Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 154: Đại Hôn 3




"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng!"
Rõ ràng là người hiện đại, đối với tình huống này thì cũng am hiểu không ít, nhưng khi nghe tới câu "Đưa vào động phòng" gương mặt Bạch Dạ trở nên đỏ ửng, luống cuống xấu hổ lại có chút khẩn trương.
Với tính cách của Đế Vô Trần, chắc chắn sau khi kết thúc buổi lễ xong sẽ không ai dám ngăn cản hắn cùng người thương thân mật.

Thế nhưng đối mặt với Bạch Chân, hắn lại không dám ho he nửa lời, đành phải chấp nhận đi hầu rượu cho các quan khách.
Đám Hoắc Dương sớm đã lên kế hoạch, phá tan không cho Đế Vô Trần thuận lợi cùng Bạch Dạ âu yếm.

Thế nhưng đời không như là mơ, tửu lượng của Đế Vô Trần tốt hơn bọn họ rất nhiều, trong khi cả đám say đến bất tỉnh thì hắn vẫn giữ được tỉnh táo.
Giờ thì không có ai phá đám nữa rồi!
Cánh cửa từ từ mở ra, trong lòng Đế Vô Trần lúc này rất hồi hộp cùng lo lắng.


Hắn sợ để nàng chờ đợi lâu, vừa vào đã hỏi "Nàng có thấy mệt không?"
Nhưng có lẽ hắn lo thừa rồi, Bạch Dạ sớm đã tháo khăn voan, bỏ mũ phượng, thay y phục, giờ vẫn còn ngồi ngâm chân vô cùng thoải mái.
Vậy mà Đế Vô Trần không có giận hay hụt hẫng gì cho lắm, được nhìn ngắm gương mặt tuyệt mĩ kia không còn ưu phiền hay lo nghĩ nữa, bản thân hắn đã thấy rất mãn nguyện.
Hắn chầm chậm bước tới, quỳ một chân xuống, tay cầm lấy lọn tóc nàng si mê vu.ốt ve "Nàng cuối cùng cũng trở thành thê tử của ta!"
Khóe miệng dãn ra, Bạch Dạ mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, gật đầu "Đúng vậy!"
"Nàng biết không, ta đã từng gặp rất nhiều cảnh tượng này trong mơ, mỗi lần như vậy, ta đều ước bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Nàng thủ thỉ "Nếu chàng không tỉnh lại, ta thực sự sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về chàng."
Hắn giễu cười "Nàng nói phải!" Hắn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói "Tiểu Dạ nhi, chúng ta uống chén rượu giao bôi!"
Bạch Dạ cũng gật đầu, tay hai người quần lấy nhau, một hơi uống sạch.

Còn chưa kịp định thần, đôi môi nàng đã bị phủ lên, cả người ngã ra giường phía sau.
Đế Vô Trần lúc này hoàn toàn không còn giữ được lí trí, cảm thấy y phục trên người thực sự vô cùng vướng víu.

Từ môi rồi xuống đến cổ và xương quai xanh, y phục của Bạch Dạ bị hắn vò nát, nửa kín nửa hở, trông quyến rũ lạ thường, đánh mất 1 tia lí trí còn sót lại của Đế Vô Trần.
Hắn như một con sói đói lâu ngày, nhào tới gặm nhấm miếng thịt tươi béo bở.

Trong phòng truyền đến âm thanh ngại ngùng, Bạch Dạ rơm rớm nước mắt.

Đây là lần đầu của nàng, cả kiếp trước hay kiếp này, nàng không có kinh nghiệm gì cả, tất cả tùy ý để cho Đế Vô Trần dày vò.
Một lần, lại một lần, Đế Vô Trần như con sói đói không biết no, dù hắn biết nàng rất mệt mỏi cùng đau đớn nhưng hắn không kiềm chế được bản thân.

Chỉ cần mở mắt ra thấy nàng đang r.ên rỉ nằm dưới thân hắn, cơn thú tính trong hắn lại kêu gào.
Chỉ cho đến khi Bạch Dạ hoàn toàn bất tỉnh, hắn mới dừng lại, tự nhận thấy rằng bản thân đã quá đà rồi!
Ánh sáng đã len lỏi qua khe cửa, chiếu thẳng vào đôi mắt Bạch Dạ làm nàng khẽ "Um" lên một tiếng.


Đế Vô Trần tỉnh giấc sớm hơn vội vàng bịt kín các khe cửa, không muốn chúng làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Hắn khẽ gọi, người hầu nhanh chóng bước vào mang theo nhiều vật dụng.

Khóe mắt Bạch Dạ hơi giật giật, cơn thèm ngủ qua đi, nàng chậm rãi mở con ngươi, cái đầu tiên nhìn thấy là gương mặt tuấn tú của Đế Vô Trần.
"Tiểu Dạ nhi, tỉnh?"
Bạch Dạ có chút ngạc nhiên, vội vàng bật người dậy nhưng sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn.

Khẽ nhíu mày một chút, chợt nhớ tới tối hôm qua động phòng, hai má nàng trở nên đỏ ửng.
Đế Vô Trần hiểu nàng đã mệt mỏi, chỉ dịu dàng xoa lưng cho nàng, vuốt nhẹ mái tóc hỏi "Nàng muốn dùng thiện trước hay tắm gội?"
"Ta muốn tắm gội." trên người nàng hiện giờ vẫn còn lưu lại dấu vết động phòng tối qua, nàng cũng mắc bệnh sạch sẽ nhẹ nhẹ nên muốn tẩy rửa một hồi.
"Được!" hắn không nói nhiều, trực tiếp ôm nàng đi, nước ấm đã chuẩn bị sẵn.

Bạch Dạ ngồi xuống, nhìn những vết đỏ tím in trên làn da trắng phau, thầm mắng một hồi.

Không nghĩ tới hắn lại quá trớn như thế, đau chết nàng mất.
Cả quá trình từ lúc nàng tỉnh cho tới giờ đều được Đế Vô Trần giúp nàng làm, ngay cả đồ ăn cũng đã sớm có, toàn là món nàng thích.

Suốt từ hôm qua mệt mỏi, hiện giờ nàng thực sự rất đói, không thèm nhìn Đế Vô Trần lấy một cái mà ăn luôn.


Hắn không ai oán gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn nàng ăn như hổ đói.

"No?" hắn cười hỏi.
Vẻ mặt Bạch Dạ lộ rõ sự thỏa mãn, không nề hà liền gật đầu.

Thế nhưng không hiểu sao nàng có một dự cảm chẳng lành.
"Nàng ăn no rồi, còn ta thì đang rất đói đấy!" ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm nhìn chằm chằm Bạch Dạ.

Bạch Dạ biết, nàng xong đời rồi!
Bạch Dạ muốn chạy nhưng chưa gì đã bị hắn mạnh mẽ bế lên.

Một màn kiều diễm lại bắt đầu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.