Quỹ Đạo Sao Neon - Twentine

Chương 80: Nói chuyện trong khách sạn



Sáng sớm hôm sau.

Từ Vân Ni thức dậy đúng giờ sinh học, cô dậy sớm hơn Thời Quyết một chút.

Khi vừa mở mắt, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhìn rõ lại thì thấy mình đang tựa vào lòng Thời Quyết. Không biết từ lúc nào, họ đã chuyển sang tư thế đối mặt nhau khi ngủ.

Tóc anh hoàn toàn rối bời, từng lọn tóc như những sợi rong biển, uốn cong trải trên má. Chiếc áo sơ mi trắng của anh có vài chỗ đã bị bẩn, nhưng vẫn tỏa ra một mùi hương dịu dàng.

Từ Vân Ni nhìn anh một lúc, sau đó lấy điện thoại ra lén chụp một tấm rồi nhẹ nhàng rời khỏi lều.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn lên cao, sương mù vẫn bao trùm khắp núi non. Trong buổi sáng tinh sương, không khí trong thung lũng núi thật sự quá trong lành, Từ Vân Ni hít sâu vào một hơi, trong đầu bỗng trở nên thanh tịnh.

Cô bước đi trên sườn đồi phủ đầy sương sớm, không xa đó có một con bò Tây Tạng màu trắng đang gặm cỏ. Cô bước tới gần nó, nhìn một lúc rồi hỏi: “Ăn sáng à?”

Con bò không thèm đáp lại cô.

Từ Vân Ni cười lạnh: “Khô bò làm từ mày cũng ngon đấy.”

Con bò lần này có vẻ nghe hiểu, kêu “moo moo” hai tiếng.

Tâm trạng của Từ Vân Ni tốt lên, cô chống tay ra sau, nói: “Tiếp tục tập luyện đi, ăn uống đầy đủ vào, cố gắng để thịt săn chắc hơn chút nữa.”

Sau đó, cô đi tiếp trở về, đi được một đoạn bỗng nhiên chân trượt, cô ngã ngồi xuống đất. Hai tay chống xuống hai bên, tay trái chạm phải thứ gì đó mềm mềm, cô thầm nghĩ “chết rồi”, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là phân bò tươi.

Cô lập tức đứng dậy, giơ hai tay lên, nhìn xuống kiểm tra khắp người rồi quay lại trừng mắt nhìn con bò.

Lúc này, từ trên sườn núi vọng xuống hai tiếng cười.

Từ Vân Ni quay đầu, thấy Thời Quyết đứng ở cửa lều.

“Em đụng phải cái gì đấy?” Anh cố tình hỏi.

Từ Vân Ni không nói gì.

“…Ha ha.” Anh nhịn không nổi nữa mà bật cười, chỉ vào cô từ xa rồi nói: “Từ Vân Ni, đây chính là cái giá phải trả khi em không đồng ý với anh, đáng đời, đến bò cũng không chịu nổi nữa, ha ha!”

Tiếng cười trong trẻo của anh vang vọng trong thung lũng, hình bóng của anh như hòa vào làn sương mù.

Nếu có nhà sư nào đi ngang qua, chắc cũng phải lấy pháp khí ra trấn yểm một chút.

Thời Quyết từ trên sườn núi bước xuống, đến gần nhìn cô, tỏ vẻ chê bai “chậc” một tiếng.

Từ Vân Ni nhìn anh rồi hỏi: “Áo anh có đắt không?”

Anh lập tức nói: “Làm gì? Em định lau tay à? Từ Vân Ni, em dám!”

Từ Vân Ni thầm nghĩ, đúng là người càng giàu thì càng keo kiệt.

Thời Quyết bước tới, anh vòng tay ôm lấy cổ cô, nói: “Lại đây.”

Đi đến chân núi, mây mù trên ngọn núi phía xa bỗng nhiên tan ra, ánh nắng vàng rực chiếu xuống, khiến hồ nước như viên ngọc lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Thấy cảnh đẹp này, Thời Quyết bỗng dừng bước, đột nhiên nói: “Chúng ta ra bờ hồ rửa đi.”

