Qùy Cầu Chia Tay

Chương 31



Lục Thịnh thấy Minh Tiểu Kiều ngoảnh mặt làm ngơ với mình, cô im lặng đứng đó, nhìn anh như người xa lạ, trong lòng vừa phẫn nộ vừa oan ức.

Sao cô không có chút lưu luyến nào cắt đứt quan hệ với anh?

Nhìn anh mà phản ứng của cô vẫn bình tĩnh như vậy?

Sao cô có thể lơ đẹp anh???

Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tựa như muốn phun lửa luôn rồi.

Thẩm Trọng phát hiện ra điều gì không thích hợp, tiến lên đứng chắn trước mặt Minh Tiểu Kiều, cảnh giác nhìn Lục Thịnh: “Lục đại thiếu gia, có chuyện gì thì nói với tôi, làm khó một cô gái cũng không có bản lĩnh gì cả.”

Nội tâm Lục Thịnh gào thét: là cô ấy bắt nạt anh!!!

Trên mặt anh vẫn ngăn chặn không để lộ ra biểu cảm nội tâm, nói: “Tiểu Kiều, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Thẩm Trọng lại càng thấy không thích hợp, vừa định nói có chuyện gì sao không nói ở nơi này, liên cảm nhận được sau lưng có một bàn tay vỗ nhè nhẹ. Ngay sau đó giọng nói của Minh Tiểu Kiều vang lên: “Thẩm Trọng, anh tránh ra trước đi.”

Thẩm Trọng không tình nguyện bước một bước nhỏ, dùng ánh mắt nhìn kẻ địch nhìn Lục Thịnh.

Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh nhìn nhau, biết không thể nói chuyện ở đây, chỗ này là chốn công cộng.

Cuối cùng người thiệt chỉ có cô.

Cho nên cô suy nghĩ vài giây, sau đó nói với Thẩm Trọng: “Tôi đi trước nhé, giúp tôi nói lời xin lỗi với bác gái.”

Thẩm Trọng: “Tiểu Kiều….”

Minh Tiểu Kiều cười cười: “Không sao đâu.”

Nói xong, cô tao nhã rời đi, Lục Thịnh nhanh chân đuổi theo.

Thẩm Trọng cắn răng, đặc biệt là khi nhìn Lục Thịnh không biết xấu hổ chạy theo Minh Tiểu Kiều, anh ta chỉ hận không thể xông lên đá cho Lục Thịnh một cước.

Nhưng ngay sau đó, tâm tình anh ta đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì anh ta nghe thấy Minh Tiểu Kiều nói với Lục Thịnh: “Đi cách tôi ba mét.”

Thân thể Lục Thịnh cứng đờ, nửa phút sau mới ai oán đi sau Minh Tiểu Kiều ba mét.

Chờ tới khi mẹ Thẩm mua quần áo xong đi ra, bỗng phát hiện không thấy con dâu tương lai của mình.

Thẩm Trọng bất đắc dĩ giải thích: “Tạm thời Minh Tiểu Kiều có việc nên bị gọi đi rồi.”

Mẹ Thẩm đối với lời giải thích này cảm thấy rất hợp lý, dù sao cô là minh tinh, khẳng định rất bận rộn.

Mẹ Thẩm cao hứng, tiếp tục đi mua quần áo, hoàn toàn không biết con trai mình đang bối rối.

Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh…

Lục Thịnh không phải là con người tốt đẹp gì cho cam, càng nghĩ càng lo lắng, làm thế nào bây giờ?

Thẩm Trọng bị chính suy nghĩ của mình ngược chết, lại không biết những lo lắng kia đều vô ích.

Tuy rằng Lục Thịnh có xu thế quỷ dị, nhưng nhiều năm qua anh mắc bệnh tâm lý không dám đứng ngay ngắn trước mặt cô, căn bản là không dám mạnh mẽ đứng dậy.

Minh Tiểu Kiều ngồi vào trong xe Lục Thịnh, nhìn thẳng phía trước, nói: “Muốn nói chuyện gì thì nói đi.”

Lục Thịnh có một bụng lời muốn nói.

Anh muốn nói, cô không thể làm như vậy với anh được!

Anh muốn nói, anh anh anh không muốn kết thúc!

Anh muốn nói, ha ha, cô đừng mong thoát khỏi anh!

Anh muốn nói, Tiểu Kiều… anh thực sự thích em, chúng ta ở chung một chỗ có được không?

