Qùy Cầu Chia Tay

Chương 53: “Tiểu Kiều, em không cần tỏ ra mạnh mẽ, khóc nên khóc, cười nên cười, bất cứ điều gì cũng không cần để trong l



Lục Thịnh nghĩ rằng Minh Tiểu Kiều sẽ cần nhiều thời gian tiêu hóa chuyện này, nhưng không bao lâu sau, cô đã ngẩng đầu lên, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng đỏ, khuôn mặt cô vẫn mang vẻ bình tĩnh.

Cô không những không làm cho Lục Thịnh cảm thấy thả lỏng, mà ngược lại, còn lo lắng hơn: “Tiểu Kiều…”

Anh muốn nói, nếu cô cảm thấy khổ sở, vậy thì hãy khóc đi

Nếu em không vui, anh sẽ không vui cùng em.

Nhưng đối diện với vẻ mặt bình thản của cô, anh lại không nói ra nổi.

Anh biết rõ cô đang tỏ ra kiên cường, bởi vì biết nên không thể cái gì cũng nói ra được.

Cô không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, anh sẽ làm như không thấy.

Tuy rằng, điều này khiến anh cảm thấy thật khó chịu.

Hiển nhiên, trong lòng cô, anh và người khác là một, anh cũng không thể làm cô dỡ bỏ ngụy trang của mình.

Minh Tiểu Kiều không biết trong lòng Lục Thịnh đang rối bời, cô đứng dậy, cảm ơn anh.

Lục Thịnh bị động, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì mà em phải cảm ơn? Hơn nữa, em không cần nói cảm ơn với anh.”

Điều đó đã biến anh thành người ngoài.

Thoạt nhìn, Minh Tiểu Kiều rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn bị hoảng hốt bởi những lời Tống Thành vừa nói, căn bản cô không để ý tới Lục Thịnh, cứ thế đi ra ngoài.

Lục Thịnh yên lặng đi phía sau cô.

Đến hầm đỗ xe, anh ngăn cô lại: “Anh đưa em về.”

Nhìn bộ dạng hiện tại của cô, anh không dám để cô lái xe một mình, nhỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì thì sao?

Cũng may Minh Tiểu Kiều biết ý, không cậy mạnh, gật đầu, theo anh lên xe.

“Em muốn đi đâu.”

Anh không biết chỗ ở hiện tại của cô, vốn tưởng rằng cô muốn về nhà, kết quả Minh Tiểu Kiều lại nói: “Tới nhà họ Minh.”

Lục Thịnh nhíu mày.

Cô đang ở trạng thái này, tại sao lại về nhà họ Minh nói chuyện với Minh Chính Trí?

Trong lòng hoài nghi lo lắng, nhưng anh không nói gì thêm, trực tiếp quay xe đưa cô về nhà họ Minh.

Tới nhà họ Minh, anh không đi ngay, dù sao tất cả mọi người cũng biết anh là vị hôn thê của cô, anh tới cùng cô là chuyện bình thường.

Quả nhiên, mọi người không biết anh và Minh Tiểu Kiều có gì đó không được tự nhiên, khi trông thấy anh, ai cũng rất nhiệt tình.

Anh khách sáo vài câu cùng người lớn trong nhà, sau đó đi tìm Minh Tiểu Kiều và Minh Chính Trí.

Tới cửa phòng, anh hơi do dự, cứ xông vào có vẻ không tốt lắm, bọn họ nói chuyện không muốn người ngoài nghe thấy, nhưng nếu không vào, anh sẽ lo lắng chết mất.

Cuối cùng anh lựa chọn nghe lén ở góc tường.

Nhưng mà, không biết căn phòng được cách âm hoàn hảo, hay bên trong nói nhỏ quá, căn bản anh không nghe được gì cả.

Anh buồn bực đi tùe hành lang tới cửa, theo bản năng muốn đào góc tường, lại sờ soạng khoảng không, lúc này chợt nhớ tới, bởi vì Minh Tiểu Kiều, anh đã ngoan hẳn ra.

Anh chỉ có thể đứng ngoài chờ cô trong tâm trạng hoang mang.

