Thư Niệm ngồi với Tống Kỳ Thanh đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.
Đêm đen dần gõ cửa, trời cũng lạnh hơn thấy rõ.
Thư Niệm nói với Tống Kỳ Thanh: “Cậu không đưa Tán Tán về à? Tối lạnh lắm.”
Tống Kỳ Thanh đang ngồi trên bậc thềm, khom lưng nghiêng đầu ngắm mèo và cô.
Anh không trả lời câu hỏi ấy mà lại hỏi: “Thư Niệm, vậy cậu thế này tức là…Đồng ý với tớ rồi?”
Thư Niệm nghe anh hỏi mà ngượng muốn chín cả mặt.
Cô rũ mi, mắt chơp chớp rồi khẽ khàng “Ừ” một tiếng nhẹ tênh.
Lần đầu tiên Thư Niệm biết có thể anh thích mình là vào hôm sinh nhật cô.
Anh đạp xe mua sủi cảo cô thích, còn tặng cô quà.
Sau đó lại che nắng cho cô ngủ yên trong thư viện trường.
Sau đó nữa, anh ngồi chờ cô hai tiếng đồng hồ trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Cả hôm thứ bảy cô phải đến tô tranh anh cũng đến ở cạnh.
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu anh đã thể hiện rất rõ ràng.
Trong tất cả cô bạn tham gia câu lạc bộ, anh chỉ thêm WeChat mỗi mình cô.
Anh đã uống rượu phạt thay cô sau trò chơi hôm liên hoan, vả lại sau đó cũng có bạn nữ bị phạt rượu song cũng chẳng thấy anh xung phong làm anh hùng cứu mỹ nhân gì.
Từ khi đó anh đã đối xử đặc biệt với cô rồi.
Nhưng Thư Niệm không biết Tống Kỳ Thanh thích mình từ bao giờ nữa.
Cô giúp anh để em mèo trắng vào túi mèo.
Túi mèo có khóa kéo đôi, cả Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh thay phiên nhau kéo một bên khóa lên, hai khóa kéo đụng nhau cũng là lúc tay hai người chạm khẽ vào nhau.
Tống Kỳ Thanh muốn nắm tay Thư Niệm nhưng cô lại rụt tay về lại rất nhanh, chẳng để anh có cơ hội níu lại gì hết.
Tống Kỳ Thanh cầm chiếc túi có mèo của mình lên, mở khóa xe đạp rồi đẩy đến.
Anh hỏi: “Tớ đưa cậu về nhé?”
Thư Niệm cười lắc đầu, “Thôi không cần đâu, tớ ngồi xe về mau hơn.”
“Cậu đưa Tán Tán về đã, tối đến trời trở lạnh, tớ sợ em ấy bệnh mất.”
“Vậy tớ đợi cậu lên xe rồi về.” Tống Kỳ Thanh nói.
Thư Niệm cũng không nằng nặc đòi anh về trước.
Tống Kỳ Thanh đẩy xe đi với Thư Niệm qua trạm chờ xe buýt.
Chừng vài ba phút sau, chuyến xe buýt số 21 đến trạm.
Trước khi bước lên xe, Thư Niệm quay đầu, vẫy vẫy tay với Tống Kỳ Thanh đang dắt xe đứng bên ngoài.
Cô mỉm cười, nói: “Tống Kỳ Thanh, ngày mai gặp.”
Tống Kỳ Thanh cũng giơ tay vẫy vẫy chào cô, cười đáp: “Sao không phải là tối gặp lại thế?”
Thư Niệm nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Tối nay họ phải đến trường kia mà.
Chờ Thư Niệm lên xe, xe buýt chầm chậm lăn bánh Tống Kỳ Thanh mới đạp xe chạy về nhà.
Vừa về anh đã với ngay lấy điện thoại, mở xem thì thấy mười mấy phút trước Thư Niệm có gửi tin nhắn cho mình.
Thư Niệm: [Tớ về nhà rồi.]
Tống Kỳ Thanh lập tức trả lời: [Tớ cũng về rồi.]
Thư Niệm gửi cho anh một phô ảnh chụp, là ảnh một bàn đầy ắp đồ ăn.
Cô nhắn: [Tớ đang ăn cơm đây.]
Tống Kỳ Thanh đánh chữ gửi tin: [Vậy cậu ăn trước đi, lát ăn xong mình nói chuyện tiếp.]
Thư Niệm nhắn: [Ăn xong phải đến trường chứ.]
Tống Kỳ Thanh bèn thừa dịp hỏi luôn: [Tớ có thể tìm cậu rồi đi cùng với cậu đến trường không?]
Thư Niệm nhoẻn miệng cười, đáp: [Được chứ.]
