Thần linh đi lại giữa mặt đất, chứ không phải Tinh giới… Vào cuối Kỷ thứ Tư, tại thời kỳ Đế quốc Solomon, không có sự phân biệt giữa thế giới thần thoại và thế giới hiện thực, thần linh cứ thế trực tiếp đi lại giữa mặt đất chứ không cần giáng lâm?
Thế thì hơi giống với những gì ghi trong sách của Thành Bạch Ngân về Kỷ thứ Hai nhỉ? Vương đình Cự Nhân và những địa điểm khác bị ngăn cách bởi một “cánh cửa” nằm ở thế giới hiện thực. Muốn đi thì cứ đi, muốn về thì cứ về. Thần linh và người phàm sống lẫn với nhau, vừa hỗn loạn vừa hắc ám… Với cả, Tinh giới thực sự tương ứng với thần linh kìa… Nghe xong mô tả của Tử tước Mobet Zoroast, Klein lập tức liên tưởng ngay.
Hắn vô thức đưa mắt về phía Grossell. Biết đâu vị Cự Nhân này chính là một chứng nhân lịch sử của Kỷ thứ Hai!
Grossell cầm một cái cốc còn to hơn cả xô gỗ lên để uống ừng ực mấy hớp nước đun từ tuyết, cười xòa:
“Mobet, đây là chuyện bình thường thôi mà? Sao tự dưng anh trang trọng thế?”
“Tôi cũng không biết sao mình lại nghiêm nghị vậy nữa.” Mobet Zoroast hơi nhoẻn miệng cười, “Haha, chắc vì bình thường với chúng ta, nhưng trong mắt họ, đây lại là điều vô cùng đáng sợ và hoang đường. Tôi phải dùng biểu cảm phù hợp để diễn tả thì mới đạt kết quả thỏa mãn nhất. Anh còn nhớ nét mặt của Longzel lúc chúng ta kể lại mấy câu chuyện đó không? Cậu ấy thiếu điều quỳ sụp xuống để sám hối với Chúa Tể Bão Táp luôn.”
“…” Đám Klein, Danitz nhất thời không biết dùng vẻ mặt hay ngôn từ như thế nào để phản ứng.
Anderson thì nghiêng người về phía Gehrman Sparrow, thì thầm:
“Tôi cảm thấy anh ta có tài năng làm “Kẻ Khiêu Khích” đấy.”
Trông anh có vẻ đang kiềm giọng xuống, nhưng rõ ràng ai cũng có thể nghe thấy.
Mobet chẳng ngượng ngùng gì, cười mấy tiếng mà tiếp:
“Tôi biết các anh đều không dễ tin, không dễ chấp nhận cái sự thật thần linh đi lại giữa mặt đất. Chẳng khác gì biểu hiện của Edwina trước đó cả. Haha, tôi có thể đưa ra hai dẫn chứng. Vực Sâu Bão Táp trên Đảo Pasu và Thiên quốc U Tối trên dãy núi Amantha lần lượt chính là thần quốc của Chúa Tể Bão Táp và Nữ Thần Đêm Tối. Đó đều là thần quốc trên mặt đất và chỉ bị ngăn cách giữa thế giới hiện thực bởi một “cánh cửa” hư ảo mà thôi!”
Đảo Pasu? Đó là nơi tọa lạc Thánh đàn của Giáo hội Bão Táp còn gì? Dãy núi Amantha… Amantha trong tiếng Hermes cổ nghĩa là “thanh bình”, tức là chỉ Thánh Đường – giáo đường Thanh Bình? Khi thần linh không còn đi lại giữa mặt đất, thần quốc của các Thần sẽ trở thành tổng bộ của Giáo hội? Klein vô thức tin rằng Mobet Zoroast không nói dối, hắn cũng đưa ra vài phán đoán dựa trên điều này.
Về phần Danitz, khi nghe đến đây gã rối rắm và hốt hoảng vô cùng, chỉ muốn tránh đi đâu đó. Song trông thấy thuyền trưởng đang nghiêm túc lắng nghe, Gehrman Sparrow chìm trong tư lự, còn Anderson Hood thì hứng thú ra mặt, gã đành phải kìm nén cơn thôi thúc mà đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn.
