Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 22: 22: Chuơng 22





Thật sự đã rất lâu rồi Hứa Tâm Như không có một giấc ngủ yên bình, cứ ngủ là cô lại mơ thấy những chuyện ở thôn Lê gia, sau đó lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Nhưng đêm nay lại khác, cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ say, như là thiếp đi, cũng không có gặp ác mộng, ngủ một giấc siêu chất lượng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, không còn cảm thấy suy yếu vô lực, tinh thần hoàn toàn khác.
Thấy cô như vậy, cha mẹ Hứa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ánh mắt nhìn Cố Mông cũng thay đổi, thấy thế nào cũng đều cảm thấy cả người Cố Mông đều tràn ngập một cảm giác thần bí.
Cha Cố thật ra cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi Cố Mông “Sao cháu lại biết mấy thứ này? Không phải cháu bị mất trí nhớ sao?”
“Cháu tự nhiên biết vậy thôi.” Cố Mông nói như thể đương nhiên, nói “Dù sao muốn biết, sẽ biết.”
Cha Cố “……”
Ông nghĩ có phải do mình quá quan tâm con của mình không mà hình như mình chẳng hiểu Cố Mông chút nào.

Trong kí ức của ông, con bé luôn có dáng vẻ hung dữ khó gần.
Cố Mông nhìn tình trạng của Hứa Tâm Như, nói “Mang bùa An thần bên ngườ, sau đó đi ra ngoài phơi nắng nhiều một chút.

Âm khí ở thôn Lê quá nặng, trên người cậu cũng xâm nhiễm không ít âm khí, nếu không sớm tiêu trừ, âm khí ngấm vào xương cốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Hứa Tâm Như nắm chặt tay, nói “Gần đây mình cảm thấy tay chân rất lạnh leõ, có phải do âm khí không?”
Thân thể cô vẫn luôn rất khỏe, vậy mà sau khi từ thôn Lê gia về thì tay chân vẫn luôn lạnh băng.

Bên ngoài rõ ràng nắng nóng nhưng tay chân cô vẫn lạnh.
Cố Mông gật đầu, xem như đồng thuận với cách nói của cô, nói “Âm khí á, ảnh hưởng của nó nói lớn không lớn, nói nhỏ cúng không nhỏ, thậm chí còn ảnh hưởng đến vận may của một người đấy.”
Nghe vậy, mẹ Hứa quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói chang ở bên ngoài, hứng thú bừng bừng mở miệng nói “Mẹ thấy hôm nay nắng rất đẹp, phía sau kia chính là hoa viên, chúng ta tiện thể đi phơi nắng nhé.”
Bệnh viện này có lịch sử lâu đời, được xây từ thời Dân quốc, sau lại sửa chữa lại mở rộng, đến bây giờ đã là bệnh viện lớn nhất tỉnh Y, danh tiếng rất lớn.
Phong cảnh ở đây thật không tồi, bởi vì có viện điều dưỡng,lại có một khuôn viên rộng lớn để tản bộ.


Trong hoa viên cây xanh rợp bóng, kể cả trời đang vào hè nhưng trong hoa viên vẫn mát mẻ cực kỳ, có thể so với phòng điều hòa bởi vậy đảo cũng không ít người ở chỗ này đi bộ.
Trên đường đi, đám Cố Mông thấy không ít người ngồi dưới tán đại thụ tán gẫu hoặc là mấy ông cụ chơi cờ tướng.

Một đám người còn cầm trong tay cái quạt hương bồ rõ to, nhìn qua thoải mái thật sự.
“Nơi này phong cảnh thật đúng là không tồi, không khí cũng trong lành.” Mẹ Hứa nhịn không được khen một câu.
Bọn họ một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Mông ngồi ở ghế trên, có vụn nắng xuyên qua tán lá rọi xuống, cô duỗi tay vuốt ve, nhưng đương nhiên là không bắt được.
“Chị Lưu, chị ở bệnh viện lâu rồi, chị có biết Trường Dung trong miệng của bà Thẩm là ai không?”
“Cái này á, kỳ thật chị cũng không rõ, nhưng mà nghe người ta nói, hình như là vị hôn phu của bà lão.”
“Vị hôn phu?”
“Đúng vậy, thời trẻ bà lão có một vị hôn phu, sau lại tham gia chiến tranh kháng Nhật, bà ấy liền chờ, chờ hết cả đời.”
Cách đó không xa có người đang nói chuyện, Cố Mông ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy hai người điều dưỡng đang ghé tai cùng nhau nói chuyện.

