Sau khi ngồi tàu hơi nước đến bờ nam sông Tasok, Klein lại thuê xe ngựa đến đến nghĩa trang Alston ở ngoại ô quận Nam, nơi đó thuộc sự quản lý của giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc.
Chạng vạng mờ tối, cây cối xung quanh nghĩa trang che hết ánh sáng, chúng như những con quái vật ẩn núp trong bóng tối đang nhe răng múa vuốt.
Người đánh xe nhận 4 saule của Klein xong, gã nhìn nghĩa trang, lí nhí hỏi: "Có cần ở đây chờ anh không?"
"Không, không cần đâu, tối tới để thăm một người bạn." Klein tùy tiện biện ra một lý do, lập tức phát hiện sắc mặt người đánh xe chợt biến đổi.
Đây là nghĩa trang... Tới thăm một người bạn... Trời thì tối... Người đánh xe nghe được nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Lúc này Klein mới nhận ra được bất thường, mỉm cười bổ sung: "Anh ấy là người trông mộ ở đây."
Người đánh xe lập tức thở phào, nhưng cũng không dám ở lại lâu, vội đánh xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Klein lượn một vòng lớn bên ngoài nghĩa trang, thẳng đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống.
Sau khi trời tối, lượng khí thải giảm đi rất nhiều, cộng thêm gió lạnh buốt thấu xương nên sương mù trên không trung đã giảm đi không ít. Dù vẫn không nhìn thấy được các vì sao, nhưng mặt trăng đỏ rực lại đang lấp ló hiện ra, chiếu rọi ánh sáng như được bao phủ một lớp lụa mỏng lên trên mặt đất.
Klein điểm 4 cái trước ngực theo chiều kim đồng hồ, vẽ ra một mặt trăng đỏ rực. Sau đó hắn đeo găng tay, mượn lực nhảy một cái vượt qua hàng rào, đi vào trong nghĩa trang.
Hắn đề phòng nhìn quanh một vòng, tùy ý tìm một nơi hẻo lánh, lấy còi đồng Azcot ra cầm trên tay.
Trước mặt hắn không xa là một tấm mộ bia, ảnh chụp phía trên khá bẩn, bên dưới ánh trăng chiếu rọi chữ khắc bên trên cực kỳ mơ hồ. Klein cẩn thận đọc vài giây mới biết rõ trên đấy viết gì.
Một thân sĩ rất hài hước... Chính là anh! Klein dừng bước, dựa lưng lên một thân cây che mưa chắn ánh sáng mặt trời cho một ngôi mộ gần đó, kiên nhẫn chờ đợi trong màn đêm âm u rét lạnh.
Hắn tung còi đồng Azcot lên rồi lại bắt lấy, lặp đi lặp lại để giết thời gian, thẳng đến 20 phút sau.
Không có dấu hiệu thi biến... Klein khép đồng hồ quả quýt cái cạch, nhìn kỹ bốn phía, xác nhận kết quả.
"Hai ngày sau quay lại nơi này xem thử có biến hóa gì không, nếu xác nhận không có, vậy chứng tỏ còi đồng của thầy Azcot không thể ảnh hưởng đến những xác chết đã tiếp nhận nghi lễ an hồn của các mục sư và cha sứ." Klein nói thầm một câu, cất chiếc còi đồng xa xưa tinh xảo vào lại trong túi áo.
Ở vương quốc Ruen, thường thì chôn cất chia thành ba loại: Loại thứ nhất có quan tài có thi thể, phù hợp với tầng lớp trung thượng lưu có cuộc sống sung túc; Loại thứ hai là không có xác, trực tiếp hoả táng rồi bỏ vào hủ tro cốt chôn cất, đây là lựa chọn của tầng lớp trung lưu hoặc là các công nhân kỹ thuật có thể trả được tiền hỏa táng, họ cảm thấy mua quan tài quá lãng phí. Nhưng đôi khi là ảnh hưởng bởi tôn giáo và phía chính phủ, ví dụ như tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng, đa số đều hoả táng, hoặc ví dụ như dân nghèo được chính phủ trợ giúp, toàn bộ chi phí hoả táng đều chỉ thu rất thấp; Loại thứ ba là nhóm dân nghèo, không mua nổi quan tài, nhưng lại không muốn hỏa táng, bèn tùy tiện tìm cái gì bọc lại rồi chôn cất.