Mà trong phòng, không có không khí tràn ngập khói thuốc như Lục Thịnh nghĩ, ngược lại còn rất hòa hợp.

Minh Chính Trí lôi kéo Minh Tiểu Kiều thưởng thức bức tranh ông vừa hoàn thành.

Đối với bức tranh này, ông rất vừa ý, cảm thấy bản thân có sự tiến bộ.

Minh Tiểu Kiều nghe ông nói, cảm giác như một cậu nhóc mới lớn, trong ánh mắt có một tia tự hào, muốn thưởng thức cùng người khác.

Cô không biết vì sao mình lại về đây, rõ ràng khi nhìn thấy ông, một câu cô cũng không nói thành lời.

Cô nhìn ba mình, năm nay cũng chưa lớn tuổi lắm, còn chưa tới năm mươi tuổi, nhưng đã bạc cả đầu, mẹ kế Hứa Tĩnh Lâm đã nhuộm tóc cho ông, nếu như nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện ra.

Ba của cô so với bác cả và bác hai thì trông già hơn.

Minh Chính Trí vui vẻ bàn luận, bỗng phát hiện con gái không nhìn bức tranh, mà lại nhìn ông đến ngẩn ngơ.

“Tiểu Kiều, con làm sao thế?” Ông hỏi.

Minh Tiểu Kiều phục hồi tinh thần, cười cười: “Không có gì đâu ạ, vừa rồi con bỗng nhiên nghĩ đến một đoạn lời thoại trong kịch bản, cho nên hơi mất tập trung.”

“Thì ra là thế,” Minh Chính Trí cũng vui mừng cười lớn: “Lúc ba quen biết với mẹ con, trong một lần hẹn hò, bà ấy cũng ngẩn người, nói là bỗng nhiên nhớ tới một đoạn rất khó nhớ trong kịch bản, nên mới ngẩn người.”

Minh Tiểu Kiều không ngờ tới ông lại nhắc tới Kiều Nhân Văn, miễn cưỡng cười một cái, còn lại cái gì cũng không nói.

Cô bây giờ và cô trước đây không giống nhau.

Trước kia, cô cảm thấy Minh Chính Trí lạnh lùng quá đáng, khiến Kiều Nhân Văn rơi vào đường cùng, tuy rằng ông đối xử với cô rất tốt, nhưng mỗi khi ông nhắc tới Kiều Nhân Văn, cô vô thức buông ra câu nói châm chọc ông.

“Đáng tiếc mẹ đã mất, vì sao mẹ lại nghĩ không thông?”

Sau đó cô mang theo khoái cảm trả thù nhìn gương mặt ông bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cơ hồ không duy trì được nụ cười trên mặt, ánh mắt dại đi.

Cho tới lúc này, cô luôn nghĩ, căn bản ông cũng không được tự nhiên cho lắm.

Đối với việc mẹ cô tự tử, không phải ông không áy náy chút nào.

Hiện tại, suy nghĩ lại những chuyện trước kia mình làm, cô hận không thể tát mình một cái.

Cô biết rõ ba cô là một người mềm lòng cỡ nào, rõ ràng ông là một người lương thiện ra sao.

Ông luôn cảm thấy ngượng ngùng khi làm phiền người khác, không có khả năng dùng lời nói làm tổn thương họ, thà rằng để bản thân mình tổn thương còn hơn.

Mà cô lại lợi dụng điều này, luôn nhắc nhở những điều ông làm sai.

Ngay khi biết được chân tướng sự việc, cô đã nghĩ tới việc ba cô cảm thấy ra sao vào thời điểm đó?

Bị lừa gạt sinh ra hai đứa con, mỗi lần nhìn thấy lại cảm thấy mình là một tên ngốc bị lừa dối những mười năm.

Nếu như là cô, cô sẽ không ngốc nghếch nhiều năm như vậy, đối với người phụ nữ đã lừa gạt mình, sau khi bà ấy tự tử còn phải chịu hết điều tiếng, thậm chí còn phải bồi hồi khi nói về người đó.

So sánh mà nói, tính tình của cô rất mạnh mẽ.