Cô gửi địa chỉ nhà mình cho anh.
Gửi xong lại vội vàng nhắn: [Cậu đừng chạy gấp sang đây, tớ ăn xong còn phải thu dọn quần áo, chừng…Tám rưỡi cậu đi là được.]
Tống Kỳ Thanh đồng ý: [Ok.]
Thư Niệm giải quyết xong bữa tối thì về phòng ngủ thu dọn quần áo.
Vì từ hôm kia trời ngày càng trở lạnh nên lần này cô cố ý đem theo vali về định soạn thêm vài bộ quần áo mặc đông.
Lúc soạn quần áo tươm tất rồi thì chợt nhìn thấy túi thơm nhỏ treo trên balo mình đang nằm ngay ngắn trên giường.
Thư Niệm đang ngồi xổm trên đất bèn đứng dậy, mở ngăn kéo và lấy một chiếc hộp màu đỏ ra từ ngăn kéo.
Là hộp có để túi thơm cô lên chùa cầu chuyện học hành cho Tống Kỳ Thanh dạo nọ.
Thư Niệm nhét hộp đỏ ấy vào balo rồi lấy điện thoại xem giờ, đã 8 giờ bốn mươi hơn rồi.
Cô nhắn tin WeChat cho anh: [Cậu đi chưa?]
Tống Kỳ Thanh hồi âm tức thì: [Đến rồi, đang đợi cậu đây.]
Rồi lại nhắn tiếp: [Mà cậu đừng gấp, cứ từ từ dọn đồ.]
Thư Niệm lập tức kéo vali bước ra khỏi phòng ngủ.
Thư Tư Khiêm thấy vậy bèn bước đến cầm vali cho cô, giúp cô mang vali xuống lầu.
“Trễ rồi, để cha đưa con về trường.” Thư Tư Khiêm vừa nói vừa đi kiếm chìa khóa xe.
Thư Niệm vội vã ngăn cản: “Cha, không cần đâu, em về trường với bạn.”
Thư Tư Khiêm lấy làm khó hiểu: “Thế không phải càng tốt hơn à, sẵn tiện đưa cả bạn con về trường luôn.”
Thư Niệm vẫn kiên trì: “Thật sự không cần đâu ạ.”
Không đợi Thư Tư Khiêm thay đồ, cô đã kéo vali bước nhanh ra chỗ cửa nhà, “Con đi đây, tạm biệt cha với dì ạ.”
Thư Niệm vừa chạy ra khỏi nhà đã thấy ngay Tống Kỳ Thanh đang đứng cạnh cửa nhà mình, bên cạnh còn có taxi.
Tống Kỳ Thanh bước đến cạnh cô, cầm vali từ tay cô rồi cười đầy vẻ bất lực: “Cậu chạy làm gì? Tớ đã nói không cần gấp rồi mà.”
Anh nói, rồi để vali của cô vào cốp xe taxi.
Thư Niệm vừa lên xe vừa giải thích: “Không phải thế, tớ chạy là vì cha cứ nhất quyết đòi đưa tớ về trường ấy chứ.”
Cô dừng một chút rồi tiếp lời: “Còn bảo muốn chở cậu về chung.”
Tống Kỳ Thanh ngạc nhiên ra mặt: “Cậu nói với chú ấy chuyện tụi mình…”
“Không.” Thư Niệm lúng túng nói: “Ông ấy bảo muốn đưa tớ đi, tớ nói tớ có hẹn với bạn rồi nên ông ấy bảo sẵn thì chở cậu đi chung luôn…”
“À….” Tống Kỳ Thanh gật đầu, khẽ cười, “Hóa ra là bạn bè.”
Thư Niệm: “…”
Cô kéo khóa balo đang đeo, lấy hộp đựng túi thơm từ bên trong ra, đưa Tống Kỳ Thanh, nhỏ nhẹ nói: “Cho cậu này.”
Tống Kỳ Thanh biết kiểu hộp này.
Anh đã từng thấy trong chùa Huệ Cổ rồi.
Tống Kỳ Thanh mở hộp, bên trong là một túi gấm màu xanh lam, kiểu dáng y hệt với túi cô đeo bên balo mình.
Trên túi thơm còn có bốn chữ “Tiền đồ tựa gấm”.
Tống Kỳ Thanh cầm túi thơm lên, hỏi khẽ: “Cậu cầu từ bao giờ?”
Thư Niệm đáp: “Hè tháng năm.”
“Bà nội dẫn tớ đến chùa Huệ Cổ để cầu chuyện học hành cho tớ, là túi thơm tớ hay treo đây này.”
“Tớ cũng có cầu thêm một cái.” Cô mơ hồ nói.
