“Tức phụ, sao ngươi lại ở bên này?” Lâm Sinh kinh ngạc nhìn Ngô Ngọc Lan bưng cái rổ đứng đó.
Ngô Ngọc Lan nghiêng mắt nhìn Hà Trân vẻ mặt không tốt, hừ lạnh, đi đến bên cạnh Lâm Sinh: “Ta nghĩ Lăng ca nhi ở nhà một mình buồn chán, nên đi qua bồi y, mắt thấy sắp đến trưa nên chuẩn bị đi về nấu cơm, sao các ngươi lại đứng trước cửa thế này?”
“Tướng công.” Hà Lăng thấy Kỳ Việt, cũng nghênh đón.
Mặt mày Kỳ Việt nhu hòa, vươn tay kéo y đến: “Có nhớ ta không?”
Hà Lăng lập tức đỏ mặt, dù không đẩy hắn ra, cũng không dám nhìn đám người Ngô Ngọc Lan: “Có người ở đây.”
Trong mắt Ngô Ngọc Lan tràn đầy ranh mãnh, nhìn thấy hai người tình cảm tốt, nàng cũng vui mừng.
Lâm Sinh cười hắc hắc, nhìn tới sắc mặt khó coi của Hà Trân, mới nhớ đến trả lời câu hỏi của tức phụ: “Hà Trân ngồi đợi trước cửa, chúng ta vừa về liền gặp phải, cho nên chậm trễ.”
Hà Lăng nghe thế, nhìn đến Hà Trân, trong lòng không thoải mái, cho nên quay mặt đi không nhìn đến.
Ngô Ngọc Lan thì cười lạnh: “Làm sao? Trước mặt người trong thôn dội nước bẩn lên người Lăng ca nhi còn chưa đủ, tính toán dội thêm một chậu nữa trước mặt Kỳ đệ à?”
“Chuyện gì? Hà Trân lại ức hiếp ngươi?” Lâm Sinh nghe vậy liền hỏi, vừa rồi Hà Trân còn thành tâm nhận lỗi đây, xem ra là chuyện không đơn giản như vậy.
“Bệnh của ta Kỳ đại ca thực sự không có cách nào trị?” Hiện tại Hà Trân chỉ để ý đến chuyện này, còn hỏi lại Kỳ Việt lần nữa.
Kỳ Việt không do dự, trực tiếp lắc đầu: “Không có.”
Hà Trân nghĩ nghĩ, nói: “Vậy làm phiền Kỳ đại ca ngày mai đưa ta lên trấn được không?”
Kỳ Việt nhướn mày, muốn cự tuyệt, lại bị người nắm lấy ống tay áo, hắn cúi đầu nhìn, thấy Hà Lăng đang nhìn hắn, tuy không lên tiếng nhưng hắn hiểu được, Kỳ Việt cũng không hỏi, quay đầu nói với Hà Trân: “Được.”
“Đa tạ Kỳ đại ca!” Hà Trân nói cám ơn, một lần nữa dùng khăn vải trùm mặt, quay người đi.
“Kỳ đệ vì sao lại đáp ứng?” Sắc mặt Ngô Ngọc Lan không dễ nhìn, lúc trước Hà Trân đối xử với Hà Lăng như vậy, để người khác có cái nhìn không tốt về Hà Lăng, nàng dám khẳng định, ngày mai lời đồn đại sẽ truyền khắp cả thôn, ngay lúc mấu chốt, Kỳ Việt lại còn đưa Hà Trân lên trấn trị bệnh, không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?
Kỳ Việt không trả lời nàng, mà nhìn Hà Lăng, nói: “Ta cũng muốn biết vì sao?”
Hắn hỏi như vậy, làm Lâm Sinh và Ngô Ngọc Lan đều sửng sốt, vô thức nhìn theo.
Bàn tay Hà Lăng nắm chặt lấy ống tay áo Kỳ Việt, y hạ mí mắt, mệt mỏi nói: “Lại giúp y một lần, cho dù có trị được hay không, từ nay về sau, chuyện của Hà gia không còn liên quan gì đến ta.”