Giọng của hai người rất nhỏ nhưng tai Cố Mông rất thính, cách một đoạn vẫn nghe rành mạch.
Chị Lưu thở dài, nói “Em nói xem bà lão này có phải rất cố chấp không? Cả đời không kết hôn, không có con cái, may là bà ấy có đứa cháu trai bản lĩnh, bằng không lớn tuổi như vậy thì biết nương tựa vào ai.”
Nghe vậy, cô điều dưỡng trẻ tuổi trầm mặc một chút, nói “Si tình quá rồi, ngày nào cũng thấy bà lẩm bẩm cái tên Trường Dung này, không nghĩ tới là vị hôn phu.”
Chị Lưu chớp chớp mắt, do dự một chút nói “…… Tiểu Lan à, nếu em thấy khó quá thì xin đổi người đi, ai cũng tốt hơn so với bà lão đó.”
“Có vấn đề gì sao, bà Thẩm khá tốt, tính tình cũng dễ chịu, chăm sóc bà ấy không quá phiền toái, em thấy khá ổn đấy.” Tiểu Lan có chút khó hiểu.
Chị Lưu nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói “Chị nói cho mà nghe, bà cụ này có hơi quỷ dị.

Em có biết chị Hoàng không? Trước đây chị ấy chình là người chăm bà ấy, sau lại có một ngày bị người ta phát hiện té xỉu ở toilet, đầu ấn ở bồn cầu.

Hơn nữa, trong bồn cầu toàn phân và nước tiểu.


Sau khi tỉnh lại, chị Hoàng liền la hét có ma sau đó lại bị sa thải.

Em nói xem có đáng sợ không?”
Đây lần đầu cô điều dưỡng trẻ biết việc này, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lại nhỏ giọng nói “Liệu có phải là tai nạn ngoài ý muốn không, trên đời này làm gì có ma?”
“Haiz, một lần là ngoài ý muốn, nhưng không thể lần nào cũng là ngoài ý muốn được.

Trước chị Hoàng đã có mấy điều dưỡng nghỉ việc, mà họ đều gặp chuyện, em nói xem có đáng sợ không?”
Tiểu Lan sắc mặt rối rắm, nói “Không thể nào?”
Lưu tỷ nói “Sao lại không? Nếu không phải em tốt tính thì chị cũng không kể đâu.

Hiện tại viện điều dưỡng của chúng ta chẳng ai muốn chăm bà lão đó, cũng vì em mới tới nên mới đẩy cho em đó.”
Tiểu Lan do dự một chút, quay đầu nhìn thoáng qua ngồi bà lão đang ngồi trên xe lăn, vẫn là cự tuyệt nói “Đến lúc đó rồi tính, em cảm thấy hiện tại khá tốt.”
Nghe đến đó, Cố Mông ánh mắt giật giật, dừng ở trên người bà cụ ngồi xe lăn.
Bà ấy đã rất già rồi, tóc bạc trắng, hàm răng cũng đã rụng hết, trên mặt đầy đồi mồi, đã không còn nhìn thấy dáng vẻ hồi tuổi trẻ.
Trên người bà khoác một tấm áo choàng, có gió thổi qua, có một mảnh lá cây rơi trên má bà, cô duỗi tay nhặt lên, lộ ra một cái mỉm cười.
Một người đàn ông cao lớn anh tuấn ngồi xổm ở phía trước, nhìn bà đang mỉm cười, cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Em đấy, phải chăm sóc bản thân chứ, đến lúc bị cảm lạnh lại khó chịu.” Người đàn ông nhẹ giọng nói, duỗi tay vuốt ve mặt bà, trên mặt tràn ngập tươi cười.
Bà lão cũng duỗi tay sờ mặt mình,lộ ra vẻ tươi cười.
Tiểu Lan nhìn thoáng qua thời gian, cảm thấy bà đã phơi nắng đủ rồi, liền đẩy bà về phòng bệnh.

“Bà Thẩm, chúng ta quay về đi.”
Bà lão đang yên lặng đột nhiên nhìn cô, hỏi “Cháu đẩy ta ra cửa được không?”
Khóe miệng bà cười cười, có vài phần ngượng ngùng, bà nói “Trường Dung sắp về rồi, ta muốn ra cửa chờ anh ấy, thấy ta hẳn anh ấy sẽ rất vui.”
Tiểu Lan “……”
Cô im lặng trong chốc lát, mới cười nói “Được chứ ạ.”
Trong lòng cô chua xót, duỗi tay đẩy bà lão về hướng cổng viện, xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc, trực tiếp xuyên qua thân thể của người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta đứng dậy, quay đầu nhìn chăm chú vào bóng dáng của 2 người Tiểu Lan đang rời đi, sau đó đi theo bên người bà lão.
“Cố Mông, cậu đang nhìn gì đấy?” Hứa Tâm Như chú ý thấy cô nhìn chằm chằm vào một phương hướng, nhịn không được hỏi.
Cố Mông quay đầu lại, nói “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một con ma thú vị.”
Thú vị…… Ma?
Nét mặt của Hứa Tâm Như cứng đờ.
Cố Mông liếm liếm khóe miệng, nói “Con ma kia, hình như rất ngon miệng.”
Không giống 2 con quỷ ở trong WC, trên người con quỷ này tràn ngập lực lượng, quỷ lực hùng hậu.