Bấy giờ, “Ca Sĩ Tinh Linh” Siatas vốn đang trong ca canh gác tiến tới, khinh thường nói:
“Đừng nhắc đến cái tên Ngụy Thần kia nữa. Quyền hành của bão táp chỉ thuộc về duy nhất Tinh Linh Vương chúng ta mà thôi!”
Tông giọng trong trẻo mà êm tai của cô tràn ngập lửa giận và phẫn nộ. Như thể cô sẽ vung tay bắn ngay tên vào Mobet Zoroast bất cứ khi nào.
“Được rồi, tôi sẽ dùng từ “Ngụy Thần” thay vào.” Mobet nghịch nghịch chiếc mũ nhọn chóp cứng màu đen.
Lúc này Siatas mới dời mắt về phía cậu binh sĩ Loen, Longzel Edward, một tín đồ không quá ngoan đạo của Chúa Tể Bão Táp. Cô ta gằn giọng:
“Đến phiên ngươi đấy!”
Longzel khẽ ngẩng đầu lên với vẻ mặt khá thất thần.
Trông cậu không có vẻ gì là để ý đến cuộc đối thoại và tranh cãi vừa rồi. Cậu rút thanh kiếm thẳng màu sắt đen đang cắm bên cạnh mà đi thẳng ra cửa hang.
Klein quan sát đôi chút, nhân cơ hội nói chuyện với nữ Tinh Linh Siatas:
“Cô có biết “Nữ Vương Thiên Tai” Gorshnum không?”
Thực ra hắn không chắc Gorshnum có phải “Nữ Vương Thiên Tai” – vị thần linh phụ thuộc của Tinh Linh Vương Soniathrym hay không. Hắn đặt câu hỏi cốt để chờ đợi đáp án từ Siatas.
Khuôn mặt mang đường nét mềm mại cùng ngũ quan thanh tú của Siatas bỗng bộc lộ vẻ thất thần hệt như Longzel:
“Tôi đã không được nghe tên tục của Thần từ rất rất lâu rồi. Th-Thần là vương hậu của tộc Tinh Linh chúng tôi.
Thậm chí cả Mobet và Longzel cũng không biết đến sự tồn tại của Thần…
Anh đã gặp Thần, không—biết đến tình trạng của Thần ở đâu?”
Siatas càng nói, giọng càng trở nên gấp gáp.
Giờ này, khắc này, Danitz sửng sốt nhìn về phía Gehrman Sparrow, thở ngắn than dài sao mà tên điên này lại thông thái đến thế. Hắn thậm chí còn có chung chủ đề nói chuyện với một Tinh Linh cổ đại.
“Tôi không nghĩ anh lại là học giả cơ… Nhìn chẳng giống chút nào… Thật sự không giống…” Anderson vừa thở dài vừa lắc đầu.
‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina cũng hướng tầm mắt đến Klein. Đôi con ngươi xanh nhạt và trong suốt như nước suối ánh lên vẻ ham học sục sôi mãnh liệt.
Klein thản nhiên đáp:
“Tôi từng tiến vào một di tích thuộc về “Nữ Vương Thiên Tai” Gorshnum, lấy được vài vật phẩm.”
“Di tích?” Siatas hạ tông giọng êm tai xuống lặp lại cụm từ này. Giọng cô ta mang theo ngữ điệu như thể dù đánh mất vật không quá quan trọng nhưng vẫn tiếc nuối khôn nguôi.
“Từ tình hình trong đó, hẳn Thần vẫn chưa thực sự mất.” Trông thấy ánh mắt Siatas bừng sáng, Klein vào thẳng vấn đề, “Cô có phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương” không? Tôi có thể dùng gì để trao đổi?”
Hắn cảm thấy thẳng thắn và thành thật với Người Phi Phàm thuộc đường tắt ‘Bão Táp’ chính là lựa chọn tốt nhất.
