Khách đến thăm là một người đàn ông mặc đồng phục đưa thư màu xanh lục sẫm. Anh ta cười lấy lòng Klein:
“Là ngài Sherlock Moriarty phải không ạ?”
“Phải.” Klein lờ mờ đoán được mục đích đối phương tới đây.
Vị khách giơ tay phải, lấy ra một món đồ được cuốn bởi nhiều lớp vải đen to cỡ bàn tay.
“Đây là bưu kiện của ngài, phiền ngài ký nhận ạ.”
Klein cố tình lộ vẻ ngờ vực:
“Không phải bình thường chỉ gửi đơn cho tôi, rồi tôi phải tới bưu điện lấy hàng sao?”
Hệ thống bưu chính viễn thông Vương quốc Ruen là bản sao hoàn hảo của hệ thống Entis, ngay cả nhược điểm cũng rập theo không ít. Chỉ cần là đồ vật không thể đút trực tiếp vào hòm thư, bất kể thứ gì, người đưa thư sẽ gửi cho một tờ “Đơn lấy bưu kiện” để người nhận phải tự mình đi lấy.
“…Haha, vì vật này khá quý giá nên tôi nhất định phải đưa đến tận tay ngài.” Người đưa thư hơi sửng sốt một chút.
Có vẻ như anh không đủ chuyên nghiệp để làm người đưa thư thực sự rồi… Klein không hỏi nhiều, nhận bưu kiện, bút máy và tờ đơn, hoàn tất ký nhận.
Đóng cửa trở lại phòng khách, hắn chưa mở bưu kiện ngay mà móc ra một đồng xu, tung nó lên không trung như biểu diễn ảo thuật.
Bộp!
Klein bắt lấy đồng xu, cúi xuống nhìn xem là mặt người hay mặt số.
Mặt số phía trên, mang nghĩa phủ định, không ẩn chứa nguy hiểm… Klein khẽ gật đầu, cất xu, sờ người giấy ở túi mặt trong quần áo, cẩn thận bóc từng mảnh vải gói bưu kiện ra.
Hết lớp vải này tới lớp vải khác bị tháo rời, vật bên trong hiện ra rõ ràng trong tầm mắt hắn. Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng nhạt, in hoa văn trang nhã; một chiếc khăn tay dính vết máu đỏ sậm; bảy sợi tóc nâu xoăn bó chặt với nhau; một xấp giấy ghi chú.
Vật phẩm tùy thân, tóc, máu và nhật ký hằng ngày của Taslim, đều đủ cả… Năng suất làm việc của hoàng tử Edessak đúng là cao thật, vẫn còn chưa tới tối mà… Klein nhìn những đồ vật bày trên bàn trà, đột nhiên cảm thấy hiện giờ đang có rất nhiều người chăm chú dõi theo mình.
Một gia tộc Thiên Sứ cổ xưa được truyền thừa hơn hai ngàn năm nhất định chuyện ẩn bên dưới sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng. Nếu bị cuốn vào cuộc đấu đá trong hoàng tộc mình có thể bị nghiền thành bột phấn ở bất kỳ nơi đâu, bất cứ lúc nào… Có lẽ giờ mình đã bị giám sát rồi… Mình phải biểu hiện ra sao cho thật bình thường, thật vô dụng, mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân… Klein đã sớm quyết định nên làm gì, vì thế không hề hoang mang mà kiểm tra đồng hồ bỏ túi, khăn tay và tóc.
Trong quá trình này, trực giác linh tính hắn chưa cảnh báo một cái gì, chưa hề ngăn cản hắn xem bói.
Khi đã có chút nắm chắc trong lòng, Klein ngồi ngay trong phòng khách, rút tờ giấy viết thư và cầm bút máy lên, viết câu bói:
“Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Taslim Dumont.”
Hắn giả bộ cực kỳ chuyên nghiệp và thẳng thắn, cứ như không hề biết mình đang bị giám sát.
Cầm sợi tóc xoăn và khăn tay lên, Klein dựa lưng vào ghế sofa, thầm đọc câu bói. Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn khi tiến vào trạng thái minh tưởng.
Sau khi lặp lại bảy lần, hắn đi tới thế giới mộng cảnh, nhìn thấy đại sảnh quen thuộc của câu lạc bộ Cragg.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy Taslim Dumont ấn chặt tim, mặt mũi nhăn nhúm lại, ngã xuống.
“Gợi ý này cho thấy Taslim đúng là chết vì bệnh tim đột phát…” Klein mở mắt, thì thầm.
Hắn thử thêm vài lần với những câu bói khác, nhưng đều nhận được kết quả giống nhau.
Hắn đứng dậy, đi đi lại lại.
