Quỷ Bám

Chương 2: Hắc ám sinh sôi ở một góc không ai để ý



Nhà Hàn Dật nằm ở khu biệt thự nổi tiếng tại ngoại ô thành phố A, nói là khu biệt thự chứ thực chất trên ngọn núi lớn như thế này chỉ có năm căn biệt thự được thiết kế đặc biệt, đây là do nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới làm. Năm đó trong thành phố A vẫn chưa phát triển đến mức này, ngọn núi này còn cách xa thành phố, ngọn đồi gần đó lại không có làng xóm mà chỉ là nơi tĩnh lặng không tên, nhà thiết kế kia đi ngang qua đây đậu xe nghỉ ngơi thì bất ngờ phát hiện có một con suối trong vắt chảy xuống núi, mặt nước đầy cánh hoa hồng phấn, ông ấy đi xuôi dòng bị hoa đào nở rộ đẹp như mơ trên núi cuốn hút nên thiết kế ra năm căn biệt thự tên là Đào Nguyên. Nhà Hàn Dật chính là căn ở phía nam sườn núi có diện tích lớn nhất và vị trí tốt nhất, phong cách thiết kế ở bên ngoài và môi trường tự nhiên xung quanh cực kỳ hài hòa, còn bên trong thì hết sức hiện đại.

Hàn Dương lái xe về nhà thì trời đã tối đen, Hàn Dật ngủ gật từ lâu, trong cơn ngủ mê cậu cảm giác trên má và môi truyền đến cảm xúc nóng ướt mới tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt anh tuấn phóng to của Hàn Dương, sau đó Hàn Dương mở mắt ra, lúc này anh không đeo kính, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút màu xanh mê hoặc ấy luôn làm tim Hàn Dật đập dồn dập dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần.

Lát sau cậu mới hoàn hồn, hơi xấu hổ đẩy người đàn ông đang tác quái trên môi mình, sa sầm mặt sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, “Đã đến nhà rồi, để người ta nhìn thấy thì biết làm sao.” Câu nói của Hàn Dật không phải là câu hỏi.

Hàn Dương nghe thì không nói gì, anh chỉ xoa mái tóc nâu hơi xoăn của cậu như vỗ về, cười không rõ ý vị.

Tại ngọn núi yên tĩnh như thế này, những người không có việc gì đã nghỉ ngơi từ rất sớm. Hai người ngồi trong xe hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư cuối cùng của cả hai ngày hôm nay.

Sau đó không lâu trong cánh cổng lớn yên tĩnh truyền đến tiếng ồn ào, những người hầu vốn đã nghỉ ngơi nối đuôi nhau đi theo sau một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp. Cậu và Hàn Dương cũng bước ra ngoài xe, vui vẻ đi lên đón người phụ nữ, hai người lập tức ôm chầm nhau.

“Yanni bé cưng, mẹ nhớ bé cưng quá đi!” Người phụ nữ chính là Tifa, mẹ của Hàn Dật và Hàn Dương, bà hôn lên trán Hàn Dật, sự vui vẻ hiện rõ trên mặt.

“Mẹ ~” Hàn Dật kéo dài âm cuối rất buồn nôn, cậu làm nũng trong lòng mẹ. Đừng thấy bên ngoài Hàn Dật cũng ra dáng chín chắn, thật ra ở nhà chính là đứa con được cưng quá thành hư, lúc mới sinh thân thể cậu khá yếu, mẹ và anh trai đặc biệt cưng chiều cậu, nuôi dưỡng cậu có không ít tật xấu.

Hàn Dương cũng đến ôm mẹ: “Mẹ, mẹ vẫn đẹp như vậy.”

Tifa nghe xong thì đôi mắt màu xanh giống Hàn Dương càng hiện ý cười rõ hơn, bà cho Hàn Dương một nụ hôn thật kêu lên má, “Miệng của Rance vẫn ngọt như ngày nào, mau vào nhà đi, baba đang chờ các con ở trong nhà đó.”

Bọn họ bị Tifa kéo vào trong nhà lớn, vừa vào cửa thì thấy cha Hàn Thiên Hoa mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, hiển nhiên là đã đi nằm nhưng vẫn đặc biệt tỉnh dậy, song bị vướng bởi hình tượng người cha và chủ nhân của gia đình nên không giống Tifa đi thẳng ra ngoài đón.