Từ Vân Ni: “…”

Đi đến đó e rằng phân bò cũng khô mất rồi.

“Đi nào.” Anh nói.

“Xa lắm.”

“Nhìn không xa lắm mà.”

Không ka cái gì mà không xa…

Làm sao giải thích cho người thiếu kiến thức về vật lý này hiểu được thế nào là “trông núi gần mà chạy chết ngựa” đây?

“Đi thôi.” Anh kéo cô định trèo qua lan can.

“Ấy, ấy ấy ấy…” Từ Vân Ni nghẹn giọng, “Lớp trưởng, lớp trưởng, em đói rồi, chúng ta rửa tay ở đây xong rồi mau tìm chỗ ăn sáng đi.”

Cuối cùng cũng thuyết phục được anh, họ quay lại chỗ xe. Thời Quyết lấy chai nước khoáng từ cốp xe mở ra, đổ từng chút nước cho Từ Vân Ni rửa tay.

Anh vừa đổ vừa ngáp, mắt còn ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn.

Nước mát lạnh, Từ Vân Ni đang rửa tay thì điện thoại của Thời Quyết reo lên.

Anh lấy điện thoại ra nghe, nói vài câu rồi cúp máy.

Từ Vân Ni hỏi: “Quản lý à?”

“Ừ.”

“Có việc gì không?”

“Hỏi anh đang ở đâu, khi nào về.”

Ban đầu, Thời Quyết định đi hai ngày, ngày thứ ba tùy tình hình. Chiều nay còn có lịch trình quay cảnh văn hóa địa phương, Lý Tuyết Lâm muốn thảo luận với anh về nội dung quay, cứ giục anh về sớm.

Chỉ trong chốc lát, Lý Tuyết Lâm đã gọi ba cuộc điện thoại, Thời Quyết thấy phiền, nhưng cũng không thể tắt máy thật được. Từ Vân Ni bèn gửi anh về trước, để anh đi tìm Lý Tuyết Lâm, còn cô sẽ tìm chỗ gần khách sạn để ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Thời Quyết nhắn tin cho cô, đưa cho cô một số phòng.

[Cứ vào thẳng phòng anh sao?]

[Đến đi, không có ai đâu.]

Từ Vân Ni tìm đến.

Phòng của Thời Quyết để cửa mở, cô đi thẳng vào rồi đóng cửa lại.

Thời Quyết đang tắm.

Phòng không lớn, chỉ là phòng giường đôi bình thường, Từ Vân Ni đặt túi lên bàn, ngồi xuống ghế sofa.

Một lúc sau, anh khoác áo choàng tắm đi ra.

Anh hỏi: “Em có muốn tắm không?”

Từ Vân Ni thực sự muốn tắm, đêm qua điều kiện quá khắc nghiệt.

Thời Quyết: “Em bỏ quần áo ra đây, anh sẽ nhờ khách sạn giặt và sấy khô, không mất nhiều thời gian đâu.”

Từ Vân Ni: “Không cần, em mang theo đồ thay rồi, ở trong túi.”

Động tác của Thời Quyết khựng lại, đôi mắt hơi nheo lại, đánh giá Từ Vân Ni từ trên xuống dưới.

“Ồ…” Anh chép miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tối qua anh thật sự gặp nguy hiểm đấy.”

Từ Vân Ni không đáp lời, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vẫn còn sót lại hơi nước và mùi thơm của sữa tắm. Cô tắm một làn nước nóng thật thoải mái, khi bước ra ngoài thì Thời Quyết đang nằm trên giường hút thuốc.

Từ Vân Ni dựa vào bàn lau tóc, cô hỏi anh: “Anh đã nói với người trong công ty chưa? Về việc em đang ở đây ấy.”

“Chỉ có Lý Tuyết Lâm biết.”

“Chị ấy không quản anh à?”

