Bàn tay xám đen khổng lồ túm vào một bên thuyền rồi nhanh chóng vươn lên, từng chút một để lộ ra những phần chìm dưới nước.
Qua làn sóng xanh thẳm, Klein thoạt trông thấy một cái bóng màu xám đen to khủng khiếp. Ngay sau đó, những khối thịt ngồn ngộn lúc nhúc chiếm trọn tầm mắt hắn.
Quái vật kia giống như một thể hỗn độn được chắp vá từ vô số xác chết xám hoặc đen. Nối sau hai bàn tay khổng lồ là cánh tay héo quắt như củi khô gắn liền với thi thể được xem là của Cự Nhân. Con mắt duy nhất của Cự Nhân này khép chặt. Trên cổ nó dính thêm mấy cái đầu khác, duỗi dài sau chúng là vảy cá, cơ thể còn sót lại của thằn lằn hay tử thi nhân loại không hoàn chỉnh. Hết lớp này đến lớp khác, chúng chồng chất thành đống máu thịt cao như một hòn đảo nổi.
Từ các xác chết khác nhau và điểm nối của khe hở giữa các mối ghép, một làn khí màu vàng xanh xì ra và tràn lan khắp tứ phía như muốn bao phủ trọn khu vực
Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!
Chỉ hít một chút khí ấy đã khiến bao nhiêu thủy thủ trên boong ho sù sụ, ho đến co cả người.
Thấy cảnh đó, Frank Lee dứt khoát lấy mấy vật liệu khác từ trong túi ẩn trên thắt lưng ra hòng sử dụng năng lực phi phàm. Nhưng bất ngờ thay, giọng nói của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đã vang vọng bên tai anh ta:
“Frank, dừng lại!
Mau đi giúp Nina chỉ huy thủy thủ đoàn điều chỉnh buồm!”
“Sao lại thế?” Frank Lee vô thức hỏi lại.
“Ở khu vực này, sự vật siêu nhiên nằm trong quyền hành của Mẫu Thần Mặt Đất sẽ xuất hiện dị biến, bao gồm cả năng lực của anh.” Vừa nói, Cattleya vừa ấn hai bàn tay xuống một điểm nào đó trên bàn.
Các ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp trên Tàu Tương Lai lập tức sáng dần lên theo từng cấp độ, biến cả con thuyền thành một biển sao rực rỡ. Dường như chúng tương ứng với mỗi điểm sáng lượn lờ quanh người Cattleya.
Khi luồng khí vàng xanh bị ngăn cách bên ngoài bởi lớp ánh sao, Klein đang ở sát mép rìa dần trôi về phía cửa sổ phòng mình.
Triệu chứng ho khan của đám hải tặc đã dịu đi. Dưới sự chỉ đạo của thủy thủ trưởng Nina và lái chính Frank cũng như sự hướng dẫn của Otolov, họ nhanh chóng bẻ hướng từng cánh buồm để tăng tốc cho Tàu Tương Lai hòng thoát ra khỏi vùng biển quanh đây, tránh khỏi ảnh hưởng của biến dị càng nhanh càng tốt.
Song, con quái vật t.o lớn màu xám đen đã tóm được phần mũi thuyền, còn phần thân chìm dưới nước đã quấn vào đâu không hay biết nhằm kéo Tàu Tương Lai lại, ngăn nó tiến bước.
Cùng lúc, từng ngọn núi cao chót vót vô hình như hiện ra xung quanh chặn toàn bộ những luồng gió biển thổi từ ngoài vào, khiến Tàu Tương Lai có bẻ lái ra sao cũng không thể mượn được sức gió.
Gặp phải tình huống này thì cần có một hệ thống động cơ hơi nước dự phòng. Xui là Tàu Tương Lai không có…
Ừm… Nó vẫn có thể bay đi nhờ vào ánh sao, nhưng có vẻ sẽ tiêu hao cực nhiều đối với quý cô ‘Ẩn Sĩ’. Vả lại cũng khó mà nắm bắt được phương hướng và khoảng cách nếu dùng cách bay như thế. Ngộ nhỡ không có may mắn che chở, khả năng cao sẽ nhảy thẳng vào khu vực còn nguy hiểm hơn. Ha, giờ trên tàu lại còn có tên ma đen đủi Anderson này nữa chứ… Lơ lửng bên cửa sổ trong phòng mình, Klein xem xét mọi tình hình.
Hắn cũng chẳng nôn nóng, vì cả ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya lẫn ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ Anderson đều chưa bộc lộ sức mạnh thật sự.
Đương nhiên, cả mình nữa… Klein thầm bồi thêm.
