Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 140: Khế ước tạm thời



Nghe thấy câu trần thuật chứ không phải nghi vấn của Emilius Levitt, trong nháy mắt Bildt đã đổ mồ hôi lạnh đầy trán.

Ông ta hé miệng như đang muốn giải thích điều gì, nhưng cuối cùng vẫn quỳ một chân xuống, run lẩy bẩy dưới loại uy áp vô hình này, nói:

“Th-Thưa ngài Đô đốc, tên lang thang mới đột ngột phát bệnh rồi tử vong hôm trước. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tìm kiếm một vị nhà thám hiểm có thể biến hình.”

Giờ này, khắc này, Klein cũng không quá lo ngại, vì Đô đốc Emilius Levitt đã chú ý tới hắn trong bữa dạ tiệc rồi, chẳng lý nào lại không nhận ra hắn là Người Phi Phàm. Việc ông vẫn còn đồng ý gặp mặt chứ không trực tiếp tránh đi rủi ro này đã chứng minh rõ ông chẳng quan tâm người Bildt thuê là ai.

Không hề lo lắng luôn? Đây chính là sự tự tin của một Bán Thần, hoặc đường tắt phi phàm của ông ta có thể trừ khử được tai họa ngầm… Klein chật vật ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn vị Đô đốc Hải quân đã quay người lại kia.

“Thực lực khá mạnh.” Emilius Levitt đánh giá với vẻ mặt không cảm xúc.

Ông vẫn nhìn Bildt đang quỳ một gối, nói:

“Đừng cố tỏ vẻ thông minh mà nghịch mấy trò đùa bí mật trước mặt ta.

Trên thế giới này, vị trí của một người bình thường và của một Người Phi Phàm hoàn toàn khác biệt. Mà ta lại là một kẻ thực thi luật lệ, có thể xác định rõ điều ấy.”

Quả nhiên, y hệt mô tả trong tư liệu, ngài Đô đốc này có khuynh hướng thuyết giáo. Mình phải ghi nhớ kỹ điểm này, vì nó hoàn toàn khác biệt với phong cách của mình và Gehrman Sparrow… Klein suy tư rời mắt xuống đất như thể không đối chọi lại được với áp lực kia.

Emilius Levitt tiến lên một bước:

“Sai lầm đầu tiên ngươi mắc phải là dối trá, sai lầm thứ hai là bất cẩn.

Tên lang thang khiến ngươi phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực đột nhiên chết, rồi một nhà thám hiểm có khả năng biến hình lại bất ngờ xuất hiện trước mặt ngươi. Ngươi không cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp sao?”

Đúng vậy, trùng hợp thế cơ mà… Klein suýt học theo đối phương mà hỏi lại.

Nếu không xác nhận qua ở phía trên sương xám, hắn còn nghi ngờ có phải mình lại bị một sinh vật thần thoại hoặc Vật Phong Ấn cấp 0 nào sắp đặt hay không.

Bildt nghe thì co rụt đồng tử lại, lập tức tỉnh ngộ.

Ông ta nhận ra, trước đó mình quá hoảng loạn và sợ hãi, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng bắt vội cái phao cứu sinh cuối cùng nên hoàn toàn đánh mất tính cẩn thận học được từ kinh nghiệm. Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới sự xuất hiện của Gehrman Sparrow có quá trùng hợp hay không!

Ngày đầu tiên hắn tới quán bar Sweet Lemon, tên lang thang kia phát bệnh rồi đột tử luôn! Càng nhớ lại, Bildt càng cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy tinh vi.

Thấy sắc mặt Bildt liên tục thay đổi, cứ bừng sáng rồi lại hối hận, Emilius Levitt mới gật đầu:

“Cha ta, cố Bá tước Levitt đã từng dạy ta một điều.

Ông nói, khoan thứ cho sai lầm đầu tiên mà cấp dưới mắc phải.

Bildt, ngươi nên biết ơn vì lòng nhân từ của ông.”

Tâm trạng căng thẳng của Bildt hơi chìm xuống, rồi dấy lên một niềm xúc động mãnh liệt.

Bildt còn tưởng một người tiệm cận với thần hơn là người như Đô đốc Emilius Levitt sẽ lập tức xử tử ông ta, dùng cách này cảnh cáo toàn bộ nhà thám hiểm dưới trướng mình. Nào ngờ, đối phương lại lựa chọn khoan thứ.

“Thưa ngài Đô đốc, tôi-tôi…” Bildt nhất thời không nói nên lời.

Emilius duy trì thái độ nghiêm túc, trầm giọng:

“Lời vừa rồi còn một câu sau, chính là ‘Nghiêm trị sai lầm thứ hai mà chúng mắc phải’. Bildt, ngươi biết mình sẽ phải làm gì rồi đấy?”