“Ngươi đứa nhỏ ngốc này.” Ngô Ngọc Lan cảm thấy đau lòng, y làm trâu làm ngựa ở Hà gia nhiều năm như vậy, bọn họ lại chỉ biết đánh mắng y, y lại không hề oán giận, cũng chỉ vì cái gọi là thân nhân, cho dù bọn họ đối xử với y không tốt, y cũng không quên ân tình, lần này nói ra lời như vậy, có lẽ thật sự đã bị tổn thương.
Lâm Sinh động viên vỗ lên vai tức phụ nhà mình, hắn biết nàng khó chịu trong lòng.
“Ngày sau ngươi chỉ cần quan tâm ta là được.” Kỳ Việt gạt sợi tóc rơi xuống của y ra sau tai, nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào hắn.
Hà Lăng nhìn vào mắt hắn, như sa vào trong đôi mắt ôn nhu đó.
“Ai nha, không còn sớm, ta phải trở về nấu cơm.” Mắt thấy hai người đã quên mất bọn họ, Ngô Ngọc Lan cũng không còn khó chịu, phất phất tay với hai người, kéo theo Lâm Sinh còn đang không hiểu gì đi về nhà.
Hà Lăng nhìn Ngô Ngọc Lan vừa đi vừa nhét rổ vào tay Lâm Sinh cho hắn, còn quở trách trượng phu không có mắt nhìn, Hà Lăng buồn cười nói: “Lâm đại ca và Ngọc Lan tẩu tử tình cảm thật tốt.”
Kỳ Việt nhìn thấy y vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên: “Chúng ta cũng rất tốt!”
Hà Lăng quay đầu nhìn hắn, lần đầu tiên chủ động hôn lên má hắn: “Kỳ Việt, có thể quen biết ngươi thật tốt.”
Cảm giác mềm nại vừa chạm vào má đã rời đi, Kỳ Việt có chút tiếc nuối, lại ra vẻ bình tĩnh, ôn nhu như cũ: “Chúng ta nghĩ xem trưa nay nên ăn gì?”
Hà Lăng hoàn toàn không phát hiện ra bản thân vừa trêu chọc ai đó, nghĩ nghĩ, nói: “Ta làm bánh nướng cho ngươi ăn?”
“Được!” Kỳ Việt đồng ý, nắm tay Hà Lăng đi vào nhà.
Trước kia ở Hà gia, mỗi lần Hà Lăng làm bánh nướng, đều dùng bột ngô làm vỏ bánh, vài thứ sơn dã làm nhân. Đồ dùng trong bếp Kỳ Việt mua toàn là đồ tốt, dùng bột mì làm vỏ bánh, thịt heo làm nhân bánh, thịt heo có mỡ có nạc, cắn một miếng thơm nức mũi.
Hà Lăng còn trộn cà rốt, xào một đĩa khoai tây xắt sợi, canh trứng. Kỳ Việt ăn đến thỏa mãn, còn cảm thán trong lòng, có phu lang thật tốt.
Hà Lăng dường như có tâm sự, đợi rửa chén đũa xong, Kỳ Việt xoa mặt y, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Lăng do dự, cuối cùng vẫn nói ra: “Tướng công, chúng ta có phải hay không… Nên tiết kiệm một chút?”
Sau khi đến thôn, Kỳ Việt mua nhà, mua trâu, vì thú y còn tiêu tốn năm mươi lượng bạc, mua y phục cho y thì toàn bằng tơ lụa. Lúc Kỳ Việt đem y phục cho y, y còn bị dọa sợ, y phục tốt như vậy y chưa bao giờ được thấy qua, lại bảo y mặc, y làm sao dám nhận!
Kỳ Việt lại nói, nếu y không nhận, hắn sẽ ném đi, y mới nơm nớp lo sợ nhận lấy. Lúc đầu mặc vào còn rất không tự nhiên, động cũng không dám động, sợ làm bẩn làm hư.