Siatas trầm ngâm rồi đáp:
“Ta dùng một món vật phẩm của vương hậu để trao đổi đi.”
“Tôi chỉ lấy được một chiếc ly rượu vang làm bằng vàng bị móp. Bề mặt nó khắc các họa tiết phức tạp và hai từ “Thiên Tai Gorshnum” bằng tiếng Tinh Linh.” Klein không giấu giếm gì.
“Tôi biết cái ly đó, nó là cái ly vương hậu thích nhất!” Siatas kích động ra mặt, “Đạt thành giao dịch!”
“Ly để bên ngoài.” Klein không hề có ý định tiến lên phía trên sương xám ngay trước mặt mọi người.
Siatas khẽ gật đầu:
“Tôi hiểu.
Sau khi rời khỏi quyển sách này, chúng ta sẽ hoàn thành giao dịch.”
Dứt lời, cô chắp hai bàn tay vào nhau:
“Bão táp nhất định sẽ thuộc về Tinh Linh!”
Không chờ người khác cất tiếng, cô tò mò hỏi:
“Anh còn khám phá ra thứ gì trong ấy nữa?”
“Một ít tranh bích họa, mô tả cảnh chiến đấu giữa Tinh Linh Vương và Thần Thái Dương Cổ Đại.” Klein liếc mắt về phía tu sĩ khổ hạnh Snowman, người tín ngưỡng Chúa Sáng Tạo Hết Thảy - Thần Toàn Trí Toàn Năng.
Vẫn quay lưng lại với đống lửa và hướng mặt về phía vách đá, cuối cùng người đàn ông đứng tuổi cũng mở miệng:
“Không, Thần không chỉ là Thần Thái Dương.
Thần chính là Chúa của chúng ta, Cha của Vạn Vật, Căn Nguyên của Hết Thảy Vĩ Đại.
Thần không chiến đấu với Tinh Linh Vương, mà chỉ là thu hồi quyền hành thuộc về mình.”
Snowman vừa dứt lời, Siatas đã đứng lên nhắm ngay mũi tên vào người y.
Thình lình, mái tóc đen buộc túm thành đuôi ngựa của vị “Ca Sĩ Tinh Linh” này bỗng tỏa ra và bay toán loạn. Mỗi sợi tóc đều tách xa nhau và lóe lên tia chớp trắng bạc xen lẫn màu xanh lam sẫm kỳ dị.
Siatas vừa định buông dây cung, một lòng bàn tay màu xanh xám khổng lồ đã hiện ra ngay trước mặt cô và chắn đầu mũi tên mà chẳng sợ bị nó đâm xuyên.
Đó là lòng bàn tay của Cự Nhân Grossell. Một trong số các đặc trưng của chủng tộc này là tỉ lệ tay chân bị phóng đại. Chúng dài một cách dị dạng, đến mức Grossell chỉ ngồi đó duỗi tay thôi cũng đủ để ngăn cản Siatas.
“Được rồi, Snowman, dừng lại thôi. Ông cũng biết Siatas là một Tinh Linh hay động tay động chân thay vì nói mà.” Grossell nói với tu sĩ khổ hạnh trước, đoạn quay sang “Ca Sĩ Tinh Linh”, “Siatas, chúng ta là bạn đồng hành, đã cùng nhau trải qua vô vàn nguy hiểm. Cô có thể phản bác lời Snowman, thậm chí đánh ông ấy, nhưng không thể cố tình làm hại ông ấy.”
Quả không hổ nhân vật chính trong sách, tràn đầy năng lượng chính nghĩa tích cực luôn… Nhưng đánh với làm hại thì khác gì nhau? Klein không khỏi nhủ thầm.
Siatas hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề và im ắng đến xấu hổ.
Cự Nhân Grossell nhìn quanh bằng con mắt dọc, hồ hởi cười:
“Thế tôi kể quá khứ của mình nhé.