Hàn Dương chỉ hơi cúi người hỏi thăm cha, còn Hàn Dật trực tiếp nhào đến cạnh ông, cậy mình nhỏ mà ra vẻ đáng yêu, kéo tay ông nói ngọt, “Baba, tiểu Dật nhớ baba quá.” Ở Hàn gia, mẹ thích gọi tên tiếng Anh của họ, còn baba thì thích gọi tên tiếng Trung hơn.

“Ừ, tiểu Dật ngoan, vội đi về nên chưa ăn cơm đúng không, có đói bụng không? Bảo thím Lưu nấu ít đồ ăn cho các con nhé?” Lần nào Hàn Dật chạy gấp về nhà cũng là ban đêm, trên đường bình thường không ăn cơm. Tuy trên mặt Hàn Thiên Hoa không có biểu hiện gì nhưng thấy hai đứa con thân yêu về, ông rất vui.

Hàn Dật nghe xong cười ngăn cản: “Không đói lắm đâu, không cần phiền đến thím Lưu, bọn con cũng mệt rồi, ăn đại một chút là được.” Thím Lưu là người chăm sóc cho cha và Hàn Dương, Hàn Dật từ nhỏ, lần nào Hàn Dật về bà cũng nhất định phải tự tay nấu món Hàn Dật thích ăn nhất cho cậu. Nhưng hôm nay quay về đột xuất, ban nãy không thấy thím Lưu ra, thầm nghĩ chắc tuổi bà cũng đã cao nên đã đi ngủ rồi.

Hàn Thiên Hoa sờ đầu cậu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông bảo người hầu đi lấy ít bánh ngọt cho hai người ăn.

Hàn Dật bị Tifa hỏi liên tục chuyện ở trường học, còn cha đa phần bàn luận công việc với Hàn Dương, thỉnh thoảng lắng nghe sự tình bên Hàn Dật, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện trong phòng khách nhỏ. Thời gian ấm cúng chẳng mấy chốc là kết thúc, mặc dù cha Hàn mẹ Hàn rất muốn hưởng thụ thêm niềm hạnh phúc gia đình nhưng cuối cùng vẫn đau lòng sắp nhỏ đi suốt đêm về, nên thấy cả hai ăn xong thì dặn dò lên lầu nghỉ ngơi.

Tifa nhìn hai đứa con đều về phòng nghỉ, không biết nghĩ đến chuyện gì mà bà bỗng rưng rưng muốn khóc.

Hàn Thiên Hoa ở sau thấy vai của vợ run run thì bước đến cạnh bà vòng tay ôm lấy bờ vai yếu đuối ấy, nói an ủi: “Đừng vậy mà, em xem không phải cả hai đứa đều rất tốt à.”

Tifa nén nước mắt gật gù, bà xoay người ôm eo chồng lẩm bẩm: “Đúng vậy, đúng vậy, cảm ơn thượng đế ban Rance và Yanni cho em.”

Vì muốn chuyển vào nhà mới Hàn Dương đã chuẩn bị kỹ trước thứ hai nên Hàn Dật chỉ ở nhà một đêm, đóng gói ít đồ đạc của mình xong chào tạm biệt cha mẹ chạy về thành phố F.

Cậu và Hàn Dương về trường hủy phòng ký túc xá, thu dọn đồ của mình thì trùng hợp gặp Bạch Hoa, nói qua loa với y về chuyện phòng ký túc xá, Bạch Hoa có phần luyến tiếc cậu nhưng vẫn yên lặng giúp cậu dọn đồ.

Bạch Hoa bình thường luôn mồm mép tép nhảy nhưng bỗng dưng yên tĩnh như vậy làm Hàn Dật đang trong tâm trạng hưng phấn cũng chùng xuống, cậu bắt đầu hối hận bản thân nói đi là đi, làm người ta tưởng như mình không để tâm bạn bè lắm.

May là cuối cùng lúc tiễn cậu, Bạch Hoa nói: “Bây giờ mày có thể thoát khỏi ‘xóm nghèo’ của bọn tao rồi, tao với lão đại và lão tam đợi mày mời khách, đến lớp gặp lại sau!”

