Phía trên sương xám, trong cung điện sừng sững, nguy nga, tĩnh lặng.
Klein gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn thanh đồng dài, chuyên tâm suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị biện pháp như thế nào để đối phó với đám Hội Cực Quang và ngài A.
Trong lúc cố tìm hiểu xem ý đồ thực sự của đối phương là gì, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng theo bản năng.
Tố cáo ngài A! Tố cáo buổi họp mặt bất hợp pháp!
Klein có thể biết rõ nơi ngài A tổ chức tụ hội ở đâu thông qua tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, từ đó tố cáo cho Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hoặc Trái Tim Máy Móc.
Một thần sứ của Hội Cực Quang chắc chắn sẽ được chú trọng!
Đến khi ấy, chỉ sợ ngài A còn chẳng đảm bảo được an toàn cho bản thân chứ đừng nói là đi truy tìm tín đồ “Kẻ Khờ”.
Nhưng vấn đề ở chỗ, điều này chắc chắn cũng sẽ liên lụy đến một bộ phận Người Phi Phàm vô tội, hơn nữa Klein còn nghi ngờ rằng đây mới là lý do chính ngài A treo thưởng tín đồ ‘Kẻ Khờ’.
Có lẽ y đã sắp xếp sẵn đường lui, vì một khi bị người tố cáo, y nhất định sẽ biết rõ trong tụ hội trước có người của ‘Kẻ Khờ’.
Về phần cụ thể là ai, điều này chả quan trọng, ngài A và đám Hội Cực Quang điên rồ tuyệt đối sẽ hành động kiểu bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Một Người Phi Phàm mà đã rơi vào tay chúng, chắc chắn phần đông đều không cách nào giấu giếm được bí mật. Hội Cực Quang, hay nên nói là “Chúa Sáng Thế Chân Thực” lấy đường tắt ‘Người Chăn Cừu’ làm đại diện, hiểu biết nhất chính là ô nhiễm người khác.
Khi lý lẽ của một Người Phi Phàm bị bóp méo, chuyển qua tín ngưỡng “Chúa Sáng Thế Chân Thực” từ tận đáy lòng, thì còn giữ nổi bí mật gì nữa?
Cũng chẳng phải là không còn cách khác, tốt nhất không nên tố cáo… Klein dựa về sau, góp nhặt suy nghĩ, sắp xếp sự kiện lại một lần nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chợt phát hiện ra một vấn đề:
Trên thế giới này, làm gì có tín đồ và bề tôi của ‘Kẻ Khờ’!
Thậm chí Hội Tarot còn chẳng có mấy thành viên, và cũng chẳng ai tiết lộ những chuyện tương tự ra bên ngoài.
Nói cách khác, Hội Cực Quang hẳn là không thể tìm được manh mối nào liên quan… Chẳng việc gì phải lo… Chỉ có duy nhất một kết cục tồi tệ, chính là giờ ‘Kẻ Khờ’ bị “Chúa Sáng Thế Chân Thực” nhắm tới. Dù bị một Tà Thần ghi thù chẳng dễ chịu gì, nhưng căn bản điều đó cũng không gây ảnh hưởng tới những phương diện khác… Klein ngẫm nghĩ, gật đầu.
Hắn đã thông suốt, lỗ hổng duy nhất trong vấn đề này chính là, hắn đã từng dùng danh hiệu ‘Kẻ Khờ’ bằng tiếng Hermes cổ để đăng ký mật khẩu cho tài khoản nặc danh. Nhưng sau khi chứng minh được có thể sử dụng nghi thức hiến tế và ban tặng, tài khoản ấy đã bị vứt bỏ từ lâu, cũng sớm bị người khác lãng quên.
Từ một tháng rưỡi trước, Klein đã để ý thấy không có ai sao lưu mật khẩu, nên có thể dễ dàng đoán ra tình huống cụ thể.
Từ ấy, nhân viên ngân hàng, người đã tiếp xúc với mật khẩu nhưng lại không hiểu rõ về thần bí học, sẽ không để lộ nó cho bất cứ ai. Mà Người Phi Phàm thì chỉ yêu cầu tìm kiếm tiếng Ruen, nên dù có tìm đến đúng người, muốn liên hệ những dòng tụng niệm tiếng Ruen kia với mật khẩu tiếng Hermes cổ cũng là bất khả thi.
Nếu đã có ai sao chép nó ra, mình sẽ biết đầu tiên, cũng sẽ phản ứng lại theo cách thích hợp… Ngoài ra, dù có ai tìm thấy mật khẩu thì cũng chẳng dễ gì truy ra được Sherlock Moriarty. Mình đã dùng bao nhiêu là thủ đoạn rồi… Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ cũng rất cẩn thận khi đi gửi tiền… Trong lúc gõ nhẹ mặt bàn, Klein trầm tĩnh lại, khẽ cười:
“Các ngươi tưởng rằng ‘Kẻ Khờ’ có rất nhiều bề tôi và tín đồ, nên mới tồn tại rất nhiều manh mối không thể ẩn giấu?”