Tống Kỳ Thanh tiếp tục hỏi: “Cầu cho tớ à?”
“Ừ.” Thư Niệm đáp.
Sau đó lại nói nhanh: “Thật ra không định cho cậu…”
“Tại sao?” Tống Kỳ Thanh rất là để ý chuyện này: “Sao lại không định cho tớ?”
Thư Niệm chớp mắt lia lịa, thật thà trả lời: “Thì…Không nghĩ tới thôi.”
Vì chẳng bao giờ nghĩ bản thân có thể gần gũi gì hơn với anh nên tất nhiên chả bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đưa túi thơm cho người ta rồi.
“Vậy sao giờ lại đưa tớ?” Tống Kỳ Thanh khó hiểu hỏi tiếp.
Cô đáp: “Tự dưng giờ lại muốn đưa cậu.”
Thật ra Tống Kỳ Thanh rất muốn hỏi cô một chuyện, nhưng vì trong xe còn có tài xế taxi nên anh không nói gì.
Tống Kỳ Thanh thoải mái treo luôn túi thơm vừa được tặng lên cặp mình.
Rồi anh ra vẻ tự nhiên vươn tay tới, cầm tay Thư Niệm.
Thư Niệm cúi đầu nhìn bàn tay đang được bao bọc trong lòng bàn tay anh sau đó quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngón tay họ chầm chậm đan vào nhau, chiếm lĩnh toàn bộ khe hở bàn tay đối phương rồi cuối cùng, mười ngón đan chặt mười ngón.
Lúc xe đến cổng, Tống Kỳ Thanh đẩy vali bằng một tay, tay kia vẫn nắm tay Thư Niệm đi bộ vào trường.
Anh đưa Thư Niệm đến trước ký túc xá nữ, đặt vali lên bậc thang giúp cô rồi mới chịu buông tay.
Thư Niệm tạm biệt anh rồi đẩy vali lên phòng.
Sau một lát, Tống Kỳ Thanh nhắn tin WeChat cho Thư Niệm: [Thư Niệm này, cậu thích tớ từ bao giờ?]
Thư Niệm không đáp mà lại hỏi ngược: [Tớ cũng muốn biết, cậu bắt đầu thích tớ từ lúc nào thế?]
Trực giác nói cô biết không phải từ đại học.
Chắc là sớm hơn lúc vào đại học một chút nhỉ.
Tống Kỳ Thanh không vòng vo mà thản nhiên thú nhận: [Tớ đã chú ý đến cậu từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, là lần thấy cậu để lại ô che mưa cho mèo con.]
Tống Kỳ Thanh: [Mấy hôm sau ngày nào tớ cũng đến thư viện tỉnh, nhưng mãi đến hôm 4 tháng 8 mới thấy cậu xuất hiện ở đó.]
Thư Niệm thật sự không ngờ anh thích cô sớm đến vậy.
Thậm chí còn sớm hơn cả lúc cô bắt đầu thích anh nữa.
Anh tiếp tục nhắn: [Cậu có nhớ hôm tụi mình va vào nhau không? Là tớ cố ý.]
Tống Kỳ Thanh thừa nhận đến là bình tĩnh: [Tớ muốn nói với cậu một câu.]
Thư Niệm: “…”
Cô chậm rãi gõ chữ, gửi đi: [Vì lần va vào nhau đó nên tớ mới bắt đầu…Chú ý đến cậu.]
Tống Kỳ Thanh nhắn: [Suốt cấp ba tớ không dám làm phiền cậu, sợ cậu thấy áp lực cũng sợ sẽ đem tới rắc rối cho cậu nên vẫn luôn âm thầm chịu đựng, còn không dám nói nhiều với cậu, lúc đó tớ cứ nghĩ, chỉ cần nhìn thấy, dù là từ xa, dù là chỉ nhìn được thoáng qua thôi thì cũng đã đủ rồi.]
Thư Niệm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mắt dần nóng bừng, mũi cũng đỏ ửng.
Hóa ra cảm xúc khi phải lòng một ai đó đều như nhau cả.
Không chỉ có mình cô là thận trọng, anh cũng thế.
Là vì thích, vì mến mộ nên họ mới nhút nhát trước mặt đối phương đến vậy.
Thư Niệm cứ ngỡ, thứ tình cảm thầm kín này chỉ là quỹ đạo đơn phương của bản thân cô.
Đến giờ cô mới hay, anh vẫn luôn cố gắng đến gần cô từ đầu bên kia quỹ đạo.
Thư Niệm lấy tay dụi lên đôi mắt đã nhòe đi vì khóc của mình, gửi một tin nhắn cho Tống Kỳ Thanh.