Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 138: Nhiệm vụ thế thân



Trong phòng, nghe thấy tiếng thở dài của Bildt, Sothoth xoa viền hốc mắt, trầm giọng:

“Sếp, vị nhân vật quan trọng ấy sẽ tới vào ngày kia.”

Vẻ mặt Bildt trầm trọng hẳn khi ông ta quay lại:

“Tôi biết.”

“Chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là bất kể Gehrman Sparrow có đáng tín nhiệm hay không, chúng ta cũng ủy thác nhiệm vụ này cho hắn, chỉ mong có thể đạt được kết quả tốt nhất. Hai là chúng ta lập tức từ bỏ sản nghiệp ở Olavi, mang theo tiền mặt và châu báu trở thành hải tặc trên đại dương. Tôi tự tin là có thể khiến hầu hết thủy thủ và nhà thám hiểm của Thợ Săn Hải Tặc đi theo chúng ta.” Sothoth ngừng một chút rồi nói thêm, “Sếp, khi ngài còn làm nhà thám hiểm dẫn dắt tàu thuyền chúng tôi đi săn hải tặc, ngài luôn quả quyết và ngoan cường như vậy. Tôi tin rằng ngài đã quyết định hết rồi, tôi không cần phải làm gì nữa.”

“Haha, không cần phải tâng bốc tôi đâu.” Bildt cười khổ, “Tôi đã không còn là một thợ săn hải tặc gan dạ chẳng hề nao núng trước máu tươi và súng pháo nữa rồi. Sống một cuộc sống an nhàn suốt thời gian dài đã mài mòn ý chí của tôi, thậm chí tôi còn chẳng tìm kiếm cơ hội thăng cấp nữa. Những người bạn đồng hành đã biến thành quái vật vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí tôi.”

Phù… Ông ta thở hắt ra, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng lên:

“Có điều, cậu nói rất đúng. Chúng ta không có thời gian để do dự, nhất định phải quyết định ngay.”

Nói đến đây, Bildt quay đầu, hất cằm về phía cửa sổ.

Sothoth thoạt sững sờ rồi hiểu ra ý đồ của sếp mình.

Ra khỏi quán bar Sweet Lemon, Klein dạo bước bên đường, chuẩn bị thuê một chiếc xe ngựa đỗ trên ngã tư.

Ngay khi ấy, hắn nghe thấy tiếng cửa sổ tầng trên mở uỳnh một phát, nhìn thấy một bóng người rơi xuống.

Có lẽ vì đã trải nghiệm mấy sự kiện kinh dị như liên quan tới cuốn bút ký của gia tộc Antigonus và bưu điện quỷ dị trên Cảng Bansy, phản ứng đầu tiên của Klein chính là Bildt Brando đã chết. Sau khi được hắn đến thăm, ông ta chết bất ngờ, thậm chí bị quăng từ lầu trên xuống đất, hai mắt trợn ngược.

Cảnh ấy giống hệt khi hắn mở cửa nhìn thấy mẹ Riel Bieber chết trên ghế bành. Thi thể đã thối nát cực điểm, lại chịu chấn động từ bên ngoài nên hai con mắt phọt ra khỏi tròng, rơi bộp xuống nền nhà.

Suy nghĩ tương tự vừa lóe qua tâm trí, Klein đã trông thấy bóng người vừa rơi từ trên lầu xuống là Sothoth Young, không phải Bildt Brando.

Hơn nữa, rõ ràng trạng thái của đối phương hoàn toàn bình thường, vẫn còn sống nhăn.

Hỏng bét, rắc rối tìm tới tận cửa rồi… Hắn bồn chồn, phán đoán càng thêm chính xác.

Nếu đang là chính mình, hắn dứt khoát sẽ vờ như không nhìn thấy Sothoth Young nhảy ra khỏi tòa nhà chặn đường mình, sẽ quay đầu chạy như ma đuổi trước khi anh ta kịp nói một câu cho đến khi cắt được đuôi đối phương. Tựa như trạng thái của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ khi bị tri thức truy đuổi vậy.

Xui thấy bà cố luôn, giờ mình đang là Gehrman Sparrow, một nhà thám hiểm điên cuồng chẳng đời nào chạy trốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này… Hầy, nhận thức rõ bản thân hơn cũng được coi là lợi ích đi kèm rồi… Klein dừng bước, nhìn Sothoth mặc sơ mi vải lanh, khoác áo jacket nâu và quấn khăn trùm đầu đỏ sậm vững vàng hạ cánh xuống mặt đất. Anh ta ấn tay lên ngực, làm một lễ:

“Ngài Gehrman Sparrow, chúng tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn ủy thác cho anh ạ.”

Đến rồi đây… Klein đáp với vẻ mặt điềm tĩnh:

“Gần đây tôi không rảnh.”

“Chuyện này sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu. Anh có thể nghe chi tiết trước rồi mới cân nhắc xem nên chấp nhận hay từ chối mà.” Sothoth với bộ râu rậm rạp thành khẩn nói.