Bildt đang quỳ một chân lập tức thẳng lưng lên, đặt nắm tay phải trước ngực trái, hô:

“Tôi xin tuyệt đối trung thành với ngài Đô đốc!”

Emilius gật đầu, nhìn sang Klein:

“Ngươi tên gì?”

Thế thì còn phải xem ông muốn hỏi thân phận nào của tôi… Klein thầm chế giễu trong đầu, bình tĩnh đáp:

“Gehrman Sparrow.”

Emilius Levitt chợt im lặng hai giây, bầu không khí yên tĩnh trong phòng trữ đồ dường như đông cứng lại.

Ngay khi Klein sắp không giấu nổi nỗi bất an, cuối cùng Emilius cũng mở miệng:

“Hóa ra là ngươi.”

Ngài Đô đốc à, ông nói như thể có quen biết gì với tôi không bằng. Tôi chính là một người cung cấp thông tin vô cùng bình thường của quân đội, mới chỉ nhận tiền thưởng thông qua các người thôi, còn chưa kịp báo thanh toán gì đâu đấy… Klein âm thầm lạu bạu hai câu, nghĩ mà không chột dạ.

Emilius gật đầu, nói với Bildt và Klein:

“Kế hoạch vẫn sẽ tiến hành như bình thường.

Nhưng cần ký một khế ước.”

Khế ước? Klein khó khăn kháng cự lại sự uy nghiêm, ngẩng đầu nhìn Emilius.

Đô đốc Hải quân Emilius không giải thích gì, chỉ cầm giấy bút đã chuẩn bị từ trước đặt trên bệ cửa sổ, viết gì đó.

Mỗi lần ông đặt bút đều như có ánh sáng vàng lượn qua. Cả khung cảnh trang nghiêm thần thánh như đang soạn thảo một bộ luật nào đó.

Klein dần nheo mắt lại, tầm nhìn bắt đầu mờ nhoè. Hắn không khỏi cúi đầu xuống một lần nữa.

Không biết bao lâu sau, Emilius dừng bút, cầm trang giấy lên nói với Klein:

“Ký tên ngươi ở dưới cùng.

Nếu không hài lòng với điều khoản, có thể không ký.”

Ông tưởng tôi không dám ký à? Klein oán thầm, nhìn Bildt đứng dậy nhận giấy bút đưa cho mình.

Các điều khoản trên tờ giấy kia rất đơn giản, chỉ có vài cái. Phần lớn là hạn chế hành vi của Gehrman Sparrow khi đóng vai Emilius Levitt. Bao gồm nhưng không giới hạn, không được chủ động làm lộ bất kỳ vấn đề nào, không được lợi dụng thân phận Đô đốc để gây bất lợi cho bản thân Emilius, không được tiếp xúc quá thân mật với tiểu thư Cynthia, v.v.

Mình còn tưởng dạng nhân vật quan trọng này sẽ không quá để ý tới sự trong trắng của tình nhân… Quả nhiên vị Đô đốc này vẫn là một người đàn ông cứng nhắc… Nhưng mình cũng chẳng phải loại người ấy… Klein giấu sự hiếu kỳ, hỏi như đang tham khảo một vấn đề học thuật:

“Nếu tiểu thư Cynthia muốn tiếp xúc gần gũi với tôi thì sao?”

Hàm ý của hắn là, nếu tỏ vẻ quá xa cách và chống cự quá đà, sẽ dễ dàng bị Cynthia nhìn ra vấn đề, mới hỏi nên làm sao để cân bằng vai diễn này.

“Không sao.” Emilius nói mà mặt không đổi sắc, “Trong thời gian khế ước vẫn còn hiệu lực, ngươi sẽ không có bất kỳ ham muốn nào, hoặc thân thể khuyết thiếu năng lực cần thiết với cô ấy.”

Thế mà cũng làm được á? Khế ước này đỉnh vậy… Trừ khế ước với sinh vật Linh giới ra, đây là lần đầu tiên mình thấy một khế ước khác, hơn nữa thứ trước còn mượn dùng sức mạnh của Linh giới, còn khế ước này là giao dịch song phương… Đây chính là năng lực phi phàm cấp Bán Thần của Đô đốc Emilius sao? Đường tắt ‘Trọng Tài’ à? Klein liếc mắt nhìn thời hạn có hiệu lực, nhận ra là năm ngày.

Ông ta tự tin rằng sẽ trở về trong vòng năm ngày đổ lại, hay cấp độ hiện tại của ông ta chỉ có thể duy trì hiệu lực của khế ước được năm ngày thôi? Klein đọc lại điều khoản một lần nữa, cầm bút máy ký tên Gehrman Sparrow vào.

Con chữ cuối cùng vừa hoàn thành, hắn trông thấy những từ ngữ trên trang giấy tỏa ra sắc sáng vàng kim, rồi hội tụ lại thành một ánh sáng rực rỡ.

