Quy Ẩn Hương Dã

Chương 68



Lời đồn trong thôn không giảm đi như trưởng thôn từng nghĩ, mà ngày càng nghiêm trọng, thôn dân tìm đến nhà ông càng lúc càng đông.

Nếu đã không nói đến thì thôi, một khi đã nói đến liền không thể ngăn cản, mọi người ai cũng đổ tội cho Hà Lăng cướp đi vận khí của mình, tự tìm cho mình một lý do an ủi.

Thậm chí có người còn đem việc thu hoạch không tốt đổ lên đầu Hà Lăng, mà không tự ngẫm lại chính bản thân không chăm sóc tốt cho hoa màu.

“Những người này nghĩ cái gì vậy, chuyện lông gà vỏ rỏi gì cũng quy chụp lên đầu ngươi!” Hứa Hoa vô cùng tức giận, bởi vì thân thiết với Hà Lăng, rất ít người nhắc đến việc này trước mặt Hứa Hoa. Hôm nay trong lòng vô tình nghe người khác nói chuyện y mới biết được, lập tức đến đây tìm Hà Lăng.

Sắc mặt Kỳ Việt lạnh lẽo không lên tiếng, mấy ngày qua hầu như hắn luôn bồi bên cạnh Hà Lăng, không quan tâm đến việc xảy ra trong thôn, không ngờ lại có ngươi bôi nhọ tiểu phu lang, âm mưu đuổi hai người đi.

“Được rồi, đừng tức giận đến hại thân”. Người bình tĩnh nhất trong ba người lại là Hà Lăng, y rót cho Hứa Hoa chén nước, nói: “Từ nhỏ ta đã bị mọi người nói là sao chổi, đã quen rồi”.

Hứa Hoa tiếp nhận chén nước, uống một ngụm, đè nén lửa giận trong lòng: “Một đám không nhìn lại vấn đề ở bản thân, chỉ tin những thứ vô căn cứ. Còn có kẻ trong nhà thiếu mất hai cái trứng gà cũng nói là do ngươi, quá mức hoang đường!”

Hà Lăng nhìn Hứa Hoa đặt mạnh chén nước xuống bàn, tức giận thở phì phò, không nhịn được cười ra tiếng: “Ngươi đã nói là hoang đường, thì cần gì phải tức giận, biết rõ là kẻ mù nói bậy rồi mà”.

Thấy y không những không giận, người lại còn cười ha ha, Hứa Hoa có điểm vô lực, nhưng người kia là đang mắng y, còn muốn đuổi y ra khỏi thôn, rốt cục y có quan tâm đến bản thân hay không đây!

“Ta cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên”. Kỳ Việt im lặng hồi lâu không nói, lúc này lại đột nhiên mặt không biểu tình mở miệng: “Nhất định là có người ở sau lưng giở trò quỷ, cố tình truyền ra lời đồn”.

Nếu không phải như thế, đang êm đẹp sao nói có liền có, hiện tại đang vào mùa thu, không ai rảnh rỗi đi đàm luận nhưng việc không có.

“Ngươi nói là, có người đang tận lực nhằm vào Lăng ca nhi?” Nháy mắt Hứa Hoa liền hiểu được ý tứ của Kỳ Việt, cảm thấy hắn nói có đạo lý.

Hà Lăng cũng sửng sốt, y không nghĩ đế việc này, trong thôn có không ít người chán ghét y, nhưng chỉ hận không thể đuổi y đi thì chỉ có người…

“Hà gia?”

“Không!” Thế nhưng ngoài ý muốn, Kỳ Việt lại phản bác: “Hiện tại toàn gia bọn họ toàn là người già yếu tàn tật, không có can đảm đến trêu chọc chúng ta”.

Thực ra trong lòng nghĩ đến một người, cũng chỉ có kẻ đó có khả năng nhất, nếu thật sự là kẻ đó làm, thì hắn cũng không cần ra tay trả thù, dù sao sớm muộn gì cũng…

Ba người nói đến đây, Phùng Chính đã tìm đến cửa, nói có mấy nhà trong thôn vây trước nhà hắn, muốn thôn trưởng ra quyết định đuổi nhà Kỳ Việt ra khỏi thôn. Thôn trưởng bị phiền đến không còn cách nào, đành sai nhi tử đến đây kể lại sự tình.

