Ngài A mặc áo choàng đen dài có mũ trùm, đang yên lặng ngồi quỳ trước tượng thần người treo ngược khổng lồ, một hồi lâu vẫn không cử động.
Bỗng, y nghiêng đầu, dựng lỗ tai lên như đang lắng nghe điều gì.
Sau khoảng ngừng ngắn ngủi, ngài A chợt nâng hai tay lên, dùng tay trái kéo đứt ngón trỏ tay phải.
Y nhét đoạn ngón tay đẫm máu kia vào mồm, răng cắn phát ra tiếng lạch cạch như đang nhai một món snack giòn.
Ực!
Cổ họng ngài A nhúc nhích, ngón tay được nuốt thẳng xuống bụng.
Thân thể y bỗng run rẩy, tựa như đang bị một kẻ vô hình nắm lấy mà giật lắc.
Dưới trạng thái ấy, ngài A vươn tay phải ra, dùng máu thịt chảy xuống từ miệng vết thương viết xuống mặt đất từng chữ cái một.
Những dòng chữ ấy không phải tiếng Người Khổng Lồ hay Rồng Khổng Lồ có thể khuấy động lực lượng tự nhiên, cũng không phải tiếng Hermes chuyên dùng cho tế tự, mà chính là ngôn ngữ phổ biến nhất, bình thường nhất, tiếng Ruen.
Màu sắc đỏ tươi nhanh chóng ngưng tụ lại, những chữ cái và cụm từ dần chắp vá thành vài dòng:
“Đi tìm:
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.
Chúa tể thần bí phía trên màn sương xám.
Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.
Bề tôi và tín đồ ở Backlund.”
Sau khi nội dung của “Thần khải (*)” kết thúc, ngài A ngừng run rẩy, miệng vết thương trên tay ngọ nguậy, lúc nhúc mọc lên một ngón trỏ mới.
Y vùi đầu thật thấp, nhìn kỹ lại những dòng chữ mình vừa viết, khóe miệng hơi vểnh lên trong bóng tối.
“Tuân theo thần dụ của ngài!” Ngài A khiêm tốn phủ phục dưới đất, tựa như vừa tìm được ý nghĩa tồn tại của đời mình.
…
Thành Bạch Ngân, trong tầng cao nhất của tháp tròn.
Lorwaya đến bên cửa sổ, nhìn xuống những ánh nến điểm lên giữa bóng tối, biểu cảm dần trở nên mềm mại hơn.
Không biết bao lâu sau, cô ta nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Người đứng ngoài không ai khác chính là “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad. Ông ta mặc chiếc áo khoác nâu, đeo thắt lưng da có nhiều ngăn ẩn.
“Lorwaya, sự dị thường của những tiểu đội viên thăm dò đã được chứng thực rồi.” Colin nói thẳng, “Là một đội trưởng, dù cô có vấn đề hay không, cũng phải ở trong hầm ngục bảy ngày, trải qua quá trình tẩy lễ của “Vương Miện Vinh Quang”. Cô hẳn rất rõ đây là luật.”
Lorwaya không hề giận dữ, bình tĩnh cười nói:
“Tôi biết, tôi đã chuẩn bị trước để ở trong hầm ngục một thời gian dài. Khi đã kết thúc, nếu mọi người vẫn chưa yên tâm, tôi sẽ chấp nhận mọi sự phân phó.”
Trong lúc nói chuyện, cô ta đã tới gần cửa, đối mặt rồi đi qua “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad.
Colin lặng im, xoay người đi theo, bước dọc cầu thang xoắn hướng xuống dưới.
Đi được nửa đường, hai người liền nghe thấy tiếng kêu gào, rên khóc thảm thiết.
“Lại bắt đầu rồi à?” Lorwaya hỏi với biểu cảm hơi mê man.
Colin gật đầu, trầm giọng đáp:
“Ừ, đây chính là số phận mà chúng ta không thể tránh khỏi…”
Cùng lúc, ở tầng giữa tháp tròn, trong một đại sảnh.
Thành viên của tiểu đội thăm dò và vài người dân của thành Bạch Ngân đã bị ô nhiễm như đang đông cứng dưới nơi chiếu rọi ánh sáng thần thánh, không thể cử động, tựa như phải gánh núi trên lưng.
