Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 - Chương 121: "Suy đoán" của Leonard



Nghe suy đoán đó của Klein và Frye, Leonard giật giật ve áo sơ mi, đi qua đi lại vài bước:

"Như vậy ta phải điều tra những người mà Sols tiếp xúc ở trại tế bần, với những người mà anh ta gặp sau khi phá sản và bị đuổi ra khỏi nhà. Sẽ rất phiền toái... Chúng ta tranh thủ thời gian chia nhau điều tra nơi này một lượt, sau đó tới thẳng vụ thứ ba ở khu phí tây, và giao những công việc còn lại cho cảnh sát là được."

"Ok." Klein đáp không chút do dự.

Frye không có ý kiến gì. Anh ta quay người đi tới chỗ mấy người ngủ cạnh Sols tối hôm qua.

Klein đang định tìm mục tiêu khác, bỗng thấy Leonard liếc mắt ra hiệu với hắn, và dùng cằm chỉa vào bên hông sảnh của trại tế bần.

Gì đấy? Hắn ngẩn ra, giả vờ như không thấy gì cả, đi vòng quanh sảnh lễ Mi-sa một vòng. Sau đó nhân lúc Frye không chú ý, hắn đi theo Leonard tới bên hông của sảnh, qua tường ngăn tới một góc tối không người.

"Tôi có một suy đoán." Leonard đứng trước cửa sổ kính màu, đột nhiên nói thẳng.

Klein ngờ vực nhìn xung quanh: "Suy đoán gì cơ?"

Leonard hỏi ngược lại: "Nếu không có ảnh hưởng của yếu tố siêu phàm, anh cho rằng kết cục của bà Lauwis sẽ như nào?"

Klein suy nghĩ, rồi nói với vẻ nặng nề: "Vẫn là như vậy, chẳng qua sẽ muộn hơn khoảng một hai tuần, hoặc một tháng. Với gia đình bọn họ mà nói, chưa đến lúc không thể chịu được thì chắc chắn sẽ không tới gặp bác sĩ. Mà bệnh tim ấy, một khi trở nên nặng thì có thể đột tử bất cứ lúc nào, mà lại vô phương cứu chữa."

"Vậy Sols thì sao? Nếu không bị xúi giục, anh ta sẽ như nào?" Leonard lại hỏi.

Klein châm chước rồi đáp:

"Theo tình hình trong tài liệu, Sols đã oán hận với việc phá sản từ trước, cũng rất uất ức khi không được cứu vớt. Tôi cho rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trả thù, nhưng đối tượng không phải là người được cứu tế, mà là kẻ đã khiến anh ta phá sản, và tay nhân viên ngân hàng đã tịch thu nhà cửa của anh ta."

"Sau khi trả thù anh ta sẽ như nào?" Leonard truy hỏi.

"Không có gì phải nghi ngờ rằng anh ta đã quyết định kết thúc tính mạng của mình, bất kể có trả thù thành công hay không, anh ta sẽ chết." Klein đáp rất chắc chắn.

Leonard khẽ gật đầu, cười trông khá đểu cáng: "Vậy liệu tôi có thể nói rằng bà Lauwis và Sols đều là những người chắc chắn sắp chết?"

Là một chuyên gia bàn phím "hiểu sâu biết rộng", nghe thấy câu hỏi này, Klein lập tức đoán: "Ý anh là vì bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm nên cái chết của bọn họ bị đưa ra trước thời hạn? Tại sao chứ?"

"Nói chính xác hơn thì "sinh mệnh" mà bọn họ nên có bị yếu tố siêu phàm rút ngắn, lấy trộm mất. Mà "sinh mệnh" là vật liệu rất tốt để triệu hồi tà thần, ác ma, thực hiện lời nguyền đáng sợ." Leonard khẽ nhếch miệng cười, sửa lại suy đoán của Klein cho đúng.

"Triệu hồi tà thần, ác ma, thực hiện lời nguyền đáng sợ..." Klein nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc của Leonard, nửa nghi ngờ nửa phỏng đoán: "Hình như anh rất chắc chắn về điều này? Nhưng tạm thời chúng ta chỉ có hai mẫu điều tra mà thôi..."

Leonard cười kiểu bất cần đời: "Klein, chúng ta khỏi phải giả vờ với nhau. Tôi từng thấy anh thoát khỏi sự khống chế của vật phong ấn "2 - 049", biết sự đặc thù của anh. Mà anh cũng biết mang máng tôi khác với người phi phàm khác."