“Chị ta không quan tâm chuyện này.” Anh vừa hút thuốc vừa phân tích, “Thực ra anh cảm thấy bây giờ chị ta đang mong anh gây chút rắc rối, như thế chị ta mới có lợi thế khi đàm phán tái ký hợp đồng.”

“Anh định tái ký hợp đồng với họ à?”

“Anh vẫn chưa quyết định, Lý Tuyết Lâm muốn anh góp vốn vào Lạc Dương.”

“Mới làm có hai năm mà đã nói chuyện góp vốn, họ thật sự đánh giá cao anh rồi.”

Từ Vân Ni lau tóc gần xong, cô quấn tóc lên, rửa bình bằng nước nóng rồi đun nước.

Thời Quyết chậm rãi nói: “Họ không biết bây giờ anh viết nhạc rất khó khăn, anh còn thật sự phân vân xem có nên nhân cơ hội này kiếm lấy ít cổ phần không. Lạc Dương có khả năng kiếm tiền mạnh, đường đi cũng rộng, anh chỉ cần giúp họ lăng xê nhóm nhạc Reve là được, sau này cứ dựa vào họ mà sống.”

“Bây giờ anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dưỡng già rồi à?”

“Vậy phải làm sao?” Thời Quyết nằm bẹp trên giường, “Muốn nghĩ ra bài hát mà cũng không ra được.”

Từ Vân Ni đun xong nước, cô pha một gói trà của khách sạn tặng rồi ôm tay, ngồi đối diện Thời Quyết, bắt đầu nói chuyện chính.

“Lớp trưởng, cổ phần không phải là thứ để đùa, anh nhất định phải có vốn góp vào, người góp vốn cũng phải gánh một phần trách nhiệm.”

“Ừ…”

“Anh nghĩ đến tiền của họ, họ lại nghĩ đến con người của anh, ai có lợi thế hơn ai còn chưa biết đâu. Hơn nữa, anh không phải lúc nào cũng ở đáy, đừng vội vàng như thế.”

Anh hỏi: “Anh vội cái gì chứ?”

Từ Vân Ni đáp: “Không vội thì tốt. Hai năm nay anh luôn bận rộn sáng tác, cho dù thật sự muốn góp vốn cũng phải tìm hiểu rõ về công ty đó rồi hãy nói, tiền của anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”

Thời Quyết nhìn người trước mặt, lắng nghe lời dặn dò dài dòng.

Mái tóc ướt của Từ Vân Ni được quấn cao lên bởi chiếc khăn, để lộ đôi má nhỏ nhắn và chiếc cổ dài mảnh mai. Trong ánh sáng mờ ảo, cô thổi cốc nước nóng rồi nếm thử một ngụm, hình như không hài lòng lắm, cô chớp chớp mắt, nhưng vẫn tiếp tục uống.

Thời Quyết ngậm điếu thuốc, anh hỏi: “Nếu mãi ở đáy thì phải làm sao?”

“Không đâu, anh mới có hai mươi sáu tuổi mà.”

“Hai mươi sáu rồi, làm tròn thành ba mươi rồi.”

“Còn xa mà.”

“Chớp mắt cái là tới ngay.”

Từ Vân Ni từ từ thở ra, sau đó ngước mắt lên khỏi cốc trà, cô cảm thấy Thời Quyết rõ ràng đã lấy lại tinh thần nhưng lại cứ nhắm vào một điểm không ngừng nói. Anh chỉ là muốn nghe lời động viên, muốn nghe những lời khẳng định.

Thế là cô, một nhân viên nhỏ bé với mức lương còn không đủ để bảo dưỡng chiếc xe của anh, mang theo sự kiên nhẫn đậm đà, vô số lần an ủi một cậu bé rằng, không sao đâu, anh phải kiên nhẫn, phải có niềm tin, anh nhất định sẽ thành công.

Trên đời này làm gì có lý lẽ như thế?

Từ Vân Ni mỉm cười, cô nhẹ nhàng nói: “Lớp trưởng, bây giờ trông anh còn tươi trẻ hơn hồi mười chín tuổi đấy.”