Có lẽ lời muốn nói quá nhiều, ngàn vạn ngôn ngữ nhảy đến, ngược lại làm cho đôi môi anh run rẩy, một câu cũng không nói ra được.

Minh Tiểu Kiều không nghe được câu trả lời, nhíu mày quay sang, liền thấy được khuôn mặt than của Lục Thịnh… Giống như có điều gì đó không thích hợp.

Thế nhưng cô lại nhìn ra một chút đáng thương trên khuôn mặt của anh, cái quái gì đây?

“Anh làm sao vậy?” Cô cẩn thận hỏi han, cảm thấy bộ dạng này của Lục Thịnh khiến cô không chịu được, giống như tiểu loli vừa bị đánh đã khai.

Lục Thịnh hít sâu một hơi, ngay tại khoảnh khắc này, chỉ số thông minh của anh rốt cuộc cũng hoạt động, anh trịnh trọng nói: “Anh không nghĩ anh là ông chủ của em.”

Minh Tiểu Kiều lạnh lùng đáp: “A.”

“Hiện tại anh muốn làm bạn trai em, tương lai không xa muốn là chồng em, tương lai xa hơn nữa muốn làm ba của con em, ông nội của cháu em.”

Minh Tiểu Kiều: “……”

Cô bị chấn động.

Cô vạn lần không nghĩ tới điều Lục Thịnh muốn nói là điều này.

Ánh mắt cô hoảng hốt, rất nhanh sau đó, cô bình tĩnh trở lại.

Cô nghĩ, chẳng lẽ chuyện cô làm với anh là tội ác tày trời, khiến anh ghi hận trong lòng nhiều năm như vậy, tới bây giờ cũng không muốn buông tha cho cô, chỉ muốn kéo cô xuống nước?

Có thể tưởng tượng được, nếu muốn đi, thật sự chỉ có sự kiện trước kia!

Lúc ấy cô làm cái gì?

À, Lục Thịnh thuận miệng chọc giận cô, cô đem anh cột vào cây, cởi quần anh, ra sức túm lấy tiểu đệ đệ của anh, rồi cô cười nhạo, hành động rất tàn nhẫn, còn gọi mấy cô bé nhỏ tuổi tới nhìn anh.

Quả thật khi ấy anh khóc rất thảm thiết.

Khi đó Minh Tiểu Kiều còn nhỏ tuổi, cô không biết chuyện mình ra làm đã gây ra hậu quả như thế nào.

Cô chỉ biết, tên con trai này giống như bị bệnh, dám nói xấu mẹ cô, nhân tiện nói xấu cô.

Có thù ắt sẽ trả thù!

Cho nên khi trưởng thành anh báo thù, làm xong hết thảy liền cảm thấy sảng khoái, nếu không nghe được cuộc hội thoại của Quan Bình Hiên và anh, cô đã sớm đem chuyện này quên mất.

Sự kiện kia bị cô coi thành rác rưởi trong dòng ký ức, thế nhưng lại làm cho anh canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy.

Khi lớn lên anh còn muốn sử dụng thủ đoạn khinh thường để trả thù.

Cô cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng.

Tâm trạng Lục Thịnh thấp thỏm.

Như thế này là dùng im lặng để từ chối sao?

Đang lúc anh có suy nghĩ này, Minh Tiểu Kiều lại ngẩng đầy lên, ý bảo anh nhìn con đường đối diện xem: “Cái kia, cô bé lấy mất cái gì đó của cậu bé, cậu bé khóc rồi.”

Lục Thịnh “a” một tiếng, không hiểu vì sao đề tài được chuyển nhanh như thế, nhưng vẫn nhìn theo cô, lúc sau mới lên tiếng: “Cậu bé đó thật đáng thương.”

Minh Tiểu Kiều cười cười: “Anh nói xem cậu bé đó có ghi thù cô bé kia không?”

“Có thể.”

“Cậu bé đó có tìm cơ hội trả thù cô bé không?” Minh Tiểu Kiều tiếp tục hỏi.

Lục Thịnh nghĩ ngợi nói: “Không biết, có lẽ cậu bé đó có lý do, tâm lý báo thù mạnh mẽ, có trái tim rộng lượng, hơn nữa hai đứa bé còn nhỏ, biết đâu giây tiếp theo hai đứa nhỏ sẽ làm hòa?”