Anh ta ngừng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt Klein:

"Tôi từng nói với anh rồi, thế giới này có rất nhiều người đặc biệt, luôn làm được những chuyện mà người khác không làm được, ví dụ như tôi, hay anh. Thế giới này có được dòng lịch sử lâu dài, tồn tại rất nhiều vật phẩm thần kỳ, lúc nào cũng sẽ có người có được chúng nó, nắm giữ chúng, rồi trở thành nhân vật chính của những vở kịch khác nhau. Người như vậy không nhiều lắm, nhưng chắc chắn không chỉ có một hay hai người.

Tôi không cho rằng người phi phàm có bí mật riêng là kẻ xấu xa, cũng không cho rằng phải biết rõ đặc thù của bọn họ tới từ đâu, biểu hiện như nào... Chỉ cần hành vi của anh không gây hại cho tôi, cho Kẻ Gác Đêm và cả thành phố Tingen này, như vậy anh vẫn là đồng đội của tôi. Tương tự, tôi cũng mong anh có thể đối xử với tôi như vậy. Đương nhiên tốt nhất là đừng nói chuyện này cho người khác, những kẻ đó đều cũ kỹ và bảo thủ, luôn cho những người đặc biệt như chúng ta sẽ mất khống chế, ắt sẽ bị tà thần, ác ma dụ dỗ rồi sa ngã."

Nhưng bí mật của tôi e là nhiều hơn anh tưởng nhiều lắm... Klein thầm nghĩ, rồi thản nhiên nói:

"Quả thật tôi cũng có thái độ như vậy, chỉ xem hành vi và mục đích chứ không quan tâm sự đặc thù của anh, cũng không có ý định dòm ngó bí mật của anh."

Nói xong, hắn lẳng lẽ bổ sung thêm trong lòng: Không, thực ra tôi cũng để ý lắm, tò mò lắm, nhưng đành phải nhẫn nhịn. Ừm, Leonard cảm thấy anh ta là nhân vật chính trong vở kịch? Vậy anh ta đạt được thứ gì, có bao nhiêu vật phẩm thần kỳ?

Leonard cởi cúc cổ áo, cười khẽ rồi gật đầu nói: "Rất vui khi chúng ta cùng chung nhận thức. Trong mấy cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, như này được gọi là hai nhân vật chính gặp nhau, bánh xe lịch sử bắt đầu lăn đi."

Đồ không biết xấu hổ! Klein cười cho có.

Hắn biết rõ "bánh xe lịch sử lăn đi" tới từ Russel đại đế...

Lúc này, Leonard đi lại hai vòng, đôi mắt xanh lục ngời sáng, khóe miệng khẽ nhếch:

"Được rồi, thẳng thắn mà nói thì tôi khá là chắc chắn khi nghi những nhân vật chính trong các vụ án tử vong này đều sẽ chết trong ba tháng tới, nhưng bị người ta dùng đủ mọi cách đẩy nó tới trước, trong vòng hai tuần gần đây, mà mục đích của đối phương là triệu hồi tà thần, ác ma, hoặc tiến hành một lời nguyền đáng sợ với phạm vi lớn."

"Khiến người có dấu hiệu sắp chết chết trước, như vậy có thể dễ dàng che giấu, không khiến sở cảnh sát chú ý, cũng không bị Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc phá hoại ngay khi đang trong giai đoạn chuẩn bị..." Klein lẩm bẩm, phân tích kẻ đứng sau.

Leonard mỉm cười phụ họa:

"Đúng vậy, nếu người bình thường đang khỏe mạnh đột nhiên chết, chỉ cần ba người trở lên là chắc chắn sẽ bị chú ý, bị điều tra theo quy định."

"Vậy chúng ta phải làm sao để tìm được dàn tế tiến hành nghi thức? Bất kể là triệu hồi tà thần, ác ma hay chế tạo lời nguyền rủa đáng sợ đều cần tế đàn, cần nghi thức. Mà bắt buộc phải có chỗ gửi những "sinh mệnh" bị gặt hái trước thời hạn kia." Klein tạm thời tin tưởng Leonard, bởi hắn không tìm được manh mối khác để có suy đoán khác.

Thử một lần cũng chẳng sao!

Leonard cười khì khì hai tiếng, nói: "Klein ạ, đây không phải lĩnh vực chuyên ngành của anh à? Chẳng lẽ anh không tưởng tượng ra xung quanh tế đàn cùng dạng với nghi thức sẽ có tình trạng như nào sao?"

Không chờ Klein trả lời, anh ta nói luôn: "Mùi chết chóc dày đặc, lấy tế đàn làm trái tim, trong phạm vi bán kính mười mét, ngoài kẻ chủ trì nghi thức ra thì không có sinh vật sống nào... Nhiệt độ không khí xung quanh thấp hơn bình thường ít nhất 5 độ C, có gió lạnh không ngừng thổi qua... Bên trong tế đàn được bức tường linh tính đóng kín còn có "sinh mệnh" bị cướp đoạt của bà Lauwis và những người khác..."