Tôi chỉ sợ nghe xong là không còn đường từ chối nữa luôn… Ây, thực ra thế này vẫn còn khá ổn. Nếu Bildt Brando và Sothoth Young dám uy hiếp mình, ép buộc mình nhận nhiệm vụ, mình cũng chẳng ngại biến bọn họ thành kim bảng và vật liệu phi phàm đâu… Klein cẩn thận ngẫm nghĩ, nhận ra khi ở trên biển hắn cũng chẳng cần kiêng dè gì nhiều. Thực lực cấp tướng quân hải tặc cơ bản đã có thể xông pha gần như mọi mặt trận rồi.

Hắn móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng trong người ra, ấn mở:

“Các người có 5 phút.”

“Vâng, thế là đủ rồi ạ.” Sothoth chỉ vào cửa sau quán bar Sweet Lemon.

Trở lại căn phòng cũ, Klein nhìn đồng hồ treo tường, nói với vẻ mặt lạnh băng:

“Còn 3 phút 12 giây.”

Thái độ đó bỗng khiến Bildt vô thức cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Ông ta bắt đầu tin tưởng chắc chắn Gehrman Sparrow có năng lực hoàn thành được nhiệm vụ.

“Cậu Gehrman, tôi nghe nói cậu có thể biến thành hình dạng của bất kỳ người nào, giống như ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos trước kia.” Bildt không để lỡ thì giờ, hỏi ngay.

Là ai tiết lộ chuyện này? Lông mày Klein nhướn lên, ánh mắt nhìn vào Bildt bỗng chốc trở nên sâu thẳm.

Nếu thông tin Gehrman Sparrow có thể biến thành bất cứ người nào lan truyền rộng rãi thì khá là phiền toái cho Klein. Bởi vì nó sẽ khiến người khác liên tưởng tới Đói Khát Ngọ Nguậy, liên tưởng tới chuyện cái chết của ‘Trung Tướng Gió Lốc’, hoặc sẽ bị Người Phi Phàm nắm giữ bí mật nhất định nghi ngờ là một “Người Không Mặt”. Trường hợp trước sẽ thu hút sự chú ý của Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn, còn trường hợp sau lại thu hút sự chú ý của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, khiến họ phái người tới điều tra.

Đương nhiên, thế lực trên biển của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối không quá mạnh nên Klein chẳng cần phải lo lắng thái quá về điều ấy. Hắn chỉ không muốn phát sinh xung đột với các Kẻ Gác Đêm.

Đến khi ấy, hắn đành phải vứt bỏ danh tính Gehrman Sparrow này. Đây chính là điểm mấu chốt khi càng đông người biết tới nhà thám hiểm điên cuồng hùng mạnh nhưng mang tấm lòng mềm mại này, hắn sẽ càng được công nhận và đạt được nhiều phản hồi hơn.

Bildt cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Gehrman Sparrow. Ông ta căng cứng cả người, vội cười giả lả:

“Đây là tin truyền ra từ Tàu Cái Chết Đen.”

Tracy… Ả đang cố trả thù mình à, một ngày nào đó mình phải săn bằng được ả mới thôi… Klein khẽ gật đầu:

“Ông có thể coi tin này là thật.”

Hắn không giải thích năng lực biến thành người khác tới từ đâu, vì hành động này phù hợp với nhân cách Gehrman Sparrow.

Bildt lập tức thở phào nhẹ nhõm, im lặng hai giây rồi nói tiếp:

“Chúng tôi đang giúp một vị nhân vật quan trọng tìm thế thân.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Gehrman Sparrow, ông ta giải thích cặn kẽ:

“Vị nhân vật quan trọng ấy cần tự mình giải quyết một sự kiện bí ẩn mà không muốn người khác biết, nên nhất định cần có một thế thân thay ngài ấy xử lý các hoạt động thường ngày, gặp mặt những vị khách khác nhau, chăm lo cho tình nhân mà không bị nghi ngờ gì. Ngài ấy sẽ trở về trong khoảng ba tới năm ngày.

Chúng tôi vốn tìm được một người rất giống ngài ấy rồi, mất rất nhiều thời gian mới sửa được dáng vẻ và khẩu âm của gã, cũng đã báo cáo tin tốt này cho vị nhân vật quan trọng kia. Nào ngờ, tên lang thang ấy lại uống say quá trớn, ngay đêm hôm trước đột ngột phát bệnh rồi qua đời.

Vị nhân vật quan trọng kia sắp bắt đầu hành động của mình, chúng tôi không đủ thời gian để tìm một người giống ngài ấy, đành phải cầu xin sự giúp đỡ nơi cậu.”

Đây chẳng phải chính là cơ hội đóng vai chân thực mình hằng tìm kiếm đấy sao… Klein nghe mà tim đập thình thịch.

Song, hắn nhạy bén chú ý tới một vấn đề.