Một cặp đôi khoảng bốn mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, cầm một thanh kiếm có hoa văn phức tạp, hướng đến chỗ một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Thân thể người thanh niên kia đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một bãi thịt nát. Riêng phần đầu còn nguyên vẹn không bị tổn hại, nhưng lại mọc ra từng sợi dây dài mảnh màu máu.
Nhìn thấy cặp đôi kia tiến tới gần mình, anh ta hoảng sợ tột cùng, kêu lên:
“Cha, mẹ, hai người đang làm gì thế?”
“Không phải chúng ta đã nói tối nay sẽ cùng nhau ăn món bò cạp sắt nướng sao?”
“Cha, mẹ, con đã bắt rất nhiều bò cạp sắt cho hai người đấy…”
Đôi vợ chồng kia không thể chịu đựng thêm, đành quay mặt qua nơi khác, nhưng cánh tay cầm thanh kiếm thẳng thì giơ lên thật cao.
Phập! Phập!
Sau hai tiếng kiếm đâm, người thanh niên lập tức ngừng kêu khóc, đầu tiên là run rẩy, rồi ngay sau đó hoàn toàn mất đi dấu hiệu sự sống.
Ở chỗ khác, một cô bé chỉ khoảng mười tuổi, cũng đang giữ thanh kiếm thẳng in hoa văn phức tạp, nước mắt chảy dài, chỉ thẳng vào chị gái mình.
Cô gái đang nằm trên mặt đất bỗng nở nụ cười, dịu dàng khuyên nhủ:
“Từ giờ trở đi, em phải tự sống cho thật tốt. Đừng ngây thơ như trước nữa…”
Cô bé kia lập tức bật khóc đến nỗi tầm mắt nhòe cả đi, tay cầm kiếm vẫn giữ nguyên trên không.
Nhưng rồi, áp chặt tay còn lại vào mu bàn tay cầm kiếm, cô bé mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Phập!
Cô bé chợt giật mình, như thể không còn nghe thấy gì, không còn nhìn thấy gì nữa.
Đây chính là lời nguyền cổ xưa mà mỗi người trong thành Bạch Ngân đều phải chịu đựng. Họ phải tự tay kết liễu sinh mạng của chính người thân mình, có thế mới ngăn người thân sau khi chết khỏi bị biến thành ác linh quỷ dị đáng sợ.
Vì vậy, dù Darc đã hoàn toàn biến dị thành quái vật, bị ô nhiễm bởi tồn tại vô danh, cũng không có giá trị thẩm vấn, thì giám sát viên “bóng tối” cũng chẳng dám giết hắn ngay tại chỗ. Thay vào đó, y cố gắng chỉ khống chế con quái vật rồi đem về tháp tròn, chờ cha mẹ hắn đến. Nếu không, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.
Những thành viên khác trong tiểu đội thăm dò lần này hiện cũng đang chịu xử lý giống như trên, đó là một quá trình bất biến trong suốt hơn hai nghìn năm. Dù không ai biết chết trong trạng thái này có sinh ra dị biến gì không, nhưng chẳng ai dám đánh cược một lần.
May mắn thay, thành Bạch Ngân không có dân số quá đông, toàn bộ đều sống trong một khu vực. Dưới sự sắp đặt của cao tầng với mỗi thế hệ, có khá nhiều người cùng chung huyết thống. Dù chỉ giới hạn trong vòng ba đời, cũng có thể tìm được rất nhiều người.
Vì lẽ đó, lúc bố trí danh sách tiểu đội tuần tra, trước hết cần phải cân nhắc đến yếu tố huyết thống của Người Phi Phàm phụ trách, phòng ngừa xảy ra tai nạn.
Còn với tiểu đội thăm dò, yêu cầu không quá nghiêm khắc như vậy. Vì nhiệm vụ thường ngày của họ là xâm nhập trong bóng đêm, nơi cách rất xa thành Bạch Ngân, nên cho dù tử vong, bị biến dị, cũng không ảnh hưởng tới sự an toàn của mọi người.
