Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 129: 129: Một Hồi Sóng Gió-tiết Lộ Sự Thật 6




Chuyện gì đã xảy ra?
Còn chưa kịp hoàn hồn, một mũi tên từ đâu bay tới, chỉ một vài xăng ti mét nữa thôi là đã ngắm trúng cổ của nàng rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi sợ hãi quay đầu lại, đập vào mắt là bóng dáng cao lớn của một ai đó, hắn ta cặp mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi làm nàng sợ đến mức run rẩy.

Tên áo đen nhíu mày thật chặt, hắn dùng tay bóp mạnh cằm của nàng rồi nâng lên, lạnh giọng "Thượng Quan Uyển Nhi? Gương mặt này, quả nhiên là một khuôn đúc của Thượng Quan Lâm, nhất là đôi mắt."
Dù bị bóp mạnh, đau đớn truyền tới nhưng nàng vẫn thanh giọng "Ngươi là ai? Muốn giết ta?"
"Ha, giết ngươi? Không chỉ ngươi, mà toàn bộ Thượng Quan gia đều phải trả giá cho những tội ác các ngươi đã gây ra."
Thượng Quan Uyển Nhi thập phần khó hiểu "Tội ác?"
Tên áo đen cười khinh miệt "Nhìn biểu hiện, xem ra là không biết gì rồi." hắn nhìn nàng bằng con mắt lạnh lẽo nói "Thượng Quan gia đã sát hại rất nhiều tính mạng người dân ở đế quốc này, trong đó có cả một gia tộc vô tội như Bạch gia.

Vì tham lam mà ông cố và gia gia ngươi làm nhiều chuyện bất nhân bất nghĩa, giờ là lúc các ngươi phải trả lại toàn bộ."
Bạch gia?
Nàng đã từng nghe một hồi giai thoại về gia tộc này, nhưng thật sự không quá để tâm đến.

Chỉ biết rằng mọi người đều coi họ là tội nhân của cả đế quốc.

"Mà thôi, có nói chắc gì ngươi đã tin.


Ngươi cũng giống như gia gia ngươi, đều là những kẻ đáng chết.

Ta thật sự tiếc cho gương mặt khuynh thành này đấy." nói xong hắn giơ lên thanh kiếm, một một đường bổ xuống.

Nhưng may thay, một chùy thủ từ đằng sau cắm thẳng vào thanh kiếm khiến nó văng ra xa, cả tên áo đen lẫn Thượng Quan Uyển Nhi đều giật nảy mình.

"Ngươi đang làm gì ở đây?" âm thanh lạnh lẽo làm tên áo đen hoảng hốt.

Hắn kịp thời nhận ra "Hắc Tử đại nhân?"
Hắc Tử thấy một màn này, trong phút chốc trở nên tức giận, quát lớn lên "Tránh xa nàng ra!"
"Nhưng...."
"Ngươi không nghe gì sao? Ta nói cút ra khỏi người nàng!"
Dù không đành lòng nhưng vẫn phải lặng lẽ lui ra.

Đương hắn nhìn thấy Hắc Tử vội vàng hỏi thăm, quan tâm Thượng Quan Uyển Nhi, trong thâm tâm nảy lên một mạt suy nghĩ kì lạ.

"Đại nhân, cô ta là người của Thượng Quan gia, nếu ngài như vậy chủ nhân sẽ trách tội." hắn đâu phải thiểu năng mà không nhìn ra quan hệ giữa hai người và sự ân cần khó có được từ Hắc Tử.

"Đây là mệnh lệnh của chủ nhân!"
Tên áo đen ngơ người.

Vốn không tin nhưng Hắc Tử sẽ không nói dối.

"Đi làm việc của mình đi, còn thấy ngươi đụng nàng, ta sẽ hỏi tội ngươi."
Tay hắn nắm chặt thành một đoàn, ấm ức nhưng không nói ra, chỉ dám rời khỏi bọn họ.