Nếu ăn hắn ta, Cố Mông cảm thấy thân thể của mình nhất định sẽ càng khỏe hơn.

Từ hoa viên trở về, Cố Mông liền kéo một cái ghế dựa, ghé bên cửa sổ nhìn chằm chằm về phía cổng viện.
Từ cửa sổ phòng bệnh của bọn họ có thể trông thấy cổng phụ của bệnh viện.
Tiểu Lan đẩy bà lão đến đó, nơi này ít người lui tới nên an tĩnh thật sự.
Bà lão ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt hướng ngoài cửa nhìn.

Không ai có thể thấy, có một người đàn ông dáng vẻ đĩnh bạt đứng ở bên cạnh bà vẫn luôn cúi đầu nhìn bà một cách dịu dàng.
“Con đang nhìn gì đấy?” Cha Cố hỏi.
Cố Mông cười tủm tỉm nói “Con đang ngắm quỷ, con quỷ thật là kỳ quái!”
Lại không đi đầu thai, mà cứ ở bên bà lão chẳng ngại buồn chán.
Quỷ?

Cha Cố “……”
Ông chỉ cảm thấy Cố Mông đang nói giỡn, hỏi “Con có muốn cùng cha đi thăm em gái con không?”
“Em gái? Cha nói Cố Nguyệt? Con không đi.” Cố Mông lắc đầu.
Cố phụ kiên nhẫn nói “Cú đá kia của còn làm Cố Nguyệt bị gãy rồi, con vẫn nên xin lỗi con bé chứ.”
Cố Mông ngẩng đầu lên, nói “Con không thích nó, thấy nó là con chỉ muốn đánh thôi.

CHa muốn con đi thăm nàng là muốn con đánh nàng tiếp sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nguyệt, cô liền biết cô không thích cô ta, loại ghét này là kiểu nhìn thấy Cố Nguyệt ở đâu thì đánh ở đó.
“Trước đây con và nó chắc là cũng không thân.” Cố Mông kết luận.
Cha Cố bó tay với Cố Mông, trong lòng ông có bực dọc nhưng cứ nghĩ đến lời bác sĩ nói, ngày nào đó kỳ tích có thể biến mất, ông lại không giận nổi.
Thở dài,cha Cố nói “Con bé này, vẫn chẳng hiểu chuyện tí nào.”
Với tính tình của Cố Mông hiện tại, ông cũng thật sự sợ chỉ cần gặp Cố Nguyệt cô lại đánh con bé, cho nên chuyện muốn cô đi thăm Cố Nguyệt cha Cố chỉ có thể từ bỏ.
Cố Mông cầm một cái bánh quy Oreo nhét vào miệng, khi ánh mắt của cô một lần nữa đảo về phí cổng phụ, cặp mày liền nhăn lại.
Một người đàn ông hấp tấp từ ngoài cửa vọt vào, cũng không đếm xỉa đến bà cụ đang ngồi xe lăn, trực tiếp đụng vào.
Tiểu Lan vẫn luôn ở bên người bà lão, người nọ đụng vào xe lăn, bà lão bình yên vô sự còn tên đó đã ngã sõng xoài ra đất, bàn tay trên cọ xát xuống nền đất, lập tức liền chảy máu.
“Con mẹ nhà mày!” Người đàn ông đứng dậy, chờ khi thấy hai người Tiểu Lan, một người trẻ một người già, biểu cảm trên mặt càng thêm hung ác, nổi giận mắng “Bà lão chết tiệt, bà có mắt không thế?”
Nghe vậy, Tiểu Lan có chút không phục, cãi lại nói “Rõ ràng chính anh không để ý đường mà đụng phải, vậy mà còn quay sang chửi người khác?”
Nói xong, cô lại trấn an bà cụ, nói “Bà ơi, không có việc gì đâu, bà đừng sợ.”
Sắc mặt của bà cụ tái nhợt, rõ ràng bị chuyện vừa rồi dọa sợ.
Người đàn ông cười ha hả, nói “Tao chửi người khác sao? Không chỉ có chửi người, tao còn dám đánh người nữa đấy!”
Nói rồi, hắn tát Tiểu Lan một cái, nói “Con điếm, mày đang chửi thầm tao ở trong bụng đúng không?”
“A! Đánh người!”
Chung quanh có người cả kinh kêu lên, nhưng thấy bộ dáng hung ác của hắn ta, tóc vàng vàng, nhìn qua chính là tên lưu manh, không dễ dây vào, cho nên trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn nhau, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
--- ------ ------ ------ ------ ---------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.