Trước khi xuyên vào cuốn sách này, tôi sống ở Vương đình Cự Nhân, là một trong số những người thủ hộ Rừng Suy Tàn, nơi chỉ vua của chúng tôi mới được phép vào. Nghe nói trong ấy chôn cất cha mẹ của Thần - những vị hình thành nên nguồn gốc tộc Cự Nhân chúng tôi.”
Vương đình Cự Nhân được cấu thành từ nhiều phần, và Rừng Suy Tàn là một trong số ấy? Nơi đó chôn cất tổ tiên cổ xưa nhất của tộc Cự Nhân? Klein lắng nghe say sưa, chỉ muốn hỏi kỹ thêm.
Đối với hắn, những chuyện này còn quan trọng hơn cả lịch sử Kỷ thứ Tư. Bởi hy vọng lớn nhất của Thành Bạch Ngân gần như dựa hoàn toàn vào Vương đình Cự Nhân.
Song trước khi hắn kịp mở miệng, Edwina đã cất tiếng:
“Grossell, lúc ông nhận được quyển sách này, trông nó ra sao?”
Grossell giơ tay lên xoa xoa mặt:
“Nó trống trơn, giống hệt một quyển sách trắng chờ được viết vào vậy.”
Thế mà mình tưởng Grossell chỉ là một nhân vật giả tưởng hoàn toàn sống trong sách chứ… Klein cân nhắc vài giây, không hỏi thẳng chi tiết về Vương đình Cự Nhân mà quay sang Mobet Zoroast:
“Anh có biết “Kẻ Nghịch Thần” Amon không?”
“Cụm từ “Kẻ Nghịch Thần” này chỉ toàn bộ gia tộc Amon. Họ là kẻ thù không đội trời chung với gia tộc Zoroast chúng tôi. Tương truyền rằng họ có một vị tổ tiên vô cùng mạnh mẽ và cực kỳ đáng sợ. Đến cả hai nhân vật đặc biệt như Ouroboros và Medici còn phải dè chừng, thậm chí e sợ. Nhưng không ai biết tên thật của Thần là gì.” Mobet giới thiệu kỹ lưỡng.
Ouroboros, Medici? Ừm, hẳn bấy giờ Chúa Sáng Thế Chân Thực và Tường Vi Cứu Rỗi đang ủng hộ Đế quốc Solomon… Tim Klein khẽ run lên, hắn lập tức hỏi:
“Vậy anh đã bao giờ nghe đến cái tên Sasrir chưa?”
Mobet ngạc nhiên, đoạn chậm rãi lắc đầu:
“Chưa bao giờ.”
Sau Đại Tai Biến, tên và danh hiệu của Ám Thiên Sứ đã biến mất sao? Bị chôn vùi à? Klein xác thực một sự thật dựa vào câu trả lời mới có.
Ngay lúc này, tu sĩ khổ hạnh Snowman vẫn đang hướng mặt về vách đá chợt khàn giọng cất lời:
“Sasrir là Ám Thiên Sứ, thủ lĩnh của các Vua Thiên Sứ, vị gần với Chúa nhất.”
Tôi đang chờ lời đáp của ông đây… Klein nhìn tu sĩ khổ hạnh, trầm giọng hỏi:
“Ngoài Thần, Ouroboros, Medici và Amon, còn Vua Thiên Sứ nào khác? Ông không cần thiết phải nói tên của các Thần ra.”
Klein sợ điều đó sẽ dẫn tới phản ứng không cần thiết, hệt như “kẻ sám hối” trong thị trấn Noon.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Edwina, Anderson và Danitz đều rơi vào trạng thái lạc trôi. Bởi nội dung mà Gehrman Sparrow trao đổi với những nhân vật cổ đại kia là thứ họ chưa từng được nghe đến. Họ thực sự không thể tin nổi, sao nhà thám hiểm điên cuồng này lại nắm giữ nhiều bí mật và tri thức đến vậy!
Snowman im lặng vài giây, đáp:
“Còn có Thiên Sứ Ảo Tưởng, Adam…”
Y vừa thốt ra cái tên này, toàn bộ hang động rung lên bần bật. Khí thế áp bức và điên rồ quen thuộc nọ nhanh chóng giáng lâm!