Thời Quyết cười to: “Ha ha!”

Vui rồi chứ?

Từ Vân Ni cầm tách trà, nhấp thêm một ngụm.

Nói một cách hoa mỹ là trở lại như thuở ban đầu, nói thẳng ra thì càng lớn càng trẻ con.

Hứng thú của Thời Quyết dâng lên, anh nói không ngừng.

Từ Vân Ni không để lời nào rơi xuống đất, đùa chứ, ngay cả Trưởng phòng Mã cũng bị cô trêu cho rõ ràng thì anh làm sao mà địch lại.

Cô ung dung thoải mái, thậm chí còn có thể dành ra một phần sức lực để hồi tưởng, trước đây anh có nói nhiều như thế này không nhỉ?

Hình như không có.

Về điểm này, chính Thời Quyết cũng thấy kỳ lạ, thật ra thời đại học anh cũng không có ham muốn tâm sự mạnh mẽ như vậy. Khi đó, cuộc sống của họ rất đơn giản, ăn uống chơi bời, cô thì học, anh thì sáng tác nhạc. Nhưng khi bước vào xã hội, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, đột nhiên có vô số điều muốn giãi bày.

Thời Quyết vừa nói về mình, vừa bảo Từ Vân Ni kể về cuộc sống của cô.

Thời Quyết cảm thấy rất kỳ diệu, những thứ mà trước đây anh hoàn toàn không hứng thú, giờ lại có thể nghe vào được một chút.

Anh coi sự thay đổi này là một điều nghiêm túc mà nói với Từ Vân Ni, cô đáp: “Có lẽ đàn ông sắp ba mươi là như vậy đấy, lớp trưởng, Trưởng phòng chúng em nói, đàn ông càng lớn tuổi, càng lặt vặt.”

Thời Quyết vẫy tay gọi cô, Từ Vân Ni đặt cốc trà xuống đi lại gần, bị anh dùng một cú bắt lấy, ôm lăn xuống giường.

“Em nói ai cơ?”

Từ Vân Ni bị anh cù, cười lăn lộn.

Từ Vân Ni kể rất nhiều chuyện, không giấu diếm điều gì, Thời Quyết đều nghe vào, thậm chí, khi Từ Vân Ni kể đến chuyện thường nhật của Trưởng phòng Mã với những câu nói vàng ngọc bất hủ, anh còn thấy khá thú vị.

Anh suy đi nghĩ lại, chung quy lại là vì họ đang đối diện nhau.

Nói chuyện qua màn hình và thế này – sát bên nhau, cảm nhận khoảng cách của âm thanh, hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Hai ngày là quá ngắn.

Thời Quyết thả cô ra, anh hỏi: “Bọn em còn hoạt động nào khác không?”

“Hoạt động gì cơ?”

“Giống như lần này, liên quan đến đơn vị bọn em mà anh cũng có thể qua đây ấy.”

Từ Vân Ni nghĩ một lát rồi nói: “Hình như không có.”

Anh chống cằm, trong tư thế mỹ nhân nằm nghiêng nhìn cô.

“Em nghĩ ra một cái đi, bình thường em có nhiều cách lắm mà.”

Từ Vân Ni cảm thấy, đôi khi Thời Quyết rất thông minh, nhưng đôi khi đầu óc anh lại quá chậm chạp.

Thời Quyết tiếp tục nói: “Nghĩ cách đi, Từ Vân Ni, không phải kiểu hoạt động một hai ngày, tốt nhất là có thời gian dài hơn chút.”

“Đâu có hoạt động nào như thế chứ?”

“Không có thì nghĩ cách đi.”

Từ Vân Ni nhìn anh, im lặng ba giây rồi đặt tay lên ngực mình, cô thành khẩn nói: “Lớp trưởng, anh có hiểu lầm gì về em không vậy? Em đâu có nhiều quyền lực đến thế, em chỉ là một nhân viên nhỏ bé ở khu phát triển thôi mà.”