Một khi một cư dân không còn người thân thích trong vòng ba đời, sẽ nhận sự giám sát nghiêm ngặt, chỉ cần người đó xuất hiện tình trạng bệnh nặng, hoặc già yếu rõ rệt, sẽ bị đưa ra ngoài bóng đêm sâu thẳm, rời xa thành Bạch Ngân ngay tức khắc.
Lúc trước, khi vị đội trưởng tiền nhiệm của tiểu đội thăm dò, Uddel, bị giam cách ly trong hầm ngục dưới đáy tháp tròn xuất hiện dị biến, thật ra đã có ba vị trưởng lão gần đó. Vậy mà, người ra tay lại chính là ‘Thủ lĩnh’ Colin Iliad. Nếu không có ông ta ở đó, họ chỉ dám phong ấn kẻ mất khống chế lại.
Bởi vì Uddel là anh trai ruột của ông ta.
“Người Chăn Cừu” Lorwaya và “Kẻ Săn Ma” Colin trầm mặc tiến vào tầng thấp nhất của tháp tròn, được hộ tống bởi mấy vị “Kỵ Sĩ Bình Minh”, thẳng tới nơi sâu nhất trong hầm ngục.
Chẳng bao lâu sau, tất cả đều dừng lại trước một buồng giam, những vị “Kỵ Sĩ Bình Minh” thì tản ra khắp nơi khác.
Lorwaya không có điểm nào bất thường, cô không nhanh không chậm bước vào căn phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn và một ngọn nến.
Trước khi cánh cửa kim loại đóng lại, cô xoay người, dùng con ngươi màu xám nhạt nhìn “Kẻ Săn Ma” Colin, bình tĩnh nói:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, ngài đã từng nói với tôi, khi cư dân thành Bạch Ngân rời khỏi chỗ này, chết ở nơi sâu thẳm trong bóng đêm, họ sẽ không lập tức biến thành ác linh. Phải chờ vài ngày, nên là, những đội viên tiểu đội thăm dò còn lại có rất nhiều thời gian để kéo dài khoảng cách.”
Colin nhẹ gật đầu, biểu hiện quả thực là vậy.
Lorwaya nhắm hai mắt lại, lộ ra một nụ cười mang theo chút bi thương:
“Trong một lần thăm dò hai tháng trước, có một đội viên đã chết ngay trước mặt tôi.”
“Tôi giả vờ bị lạc khỏi những đội viên khác, ở lại nơi đó đợi năm ngày, nhưng anh ta vẫn không bị biến dị thành ác linh.”
“Kẻ Săn Ma” Colin Iliad lặng lẽ nhìn cô, không hề nói một lời, mãi đến khi cánh cửa kim loại khép lại, hình thành một phong ấn.
…
Phía trên sương xám, trong cung điện cổ xưa.
Klein chờ một lúc, thấy ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho ‘Mặt Trời’ không còn biến hóa kỳ quái nào, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở phào.
Hẳn là thành công rồi… Hắn xoa xoa thái dương, dùng linh tính bao bọc cơ thể, rơi khỏi sương xám trở về thế giới thực.
Cảm giác trở về cơ thể thực vừa xuất hiện, Klein lập tức thưởng thức một cơn rét lạnh căm căm.
Hắn hắt hơi, tranh thủ thời gian giải trừ bức tường linh tính, lại chui vào ổ chăn.
Đáng buồn thay, chăn của hắn đã lạnh buốt.
Còn may, sau khi tiến vào sương xám, thân thể mình đã nhận được bảo hộ ở trình độ nhất định, nếu không là mai bị cảm rồi… Klein trùm chăn thật kín, cảm thán.
Trong tình trạng này, hắn bỗng nhớ đến một câu đùa nghe được ở đời trước:
Sưởi ấm cơ bản dựa vào run…
Trước khi chăn ấm trở lại, hắn chỉ có thể lan man suy nghĩ tới đủ mọi vấn đề.
Ừ, gần đây mình không bị áp lực chuyện gì cả. Hoàn thành tổng kết “Quy tắc Ảo Thuật Gia”, dù không còn khả năng khiêu chiến, chỉ “biểu diễn” bình thường thôi, thể nào cũng tiêu hóa hết ma dược vào khoảng trước sau năm mới. Nhiệm vụ kế tiếp chính là sưu tập vật liệu phi phàm cho ma dược “Người Không Mặt”, cũng tiết kiệm chút tiền nong cần thiết, nhưng chuyện này cũng không thể gấp được… Những suy tư trong tâm trí Klein dần trở nên buông lỏng, rồi hắn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng sẽ nghỉ ngơi hai, ba ngày.