“Sai, sai bét! ‘Kẻ Khờ’ chỉ có duy nhất một tín đồ cũng như một bề tôi! Và đó chính là ta!”
Nói tới đây, hắn không nhịn được, tự cười giễu:
“Hình như đây cũng không phải thứ gì đáng tự hào…”
Dạo này phải cẩn thận một chút, không thể dạo quanh cắm biển hiệu ‘Kẻ Khờ’ được… Klein tự nhắc mình, chuyển đáp khẩn cầu của tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’.
Hắn điều chỉnh tư thế, nói bằng giọng trầm thấp, nhẹ nhàng:
“Không cần để ý.”
…
Không cần để ý… Filth vừa nghe thì cực kỳ ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy âu cũng là lẽ dĩ nhiên.
Trong mắt ngài ‘Kẻ Khờ’, Hội Cực Quang cũng chỉ là một đám kiến!
Filth lại trầm giọng tụng niệm tôn danh, tò mò hỏi thăm một câu:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, Hội Cực Quang tín ngưỡng tồn tại nào thế ạ?”
Chợt, cô nàng trông thấy ngài ‘Kẻ Khờ’ đang ngồi giữa làn sương xám, tư thế dựa lưng cao trông thật nhàn nhã, thoải mái đáp lại:
“Chúa Sáng Thế Chân Thực.”
“Chúa Sáng Thế Chân Thực”… Filth trợn mắt, thoáng chốc đã thấu suốt tại sao ngài A đột nhiên tìm kiếm tín đồ ngài ‘Kẻ Khờ’.
Nhờ sự trợ giúp từ Hội Tarot, thiếu niên ‘Mặt Trời’ ở thành Bạch Ngân kia mới thành công vạch trần điều dị thường của các thành viên tiểu đội thăm dò, cản trở mưu đồ của “Chúa Sáng Thế Chân Thực”.
Đằng sau sự kiện này chính là sự đối đầu và đấu tranh giữa ngài ‘Kẻ Khờ’ và “Chúa Sáng Thế Chân Thực”… Filth không dám hỏi nhiều, nhanh chóng kể lại vắn tắt chuyện hôm nay mình gặp gỡ thành viên gia tộc Abraham, cũng nói về di chúc của Lawrence, nói về cuốn bút ký kỳ lạ và đặc tính phi phàm đối phương để lại.
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, tôi nên làm gì ạ?” Cô không quá tự tin, đành hỏi xin lời khuyên.
Làm gì à? Tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ may mắn thật đấy… Tại sao mình lại không thể gặp may được như vậy chứ… Klein cười đáp:
“Làm theo những gì trái tim ngươi mách bảo.”
Hắn hoàn toàn không lo lắng Dorian Gray của Hiệp hội Ngư dân cảng Pritz sẽ làm hại tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, vì hắn biết chiếc vòng tay của cô còn hai hòn đá nữa, tức là còn hai lần dịch chuyển vào Linh giới.
Làm theo những gì trái tim mình mách bảo? Filth suy tư, cúi đầu thật thấp:
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài, ngài ‘Kẻ Khờ’.”
Cô quyết định ngày mai sẽ mua vé bắt chuyến xe lửa hơi nước. Nếu sử dụng loại phương tiện giao thông tiện lợi này, đi từ Backlund đến cảng Pritz chỉ mất 1 giờ, thậm chí không tới.
Báo cáo xong mọi chuyện, Filth thỉnh cầu cử hành nghi thứ hiến tế và ban thưởng. Sau khi nhận được lời đồng ý, cô nàng dùng 600 bảng đổi đặc tính phi phàm “Quan Trị An”.
Cầm vật phẩm giống với nắm đấm trẻ con có ba màu sắt đen, đỏ thẫm và trắng bạc, cũng nhìn thấy linh tính sáng rọi, Filth vừa mừng rỡ, vừa cảm thán.
Hugh đã thu thập đủ vật liệu phụ trợ từ lâu rồi, cậu ấy sẽ sớm trở thành Danh sách 8 thôi… Mà mình thì vẫn không biết bao giờ mới trở thành “Bậc Thầy Ảo Thuật”… Hy vọng anh ‘Người Treo Ngược’ và mọi người có thể tìm kiếm vật liệu phi phàm tương ứng nhanh nhất có thể…
Hugh đã luôn vô thức đóng vai “Trọng Tài” nên không cần lo lắng về việc cậu ấy đã hoàn toàn tiêu hóa Danh sách 9 hay chưa. Nhưng một khi đã tấn thăng thành “Quan Trị An”, thì cậu ấy nên làm gì nhỉ? Mình có nên xin phép ngài ‘Kẻ Khờ’ dạy cậu ấy về “phương pháp đóng vai” không… Hay cứ trực tiếp đề nghị cậu ấy lẩn vào hàng ngũ cảnh sát?
…
Tại vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, Klein nhìn chồng tiền mặt dày đằng trước, cẩn thận đếm lại vài lần.
Cứ thế này, mình đã có 1230 bảng, muốn gom đủ tiền mua một món vật liệu phi phàm Danh sách 6 thì còn thiếu khoảng 300 bảng nữa. Đương nhiên, 1500 bảng cũng chỉ là giá sàn, giao dịch thực tế thường đắt hơn nhiều…
Mình còn nguồn tiền nào nữa không nhỉ?