Hắn tự đánh vào đầu mình, như thể đang rất giận bản thân không đủ năng lực, không thể giúp bạn mình tìm ra hung thủ thực sự.
Cuối cùng, hắn suy sụp tinh thần ngồi xuống, bất động mất một lúc lâu. Trong căn phòng lờ mờ tối, hắn hệt như cái bóng của một bức tượng đá.
Chắc đủ rồi, không thể làm quá… Nếu không có ai giám sát, thì vừa nãy là tự mình đánh nhau với không khí rồi… Klein lắc đầu tự giễu, đứng dậy vào bếp.
Sau bữa tối, dường như tinh thần hắn phấn chấn trở lại. Hắn cẩn thận đọc phần nội dung ghi lại trong tập giấy, bao gồm những việc Taslim đã làm, người anh ta đã gặp trước khi chết mấy hôm là ai.
Nhà riêng, trang viên Hoa Hồng Đỏ, câu lạc bộ Cragg, dinh thự của Tử tước Conrad… Không có nơi nào khả nghi… Klein cầm bút chì lên, vẽ mấy vòng tròn, đánh dấu những địa điểm hắn muốn tới thăm và mục tiêu cần hỏi.
Sau khi làm xong, hắn thở một hơi dài, chán nản thu xếp đồ đạc, rửa mặt, lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, khi mặt trăng đỏ khuất sau những tầng mây, Klein mới mở bừng mắt, tỉnh dậy.
Hắn xuống giường, chậm rãi mở cửa tiến vào nhà vệ sinh, dùng người giấy thế thân che giấu cơ thể thật.
Bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, hắn tiến lên phía trên màn sương xám, ngồi vào vị trí cao nhất thuộc về “Kẻ Khờ”.
Ánh mắt của hắn đã trở nên tinh tường, không còn chất chứa cảm xúc mất tinh thần, uể oải, bi quan.
Ngay sau đó, Klein lấy ra hình chiếu chiếc khăn tay dính máu từ trong túi ẩn của bộ đồ ngủ làm từ quần áo cũ.
Lúc thu xếp đồ đạc, hắn đã dùng năng lực phi phàm của “Ảo Thuật Gia” để giấu chiếc khăn ấy vào trong người!
Hít một hơi sâu, Klein cụ thể hóa giấy bút, viết câu bói giống y câu đầu tiên:
“Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Taslim Dumont.”
Sau khi đọc thầm bảy lần với trạng thái cơ thể và tâm trí bình tĩnh, an yên, hắn tựa vào thành ghế, tay vẫn cầm tờ giấy và hình chiếu chiếc khăn. Dưới cung điện cổ xưa tĩnh lặng và trống trải, hắn ngủ thật say.
Trong thế giới xám xịt, rời rạc và hư ảo, Klein nhìn thấy khung cảnh hoàn toàn khác so với lần trước.
Hiện ra trước mắt hắn là một con rối gỗ to chừng lòng bàn tay, có mắt, mũi và miệng.
Trên thân con rối gỗ có nhỏ vài giọt máu đỏ sậm khiến nó tỏa ra sắc thái yêu dị.
Một bàn tay vươn ra, làn da trắng nõn nà, tinh thế mịn màng. Năm ngón tay mảnh mai, thanh tú, nổi bật da và xương tay.
Thứ bắt mắt nhất chính là một chiếc nhẫn độc đáo khảm đá lam ngọc yên vị trên ngón út.
Kịch!
Một quầng lửa đen hư ảo lượn lờ quanh bàn tay, ngón trỏ bỗng chạm vào vị trí trái tim trên thân con rối.
Không một tiếng động, hình ảnh vỡ tan, Klein tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Nhận định ban đầu của hắn không sai, Taslim thực sự chết vì bị nguyền rủa!
Nhưng có một vấn đề, mình chỉ nhìn thấy cảnh nguyền rủa, còn toàn bộ cảnh tượng thì sao? Mảnh không gian thần bí phía trên sương xám có thể bài trừ quấy nhiễu cơ mà… Klein chợt nghi ngờ.
Thông thường mà nói, nhận được gợi ý quá trừu tượng sẽ dễ dẫn tới đọc hiểu sai. Có thể vấn đề ở trình độ xem bói của hắn bị giới hạn, có thể vấn đề ở trình độ của thứ cần bói toán quá khó, thế thì cũng còn hiểu được. Nhưng vừa nãy đã hiển hiện một khung cảnh cực kỳ rõ ràng, song lại bị giới hạn trong bộ phận rất nhỏ, không hề cung cấp gợi ý khá hữu ích gì, khiến người khác khó hiểu.
Trước kia…mình đã gặp tình trạng tương tự chưa nhỉ? Klein bắt đầu đào bới lại kinh nghiệm trong quá khứ.