Nói tới đây, anh ta nhìn Klein, cười giễu: "Tôi tin là anh chắc chắn bói ra được vị trí đại khái của tế đàn với những đặc điểm đó."

Klein khẽ nhíu mày, trầm giọng đáp:

"Chỉ cần không ra khỏi thành phố Tingen, mặt khác tôi cần một nơi yên tĩnh tuyệt đối không bị ai quấy rầy, như nhà tôi chẳng hạn. Ừm, còn cần đồ vật bên người bà Lauwis và những người khác nữa."

Cùng lúc đó, hắn thầm nghĩ rằng có vẻ Leonard khá hiểu biết về những ma pháp đen, thuật phù thủy đen này.

"Không thành vấn đề." Cười một tiếng, Leonard đột nhiên rảo bước đi qua Klein, tới thẳng sảnh lễ Mi-sa, không chút lề mề.

Phong cách làm việc của anh ta thật độc đáo... Klein thầm oán, rồi đi theo đối phương.

Khi tìm được Frye đang nghiêm túc hỏi và ghi chép, Leonard nghiêm túc nói: "Tôi có một suy đoán, có thể để Klein thử một lần."

"Suy đoán gì?" Frye lạnh lùng nhìn sang.

"Có kết quả tôi sẽ nói cho anh biết, chứ tôi không muốn thành đối tượng để Roxanne với người khác cười nhạo đâu."

Frye không hỏi gì thêm, nghe theo lời dặn tới cục cảnh sát gần đó mượn đồ vật tùy thân của Sols và bà Lauwis, sau đó tập hợp với các đồng đội ở nhà của Klein.

"Các anh chờ ở phòng khách, đừng để ai quấy rầy tôi." Klein lấy đồng hồ bỏ túi ra, ấn mở nắp rồi nhìn thoáng qua.

Lúc này đã gần 6 giờ, Melissa có thể trở về bất cứ lúc nào.

"Anh cứ tin vào chúng tôi." Leonard đút hai tay vào túi, đi tới đi lui trong căn phòng khách không rộng lớn cho lắm. Frye thì ngồi yên lặng trên ghế sô pha.

Kẻ này bị mắc chứng hiếu động à? Klein bĩu môi, rồi trở lại phòng ngủ ở tầng hai, khóa trái cửa, lại dùng bức tường linh tính đóng kín căn phòng.

Ngay sau đó hắn bố trí dàn tế, khẩn cầu nữ thần giúp đỡ để loại trừ quấy nhiễu sơ bộ.

Sau đó Klein viết câu nói xem bói lên giấy: "Vị trí của dàn tế."

Hắn để phạm vi khá rộng để tránh sai sót.

Cầm tờ giấy và đồ vật bên người của người chết, Klein nằm lên giường, nhớ tới cảnh tượng mà Leonard miêu tả trước, sau đó lẩm nhẩm câu nói xem bói bảy lần. Hắn không định sử dụng sự đặc thù trên sương mù xám để xem bói, một là vì tên kỳ quái thần bí Leonard còn ở tầng dưới, ai biết được lần này anh ta có phát hiện manh mối nào không, hai là hắn là "Thầy Bói" đã sắp tiêu hóa xong ma dược, lại thêm nghi thức phụ trợ, như vậy hẳn là đủ rồi.

Nếu thật sự không ra kết quả, Klein mới tìm cơ hội lên trên sương mù xám, dù sao triệu hồi tà thần và ác ma sẽ gây hại tới Benson, Melissa và chuyện của bản thân hắn!

Mượn dùng minh tưởng, hắn nhanh chóng đi vào cảnh mơ, "nhìn thấy" những hình ảnh nhòe nhoẹt, mông lung, mờ ảo và rời rạc.

Một bức tranh nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

Đó là một ngôi nhà màu xám hai tầng đang tắm trong ánh sáng hoàng hôn. Cửa sổ tầng một đóng kín với lớp vải rèm màu sẫm không để lộ kẽ hở nào, nhưng có lúc lại phồng lên rồi co lại.

Đất xung quanh ngôi nhà có màu nâu đen, không có cọng cỏ hay bông hoa nào. Vườn hoa xung quanh thì như bị phủ một bóng ma, tan hoang và tăm tối

Cách ngôi nhà này không xa, một con sông đang chảy yên ả.

...

Một lúc sau, không thấy được thêm hình ảnh gì, Klein rời khỏi cảnh mơ.

"Suy đoán của Leonard là thật... Ngôi nhà kia ở đâu? Nơi có sông trong thành phố Tingen này quá nhiều, ví dụ như khu phía tây khu phía nam, như bến cảng hay khu đại học..." Hắn mở mắt, day day huyệt thái dương, vẻ mặt khá nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.