Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 132: 3 Tháng Sau




3 tháng sau, đã có nhiều sự kiện xảy ra làm chấn động toàn đại lục.

Thượng Quan gia đã diệt vong, mà người làm ra điều đó lại chính là vị Hắc Dạ công tử nổi tiếng là máu lạnh trong lời đồn.
Vốn không biết lí do vì sao người đó lại làm như vậy.

Giữa hai bên có thù hằn?
Và câu trả lời lại khiến mọi người giật mình hơn.
Tội ác của Thượng Quan gia bị phơi bày, người dân đế quốc căm phẫn tột độ, thái độ quay phắt 180 độ, ủng hộ Hắc Dạ công tử tiêu diệt gia tộc tàn ác này.
Bạch gia đã được minh oan, không còn ai đi nguyền rủa họ nữa, bởi người đáng bị trừng phạt không phải Bạch gia, mà là Thượng Quan gia.
Các thế lực trên giang hồ cũng lần lượt bị xáo trộn.

Sau khi thuốc giải độc cho hoa anh túc xuất hiện, những người bị nhiễm được chữa khỏi, đường dây buôn bán hoa cấm cũng bị bại lộ và tóm gọn.

Chủ trì không còn sự hậu thuẫn từ Thượng Quan gia, đã bị người của Quỷ Vực tìm ra sau khi chạy trốn.

Các thế lực đều đồng ý tử hình ông ta.

Tiêu Ngọc phái cũng dính dáng tới vụ này, liền không còn tồn tại trên giang hồ nữa.
Hiển nhiên Lăng Thiên Cung, Quỷ Vực và Thanh Sơn phái có công lớn nhất trong việc tìm ra và tiêu diệt toàn bộ những đường dây buôn bán trái phép.

Danh tiếng càng cao, được mọi người ủng hộ.
Thân phận của Bạch Dạ đã phơi bày, cuối cùng thị họ cũng được sống đúng với bản thân mình.

Vì Bạch gia đã được minh oan nên hiển nhiên gia tộc lớn nhất đế quốc lại thuộc về họ.
Về phía các gia tộc khác, nhất là Lam gia.

Trước ngày hôn lễ diễn ra, chính Bạch Dạ cho người tiết lộ cho Lam Quan Bính về ý định của Thượng Quan Lâm.

Nên mới có chuyện Lam gia không xuất hiện trong vụ thảm sát lần đó.
Hôn ước bị hủy, Thượng Quan Uyển Nhi không còn bị ràng buộc.
Năm xưa Lam gia cũng có biết về xích mích giữa Thượng Quan gia và Bạch gia nhưng không tham gia quá sâu nên Bạch Dạ quyết định tha cho họ.
Bây giờ Bạch Dạ cùng huynh đệ tỷ muội của mình không cần giả danh trước mặt người khác nữa.

Ai cũng biết họ mang đôi [đồng tử huyết] đặc trưng.

Không ai dám động tới bởi danh tiếng của Bạch Dạ bị đồn đi khắp đại lục.

Ai dám động vào? Nếu không sẽ có kết cục tựa như Thượng Quan gia.
Quỷ Vực tuyên bố với toàn đế quốc cùng giới giang hồ rằng Quỷ Vực và Lăng Thiên Cung là bằng hữu, nên sẽ không để yên nếu như có ai dám động tới.
Hai môn phái đứng đầu giới giang hồ là bằng hữu?
Đả kích!
Bạch Dạ không biết rốt cuộc Đế Vô Trần có ý định gì nhưng thôi cứ để yên, để hắn muốn làm gì thì làm.
Vấn đề bây giờ cần bàn là ai sẽ nắm chức gia chủ Bạch gia?
Khác với Thượng Quan gia tranh giành nhau thì huynh đệ Bạch Dạ lại đùn đẩy cho nhau.

Bạch Mặc khoanh tay nói "Huynh là Đại ca, chức này phải là của huynh."

Bạch Trạch lại đáp lại "Ta một lòng nghiên cứu y dược, quyết định sẽ theo sư phụ, nên ta sẽ nhường lại cho Tiểu Tứ."
Ngồi bên cạnh Bạch Thiển, Bạch Chân đang đưa một miếng cam đến gần cho nàng, nghe được câu này liền lạnh lùng từ chối "Đệ sẽ đi rèn luyện, quyết định bôn ba khắp nơi nên sẽ không làm.

Tam ca hợp hơn."
Phe phẩy chiếc quạt, Bạch Thường bất đắc dĩ đưa ra ý kiến "Tiểu Ngũ đã từng lăn lộn trên giang hồ, hẳn là rất quen thuộc, để muội ấy trở thành gia chủ, ta sẽ giúp đỡ muội trong việc kinh doanh."
Nhưng Bạch Dạ không thích quản quá nhiều việc nên nói "Muội muốn nghỉ ngơi dài hạn, vậy nên Nhị ca đảm đương là thích hợp nhất."
Nghe đến đây tất cả mọi người đều đồng tình gật đầu.
"Ta cũng thấy để Tiểu Mặc trở thành gia chủ rất thích hợp."
"Không tồi không tồi."
"Đệ không có ý kiến."
"Nhị ca làm gia chủ rất oai!"
Bạch Mặc ai oán "Nè nè, các người có hỏi ý kiến của ta không vậy? Ta cũng có rất nhiều việc phải làm mà!"
"Huynh cứ để việc đó cho Tứ ca đi, dù sao cũng không cách biệt lắm."
Hầu như không ai thèm nghe Bạch Mặc nói, đều bỏ phiếu quyết định hắn sẽ trở thành gia chủ.
Bạch Mặc kiểu: ta không muốn a!
Bạch Dạ đứng lên, đối với mọi người "Lễ nhậm chức muội sẽ an bài.

Còn những việc còn lại tất cả tự sắp xếp, muội đi trước."
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng ai cũng tràn ngập chua xót.

Bạch Trạch thở dài "Chúng ta đã nợ muội ấy quá nhiều!"

"Thù đã được báo, thế nhưng con bé lại chẳng lấy một nụ cười." Bạch Thường cũng rất thương Bạch Dạ.
"Quả nhiên quá khứ đã ăn sâu vào tiềm thức của muội ấy.

Là Đại ca, lại chẳng thể thay phụ mẫu chăm sóc tốt mọi người."
Bạch Thiển lại gần an ủi Bạch Trạch nói "Huynh là Đại ca rất tốt mà.

Có lẽ chúng ta cần có thời gian để Ngũ tỷ quên được mọi chuyện."
Ngồi trên mái hiên, gió thổi qua làm mái tóc trắng của Bạch Dạ bay, nàng nhắm con ngươi lại, từ từ nhớ lại những ký ức trước kia.
Bây giờ, nàng thực sự không biết phải làm gì tiếp theo.

Tất cả đã kết thúc, có phải, nàng cũng nên như vậy?
Có đôi lúc nghĩ lại, tự hỏi rằng bản thân rốt cuộc tồn tại trên đời này để làm gì?
Tại sao ông trời lại để nàng tái sinh, để rồi một lần nữa cướp mất đi thứ quan trọng của nàng?
Không có yêu thương, sẽ không có tổn thương!
Nàng muốn có một cuộc đời yên ổn, khó đến vậy sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.