Tiệc rượu toàn dùng đồ tốt, còn mới đầu bếp trên trấn, chắn chắn tốn không ít tiền, tính sơ sơ cũng khiến y đau lòng muốn chết.
“Ồ? Tiết kiệm như thế nào?”Vốn dĩ mới ăn no, Lỳ Việt có chút muốn ngủ, nghe vậy lập tức tỉnh táo, muốn trêu chọc y.
“Chúng ta có thể tự mình nuôi gà, heo a. Sau nhà còn có mảnh đất trống, có thể trồng ít rau, những thứ này mua bên ngoài rất đắt.” Nói xong những thứ này, Hà Lăng đưa mắt nhìn Kỳ Việt, thấy hắn vẫn đang cười, mới nói tiếp: “Y phục ta có thể tự làm, về sau không cần mua nguyên liệu đắt như vậy, còn có những thứ dưỡng son cái gì đó cũng đừng mua nữa, quá lãng phí.”
Nghe y lải nhải một hồi lâu mới nói xong, Kỳ Việt ôm y vào lòng, hôn lên mặt y: “Trồng rau nuôi gà thì tùy ngươi ngoạn, chuyện mua đồ vật cho ngươi thì bác bỏ.”
Cái quan trọng nhất lại không đáp ứng, Hà Lăng vội la lên: “Những thứ đó đều không trọng yếu, mua quá lãng phí.”
“Ai nói không trọng yếu?” Kỳ Việt sờ bàn tay y, nhẵn nhụi mịn màn, bảo dưỡng rất tốt, sờ đặc biệt thích: “Nuôi ngươi trắng nõn, để ngươi mặc đẹp, ta nhìn cũng vui vẻ, chẳng lẽ A Lăng không muốn thấy ta vui?”
“Không phải!” Hà Lăng vội phủ nhận, y làm sao lại không muốn hắn vui vẻ, chỉ là Kỳ Việt toàn mua những thứ đồ sang quý, dùng quá mức phô trương.
Kỳ Việt mỉm cười, ôm thắt lưng y đi về phòng: “Ta có thứ này muốn giao cho ngươi.”
Hà Lăng nghi hoặc theo hắn về phòng, nhìn hắn lấy từ trong tủ quần áo ra một cái hộp khắc hoa, nhét vào trong tay mình: “Cái này về sau giao cho ngươi bảo quản.”
“Là cái gì?” Hà Lăng vừa hỏi vừa mở hộp ra, bên trong có ít bạc vụn, còn có năm thỏi bạc, mỗi thỏi phải đến mười lượng, Hà Lăng giật mình: “Tiền?”
Kỳ Việt hắt cằm, ra hiệu cho y xem tiếp.
Hà Lăng cúi đầu, gẩy đám bạc vụn ra, lộ ra một xắp giấy bên dưới. Hà Lăng rút ra nhìn, xém chút ném luôn hộp trong tay ra ngoài: “Đây, đây là…”
Kỳ Việt bị dáng vẻ của y chọc cười, nắm lấy bàn tay run rẩy đang cầm ngân phiếu của y: “Hiện tại tướng công của người vẫn còn rất nhiều tiền, không sợ ngươi hoa*.”
*Phung phí
Hà Lăng không biết phải nói gì, đây chính là ngân phiếu a! Một tấm ngân phiếu là một trăm lượng, trong tay y phải có đến bảy, tám tờ. Hà Lăng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Nhìn y như bị dọa sợ, Kỳ Việt vừa buồn cười vừa đau lòng.
Kỳ Việt lấy ngân phiếu trong tay Hà Lăng bỏ lại vào trong hộp, đặt lên bàn, ôm lấy mặt của y, nói: “Chỉ là mấy tờ giấy mà thôi, sao lại bị dọa thành như vậy?”