Hắn định trở về khoang của mình rồi trang bị găng tay Mồi Lửa——quanh đây không có “đồ ăn”, dùng món vật phẩm thần kỳ này sẽ phù hợp hơn là Đói Khát Ngọ Nguậy. Thứ sau chỉ nên sử dụng trong trường hợp hắn đụng độ sự kiện nguy hiểm hơn hay cục diện phức tạp hơn, xong việc rồi sẽ lại bị ném lên sương xám cho nằm yên.
Về tác dụng phụ sẽ làm mất đồ trên người, Klein đã có biện pháp. Hắn quyết định cho ví tiền, còi đồng của Azik, kèn harmonica của nhà thám hiểm và những thứ khác vào trong vali hành lý, chỉ để lại Đói Khát Ngọ Nguậy, Khuy Măng Sét Cá Người và mấy loại bùa chú lĩnh vực Hải Thần. Hắn cũng sẽ cẩn thận chú ý tới hai thứ đầu, đề phòng không để thất lạc.
Mà dựa trên xác suất, khả năng cao nhất là găng tay Mồi Lửa sẽ làm mất bùa chú, vì số lượng của chúng nhiều nhất.
Klein không hề lo về vấn đề ấy. Mỗi loại bùa chú hắn tạo đều là số lượng nhiều, một để dùng, một để ném, một để mất cũng chẳng ăn nhằm vào đâu!
Bên cạnh đó, loại vật liệu tương ứng cho lĩnh vực Bão Táp là thiếc, mà thiếc thì rẻ bèo, chả đáng bao nhiêu. Còn hiệu quả phi phàm thì giao hết cho Quyền Trượng Hải Thần, mình chẳng mất thêm đồng nào… Vừa tự nhủ, Klein vừa vươn tay đẩy cửa sổ phòng mình.
Ngay lúc này, quái vật xám đen được chắp ghép từ máu thịt lại trèo lên. Khi nó ngày một gần, tóc các thủy thủ bận rộn trên boong bỗng điên cuồng dài ra, chớp mắt đã vượt quá hông.
Đấy còn chưa phải diễn biến kinh khủng nhất. Điều đáng kinh hãi hơn là một mái tóc nâu sẫm của ai đó dường như có sự sống riêng, nó xoắn vào nhau rồi buộc chặt quanh người chủ nhân.
Từng bộ tóc đều lần lượt thay đổi giống vậy. Quầng sao óng ánh phủ ngoài Tàu Tương Lai cũng không thể ngăn nổi thứ tác động đó.
Đám hải tặc trọc đầu cũng chẳng may mắn hơn là bao. Lông mũi họ mau chóng sinh trưởng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường và bịt kín lỗ mũi.
Từ cửa sổ phòng thuyền trưởng, không biết tự bao giờ ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đã giơ hai tay lên. Trên đó là một cuộn văn tự làm bằng da cá bóng loáng.
“Tê liệt!”
Câu niệm chú bằng tiếng Hermes vừa cất lên, cuộn giấy đã lẳng lặng cháy. Một luồng sáng màu xanh lục bắn ra trúng vào bàn tay khổng lồ của con quái vật bên rìa thuyền.
Đống thịt hổ lốn chắp ghép từ vô vàn mảnh xác nọ không hề dừng lại. Nó đâm sầm vào lớp biển sao óng ánh, làm ánh sáng văng tứ tán và khiến con tàu rung chuyển dữ dội.
Sắc tím trong tròng mắt Cattleya trở nên đậm đặc. Cô không rút một cuộn văn tự khác ra mà trực tiếp đẩy bàn tay phải về trước:
“Lồng giam!”
Khi câu niệm chú thần bí trúc trắc phát ra từ miệng vị tướng quân hải tặc, ánh sao lấp lánh bủa vây quanh người cô bay vụt ra, đáp xuống con quái vật đáng sợ.
Ánh sao lập tức hội tụ lại thành một viên đá hổ phách trong suốt khổng lồ. Nó bọc trọn các khối thịt đang nhúc nhích và giữ chúng ở nguyên một chỗ.
Bấy giờ, một đoản kiếm đen nhám xuất hiện trong tay phải ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ Anderson. Bề mặt nó trông như bao phủ tầng lớp hoa văn tà dị nhưng chỉ là ảo giác.
Chớp cơ hội con quái vật đang chật vật trong lồng giam ánh sao, toàn thân Anderson tỏa ra quầng lửa trắng xóa.
Quầng lửa ấy bay xẹt về trước, nhảy ra khỏi mạn thuyền và rơi xuống chỗ máu thịt màu xám sẫm được hợp thành từ vô vàn xác chết.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng lóa ở tầng ngoài vọt qua vọt lại trên bề mặt quái vật như đang cấp tốc vẽ tranh.
Bùm một tiếng, lửa bay ngập trời, vẫn nắm đoản kiếm trong tay, Anderson nhảy trở về boong tàu.
Con quái vật khổng lồ vẫn bất động tại chỗ như thể đã mất hết sinh lực.
