Edited by Raine Wu
- ----------
Mặc dù đã qua tháng tư nhưng thời tiết Tô Châu vẫn còn se se lạnh.
Hề Gia lấy một chiếc chăn bông khác ra khỏi tủ và bắt đầu trải giường.
Lần này Hề Gia cùng Diệp Kính Chi ngủ ở phòng ngủ chính, vợ chồng thím họ ngủ ở phòng ngủ phụ còn chị họ dùng tạm giường xếp ngủ phòng khách một đêm.
Vốn dĩ Hề Gia cũng ngại khi để chị họ ngủ ở phòng sách nhưng gia đình thím họ một mực không chịu để cậu cùng Diệp Kính Chi ngủ phòng khách, nói là: "Tiểu Gia, thím cũng ngại khi con cho chúng ta ở nhờ nên sao có thể để con ngủ phòng khách được chứ."
Hề Gia từ chối không được, coi như quyết định như vậy.
Đặt chăn bông ngay ngắn trên giường, Hề Gia tỉ mỉ xếp các góc chăn bông, còn Diệp Kính Chi lại yên lặng nhìn xung quanh phòng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kính Chi vào phòng của Hề Gia, trong phòng được trang trí rất giản dị, đồ đạc cũng rất ít, giường đôi 1m8, trên tường là chiếc TV phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng rất ít khi xem TV.
Trên kệ sách rất nhiều sách về máy tính, mở cửa sổ sát đất* ra là một cái ban công, từ đây phóng tầm mắt ra có thể thấy hồ Cảnh Độc yên tĩnh, sâu lắng dưới ánh trăng.
Cửa sổ sát đất
Hóa ra căn phòng của Hề Gia là như thế này...
Diệp Kính Chi không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa.
"Diệp đại sư, anh thích gối kiều mạch* hay gối lông vũ?"
Gối kiều mạch (gối được nhồi vỏ kiều mạch)
Diệp Kính Chi lập tức thu hồi tầm mắt, bình tĩnh quay đầu lại, nói nhỏ: "Kiều mạch...!gối kiều mạch"
Hề Gia cũng không ngẩng đầu lên, lấy gối từ trong tủ quần áo ra đặt lên giường.
Cậu nói: "Tôi đi xem tình hình thím họ sao rồi, anh ngủ trước đi, tôi sẽ quay lại sớm."
Năm phút sau, Hề Gia quay lại phòng ngủ, vừa vào cửa đã thấy Diệp đại sư đứng bên mép giường, chưa ngủ.
Hề Gia kinh ngạc: "Diệp đại sư?"
Lỗ tai Diệp Kính Chi đỏ lên, nhịn hồi lâu mới nói: "Tôi không buồn ngủ."
Hề Gia đã thay xong bộ đồ ngủ, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Kính Chi, cậu nhớ tới cái chăn bông mà hắn chưa từng đụng qua, lại nhớ tới hình ảnh người này dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, rửa chén.
Bùi Ngọc nói rằng người này đã ở một mình từ năm sáu tuổi, những người cùng lứa giới Huyền học cũng không để ý hắn quá nhiều...!
Trên môi nở một nụ cười dịu dàng, Hề Gia trực tiếp leo lên giường, vỗ nhẹ chăn bông: "Vậy thì Diệp đại sư, chúng ta trò chuyện chút thấy thế nào?"
Cứ như vậy Diệp Kính Chi bối rối leo lên giường.
Chỉ đơn giản là lên giường thôi mà.
Hai người một cái chăn bông, ngay cả ngón tay còn không chạm tới.
Chiếc giường 1m8 hoàn toàn có thể chứa được hai người đàn ông to lớn, bản thân Hề Gia cũng không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng khi gặp Diệp Kính Chi còn kém hơn, cậu chỉ có thể gượng gạo nói chuyện.
Cậu bắt đầu gợi chuyện, dò hỏi một ít về giới Huyền học, cậu hỏi một câu, Diệp Kính Chi sẽ trả lời một câu.
Mặc dù không thể nói một cách đĩnh đạc nhưng có hỏi tất sẽ có đáp.
Cuối cùng Hề Gia cũng hết đề tài, cậu đột nhiên nhớ tới Bùi Ngọc từng kể về huyền thoại của Diệp Diêm Vương: "Diệp đại sư, nghe nói bốn năm trước, quỷ môn Phong Đô mở ra, chỉ một mình anh giết gần cả ngàn lệ quỷ sao?"