Căn bản Minh Chính Trí không biết Minh Tiểu Kiều vừa trải qua điều gì, chỉ cảm thấy hôm nay cô rất nhạy cảm, còn nghĩ là do cô làm việc quá mệt mỏi, ông đau lòng căn dặn cô phải chú ý nghỉ ngơi, để ý sức khỏe, không cần liều mạng làm việc.

Minh Tiểu Kiều vâng dạ, không ngừng áp chế những lời nói trong lòng lại, nói với ông khi khác sẽ tới.

Mãi cho tới khi ông dặn dò xong, cô mới đứng dậy rời đi.

Cửa phòng vừa mở, bóng dáng Lục Thịnh nhanh chóng bước tới.

Minh Chính Trí ở phía sau cô, thấy Lục Thịnh cũng rất ngạc nhiên: “Tiểu Lục ở đây sao, sao lại không vào trong?”

Lục Thịnh quan sát kỹ lương sắc mặt của hai người, nhưng lại không phát hiện được gì, trong lòng hơi lo sợ, nhưng vẫn trả lời: “Đợi hôm nào có thời gian rảnh, con sẽ tới nói chuyện.”

Minh Chính Trí cười, lại bỗng nhiên nhớ ra con gái mình đính hôn giả với chàng trai phong lưu này, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nhưng Minh Tiểu Kiều lại rất bình tĩnh, kéo Lục Thịnh ra ngoài.

Ngồi trên xe, cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói với Lục Thịnh một tiếng, đi đi.

Lục Thịnh nghe lời, dọc đường đi cứ lén lút quan sát sắc mặt cô, lại phát hiện cả đoạn đường cô không thay đổi sắc mặt.

Tới nơi, Minh Tiểu Kiều tháo dây an toàn thì bị Lục Thịnh lôi kéo ôm vào lòng.

“…..Làm sao vậy?”

“Những lời này, anh nên hỏi em mới đúng.”, Lục Thịnh hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Kiều, em không cần tỏ ra mạnh mẽ, khóc nên khóc, cười nên cười, bất cứ điều gì cũng không cần để trong lòng.”

Minh Tiểu Kiều cười lớn: “Đừng nói bậy, tôi mới không phải khóc, có gì mà phải khóc chứ.”

“Đừng cười.” Anh bỗng nhiên nhấc cao tay, hạ khóe môi cô xuống: “Không muốn cười thì đừng cười, cười so với khóc còn khó nhìn hơn.”

Minh Tiểu Kiều trừng mắt nhìn anh: “Nói vớ vẩn, tôi cười lên nhìn ngọt ngào thế còn gì.”

“Trong lòng đang rối bời thì cười ngọt ngào có ích gì,” Lục Thịnh còn nói: “Nếu như em vui vẻ thì em hãy cười ngọt ngào như vậy.”

Minh Tiểu Kiều im lặng vài giây, trên mặt không muốn cười nữa, cúi mặt nói: “Lục Thịnh, có những chuyện, anh thật sự chõ miệng vào.”

“Nếu là người khác, anh sẽ mặc kệ.” Lục Thịnh nói: “Bởi vì là em, đây là việc quan trọng.”

Minh Tiểu Kiều nhìn anh, hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên cô nhoài người lên phía trước, dùng sức ôm anh.

Lục Thịnh vội vàng ôm lấy cô, sợ mình làm đau cô.

Cô chôn sâu khuôn mặt mình vào vai Lục Thịnh, nghẹn ngào nói: “Lục Thịnh, anh có biết nhiều lúc anh đáng ghét lắm không.”

“Nhưng có đôi khi cũng đặc biệt tri kỷ.” Lục Thịnh không biết xấu hổ nói: “Anh nguyện ý làm chiếc khóa kéo áo của em.”

Minh Tiểu Kiều bật cười, đôi mắt vẫn còn ẩm ướt: “Áo bông nhỏ mới là tri kỷ.”

“Anh giữ ấm cho em mà, chống lạnh, áo bông nhỏ của bé con.”

“Không phải của phụ nữ à?”

“Chờ em sinh một đứa cho anh đó.”

“….Anh đúng là, không biết xấu hổ.”

“Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.