Mà Klein nhìn hình thức mộ bia và mộ huyệt hồi nãy đã đoán được đối tượng mình muốn thử nghiệm thuộc loại có quan tài có thi thể. Nếu như còi đồng Azcot thật sự có thể khiến đối phương thi biến, dù mục tiêu đã sớm thối rữa chỉ còn một đống xương trắng cũng không thể nào chẳng có phản ứng gì được. Dù không mở được nắp quan tài đá hoặc lớp bùn đất dày ra được thì ít nhất cũng phải tạo ra được tiếng động gì đó chứ.
Nhấc chân đi về phía hàng rào, chợt Klein nghĩ đến thử nghiệm vừa rồi có chỗ chưa được hợp lý: "Ừm... phải phân loại, đây là thi thể đã chôn cất từ lâu, nên tìm một mục tiêu vừa mới chôn cất. Chỉ như vậy mới có thể cho ra phán đoán chính xác nhất."
Sau đó, Klein từ chỗ người trông mộ tìm được một ngôi mộ mới hoàn thành nghi thức hạ táng xong lúc sáng. Lần này hắn chờ nửa tiếng mà vẫn không thấy có hiện tượng gì khác thường.
"Phù... về cơ bản có thể đoán được còi đồng của thầy Azcot không thể ảnh hưởng đến thi thể từng tiếp nhận nghi lễ an hồn. Nó có vẻ hơi yếu, không, không đúng, bản thân chiếc còi đồng không phải dùng để tạo ra thi biến, tác dụng của nó là kêu gọi người đưa tin, ảnh hưởng đến thi thể chỉ là hiệu ứng phụ!" Klein khép chặt vạt áo lễ phục hai hàng nút, đi về phía hàng rào sắt.
Hắn định về nhà thay quần áo, rồi tiến hành cuộc thử nghiệm thứ hai.
Mục tiêu cuộc thử nghiệm thứ hai là thi thể chết chưa được lâu và chưa từng tiếp nhận nghi lễ an hồn. Mục tiêu như vậy thì thường chỉ có trong nhà xác ở bệnh viện!
Nhảy ra khỏi hàng rào, Klein từng bước trở lại quận Nam trong màn đêm âm u lạnh lẽo, xung quanh tĩnh mịch yên ắng, chỉ có những hàng cây xanh khẽ đung đưa bao phủ lấy bụi bặm.
Khung cảnh này làm cho hắn nhớ tới cái đêm mình chết đi sống lại, lúc ấy cũng là từ nghĩa trang đi về phía nội thành.
Haiz... Klein thở dài, đột nhiên bắt đầu chạy, như thể muốn vứt bỏ sự phiền muộn này ra xa.
Hơn nửa tiếng sau, hắn thuê được một chiếc xe ngựa ở quận Nam, nơi đến là trạm tàu hơi nước gần nhất.
Cỡ 1 tiếng nữa tàu hơi nước mới ngừng chở khách, điều đó khiến hắn tiết kiệm được không ít tiền.
...
Vào rạng sáng, Klein mặc một bộ đồ công nhân màu xanh lam, đội mũ lưỡi trai, bỏ gần tìm xa đến bệnh viện St.Astin ở quận Bridge Backlund.
Đây là bệnh viện từ thiện thuộc quyền giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc.