Trong đêm giọng nói trầm ấm của Diệp Kính Chi trở nên dễ chịu hơn, hắn kiên nhẫn trả lời: "Bốn năm trước, cũng vừa lúc là trăm năm âm hạp hộ.
Giữa tháng bảy, quỷ môn mở ra, tiền bối Thiên Cơ Môn Chúc Chiếu tính ra rằng năm đó sẽ có hàng trăm quỷ xuất hiện, do đó thế hệ trẻ chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ quỷ môn Phong Đô trong một năm đó, xem như là rèn luyện.
Nhưng năm đó Chúc Chiếu tiền bối tính sai về mức độ nghiêm trọng của nó, cả mười vạn lệ quỷ ào ra từ quỷ môn.
Vào lúc đó chỉ có lứa thế hệ trẻ chúng tôi ở gần Phong Đô, sau khi nghe tin này, các tiền bối vội vã chạy đến Phong Đô.
"...Chỉ có các anh sao?"
"Đúng vậy, lúc ấy Nam Dịch đạo hữu còn chưa luyện thành tầng thứ sáu của Tử Vi Tinh nữa, mấy đạo hữu còn lại cũng còn rất trẻ.
Kết giới Phong Đô sắp sụp đổ, tôi chỉ có thể cùng Vô Tướng Thanh Lê vọt vào quỷ môn để kéo dài thời gian cho các tiền bối."
"Ừm..."
"Cũng may, không bao lâu thì các tiền bối đã đến Phong Đô, lúc này mới tránh được nạn vạn quỷ phá tan Phong Đô.
Thực ra tôi cũng không giết một vạn lệ quỷ, chỉ tới tám ngàn thôi..."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, Diệp Kính Chi cúi đầu xuống, đã thấy thanh niên vừa nãy hỏi mình đã ngủ thiếp từ lúc nào.
Tiếng thở nhẹ nhàng cứ thế mà vang lên vọng xuống trong căn phòng, Diệp Kính Chi nín thở không dám phát ra tiếng nữa.
Hắn lo lắng đến mất hồn, không biết nên nằm xuống lúc này hay nên thật thà nằm cứng đờ, kẻo động đậy có thể đánh thức Hề Gia.
Đang phân vân mười phút, Hề Gia đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thò tay ra khỏi chăn bông.
Chiếc chăn bị cậu nằm lên, nửa người lộ ra ngoài.
Vẻ mặt Diệp Kính Chi cứng đờ lại, cẩn thận đem chăn đắp lại cho cậu.
Chiếc chăn bông một lần nửa phủ lên cơ thể của người thanh niên tóc đen, vẫn chưa đánh thức cậu, Diệp Kính Chi thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ ba phút sau, người thanh niên có tướng ngủ xấu này lại cẩu thả đưa chân ra chăn bông.
Diệp Kính Chi mở to mắt, nhanh chóng kéo chăn bông lên đắp lại.
Cứ trở đi trở lại như vậy, trằn trọc đến lúc nửa đêm, thanh niên ấy mới chính thức rơi vào trạng thái ngủ say, tư thế ngủ mới ổn định hơn một chút.
Lúc này, Diệp Kính Chi đã ướt đẫm mồ hôi.
Muốn nhẹ nhàng đắp chăn, tuyệt đối không thể đánh thức người ta.
Chăn thì nhất định phải đắp, trời lạnh thế này, lỡ bị cảm thì phải làm sao?
Bốn năm trước lao vào quỷ môn Phong Đô, liều mạng để kéo dài thời gian, giết tám ngàn bốn trăm sáu mươi môt lệ quỷ.
Vậy mà một giọt mồ hôi cũng không đổ, chỉ có âm khí nồng đậm không dứt của lệ quỷ, quẩn quanh cơ thể.
Vậy mà giờ đây, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng mà Hề Gia chỉ ngoan được hai giờ, lại bắt đầu lộn xộn.
Diệp Kính Chi như gặp phải kẻ thù lớn, còn căng thẳng hơn gặp lệ quỷ đạo hạnh trăm năm, vội vội vàng vàng đắp chăn cho cậu, sợ cậu bị lạnh.
Thế mà che tay, chân lại thò ra; quay qua đắp cho chân, lại đẩy chăn ra!