Thượng Quan Uyển Nhi có chút ngơ người, không thể tin được bọn họ lại quen biết nhau, vậy tức là sao?
Nàng ấp úng "Huynh....và hắn quen nhau sao?"
Không thấy Hắc Tử hồi đáp, nàng càng lúc càng muốn hỏi.

"Huynh và những người đồ sát cả gia tộc ta, là cùng bọn sao?"
Lúc này Hắc Tử thật sự không biết trả lời ra sao, hắn không dám nói thật nhưng cũng không nỡ lừa dối nàng.


Chỉ biết im lặng.

Thượng Quan Uyển Nhi giật lấy áo của Hắc Tử tiến lại gần "Huynh mau nói cho ta biết, chủ nhân trong lời huynh, không phải là Vệ Dạ đó chứ? Mau nói đi! Tại sao lại im lặng? Hãy nói rằng đó không phải là sự thật đi!" nàng hét lên trong đau đớn, nước mắt cứ chảy dài, lăn trên đôi gò má hồng, làm nhòe đi lớp trang điểm.

Hắn lần đầu tiên thấy nàng có biểu hiện như vậy, trong phút chốc con tim như thắt lại, trấn an nàng nói "Nàng bình tĩnh được không? Ta..." hắn không biết phải làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy thân hình mảnh mai nhỏ bé này, miệng run rẩy.

Rõ ràng hắn biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lại đau lòng đến vậy.

Tại sao ông trời lại cứ thích trêu ngươi số phận đến vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi thật sự không thể tin được, sát hại gia tộc nàng, lại chính là người mà nàng đem lòng yêu sâu đậm.

Cứ luôn tâm niệm chàng sẽ tới nhưng hóa ra không phải để đón nàng, mà là để tạo ra một thảm kịch không thể nào ngờ tới.

"Tại sao chàng ấy lại làm vậy? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Chẳng lẽ ngay từ ban đầu, chàng chỉ muốn lợi dụng ta?"
Nghe thấy vậy, Hắc Tử kéo nàng ra, kiên định nói "Không phải, không phải như vậy, chủ nhân không phải con người như thế.

Chỉ là...hai người thực sự, vốn không thể ở bên nhau."
"Tại sao? Ta đã làm gì sai? Gia tộc ta có lỗi gì chứ?"
Chỉ thấy hắn lộ ra nụ cười buồn bã đối với nàng "Bởi vì nàng là con của kẻ thù! Chính ông cố và gia gia nàng năm xưa đã giết hại gia tộc và phụ mẫu của ngài ấy chỉ vì lòng tham của mình.

Chủ nhân đã nuôi ý định trả thù từ lâu rồi, còn nàng...chẳng qua chỉ là vô tình bị cuốn vào thôi!"
Hết cú sốc này đến cú sốc khác làm Thượng Quan Uyển Nhi có chút không thích ứng được.


Hắc Tử kể cho nàng nghe toàn bộ câu chuyện, và khuyên nàng đừng hận Bạch Dạ.

Nàng biết, và đương nhiên cũng hiểu.

Nhưng làm thế nào mà có thể tha thứ ngay được, việc chấp nhận đã là miễn cưỡng, nói chi đến lời thứ lỗi.

Nàng biết Bạch Dạ rất yêu thương nàng, mới để Hắc Tử ở lại bảo vệ.

Và nàng cũng biết, danh tính thật của Bạch Dạ.

Ban đầu nàng cho rằng, Bạch Dạ đã lừa dối nàng, không nói thật về giới tính hay thân phận cho nàng biết.

Nhưng nghĩ lại, trước giờ cô ấy (Bạch Dạ) đâu có nói bản thân mình là một nam nhân, từ đầu đến cuối, đều là do nàng ngộ nhận.

Không bàn về thân phận thì giữa nữ nhi với nhau, căn bản không thể tiến tới, cô ấy chỉ coi nàng như một người muội muội.

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.