Biết Bạch Hoa không để bụng, bấy giờ tâm trạng nhiều mây của Hàn Dật mới chuyển biến, cậu ngồi trong xe vui vẻ vẫy tay chào Bạch Hoa, Hàn Dương nhanh chóng lái xe đi.

Trường của Hàn Dật cách công ty ở thành phố F không xa, Hàn Dương mua nhà nằm gần trung tâm thương mại nơi có tòa cao ốc của công ty, có thể nói là tấc đất tấc vàng, môi trường và giá cả xa hoa vô cùng. Nhà hơn 100 mét vuông tuy không lớn nhưng bài trí rất thoải mái, cậu thích nhất là thiết kế của nhà bếp và phòng khách, tạo cảm giác rất ấm áp, cũng vì nhà bếp mà cậu muốn tự tay nấu ăn, ngoài ra vì không muốn cuộc sống ở bên Hàn Dương bị người khác quấy rầy nên cậu quyết định chỉ để người giúp việc đến dọn dẹp hai lần một tuần. Hàn Dương nghe ý kiến của cậu xong cũng không nói gì, chỉ quyết định tìm một quán ăn cố định để đặt món.

Hai người dọn dẹp đơn giản một hồi, thấy đã rất muộn nên Hàn Dương gọi thức ăn bên ngoài. Hàn Dật đuối sức, lúc này hô to “Mệt chết mất…” xong sống chết không rời chiếc giường thân thương một bước.

Hàn Dương không thể làm gì ngoài mang thức ăn đến trên giường ăn với cậu, cậu càng được voi đòi tiên chơi xấu tựa vào lòng anh để anh đút mình ăn, thế là hai người em một muỗng anh một muỗng, giải quyết bữa cơm đầu tiên chuyển đến nhà mới.

Hàn Dương cười nham hiểu trêu: “Cơm cũng ăn xong rồi, vì Hàn Cục Cưng mệt không đi nổi nên tiểu nhân tiện thể hầu hạ ngài tắm uyên ương… Chẳng biết có được không?” nói xong còn cố ý kéo dài âm cuối nhìn cậu.

Hàn Dật biết Hàn Dương đang trêu mình, cậu bị anh nhìn đến độ đỏ mặt trốn vào chăn, “Anh đi tắm trước đi, em nghỉ xong tắm sau.”

Hàn Dương đắc chí vỗ cậu quấn kín trong chăn PP rồi đi vào nhà tắm.

Hàn Dật nghe thấy tiếng đóng cửa mới vén chăn lên, cậu liếc mắt nhìn cửa nhà tắm, tiện tay cầm cái điều khiển mở ti vi lên.

Không ngoài ý muốn, đến khi Hàn Dương đi ra thì cậu thấy anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngồi xuống cạnh mình, trưng vẻ mặt “Anh chỉ muốn trêu cưng thôi” cho cậu xem.

Tất cả những thứ này cậu đều nhìn vào mắt, ngay cả vân da vốn rất đẹp của Hàn Dương cũng trở nên cực kỳ chướng mắt, không đợi anh lên tiếng cậu đã cầm cái gối đập vào mặt anh, hả hê “Hừ ~” một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi.

Đợi cậu bước ra nhà tắm, Hàn Dương nằm trên giường hình như đã ngủ, cậu nhẹ nhàng bò tiến vào trong lòng anh, anh ôm lấy người cậu trong khi vẫn nhắm mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười cưng chiều.

Cả hai đều bị giày vò cả ngày mệt mỏi rã rời, cậu tìm vị trí thoải mái trong ngực Hàn Dương, không lâu sau cũng ngủ thiếp đi.

Màn đêm thăm thẳm, ở cửa chồng khá nhiều các thùng các-tông dán băng dán, bên trong toàn là đồ đạc hôm nay gửi từ nhà lên nhưng bọn họ vẫn chưa kịp dọn.

“Xoẹt…” Tiếng băng dán bị xé vang lên giữa đêm khuya trong căn phòng khách tĩnh lặng, mà hai con người đang say giấc nồng trong phòng ngủ không hay biết.

Hết 02

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.