Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 124: 124: Một Hồi Sóng Gió-âm Mưu 1




Tại Thanh Sơn phái lúc này, Bạch Dạ và Đế Vô Trần cùng Hoắc Dương đều ăn vận một thân phục trang tươm tất, mỗi người đều toát lên được mị lực của chính mình.

Bạch Dạ áo trắng dài tinh tế, sạch sẽ gọn gàng; Hoắc Dương lam y công tử, đầu vấn trâm cài xanh ngọc bích, nhìn thế nào cũng ra một hoa hoa công tử; Đế Vô Trần một thân hắc y huyền diệu, luôn là dáng vẻ lạnh băng không một chút biểu cảm.

Bọn họ đều chuẩn bị rất tốt để tham gia hôn lễ của Đại tiểu thư Thượng Quan.

Đột nhiên không biết ở đâu Tiểu Hắc xuất hiện bên cạnh Bạch Dạ, báo "Chủ nhân, mọi việc đã an bài thỏa đáng."
Khóe miệng Bạch Dạ khẽ nhếch lên cười, quay sang gật đầu với Đế Vô Trần "Xem ra kế hoạch của chúng ta đã dần đi tới hồi kết."
"Ừm"
Con ngươi Đế Vô Trần khẽ động nhìn nàng, sự dịu dàng khó có thể thấy ở hắn chỉ dành cho một mình Bạch Dạ.

Hắn chẳng mảy may quan tâm cái gì chó má Thượng Quan gia, nhưng nếu chúng động đến ái nhân của hắn, thì xác định sẽ trở thành kẻ thù.

Hoắc Dương nhìn hai người họ trong lòng sớm đã có đáp án.

Ngay từ ban đầu hắn không nghĩ rằng Quỷ chủ sẽ ngó ngàng tới môn phái này của hắn, ngưỡng tưởng rằng có âm mưu gì đó.

Nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn đã hiểu, Đế Vô Trần tới không hề có bất kì toan tính gì, mà là vì Bạch Dạ.


Là nam nhân với nhau, sao hắn không hiểu tình cảm mà Đế Vô Trần dành cho Bạch Dạ kia chứ? Chắc chỉ có đầu gỗ như nàng mới không nhận ra.

Thâm tâm có chút khó chịu.

Nhưng chuyện đó hẵng gạt sang một bên, giờ là lúc tính đến việc trọng đại.

Họ đều có chung một kẻ thù, vì vậy cũng thành thật hơn với nhau, hỗ trợ hợp tác chống lại Thượng Quan gia.

Xem ra Nhất đại đế quốc lại chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến mới!
____
Tại Hồng Lâu Các, xa hoa phủ lầu, tiếng đàn thánh thót êm tai vang xa, người ra kẻ vào tấp nập nhưng toàn là những thanh niên trai tráng, công tử hào hoa phong nhã.

Không hổ danh là đệ nhất thanh lâu, những mỹ nữ nơi này đều là loại cực phẩm khó tìm, từ nhan sắc đến kỹ nghệ.

"Hihi, công tử, nói a nào~"
"Công tử, để em đút cho ngài nho nhé~"
"Uống rượu với em đi công tử~"
Một góc lầu nào đó, một hoa hoa công tử đang được vây quanh bởi biết bao mỹ nữ, tiếp nhận sự hầu hạ của họ.

Hắn ta hai tay ôm hai người, y phục không chỉnh tề, để lộ một phần ngực phong trần, bị mấy tay nữ nhân chạm vào nhưng không hề tỏ ra chán ghét, ngược lại còn cười lớn trông vô cùng hưởng thụ.

Có tiếng bước chân lách cách đến gần hắn, xuất hiện trong tầm mắt là một cô nương xinh đẹp, dịu dàng, ôm theo một cây đàn cổ bước đến bên vị công tử.

Cô nương này khác hẳn so với những mỹ nữ vây quanh hắn, khí chất điềm đạm, không trang điểm quá lòe loẹt, y phục kín đáo nhưng vẫn rất duyên dáng, trên trán điểm thêm một đóa chu sa đỏ chói mắt.

Lại gần công tử, cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Vị công tử kia sau khi nhìn thấy cô đi tới, liền đuổi hết mấy mỹ nữ bên cạnh ra ngoài, ánh mắt không giống sự háo sắc ban nãy, giờ chỉ là sự si mê, yêu thương.

"Tuyết Anh, nàng đến rồi!"
Tuyết Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với hắn, cử chỉ nho nhã nói "Không biết vì sao hôm nay công tử lại có hứng nhã tới Hồng Lâu Các vậy?"
"Có nhiều chuyện xảy ra lắm!" hắn uống lên một ngụm rượu.

"Vậy sao? Không biết là chuyện vui hay buồn?"
Hắn lưỡng lự một lúc "Chẳng buồn, mà cũng chẳng vui."