Hà Lăng đang có thai, Kỳ Việt không muốn để y đi đến chỗ nháo loạn y, cho nên nhờ Hứa Hoa ở lại với y, còn hắn thì đi theo Phùng Chính đến nhà thôn trưởng.

Đến nhà trưởng thôn, người trong nhà nhìn thấy hắn thần sắc khác nhau, có xấu hổ, có chột dạ, còn cod không chào đón rõ ràng, những người này phần lớn là trưởng bối trong thôn, còn lại là vài người trẻ tuổi.

“Kỳ tiểu tử, ngươi qua đây!” Thôn trưởng nhìn thấy hắn liền lên tiếng chào hỏi, ông cũng là bị làm phiền đến không còn cách nào mới phải sai nhi tử đến tìm hắn nói rõ ràng.

Kỳ Việt gật đầu chào hỏi thôn trưởng, nhìn một lượt những người có mặt tại đây, nhẹ nhàng cười: “Nghe nói gần đây các vị rất chú ý đến phu lang nhà tại hạ, nếu không ngại thì nói với tại hạ đi?”

Lời nói nhẹ nhàng lại nhất thời trấn trụ nhưng người có mặt tỏng phòng, tất cả trầm mặc một hồi lâu, mới có một vị lão nhân ho khan, mở miệng nói: “Có câu nói rất hay, thà tin rằng có chứ đừng tin là không, những lời kia nghe qua thì có vê hoang đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý”.

“Không sai, gần đây tai họa ập đến Hà gia không ít, chúng ta đêu nhìn ở trong mắt!” Một người khác cũng nói, biểu tình nghiễm nhiên như có chứng cứ vô cùng xác thực.

“Còn có Tiểu Hổ Lâm gia cũng thế, là một đưa bé ngoan, mở miệng liền ngọt ngào kêu thúc thúc thẩm thẩm, làm sao lại đột nhiên đánh nhau, còn bị thương nặng như vậy!”

“Còn không phải sao, nhưng việc này đều có quan hệ đến Hà Lăng!”

Một khi có người tiên phong, những người còn lại không còn tiếp tục cố kỵ, lao nhao nói như mình biết rõ sự tình thật, chứ không phải là lời đồn nhảm.

Kỳ Việt vẫn mỉm cười nghe bọn họ nói, tận đến khi trong phòng khôi phục an tĩnh, hắn mới nói: “Những việc các vị nói đều không có nửa điểm quan hệ đến phu lang ta, cứ như thế đổ tội lên đầu y thi quá mức gượng ép đi?”

“Hừ, y là phu lang của ngươi, đương nhiên ngươi phải bênh vực y!” Một hán tử trung niên hừ lạnh mở miệng: “Những năm qua nhà chúng ta thu hoạch không tệ, năm nay Hà Lăng kia sống tốt nhà chúng ta lại thu hoạch kém đi, tất nhiên là do y hút hết phúc khí!”

Năm nay nhà hắn thu hoạch tổn thất không ít, trong lòng vô cùng ấm ức, vừa lúc trong thôn nổi lên lời đồn, hắn vừa nghĩ lập tức liền cho rằng là lỗi do Hà Lằn, nếu không sao lại trùng hợp như vậy.

Kỳ Việt chuyển tầm mắt đến trên người hán tử nọ, nhìn vẻ căm hận trên mặt hắn, nhíu mày: “Vị đại ca này nói đùa, hoa màu thu hoạch tốt hay không, đều là do hằng ngày ngươi chăm sóc như thế nào, loại sự tình này lại đem trách nhiệm đổ lên người khác, quá mức vô lý”.

Hắn nói như vậy chẳng khác nào nói hán tử nọ đang cố tình gây sự, hán tử cả giận nói: “Đừng ở chỗ này phủi sạch quan hệ, lúc trước ngươi chưa từng trồng lương thực, thế mà hoa màu ngươi trồng ra lại trưởng thành rất tốt!”