“Vậy anh nói xem, khi cậu bé kia lớn lên có nhớ chuyện này không?”

“Có lẽ là có.” Lục Thịnh trả lời: “Ở trong mắt người lớn thì hai đứa nhỏ kia chỉ cãi nhau, nhưng trong lòng cậu bé đó, bị chiếm đoạt đồ vật là chuyện lớn, nếu bây giờ không giải quyết, có lẽ khi lớn lên cậu nhóc vẫn sẽ nhớ.”

“Sự việc chính là như vậy.” Minh Tiểu Kiều thì thào nói.

“Nếu như trước kia cậu bé bắt nạt cô bé, cô bé lấy mất đồ chơi này nọ để trả thù, vậy cậu bé kia ghi hận cũng có thể trả thù sao?” Cô tiếp tục hỏi.

“Chuyện này khó mà nói trước, còn phải xem tính cách, cũng phải xem đồ vật kia quan trọng bao nhiêu.”

Minh Tiểu Kiều nghĩ, sự việc lần đó đối với anh, đã ảnh hưởng sâu sắc tới vậy sao?

Cô tiếp tục im lặng, tinh thần Lục Thịnh trở lên sa sút.

Anh vừa mới thổ lộ, cô lại không để ý, chỉ quan tâm tới hai đứa nhỏ cãi nhau trên đường.

Thật sự là từ chối!

Anh khổ sở, giống như trong không khí có rất nhiều nước biển, vừa đắng vừa mặn, dần  dần lên tới ngực anh, cao quá miệng mũi anh, đem cả người anh dìm trong nước, không thể hô hấp, cả người đau khổ.

Lúc sau, bỗng nhiên Minh Tiểu Kiều nói: “Tôi sẽ từ chối Thẩm Trọng.”

Ầm một cái, nước biển lập tức biến mất không còn dấu vết, Lục Thịnh không nhịn được vui vẻ: “Thật sao?”

Tâm tình anh vui vẻ nhảy dựng lên!

Từ chối Thẩm Trọng… Ý cô ấy là muốn chấp nhận anh?

Ha ha ha ha ha ha ha anh biết không có khả năng Minh Tiểu Kiều không có cảm giác với anh mà!

Lục Thịnh mười phần khoe khoang, giống như chú chó Husky to lớn vui vẻ vẫy đuôi, mạnh mẽ gật đầu, đồng ý nói: “Từ chối đúng là tốt!” 

Minh Tiểu Kiều nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Vậy, ông nội sẽ tiếp tục gây áp lực cho tôi, cho nên…”

“Sẽ không đâu!” Lục Thịnh vỗ ngực cam đoan: “Có anh ở đây.” 

Minh Tiểu Kiều thầm nghĩ, rằng anh là một ông chủ vô dụng, trước mặt người ngoài là bộ dạng uy phong, về nhà nhìn thấy ông nội, thấy ba, còn không phải là đứa con ngoan sao?

Đúng, anh vốn phải gọi ông cụ Minh một tiếng ông nội Minh.

Có lợi ích gì!

Cô lười vạch trần anh, thản nhiên nói: “Đưa tôi về nhà.”

Lục Thịnh rất luyến tiếc, cả người vui vẻ chuyển sang màu hồng, cả người anh tỏa ra hào quang hưng phấn, liền nghĩ được ở chung một chỗ với cô, không cần làm gì cả, chỉ hít thở chung một bầu không khí đã hạnh phúc rồi.

Chẳng qua Minh Tiểu Kiều đưa ra lý do rất hợp lý: “Về sớm một chút giải quyết chuyện này.”

Lục Thịnh chỉ có thể kiềm chế vui vẻ trong lòng, nghe lời đưa cô về nhà.

Hơn nữa, trên đường đi về, anh đường đường chính chính ngẩng cao đầu!

Anh thổ lộ! Còn Minh Tiểu Kiều đã đồng ý!

Ha ha ha ha ha ha ha!!!

Cả người anh vui sướng không che dấu nổi, làm cho Minh Tiểu Kiều không nhịn được nhìn anh vài cái.

Có vậy mà cũng vui vẻ?

Bởi vì việc báo thù có hy vọng?

Miệng cô cong lên một nụ cười lạnh.

Chỉ là diễn trò thôi, ai sợ ai chứ?

Kỹ thuật diễn xuất của cô vừa hay không tốt, bây giờ rèn luyện cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.