“Chỗ nào là giấy?!” Đều là ngân phiếu a! Trong lòng Hà Lăng phát hoảng, nhiều tiền như vậy trước giờ Kỳ Việt lại cứ tùy tiện đặt trong ngăn tủ, khóa cũng không khóa lại: “Cái này, nhiều tiền như vậy, lỡ bị trộm mất thì sao?”
“Ha ha. ” Kỳ Việt bật cười thành tiếng, cụng trán mình vào trán y: “Tường viện nhà chúng ta cao như vậy, không dễ bị trộm.”
“Cũng không cao lắm…” Hà Lăng nhỏ giọng phản bác. Trước đó y cảm thấy rất cao, dù sao trong thôn toàn làm tường rào đắp bằng bùn, không cao lắm, nhà hai người cao hơn mấy nhà trong thôn nhiều lắm. Nhưng hiện tại, trong nhà có nhiều tiền như vậy, Hà Lăng lại cảm thấy không yên tâm, chỉ hận vách tường không cao thêm vài đoạn.
“Vậy hôm khác ta đi mời công tượng đến, xây tường cao hơn?” Có vẻ như Kỳ Việt đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
“Không cần như vậy!” Y chỉ tùy tiện nói, cũng không thể đùa giỡn như vậy.
“Yên tâm đi!” Kỳ Việt sờ sờ đầu y: “Lúc nào không có người ở nhà, chúng ta khóa kỹ cửa phòng và cửa lớn là được, sẽ không bị trộm.”
Mặc dù hắn nói vậy, Hà Lăng vẫn không yên lòng, không biết đến thì thôi, nếu đã biết đến có số tiền kia, làm sao có thể không nghĩ ngợi.
“Vậy ngươi tự tìm chỗ giấu đi, về sau tiền bạc trong nhà đều giao cho ngươi quản lý, nếu ta cần dùng tiền thì sẽ nói với ngươi.” Kỳ Việt cầm hội gỗ lên đặt vào tay y.
Hà Lăng ôm hộp, tâm tình phức tạp. Tuy rằng y không biết Kỳ Việt từ nới nào đến, thân phận là gì, vì sao đến định cư trong thôn Cổ Thủy, nhưng tình cảm hắn đối với y không có nửa điểm giả dối, vẫn luôn suy nghĩ, chăm sóc cho y.
Kỳ Việt thấy y không từ chối, biết y đã hiểu được lòng mình, hắn tháo ngọc bội bên hông đem lên thắt lưng Hà Lăng: “Ngọc bội này ta tặng A Lăng, như hầu bao A Lăng tặng ta, ngươi và ta đều vật không rời thân, được chứ?”
Hà Lăng sờ sờ ngọc bội tinh xảo bên hông, vẻ mặt trở nên ôn nhu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Việt, cười: “Được!”
Nhìn y nghe lời như vậy, Kỳ Việt ôm y vào ngực, ôn nhu nói: “Ngày mai ngươi cùng ta lên trấn đi.”
“Ta cũng đi?” Hà Lăng đang tựa đầu vào ngực hắn, nghe vậy ngẩng đầu.
“Ừm.” Kỳ Việt gật đầu:” Ta muốn mang ngươi đến một nơi, thuận tiện đi dạo một vòng, hơn nữa…”
Kỳ Việt kéo dài thanh âm, lại không nói hết câu, Hà Lăng đành phải mở miệng truy hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Ý đồ xấu được thực hiện thành công, Kỳ Việt ghé vào tai y nói nhỏ: “Chẳng lẽ ngươi yên tâm để vi phu mang theo cái ca nhi có ý đồ với ta đi lên trấn?”
Hai tai Hà Lăng đỏ lên, y xấu hổ đẩy hắn ra: “Ngươi lại không đứng đắn! Còn chưa giặt xong y phục, ta đi giặt cho xong!”
“Lại cáu kỉnh với ta a.” Kỳ Việt sờ cằm cảm thán, đuổi theo sau. Làm việc với nhau, có thể thúc đẩy tình cảm nha!