Không ít dân nghèo tầng dưới cùng vì bệnh tật chết ở chỗ này, trong nhà lại không chỗ để, đành phải gửi lại bên trong nhà xác của bệnh viện, đợi chính phủ hỏa táng hoặc quyên tặng cho viện y học. Chuyện này rất phổ biến vào mùa hè, vào mùa thu đông khi cái lạnh sắp tới thì không nhiều lắm.
Chẳng qua ở cái thời đại không có thiết bị làm mát này, nhà xác của bệnh viện sẽ không cho phép giữ thi thể quá lâu. Bằng lòng hiến tặng thì nhanh chóng xử lý chống phân hủy, muốn chôn cất thì qua hôm sau sẽ thanh lý một đống. Tất nhiên đó chỉ là quy tắc của mùa hè, mùa thu đông thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Cho nên trong khoảng thời gian này, mỗi đêm đều có không ít thi thể qua đêm trong nhà xác.
Nhà xác của bệnh viên St.Astin nằm ở tầng hầm thứ nhất, cho dù vào mùa hè thì nơi đây vẫn khá mát mẻ, mùa thu đông thì cái lạnh càng thêm buốt xương.
Klein dựa vào tri thức học được khi ở trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm, ỷ vào sự linh hoạt và thăng bằng của Tên Hề, thuần thục lẻn vào, tránh đi bác sĩ cùng y tá trực ban, bí mật đi vào tầng hầm thứ nhất.
Còn chưa tới gần nhà xác, hắn đã cảm thấy sự lạnh buốt âm trầm gần đó.
Nhanh chóng tránh khỏi người trông cửa, Klein lấy ra một sợi dây kẽm, dễ dàng mở khóa cửa nhà xác. Đây cũng là một trong những kỹ xảo để đột nhập và theo dõi!
Hắn vươn bàn tay phải đeo găng tay chầm chậm đẩy mở cửa nhà xác, cùng lúc đó hắn phóng linh tính bao trùm lấy còi đồng Azcot, muốn xác nhận xem thử cách này có thể loại bỏ đi ảnh hưởng xấu được không.
Nhiệt độ bên trong nhà xác hình như thấp hơn bên ngoài hành lang. Đa số người chết trong này đều được bỏ trong túi đựng thi, đặt trong các ngăn tủ sắt khác nhau ở bốn phía, chỉ có một vài thi thể được đặt bên trên những chiếc bàn dài giữa phòng, như là đang chờ kiểm tra.
Là một Tên Hề danh sách 8, Klein đã không hề sợ hãi gì với cảnh tượng này nữa, nhưng vẫn thấy khó chịu theo bản năng.
Hắn vẫn khá thận trọng, cẩn thận đóng cửa lại, đi vòng quanh những chiếc bàn.
Qua mười mấy phút, Klein phà ra khí lạnh, xác nhận xác chết không có dị biến. Không sai biệt lắm... Hắn móc đồng hồ quả quýt mạ vàng mở ra coi. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Klein thu hồi linh tính, không dùng nó bao phủ lấy còi đồng Azcot nữa.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, chẳng hiểu sao hắn thấy xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.
Là một Thầy Bói, hắn rất tin vào cảm giác của mình. Klein không đi tới đi lui nữa mà lui về gần cánh cửa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Klein cho là khoảng hai phút. Chính vào lúc này, một thi thể trên bàn dài đột nhiên ngồi bật dậy!
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong những ngăn tủ sắt xung quanh truyền ra rất nhiều tiếng đập, như thể có thứ gì đó sắp thoát ra!
Rầm! Rầm! Rầm! Klein nghe thấy tiếng động, thấy đống thi thể đều ngồi dậy cả, chợt đè thấp giọng: "Đỏ rực!"
Ngay sau đó, hắn rót linh tính vào bùa An Hồn, ném ra ngoài.