Khi chăn đã ấm lại, hắn ngủ lúc nào không hay. Lúc thức dậy, hắn đã nghe thấy tám tiếng chuông giáo đường.
Klein duỗi tay, cảm nhận được sự lạnh giá bên ngoài, liền lặng lẽ rụt trở về.
Hình như nhiệt độ hôm nay còn thấp hơn hôm qua… Không có việc gì cần làm gấp, chắc mình có thể tiếp tục ngủ nướng… Hắn thả lỏng người, lại nhắm mắt vào.
Nhưng chỉ ngủ nướng được chốc lát, hắn liền nghe thấy âm thanh sôi ùng ục, cảm thấy bụng tức tức.
Cuộc sống đúng là tràn đầy những lựa chọn khó khăn mà… Klein lầm bầm.
Cố gắng chống chọi lại với cảm giác ấy được tầm mười phút, hắn rốt cuộc từ bỏ, hất chăn rời giường, phóng tới nhà vệ sinh ngay bên cạnh.
Thay quần áo và rửa mặt mũi xong, hắn bước xuống tầng một, tìm nguyên liệu chuẩn bị nấu một bát mì Finnebot.
Lần này, hắn không định dùng thịt xay đã mua, thay vào đó là thử thịt rim đã làm hai ngày trước. Đây là thịt rim hắn đã cẩn thận lựa chọn nguyên liệu, dựa vào trí nhớ hương vị để làm nên. Dù hai thế giới có rất nhiều nguyên liệu hoàn toàn khác biệt, khiến hắn khó mà tái tạo lại hoàn hảo hương vị đích thực, nhưng sau khi làm thử, Klein thấy cũng không khác gì.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã có một tô mì Finnebot trộn với thịt rim và gia vị, cảm thấy đây quả là một buổi sáng tuyệt vời.
Theo thói quen truyền thống của thế giới này, Klein vừa ăn vừa lật báo đọc, trước hết là xác nhận xem quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ có đăng quảng cáo không.
Căn cứ vào những ý tưởng tối qua, Klein quyết định hôm nay sẽ giải trí một chút. Hắn liền suy nghĩ xem nên đi nghe hòa nhạc, nghe opera hay xem kịch.
Vé vào cửa của nhiều hội trường âm nhạc ở quận Tây, quận Hilston, quận Jowod ít nhất cũng phải 6 saule. Nếu gặp nhạc sĩ nổi tiếng, thậm chí còn phải tính bằng tiền bảng. Các hội trường âm nhạc chuyên phục vụ đặc biệt cho bình dân vào khoảng 6 đến 9 penny. Những nơi chuyên mở cửa cho dân nghèo dư dả tiền ở quận Đông thì 1 penny… Klein lật xem tài liệu, lựa chọn hạng mục giải trí hôm nay.
Đúng lúc ấy, hắn lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ding dong.
______
(*) Thần khải (hay thần khởi): là những chân lý được Thần ban xuống (divine truth) thông qua một tín đồ, vị lãnh đạo tín đồ hoặc bề tôi của thần.
Khái niệm “thần khải” này xuất hiện rất nhiều trong các tôn giáo hữu thần như: Bà-la-môn giáo (nay là Ấn giáo), Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo, Hồi giáo. Họ tin rằng có một Thượng Đế toàn năng, chúa tể của muôn loài, tạo nên vũ trụ vạn hữu. Các tôn giáo này đều cho rằng có một đấng Tạo Hóa hay Hóa Công sáng tạo ra mọi thứ trên đời. Các kinh mà ngày nay được gọi là “Thánh kinh” như bốn bộ Vệ-đà (Veda) của Bà-la-môn giáo, Cựu Ước (Old Testament of the Bible) của Do Thái giáo, Tân Ước (New Testament of the Bible) của Thiên Chúa giáo, Kô-ran (Qur’an) của Hồi giáo đều cho rằng Thượng Ðế đã ban truyền những thông điệp này xuống trần gian thông qua các vị giáo chủ.