Giữa ánh sáng chói lòa ấy, tờ giấy nhanh chóng nhạt màu dần rồi biến mất như thể hòa làm một với quy tắc của thế giới.

Lớp sương xám vô hình và mờ nhạt quanh người khẽ dập dờn, Klein cảm nhận được rõ ràng từng tầng giới hạn không thể mô tả thành lời trên người mình.

Những hạn chế đó nhanh chóng hòa tan vào trong cơ thể hắn, tạm thời biến thành một phần của linh thể và thân thể hắn.

Sương xám có thể ngăn chặn vận rủi và may mắn từ bên ngoài ở một trình độ nhất định, nhưng không thể che đậy khế ước mình đã ký… Cũng đúng thôi, nếu nó che đậy được, khế ước với người đưa tin đã vô hiệu rồi… Klein hiểu ra, một lần nữa nhìn Emilius Levitt.

Lúc này, vị Đô đốc Hải quân đã thu vẻ uy nghi của mình, xòe lòng bàn tay ra, để lộ một tấm bùa chú màu vàng sậm.

Trên tấm bùa chú in đủ loại ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp đại diện cho “Thanh Kiếm Thẩm Phán”. Bề ngoài nó kín đáo và ảm đạm, mang lại cho người khác cảm giác nó là một phần của bộ luật.

“Đây là một bùa chú cấp cao được chế tác nhờ máu của ta, một bộ luật cổ xưa từ Kỷ thứ Tư và một Vật Phong Ấn cấp 0 của vương thất.” Emilius bình thản nói, “Tên nó là Luật Thứ Chín. Khi được rót linh tính vào, nó có thể tỏa ra cảm giác uy nghiêm tương tự như ta. Kể cả người bình thường cũng có thể làm được điều này. Không có nó, ngươi khó mà thực sự giả trang ta được.”

Chính xác, thay đổi của mình chỉ là mô phỏng cảm giác uy nghiêm ở ngoài mặt. Lừa gạt bình thường thì không sao, nhưng khi phải dằn mặt cấp dưới sẽ vô dụng… Klein lặng lẽ thở phào.

Emilius tiếp tục:

“Với thực lực hiện giờ của ngươi, hẳn có thể chịu được mà sử dụng nó.

Thông qua việc dùng nó, ngươi có thể chỉ định hạn chế cần thiết cho mục tiêu, khiến hắn phải chịu đựng trạng thái bất lợi cực điểm.

Cứ thế, dù có một Bán Thần đến thăm dò, ngươi vẫn có thể dọa hắn đi.

Nếu đến ngày cuối cùng mà vẫn chưa có sự kiện gì phát sinh, không phải dùng đến nó, thì sau đó nó sẽ thuộc về ngươi.

Hạn sử dụng của nó là một năm.”

“?” Klein thoạt sững sờ, rồi dâng tràn cảm giác vui sướng mãnh liệt.

Kể từ sau lần dùng Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị chế tác ra bùa chú cấp cao, cuối cùng hắn đã lại sở hữu một tấm khác.

Dù vật phẩm kiểu này có hạn sử dụng nhất định, chỉ có thể dùng một lần, nhưng lời ở chỗ nó không có tác dụng phụ nào. Đương nhiên, cũng vì điều kiện chế tác quá nghiêm ngặt, số lượng của chúng cực kỳ hiếm có khó tìm.

Quả không hổ là Bán Thần, còn hào phóng hơn Bildt nhiều… Ừm, hối lộ một tên lang thang sẽ tiêu tốn khác hẳn so với một nhà thám hiểm cấp tướng quân hải tặc rồi… Klein mừng rỡ nghĩ, đồng thời vươn tay nhận tấm bùa chú cấp cao tên Luật Thứ Chín kia.

Rồi, hắn nhìn thấy Emilius tháo thắt lưng ra.

Sau một thoáng lặng thinh, Klein khống chế cơn xấu hổ, cởi đồ với vẻ mặt vô cảm.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã đổi quần áo với Emilius, khoác bộ quân phục xanh sẫm phẳng phiu lên người.

Đưa mắt trông Emilius và Bildt rời đi bằng lối nhỏ trong khu vườn, Klein cẩn thận chỉnh cúc cài, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính.

Dưới màn đêm đen mịt và ánh trăng đỏ rực vô cùng nổi bật, kính cửa sổ giống như một tấm gương, lờ mờ phản chiếu ngoại hình của Klein bấy giờ.

Mái tóc đen chải ngược cẩn thận, con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch, khóe miệng hơi rủ xuống, gương mặt không để râu, khí chất nghiêm túc và cứng nhắc, cùng bộ quần áo xanh biển sẫm với dải lụa, huân chương và quân hàm.

Klein giật giật khóe miệng, tự nhủ thầm:

Từ giờ trở đi, mình chính là Đô đốc Hải quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.