Chợt, hắn ngồi thẳng lên, nhớ ra một trải nghiệm giống thế.
Ở Tingen, khi hắn bói toán nguyên nhân thực sự đằng sau những lần trùng hợp, đã xuất hiện tình trạng tương tự!
Hắn có thể nhìn rõ ngôi nhà có ống khỏi đỏ, nhưng không cách nào chạm tới Ince Zangwill và Vật Phong Ấn 0-008!
Đây, đây là năng lực của một ai, hoặc một thứ gì đó có cùng cấp độ với Vật Phong Ấn cấp “0” đang đối chọi với năng lực của sương xám sao? Klein nheo mắt.
Không, không nhất thiết. Vẫn còn vài khả năng nữa, mình phải xác nhận lại! Hắn cố gắng khôi phục sự bình tĩnh.
Về phần làm cách nào để xác thực thì chẳng thể làm khó người có kinh nghiệm phong phú như hắn. Phương pháp rất đơn giản, chính là lại bói toán như thế một lần nữa.
Nếu hình ảnh gợi ý không biến đổi, thì tức là tình huống không quá đáng sợ như vậy. Còn nếu xem bói không thành công, vậy nói rõ mục tiêu hoặc trên người mục tiêu có thứ gì đó nằm ở cấp độ có thể chống lại sương xám, ví như 0-008!
Hít một hơi thật sâu, Klein bình tâm, lặp lại lần bói toán trước.
“Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Taslim Dumont.”
…
Hắn tựa vào thành ghế, trầm giọng đọc thầm, con ngươi dần trở nên sâu thẳm.
Trong mộng cảnh, tất cả những gì hắn thấy chỉ có sương xám mơ hồ, vỡ vụn, không còn con rối gõ và ngón tay nữa.
Soạt!
Klein thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Rốt cuộc Taslim đã dính vào chuyện gì vậy? Hắn cau mày tự hỏi.
Những việc sau đó nên làm thế nào, hắn không cần phải hỏi nữa. Đó là thụ động lười biếng, làm qua loa cho xong chuyện. Trước tiên cứ lừa dối hoàng tử Edessak, nói rằng hắn thực sự không thể điều tra ra chân tướng.
Phù, thế giới này thật đáng sợ. Không cẩn thận là tiếp xúc với sự việc cực kỳ khủng khiếp ngay… Klein thầm than thở, không dám ở lại lâu, nhanh chóng trở lại nhà vệ sinh ở thế giới thực.
…
Thứ ba, 9 giờ sáng, nghĩa trang Crown.
Klein mặc áo sơ mi đen, áo gile đen và áo khoác nỉ cùng màu, dùng 12 saule mua một đóa hoa tươi. Hắn đứng ven rìa đám đông, trầm ngâm nhìn chiếc quan tài của Taslim Dumont được nâng qua, tiếp nhận linh hồn được an nghỉ, được chôn cất từng chút một vào lòng đất.
Trong quá trình ấy, mẹ Taslim sưng cả mắt, mấy lần muốn mở miệng ra, lại khóc không thành tiếng. Bố anh ta tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, chỉ đứng đó khẽ run rẩy.
Khung cảnh ấy phản chiếu lên con ngươi Klein, hắn hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Đợi người tham gia tang lễ lần lượt rời đi, hắn mới bước tới, cúi người, đặt hoa tươi trên tay xuống những đóa hoa khác.
Tôi xin lỗi… Hắn thầm lặng nói trong lòng một câu.
Đứng thẳng người, hắn lui qua một bên. Khi chuẩn bị rời đi, Klein nhận ra phóng viên Mike và bác sĩ ngoại khoa Eren đang lại gần.
“Thật đáng tiếc. Tôi hoàn toàn không nghĩ Taslim lại…lại… Hầy…” Mike biểu cảm đau đớn, không thể nói hết câu.
Eren, người lúc nào cũng lạnh lùng, giờ bỏ kính xuống, lau khóe mắt. Anh ta thở dài, trầm giọng nói:
“Anh ấy là một người nhiệt tình, không nên có kết cục thế này.”
“Phải, anh ấy vốn có thể thoát khỏi tai tiếng của ông nội mình.” Klein phụ họa.
Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy hình bóng của một người phụ nữ mặc chiếc váy đen dày, đeo mạng che mặt, bước thẳng tới trước mộ Taslim. Cô ta cũng cầm một bó hoa trắng trong tay.
Klein dời tầm nhìn, không quá để ý, chỉ quan sát qua khóe mắt.
Người phụ nữ kia khom lưng đặt hoa xuống, lộ ra bàn tay trái đeo găng sa đen.
Ở vị trí ngón út trên bàn tay trái, thoáng hiện ra một viên đá quý màu xanh lam.