Hắn đã nhìn thấy hoa màu trong ruộng nhà Kỳ Việt, lớn lên sung mãn, hạt lúa béo mập, hắn nhìn mà đỏ mắt, người lần đầu trồng lúa, sao có thể trồng ra cây lúa tốt như vậy!

“Dù tại hạ chưa trồng qua lương thực, nhưng ta là đại phu, quanh năm quản lý thảo dược, đối với việc chăm sóc thực vật vẫn có chút tâm đắc”. Trái với hán tử đang kích động, Kỳ Việt rất bình tĩnh.

Hán tử kia bị Kỳ Việt nói đến không thể phản bác, hắn tức giận không thèm để ý đến mặt mũi nữa: “Ta nói không lại đám người đọc sách các ngươi, nhưng những chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Hà Lăng, vì tốt cho thôn dân, các ngơi vẫn nên mau chóng dọn ra khỏi thôn đi, còn phải bồi thường tổn thất cho chúng ta!”

Lời vừ nói ra đã khiến Kỳ Việt cười lạnh, nói đến đường hoàng như vậy, hóa ra cũng chỉ là đang làm tiền: “Các ngươi vô duyên vô cớ đổ tội lên đầu phu lang ta, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng!”

Hắn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, khiến mọi người sững sờ, ngày thường đã quen nhìn thấy hắn ôn hòa lễ độ, bất ngờ thấy hắn như vậy, có chút chấn kinh.

Thôn trưởng thở dài một hơi, chuyên này rõ ràng là do bọn họ cố tình gây sự, nhất định muốn kiếm lợi trên người người ta, lúc này đúng là vô pháp vãn hồi, cũng là do bọn họ gieo gió gặp bão.

“Hôm nay ta tới đây, không phải để nghe các ngươi dội nước bẩn lên người phu lang ta, mà là để nói cho các ngươi biết, ta không phải ngươi thích gây phiền toái, nhưng nếu có người đem phiền phức đến trên đầu ta, ta cũng không phải thiện nam tín nữ gì!” Kỳ Việt chắp tay sau lưng, tầm mắt đảo qua từng người bên trong phòng.

Sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, dù sao bối phận của bọn họ bày ra đó, bị một tiểu bối giáo huấn như vậy, không lên tiếng thì mặt mũi coi như mất hết. Lão nhân lúc nãy lên tiếng đầu tiên mở miệng: “Kỳ Việt, ngươi nói chuyện chớ có quá phận, ngồi ở đây ai so với ngươi cũng đều lớn tuổi hơn!”

“Cho tới bây giờ ta đều hiểu rõ lý lẽ tôn kính trưởng bối, tựa như thôn trưởng”. Kỳ Việt quay về phía thôn trưởng chắp tay, thôn trưởng gật đầu với hắn.

“Về phần những kẻ cậy già lên mặt, vẫn là thôi đi”.

“Ngươi…” Lão nhân kia bị hắn làm cho tức giận đến đỏ cả mặt, tự ôm ngực thuận khí.

Lời hắn nói chính là bao gồm những người ở đây, ý nói bọn họ ỷ vào tuổi tác ức hiếp hậu bối, không để bọn họ vào mắt.

“Thôn chúng ta không chào đón người không biết trên biết dưới như ngươi!” Hán tử lúc nãy chỉ vào Kỳ Việt hét lên: “Ngươi nhanh cút ra khỏi thôn Cổ Thủy!”

Kỳ Việt híp mắt, đột nhiên nói: “Không biết vị này có quen biết ai bên Thượng Trang thôn hay không?”

Lời hắn nói khó hiểu, tất cả mọi người đều ngơ ngác, ấy thế mà hán tử kia lại thay đổi sắc mặt, ấp úng nói: “Ta.. Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta luôn ở thôn Cổ Thủy, làm sao quen biết người bên thôn Trang được!”

Kỳ Việt hoàn toàn mặc kệ lời giải thích kia, tiếp tục chất vấn: “Kẻ kia cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt để ngươi truyền ra lời bôi nhọ phu lang ta?”

Vẻ mặt hán tử càng thêm bối rối, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Kỳ Việt, chốc lát trên trán đã đổ đầy mồ hôi, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Loại phản ứng chột dạ này khiến những người đang ngồi đây kinh ngạc, đây là làm sao? Chuyện này còn có uẩn khúc gì?