Ngọn lửa sắc băng lam lặng lẽ thiêu đốt, bóng tối yên bình nhu hòa tràn ngập, những thi thể đó lại lần nữa nằm xuống, những tiếng đập truyền ra từ trong ngăn tủ sắt chợt dừng cả lại.
Klein từng trải qua trường hợp tương tự không hề thả lỏng, sử dụng thêm một lá bùa An Hồn nữa
Bởi vì nơi đây có rất nhiều xác chết, vì để đảm bảo nên hắn dùng thêm lá bùa thứ 3, dùng hết tất cả hàng tồn trên người mình.
"Không sai... quả nhiên chỉ ảnh được những thi thể mới chết không bao lâu và chưa từng tiếp nhận nghi lễ an hồn, bao gồm cả xác sống. Dùng linh tính bao phủ lấy còi đồng thì có thể ngăn trở được hiệu quả này." Klein vừa nghĩ vừa mìm cười.
Hắn thấy xác chết không còn phản ứng dị thường, chuẩn bị mở cửa rời đi.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt lọt vào bên trong.
Ông già trông cửa nhà xác bị tiếng đập bên trong nhà xác thu hút. Ông ta xách theo đèn bão, đang đến gần đây!
Klein nhìn xung quanh, tay vịn lấy cửa linh hoạt bò lên, dừng ở vị trí giữa trần nhà và cánh cửa, ngón tay bám lấy điểm gồ và kẽ hở, hắn giữ thăng bằng rất tốt.
Kétttt...!
Ông già cắm chìa khóa mở cửa, tiến vào nhà xác. Ông ta tiến lên trước mấy bước, giơ cao đèn bão, quan sát các ngăn tủ sắt và những chiếc bàn dài, xem xét kĩ các thi thể.
Mà sau lưng ông ta, Klein nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp đất không một tiếng động. Nắm lấy hội, Klein nhanh chóng ra khỏi nhà xác, vào phòng bảo vệ trốn trước mấy giây, tiếp đó cẩn thận trở lại tầng trên.
Ông già trông cửa kiểm tra một lần, không phát hiện gì bất thường. Ông ta có vẻ sợ hãi xác chết, lầm bầm một câu rồi nhanh chóng rời khỏi, khóa cửa xong bỏ đi ngay.
Trở lại phòng bảo vệ, ông ta lấy chiếc chăn mỏng quấn lấy mình, mất vài phút thì nhịp tim đang đập dồn dập mới trở lại bình thường, thầm tự giễu hai câu: "Mấy lão già đó cứ luôn nói với mình nhà xác từng xảy ra chuyện dị thường, muốn hù dọa mình. Chắc là mấy tiếng động kỳ lạ vừa nãy rồi, nhưng mà có sao đâu, những xác chết kia cũng không sống lại! Hừ, làm gì có thứ như xác xống hay oan hồn chứ!"
Cùng lúc đó, Klein đang thoải mái đi trên đường phố yên tĩnh mờ tối, hắn thấy vui vì đã giải quyết được một tai họa ngầm.
Hắn nhìn đèn khí gas trang nhã hai bên đường, vô cùng mong chờ cuộc tụ hội người phi phàm lần sau.
Chỉ cần hắn lấy được một vũ khí có hiểu quả đặc thù thì có thể đạt được một trong những vật liệu chính của Ảo Thuật Gia.
Ờ... Tuy trước mắt mình không có tiền, nhưng có không ít thứ có thể dùng để trao đổi. Ví dụ như phối phương ma dược Người Đọc Tâm, ví dụ phối phương ma dược Người Ca Tụng, phối phương Người Khẩn Cầu Ánh Sáng. Mà tiến độ tiêu hóa ma dược Tên Hề của mình bởi vì những sự kiện liên tiếp và hiểu được tinh túy của phương pháp đóng vai nên nhanh hơn dự đoán rất nhiều, sắp hoàn thành rồi... Trên đường phố Backlund trong màn đêm, Klein mặc suy nghĩ lan man vô bờ bến.