Rắc! Rắc! Rắc! Toàn thân nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt rách sâu hoắm, hàng ngàn mảnh thịt bị xé toạc chỉ trong một giây.
Sức tấn công của “Kẻ Thu Gặt” khủng thật… Sau khi trang bị đầy đủ cẩn thận, vừa bước đến gần cửa sổ, Klein đã trông thấy cảnh tượng đó.
Chợt, hắn hơi nhíu mày.
Ngay khi ấy, một sự việc khó lường xảy ra. Các mảnh thịt bị chia cắt bỗng duỗi “tay chân” ra rồi ùn ùn bắn về phía boong tàu hòng tấn công.
Dường như kẻ tấn công khổng lồ này sẽ không bao giờ chết bất kể có bị chia tách thành bao nhiêu mảnh– nó sẽ biến thành bấy nhiêu quái vật!
Một mảnh thịt xám sẫm im lìm nhảy lên boong tàu đối diện với phòng thuyền trưởng, hướng thẳng tới ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ nhằm trùm kín đầu cô.
Một bóng người hiện ra từ trong bóng tối đứng chắn trước Cattleya, đó chính là ‘Kẻ Không Máu’ Heath Doyle.
Miệng gã hé mở rồi cứ thế tách đôi ra, nhanh chóng tạo thành một “vòng xoáy” máu thịt nhúc nhích kéo dài suốt từ mũi đến giữa bụng.
“Vòng xoáy” hút mớ thịt xám đen vào rồi nhanh chóng cuộn tròn và bọc chúng bên trong người.
Heath Doyle đáp xuống boong tàu như một cái bóng. Thân hình gã hơi lắc lư rồi cuối cùng cũng bình thường trở lại. Trong khi đống thịt xám đen bị xé rời khỏi quái vật đã hoàn toàn biến mất.
Điều đáng sợ nhất ở con quái vật này là sức sống mãnh liệt đến bi.ến t.hái của nó, giả mà trộm được đặc điểm này thì tốt… Dùng thêm một Bùa chú Trôi Nổi khác, Klein bay ra từ cửa sổ. Hắn đưa bàn tay phải đeo găng đen lên trước và xòe năm ngón ra.
Theo hành động đó, cảnh tượng trước mắt hắn cũng thay đổi. Người và vật được thay thế bằng các mảng màu sắc sặc sỡ tương ứng.
Màu sắc liên tục thay đổi và cấp tốc lập lòe theo một quy luật khó mà nắm bắt.
Nhờ có tầm nhìn này, Klein nhận ra màu sắc của đống thịt xám đen được cộng hưởng một chút với nhau. Trông chúng như bị tách rời song thực ra vẫn là một thể.
Klein tỉnh táo nắm tay phải lại, bắt lấy một quả cầu sáng rồi dịch cổ tay sang phải.
Đột nhiên, hắn trông thấy luồng sáng vàng xanh bị rút đi rồi nhập vào tay phải mình.
Nó tượng trưng cho “Sương mù kịch độc”.
Hắn đã đánh cắp “Sương mù kịch độc” của quái vật màu xám đen!
Đây là tác dụng của găng tay Mồi Lửa!
Đồng thời, Klein nhận ra năng lực phi phàm “Chuyển dời tổn thương” đã biến mất. Hắn không còn sở hữu nó!
Mình chỉ có thể đánh cắp từ một mục tiêu đúng một lần mỗi 12 giờ… Vừa thông suốt, Klein vừa nhìn quanh Tàu Tương Lai. Màn sương mù vàng xanh đang ăn mòn lớp biển sao lấp lánh bao quanh nó bắt đầu tản mát và loãng hơn. Đống thịt xám đen rơi lả tả khắp nơi cũng dần có dấu hiệu khô đi và đen lại.
Nhờ đó, đám hải tặc mới có cơ hội mà thở. Còn ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya thì lập tức đeo một chiếc trâm ngực màu vàng óng lên trước bộ áo choàng cổ điển của mình.
Dường như cái trâm được làm bằng vàng, nó có hình dạng là một con chim với phần lông đuôi rất dài.
Bầu không khí xung quanh chợt trở nên nghiêm trang và thanh bình hẳn. Mọi cơn hỗn loạn và nỗi bất an đều biến mất không còn tăm hơi. Ngay cả Klein cũng chịu sự ảnh hưởng khó miêu tả thành lời này, như thể hắn đã trở thành một xác sống vô cảm.
Trông thấy thời khắc quan trọng sắp xảy ra, một con thuyền xuất hiện trên biển.
Nó cũng là thuyền buồm và rất lớn. Màu chủ đạo là đen cùng với sắc xanh lục ma quái.
Trên cánh buồm chính trắng bệch là hình một đóa uất kim hương nở rộ.
Đây chính là kỳ hạm của ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell, Tàu Uất Kim Hương Đen!