Được Bildt, lãnh đạo của Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm gọi là nhân vật quan trọng, thì chắc chắn chính là một nhân vật vô cùng trọng yếu. Những vấn đề nảy sinh xung quanh dạng nhân vật trọng yếu như này thường không đơn giản, sẽ mang rất nhiều rủi ro đáng kể!

Klein tư lự một lúc, trầm giọng hỏi ngược lại:

“Ông có cho rằng chuyện này nguy hiểm không?”

“Không đâu, miễn là cậu không bị bại lộ thì chẳng có nguy hiểm gì hết. Cậu chỉ cần thể hiện ra bên ngoài giống vị nhân vật quan trọng ấy thôi. Haha, chẳng ai dám ám sát ngài ấy đâu. Ừm… Tôi biết cậu lo lắng điều gì, cậu sợ vị nhân vật quan trọng ấy sẽ diệt khẩu toàn bộ những người biết chuyện chứ gì? Yên tâm, đám hải tặc đồn thổi rất nhiều tin độc địa xung quanh ngài ấy, nên sau khi thuận lợi kết thúc rồi, cậu có nói ra cũng chẳng ai tin. Mọi người sẽ chỉ coi đó là trò đùa giống mấy lời đồn đại kia thôi.” Bildt xòe tay bật cười.

Klein không còn xoáy vào chủ đề này nữa, chuyển hỏi:

“Các người có thể trả thủ lao thế nào?”

“1000 bảng tiền mặt, thêm ba cơ hội nhờ “Thợ Thủ Công” chế tác. Haha, trừ vật liệu ra, tôi sẽ thay cậu thanh toán toàn bộ chi phí khác.” Nhờ ủy thác mà Gehrman Sparrow tín nhiệm trước đó, Bildt đưa ra điều kiện mà ông ta cho rằng hắn không thể nào từ chối được.

Cũng không tệ lắm… Mà quan trọng nhất chính là cơ hội đóng vai chân thực… Klein nhìn đồng hồ treo tường, nói:

“Tôi về suy tính một chút. Đến tối sẽ cho ông câu trả lời.”

Dù có thế nào, hắn cũng phải lên phía trên sương xám bói toán mức độ nguy hiểm đã!

——Cân nhắc đến chuyện Bildt và Sothoth là Người Phi Phàm Danh sách 7, thậm chí Danh sách 6, Klein không trực tiếp yêu cầu vào phòng vệ sinh ngay, tránh khiến họ nhận ra vấn đề.

Vì chưa tiết lộ rốt cuộc nhân vật quan trọng kia là ai, Bildt cũng không lo lắng, khẽ gật đầu:

“Được thôi.

Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Phố Williams, một người đàn ông Feysac cường tráng, rắn chắc, cao gần hai mét đang tìm kiếm manh mối.

Đột nhiên, linh cảm rung động, gã ngẩng đầu lên.

Ánh sáng như nắng ban mai xung quanh phủ lên người gã, phản chiếu những ngôi nhà và mấy ngọn đèn khí gas gần đó như thể chúng là ảo giác.

Cùng lúc, trên đường cái vọt lên từng ánh lửa, đủ loại hiện tượng siêu nhiên bùng phát.

Quả nhiên, gia tộc Sauron cũng phái người tới… Gã đàn ông người Feysac hướng ánh mắt về đường phố phía trước với nỗi nghi hoặc có sẵn.

Gã trông thấy từng Kẻ Gác Đêm đeo găng tay đỏ hoặc găng tay đen xuất hiện, trông thấy những khẩu đại bác đen ngòm phủ đầy họa tiết phức tạp trải đầy trên nóc nhà. Họ ngắm vào gã, mà người đi đường chung quanh lại chẳng hề nhận ra điều gì.

Gã còn nhìn thấy Tổng Giám mục giáo khu Backlund của Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc - Hollamick Haydn, nhìn thấy Tổng Giám mục giáo khu Backlund của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối - St. Anthony.

Ngay sau đó, khóe mắt gã liếc qua thành viên gia tộc Sauron đang giơ hai tay lên cao quá đầu.

…Gã gián điệp Feysac to cao cũng làm động tác y hệt.

Họ quyết định thật nhanh, lựa chọn đầu hàng!

Phản kháng tương đương với tìm chết, đầu hàng còn có cơ hội được chuộc về!

6 giờ 30 tối, Klein quay lại quán bar Sweet Lemon, gặp Bildt và Sothoth.

Hắn nói với vẻ mặt không cảm xúc:

“Dự chi 500 bảng.

Rồi nói cho tôi biết mục tiêu mình cần biến thành là ai.”

Bildt không nén nổi nụ cười, vừa ra hiệu cho Sothoth đi tới chỗ đặt két sắt, vừa nhỏ giọng:

“Ngài ấy là Tư lệnh Hải quân tối cao tại vùng trung tâm biển Sonia của Vương quốc.

Ngài Đô đốc Emilius Levitt!

Một vị Bán Thần chân chính!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.