Khi trời sáng, Hề Gia vừa mở mắt đã thấy mình ngủ đàng hoàng trên gối, không có xoay người 180° cũng không nằm cuối giường, mà lúc này, Diệp Kính Chi cũng đi mất, Hề Gia trầm tư một hồi: "Không lẽ mình biết Diệp Kính Chi ngủ bên cạnh nên ngủ đàng hoàng vậy sao? Chắc là vậy, không trật đâu được."
Hề Gia thức dậy, Diệp Kính Chi đã ra ngoài bắt quỷ rồi.
Chị họ Tiểu Quyên dọn cho cậu một bát cháo nóng hổi, Hề Gia cùng gia đình thím họ vừa ăn sáng vừa trò chuyện.
Sau khi ăn xong, chị họ hăng hái đi rửa chén, tiếp theo dẫn cha mẹ đi dạo Tô Châu, thuận tiện mua sắm ít đồ, vài ngày tới dọn vào nhà thuê.
Nửa đêm, Diệp Kính Chi trở về.
Hề Gia ngạc nhiên phát hiện: "Diệp đại sư, hôm nay lệ quỷ...!rất lợi hại sao?"
Sắc mặt Diệp Kính Chi không tốt lắm, hiển nhiên với kỹ năng của hắn hiện tại, cho dù cả tháng không ngủ, đi săn quỷ cả đêm cũng không vấn đề vậy mà dưới mắt lại có một quầng thâm nhàn nhạt.
- -Đắp chăn cho cậu còn khó hơn bắt quỷ ấy.
Nghe Hề Gia nói vậy, Diệp Kính Chi như chợt nghĩ đến điều gì: "Đúng vậy, lệ quỷ lần này có chút lợi hại.
Mấy ngày này tôi sẽ không về ngủ đâu.
Tôi sẽ niệm chú cho anh trước, lát nữa ra ngoài giết quỷ tiếp."
Hề Gia bị shock.
Diệp đại sư luôn nói lệ quỷ lợi hại, vậy lợi hại đến cỡ nào chứ?!
Không nhiều lời, Diệp Kính Chi vội vàng niệm chú cho Hề Gia.
Tối đến, Hề Gia ôm chăn bắt đầu tự hỏi ở Tô Châu nhiều năm như vậy, chưa gặp nhiều lệ quỷ lợi hại, không lẽ con quỷ kia mới xuất hiện sao?
Đương nhiên Hề Gia không biết rằng, bắt đầu từ tối nay, đám lệ quỷ Tô Châu xui xẻo tám kiếp, từng đám bị bắt gọn.
Vô Tướng Thanh Lê còn trên người Hề Gia, nhưng đối phó với đám tiểu quỷ này, Diệp Diêm Vương vẫn cần có pháp bảo, hai ngón tay ghép lại làm một, chỉ xuống, lệ quỷ liền hồn phi phách tán.
Nhưng mấy ngày nay, về đêm, đường phố của Tô thành vắng tanh, cả một du hồn cũng không thấy, nơi đây còn sạch sẽ hơn cả thủ đô được long khí bao phủ.
Trong lúc vị hắc y Diêm La đi thu phục lệ quỷ, đuổi ma trừ tà, thì trong khu căn hộ cao cấp bên hồ Cảnh Độc, người thanh niên tuấn tú ôm chăn, tướng ngủ quay cuồng trên giường cả lên.
Ngay khi Hề Gia nhấc cánh tay lên, cánh tay cậu lại thò ra khỏi chăn.
Lần này không còn người giúp cậu đắp chăn nữa, thế nhưng một người giấy nhỏ màu vàng đột nhiên từ dưới giường trèo lên, đôi chân giấy mỏng manh khó khăn bò lên trên chăn Hề Gia, tiếp đến giúp Hề Gia đắp chăn lại bằng cánh tay giấy mỏng của mình.
Xong cánh tay, lại tới chân trái banh ra, để lên chăn.
Người giấy nhỏ nhanh chóng chạy đến cuối giường kéo chăn bông lại lần nữa.
Sau khi nó thở hồng hộc đi kéo chăn xong, Hề Gia giờ đây hoàn toàn yên ấm dưới lớp chăn bông.
Người giấy nhỏ ngây ngốc tại chỗ, mơ hồ không biết làm gì.
Nó ngơ ngác nhìn hồi lâu mới lại đem chăn bông kéo ra khỏi người Hề Gia một chút.