Tuyết Anh đạm cười rồi rót rượu cho hắn "Không phải muội muội của ngài sắp thành thân sao, Thần Vĩ công tử?"
Thượng Quan Thần Vĩ nghe tới mà bày ra vẻ mặt ghét bỏ "Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch giữa Thượng Quan gia và Lam gia thôi, có gì đâu mà phải làm quá lên!" sau đó nhìn về phía Tuyết Anh cười "Khi nào tới lúc ta thành thân, lúc đó mới là chuyện trọng đại."
Tuyết Anh giương miệng cười cười, cô bắt đầu gảy lên một khúc nhạc du dương, làm Thượng Quan Thần Vĩ hoàn toàn chìm đắm.

"Gần đây thấy ngài có vẻ mệt mỏi, không biết Tuyết Anh có thể chia sẻ điều gì với công tử không?"
Thượng Quan Thần Vĩ thở dài "Tuyết Anh, nàng nói xem, giữa ta và phụ thân của ta, ai phù hợp làm gia chủ hơn?"
Cô đáp lại vô cùng khéo léo "Tuyết Anh chỉ là một nghệ nhân, chưa từng tham dự vào tranh quyền đoạt vị.

Nhưng cho phép Tuyết Anh nói thẳng."
"Nàng cứ nói đi!"
"Theo tình hình hiện tại, giữa ngài và Huyền Vũ đại nhân đều có tranh chấp về người kế thừa.

Nếu như theo lẽ thường, cho dù Huyền Vũ đại nhân có trở thành gia chủ thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày trao chức vị đó cho ngài.

Nhưng bây giờ hai người lại vì chuyện thừa kế mà xảy ra xích mích phụ tử, chứng tỏ gia chủ hiện tại không tin tưởng vào Huyền Vũ đại nhân nên mới để chuyện này diễn ra.

Ông ấy nhất định phải kỳ vọng rất nhiều vào công tử nên mới mong muốn ngài ngồi vào vị trí đó hơn là Huyền Vũ đại nhân."
Thượng Quan Thần Vĩ đạm cười "Quả thật là như vậy.

Nhưng hiện tại phụ thân ta đang muốn loại trừ ta để có được vị trí gia chủ.

Tình hình gia tộc đang rất khó khăn, ta không thể chờ đợi mãi được.

Nàng nghĩ ta nên làm gì?"
Tuyết Anh che giấu nụ cười nói "Tuyết Anh không có phận sự này!"

"Nàng cứ nói đi! Dù sao ta cũng tin tưởng nàng hơn bất kì một ai!"
Một nụ cười chết chóc chợt thoáng qua trên môi Tuyết Anh, nhưng sau đó lại như không có gì nói "Theo Tuyết Anh nghĩ, Thượng Quan gia chủ đang trong tình thế nguy cấp, trước sau gì cũng không qua khỏi, cho dù ngài có tỏ ra là một đứa cháu trai ngoan hiền cũng không thể tránh khỏi sau này Huyền Vũ đại nhân sẽ truy sát.

Nên việc cấp bách bây giờ là phải nhân cơ hội này, giết chết người đó để ngăn ngừa hậu hoạn."
"Nhưng làm cách nào? Nếu ta giết chết phụ thân ta, nhất định sẽ không tránh khỏi dị nghị, vị trí gia chủ ta ngồi cũng không được yên."
"Vậy chỉ cần có cơ hội hạ độc, thần không biết quỷ không hay."
Thượng Quan Thần Vĩ ngập ngừng "Nhưng ai sẽ làm điều đó? Bên cạnh phụ thân ta có rất nhiều tử sĩ, muốn hạ độc là điều không dễ dàng."
Tuyết Anh vội vàng dập đầu "Công tử, Tuyết Anh có một thỉnh cầu."
"Nàng nói đi!"
"Tuyết Anh muốn trà trộn bên cạnh Huyền Vũ đại nhân, lúc đó sẽ nhân cơ hội hạ độc ngài ấy."
Thượng Quan Thần Vĩ giật mình, hắn có chút hoảng loạn "Không được! Nàng là người của bản công tử, ta không thể để nàng mạo hiểm như vậy được.

Nhỡ đâu bị phát hiện, nàng sẽ chết đó."
Bị ôm lấy như vậy, Tuyết Anh dùng bàn tay của mình nắm lấy tay của hắn, ngước mặt lên dịu dàng nói "Đây là Tuyết Anh tự nguyện, chỉ cần có thể giúp công tử, Tuyết Anh không hối hận.

Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót trở về."
Nhìn gương mặt dịu dàng, hiền lành, lại đối xử tốt với hắn, Thượng Quan Thần Vĩ không khỏi xúc động, ôm lấy thân hình mảnh mai của Tuyết Anh nói "Nàng yên tâm! Chỉ cần nàng sống sót trở về, ta nhất định sẽ cho nàng một danh phận, biến nàng thành phu nhân của ta."
Tựa đầu vào vai hắn, dựa mặt vào sau gáy, Tuyết Anh bỗng nở một nụ cười thần bí, có chút lạnh sống lưng "Vâng!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.