
Sau đó đi pha trà.