Có lẽ lần này động tĩnh quá lớn, viên xúc xắc đồng trên cổ Hề Gia cao hứng rung lên.
Vô Tướng Thanh Lê tò mò muốn xem người giấy nhỏ nhưng bị sợi dây cổ kéo lại.
Vô Tướng Thanh Lê dùng sức giãy giụa, cuối cùng khi nó kéo được sợi dây ra và bay về phía người giấy giấy nhỏ, Hề Gia dùng đôi mắt lim dim bắt được nó, nhíu mày: "Vô Tướng Thanh Lê?"
Vô Tướng Thanh Lê xoắn xuýt chuyển động, Hề Gia hoang mang nhìn nó rồi buộc lại vào dây.
Tỉnh dậy, Hề Gia mang giày đi ra cửa, xuống bếp tìm ít nước.
Cậu không để ý lúc mình tỉnh lại, người giấy vàng nhỏ nhanh chóng bay đến chân giường, nép chặt vào đó, chờ khi Hề Gia ra ngoài mới thở phào bay về gầm giường.
Vừa mới tỉnh dậy, Hề Gia xuyên qua phòng khách hướng về phía bếp.
Trong phòng khách yên tĩnh không hề có tiếng động, không khí yên lặng, như không có ai ở đó.
Bước đến phòng bếp, Hề Gia bật công tắc, chỉ thấy hình như đèn bếp bị hỏng, bật không lên.
Cậu ngạc nhiên ấn ấn vài lần đèn vẫn không sáng, vì thế lầm bầm: "Mai phải thay đèn rồi.", sau đó mò mẫm tìm cốc cùng ấm nước trong bóng tối, bắt đầu rót nước.
Tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng vang lên trong bếp, tiếng đồng hồ chuyển động trong phòng khách không biết từ lúc nào và màn đêm đen kịt bao trùm cả căn nhà.
Hề Gia rót đầy cốc nước, cậu cầm cốc nước nhìn lên, thấy trong gương trước mặt phản chiếu một bóng người mặc váy trắng.
Tim cậu đột nhiên thắt lại, Hề Gia cầm cốc nước bình tĩnh nhìn người đang đứng phía sau mình.
Người đó từng bước bước ra bóng tối, gương mặt thanh tú ban ngày mà giờ đây không hiểu vì sao mà có chút cứng đờ.
Chị họ Tiểu Quyên chậm rãi nhếch khóe miệng lên, giọng nói như một cái máy, ngang phè: "Em ra uống nước sao?"
Hề Gia im lặng nhìn cô, một lúc sau mới xoay người, cười nói: "Em hơi khát...!cũng thấy hơi nóng." Vừa nói Hề Gia vừa tháo Vô Tướng Thanh Lê ra, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
Tiểu Quyên gật đầu: "Em đó, ngủ sớm chút đi."
"Vâng chị."
Tiểu Quyên xoay người rời đi, chiếc váy trắng dài cũng biến mất trong đêm tối, nụ cười trên môi Hề Gia cũng theo đó biến mất.
Vô Tướng Thanh Lê không vui việc Hề Gia tháo mình xuống nhưng Hề Gia phớt lờ nó, chăm chú nhìn vào bóng dáng của người chị họ.
Trong mắt cậu, cô gái mặc váy trắng không có chút âm khí nào, chỉ là lúc bước đi có phần chậm chạp.
Không có ác quỷ, cũng không có âm khí.
"...Hay là mình cảm giác sai rồi?"
Uống xong ly nước, Hề Gia quay trở về phòng ngủ, suy nghĩ miên man rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mà trong phòng khách, chiếc đồng hồ treo tường đột nhiên không chạy nữa.
Phòng khách chìm vào yên lặng, cô gái mặc váy trắng mở to mắt nhìn lên trần nhà, khuôn mặt như cương thi, trắng bệch không chút máu.
- ----------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Tư thế ngủ của vợ yêu không ngoan gì hết, bị lạnh thì phải làm sao, lo quá đi!
Raine: Câu chuyện về hai người đàn ông và chiếc chăn bông của anh ấy ╮(︶▽︶)╭
Mình muốn chèn hình vào wattpad cho giống wordpress mà nó cứ hay bị lỗi ấy nên nhiều khi hình nó sẽ không đủ đâu nhé hix.
Bên wordpress chèn hình dễ lắm huhu:(.