Thôn trưởng thế nhưng nghe rõ, người này luôn nhằm vào Kỳ Việt, hẳn là đã nhận lợi từ người khác, còn là người bên Thượng Trang thôn, trong lòng thôn trưởng nghĩ đến một người: “Kỳ tiểu tử nói có đúng không?”

“Hắn… Hắn nói bậy, ta không có!” Hán tử kia rõ ràng đã hoảng hồn, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.

Nhưng lúc này lời hắn nói nào còn ai tin, vẻ mặt của hắn đã khiến hắn bại lộ, rất nhiều người không khỏi nhớ lại, đúng là người này không ít lần nói với bọn họ, nhà hắn thu hoạch không rốt là do bị Hà Lăng đoạt mất khúc khí, còn nói chuyện xui xẻo xảy ra gần đây của nhà bọn họ không chừng là có quan hệ với Hà Lăng.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình trở nên bất thiện, hán tử kinh sợ, vội nói: “Có người cho ta bạc, ta chỉ nói giúp, lời đồn cũng không phải do ta truyền ra!”

Hắn xem như thừa nhận sắc mặt mọi người thay đổi, đều xấu hổ không dám nhìn Kỳ Việt, hiển nhiên là có người châm ngòi, bọn họ đều bị lợi dụng.

“Người cho ngươi bạc là ai?” Thôn trưởng hiển nhiên quan tâm hơn vấn đề này, trước hỏi ra miệng.

Hán tử kia lại lắc đầu, nói: “Là một tiểu tử không quen biết, ta chỉ biết hắn là người bên Thôn Trang”.

Câu trả lời của hắn nằm trong dự liệu của Kỳ Việt, bây giờ kẻ kia đã học thông mình hơn rất nhiều, tự nhiên là không tự mình ra tay làm những việc này, hán tử này mà biết mới là lạ.

Nhưng không sao, trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần để những người này biết có người đứng sau giựt dây là được, những cái khác không quan trọng.

Nhìn từng người mang vẻ mặt xấu hổ, Kỳ Việt nhếch môi cười, chắp tay nói với bọn họ: “Mới rồi vì để tìm ra người tung tin, lời nói có điểm mạo phạm các vị, vãn bối đứng đây nhận tội, mong các vị lượng thứ”.

Hắn chủ động đưa bậc thang tới, bọn họ sao có thể không thuận theo đi xuống, tự nhiên là vội vàng xua tay nói mình có thể hiểu, nói hắn không cần để trong lòng.

Khách khí với nhau vài câu, Kỳ Việt bỗng sầu não nói: “Gần đây vì những lời đồn này, tâm trạng A Lăng không được tốt, không ăn được cơm, y đang mang thai, ta rất lo lắng, nếu có thể, xin các vị giúp ta nói vài lời để y đừng thương tâm như vậy”.

Thấy hặ như vậy, những người ở đây càng thêm áy náy, cứ như vậy dồn ép một ca nhi đang mang thai, bọn họ đúng là không ra gì, cũng không biết ai thất đức như vậy, tung ra tin đồn hại người.

Hắn có yêu cầu như vậy cũng là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều đáp ứng, chuyện đến đây xem như kết thúc, bọn họ không còn mặt mũi ở lại, lần lượt cáo từ rời đi. Hán tử kia cũng cũng trộm trốn đi, Kỳ Việt không thèm để ý, dù sao sau này ở trong thôn hán tử kia cũng không được sống thoải mái.

“Thật sự là một trò cười!” Cuối cùng cũng được yên tĩnh, thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra, thử thăm dò: “Người truyền ra lời đồn…”

Thấy thôn trưởng nhắc đến vấn đề này, Kỳ Việt liền biết trong lòng ông đã có suy đoán: “Thôn trưởng không cần lo lắng, trong lòng ta biết rõ, tự ta sẽ xử lý”.

Bất quá chỉ là chút mánh khóe bỉ ổi, thật sự nghĩ rằng có thể che trời lấp biển sao? Đúng là quá ngây thơ, xem hắn thành đám người Hà gia ngu xuẩn kia sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.