Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 127: 127: Một Hồi Sóng Gió-lật Tẩy Bộ Mặt Thật 4




Thượng Quan Huyền Vũ nhìn thấy họ, sợ giống như gặp hổ, vội vàng chạy tới hành lễ "Hạnh ngộ hạnh ngộ ba vị đại nhân, mời đi lối này."
Vẻ ngoài của họ thu hút rất nhiều người từ nam lẫn nữ, có ngưỡng mộ, có đố kị, có ghen ghét.

Đế Vô Trần để ý thấy có mấy cô nương ánh mắt cứ dán lên người Bạch Dạ, sự tức giận hiện trong đáy mắt, muốn đào hết chúng ra cho hả giận.

Bạch Dạ và Hoắc Dương thì chẳng để tâm việc đó, một người thì mỉm cười nho nhã công tử, một người thì lạnh nhạt.

Nhưng trong lòng đều có tính toán.

Mấy môn phái khác nhìn thấy họ thì không khỏi nghị luận.

Từ bao giờ 3 môn phái này lại có quen biết nhau vậy?
Quỷ Vực, Lăng Thiên Cung, Thanh Sơn phái, 3 thế lực giang hồ giàu có và quyền lực.

Nếu như bọn họ hợp tác với nhau, thì sẽ không ai chống lại được mất.


Nhìn tâm trạng hồi hộp lo lắng của mấy người khác, Bạch Dạ cười khẩy, đây chính là mục đích của nàng.

Cho đến khi 3 người ngồi yên vị, Thượng Quan Huyền Vũ đi ra giữa sảnh, cất tiếng nói "Kính thưa toàn thể mọi người, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, rất cảm ơn mọi người vì đã đến chung vui cũng gia tộc.

Đây là bước ngoặt đánh dấu cho sự kết thân giữa Thượng Quan gia và Lam gia, chính là hôn lễ của nữ nhi ta và Đại thiếu gia Lam Bội Nguyên.

Vì lí do cá nhân, gia chủ Thượng Quan không thể trực tiếp ra mặt chủ trì hôn lễ nên ta thay mặt ông ấy gánh vác trọng trách này." hắn cầm lên ly rượu hô to "Mừng cho ngày vui này."
"Chúc mừng đại nhân!"
Mọi người đều lần lượt uống lên rượu mừng, cùng chờ đợi tân lang tới.

Nhưng cho đến tận 3 canh giờ sau, không thấy bóng dáng của tân lang, thậm chí là cả Lam gia cũng không thấy.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ là hủy hôn sao?
Người nhà Thượng Quan ai nấy đều sốt ruột, Thượng Quan Huyền Vũ đi tới đi lui mấy lần, tức giận, cho người đi thăm dò nhưng phát hiện xung quanh không còn một ai, ngay cả tử sĩ cũng không thấy đâu.

Có vấn đề!
Bạch Dạ vừa uống xong ly rượu mừng, còn chưa ngồi được ấm mông, nàng cất tiếng "Không cần đợi, họ sẽ không tới đâu!"
Tất cả đều lần lượt quay sang Bạch Dạ, với vẻ mặt khó hiểu.

"Ý ngài là sao, Hắc Dạ công tử?" Thượng Quan Huyền Vũ nhíu mày, càng nhìn Bạch Dạ càng không thuận mắt.

Tên tiểu tử này có ý gì?
Bạch Dạ chậm rãi đứng dậy, cười ha hả "Ý gì? Đương nhiên là mặt chữ thượng ý tứ! Lam gia sẽ không tới, vì chúng biết Thượng Quan gia các ngươi tổ chức hôn lễ này để bám víu vào Lam gia, càng là để lợi dụng chúng, cuốn vào những âm mưu thâm độc của các ngươi."
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt!
Bạch Dạ càng lúc càng không kiêng nể "Thượng Quan gia, dừng cuộc chơi tại đây thôi! Các ngươi làm biết bao chuyện trái với luân thường đạo lí, coi tính mạng con dân của đế quốc như cỏ rác, sẵn sàng làm bất kì điều ác nào để trục lợi.


Các ngươi còn gì để nói?"
Nhìn nàng, tất cả mọi người đều hiểu nàng đang muốn đối đầu với Thượng Quan gia.

Những điều nàng nói, có người biết, có người không biết, nhưng vẫn là muốn nói.

"Hắc Dạ công tử, ngài nói phải có bằng chứng, nếu không sẽ không thể thuyết phục được những người ở đây."
Thái độ của bọn chúng làm Đế Vô Trần tức giận, dám ăn nói như vậy với Tiểu Dạ nhi của hắn.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, Hoắc Dương đã chặn hắn lại.

"Ha hả, các ngươi muốn bằng chứng?" từ trong tay lôi ra một đống Linh phù, các việc làm bất nhân bất nghĩa của Thượng Quan gia đều bị phơi bày, những người ở đó bất ngờ đến hoảng hốt.

Thượng Quan Thần Vĩ thấy Bạch Dạ đang bôi nhọ gia tộc mình, hắn tức giận, điên cuồng lao tới muốn tấn công nàng.

Vì căn bản trong những bằng chứng đó có cả hắn.

Đáng tiếc là không thể chạm tới góc áo của nàng, đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ "Trước khi muốn động tới muội muội của ta, phải bước qua xác của ta trước đã."
Thượng Quan Thần Vĩ bị bóp mạnh như vậy, trở nên khó thở, những người hầu khác bị sát khí của Bạch Chân làm cho hoảng sợ, không dám đi tới can ngăn.

Một số môn phái thấy vậy, quay sang Bạch Dạ chất vấn "Công tử, ngài như vậy là sao? Ngài muốn giết cậu ta?"

Và nhận lại đó là một nụ cười nham hiểm "Ha, nếu vậy thì sao? Ta không chỉ muốn giết chết cậu ta, mà còn cả Thượng Quan gia!" ánh mắt của nàng sắc lạnh, làm không ít người không nhịn được mà phát run.

Nhưng trưởng môn Tiêu Ngọc phái lại đứng ra nói "Cho dù là Thượng Quan gia có làm sai thì ngài cũng không có quyền tự ý hành động như vậy."
"Ha, Tiêu Ngọc phái đúng không?"
Bị cậu hỏi bất ngờ như vậy, trưởng môn Tiêu Ngọc phái có chút giật mình.

"Cấu kết với Thượng Quan gia buôn bán tàng trữ hoa cấm, làm bao nhiêu người dân mất mạng.

Ông có tư cách để nói chuyện ở đây sao?"
Trưởng môn lúc này vãi cả mồ hôi hột, lắp bắp "Ngươi....ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ."
Hoắc Dương đứng phắt dậy, đưa ra một tờ giấy cho mọi người xem.

"Đây không phải ấn ký của Tiêu Ngọc phái hay sao?"
"Bọn chúng dám lộng hành như vậy?"
"Thật là không thể tin nổi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.