Ngay sau khi được cấp bằng sáng chế xe đạp, mình có nên bán vài cổ phần đi luôn không?
Phải rồi, mình gần như quên mất đặc thù của Hội Tarot. Đặc tính phi phàm “Người Sói” tạm thời không thể bán ở Backlund vì tránh cường giả Danh sách cao của Học phái Hoa Hồng phát hiện, nhưng vẫn có thể bán cho nơi khác mà! Tụ hội lần sau để ‘Thế Giới’ ra mặt, ủy thác anh ‘Người Treo Ngược’ chào hàng món vật phẩm này trên biển Sunya, cũng trích phần trăm thù lao tương ứng cho anh ta.
Trừ đi mọi chi phí, đặc tính phi phàm ít nhất cũng sẽ đem lại cho mình 1000 bảng, vậy là gom đủ tiền mua được một món vật liệu phi phàm Danh sách 6.
Klein nhanh chóng dựng kế hoạch, liền yên lòng được một chút.
Điều hắn khá tiếc là, tiểu thư Hugh có vẻ cũng không quá nhiều tiền. Sau khi trở thành “Quan Trị An”, dù cô ta có thể cấp tốc tiêu hóa hết ma dược, cũng phải dành dụm rất lâu mới mua được đặc tính phi phàm đối ứng “Người Thẩm Vấn”. Mà nếu gia tộc Abraham hứng thú với tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, về sau hắn sẽ không thể bán được phối phương “Nhà Chiêm Tinh”.
Quả là đáng tiếc mà… Klein thở dài một tiếng, quay lại thế giới thực.
…
Sáng thứ tư.
Klein không vì sự thương nhớ của “Chúa Sáng Thế Chân Thực” và sự truy cứu của Hội Cực Quang mà mất ngủ. Hắn ngủ một mạch thẳng đến khi hừng đông mới dậy, cực kỳ vui vẻ ra ngoài mua bánh nhân Dipsy làm bữa sáng.
Mà bánh nhân Dipsy lại cực kỳ hợp với trà đá ngọt.
Hưởng thụ món ăn ngon, lúc lật xem báo chí, hắn phát hiện ra quảng cáo của Thương hội Engst, liền biết đêm mai quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ sẽ tổ chức tụ hội Người Phi Phàm.
“Lần này có thể yêu cầu mua vật liệu phi phàm tương ứng… Dù vậy, khả năng cao là chỗ ấy sẽ không có, có thì cũng chỉ là vật liệu phụ trợ như ‘Tóc Naga biển Sâu’ là cùng…” Klein đăm chiêu, nghĩ xem mình còn con đường sưu tập vật liệu nào không.
“Từ Hội Tarot, bao gồm cả ‘Mặt Trời’ nhỏ, anh ‘Người Treo Ngược’, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và những người còn lại; ngoài ra còn có tụ hội quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’, tiểu thư vệ sĩ và Marik, nhưng gần đây cố gắng không nên liên hệ gì với họ; còn có, còn có…đúng rồi, còn ma cà rồng Emlyn White. Không phải anh ta đã nói, có thể viết thư thỉnh giáo Huyết tộc mạnh mẽ sao? Đây chính là mạng lưới tài nguyên đấy!”
Nghĩ tới đó, Klein lập tức quyết định sẽ đến giáo đường Bội Thu để chờ Emlyn White ngay hôm nay.
Dù Hội Cực Quang không có khả năng truy tìm hắn, nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác hơi áp lực, khiến hắn muốn mau chóng thu thập vật liệu phi phàm thật nhanh, chờ khi vừa tiêu hóa hoàn toàn ma dược, sẽ lập tức thăng cấp lên Danh sách 6.
10 giờ sáng, phía Nam cầu lớn, phố Hoa Nguyệt Quý.
Klein mặc lễ phục dài có hai hàng cúc, bỏ mũ chóp lụa cao nửa xuống, chậm rãi bước vào giáo đường Bội Thu khá nhỏ bé.
Hắn liếc qua liếc lại, đã thấy một cha xứ Otlowski giống như Người Khổng Lồ cùng Emlyn White mặc áo choàng tu sĩ nâu.
Kẻ sau đang đứng đó lau giá nến, với bộ dạng như đã chết trong lòng.
Trùng hợp thật đấy… Chờ đã, đừng bảo anh ta sẽ ở đây cả ngày nhé? Tới tận đêm mới về nhà? Klein tùy tiện ngồi xuống một chỗ, khắp cả giáo đường còn chưa tới năm tín đồ.
Emlyn White cũng nhìn thấy hắn, trực tiếp bỏ giẻ lau xuống, đi đến ngồi cạnh.
Biểu cảm của ma cà rồng này bỗng sinh động hẳn lên, anh ta khẽ nhếch cằm, cười khục một tiếng:
“Tự dưng đi tới đây, hẳn là anh có chuyện cần tôi giúp đỡ chứ gì?”