Thời Quyết nói: “Ngày mai anh phải đi rồi.”

“Em biết.” Từ Vân Ni đáp, “Em đã xin nghỉ phép rồi, tháng sau em sẽ đi tìm anh.”

“Ồ, lại bắt đầu hứa hẹn rồi phải không?”

Từ Vân Ni nhìn anh.

Thời Quyết nheo mắt nói: “Sao thế? Một người nói mà không giữ lời thì làm sao ánh mắt có thể thản nhiên như vậy được chứ?”

“Em làm gì mà nói không giữ lời?”

“Em còn cần anh nhắc lại sao?”

Thực ra, đa số thời gian Từ Vân Ni đều thích thuận theo Thời Quyết, nhưng trong một số ít trường hợp, cô cũng muốn thử kích động anh một chút.

“Em quên rồi, anh nhắc em lại đi?”

“Hôm qua nói, hôm nay đã quên, ai nói là một năm sẽ đến tìm anh?”

Từ Vân Ni: “Em chưa bao giờ nói là một năm, em chỉ nói, em nhất định sẽ tìm anh.”

Thời Quyết: “Không phải em nói đợi chú Triệu ra nước ngoài là sẽ đến sao?”

“Lại bóp méo ký ức rồi, em đã nói là, đến lúc đó em thế nào cũng được.”

“Vậy được, em nghỉ việc đi, theo anh đi.”

Từ Vân Ni hít sâu, cô nói: “Lớp trưởng, anh đừng hùng hùng hổ hổ như vậy, chẳng lẽ những điều anh đã hứa thì đều làm hết rồi sao?”

Thời Quyết hỏi: “Có điều nào anh chưa làm à?”

Từ Vân Ni đưa ví dụ: “Trước đây anh nói, ở bên anh thì em hát sẽ hay hơn phải không? Chẳng phải đó là nói quá lên sao?”

Cô rõ ràng cảm nhận được, người bên cạnh mình đã tức giận.

Thời Quyết chống người dậy, đưa tay nắm lấy cằm cô.

Anh trông đầy uy thế, nhưng giọng lại hạ xuống rất thấp.

“Từ Vân Ni, em muốn thế nào?”

“Lớp trưởng, nói chuyện đàng hoàng, xin đừng dùng bạo lực.”

“Từ Vân Ni.”

“Em đây.”

“Em nghĩ cách đi.”

Từ Vân Ni nhất thời không biết nói gì.

Thời Quyết nói: “Nửa năm cuối cùng này, Lạc Dương chắc chắn sẽ ép anh chạy lịch trình đến chết, anh không thoát ra được, em có đến cũng chưa chắc gặp được anh.”

Từ Vân Ni mở miệng, nhưng không nói nên lời.

Thời Quyết: “Vậy nên, có hoạt động nào giống như lần ở trang trại bò không? Tốt nhất là có thời gian dài một chút, kéo dài đến khi hợp đồng kết thúc là tốt nhất.”

Sao có thể chứ!

Từ Vân Ni đã từ bỏ việc sửa từ “trang trại bò” của anh, cô hít một hơi thật sâu, “Được, được, em sẽ nghĩ cách…” Cô rút mình khỏi tay anh, xuống giường lấy sổ tay từ túi xách ra rồi cũng lục lọi trong điện thoại.

Thời Quyết nằm trên giường chơi điện thoại, ung dung chờ đợi.

Từ Vân Ni tìm mãi cũng không nghĩ ra được hoạt động nào phù hợp để Thời Quyết tham gia.

Nhưng lớp trưởng Thời cứ ngồi ngay bên cạnh giám sát, anh đã đợi lâu như vậy, Từ Vân Ni thật sự không thể đưa ra một phương án nào, cô suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nói: “Hay là, anh cùng Vương Thái Lâm đi bán mơ nhé?”

Ánh mắt của anh nhìn qua từ trên màn hình, đầy vẻ nguy hiểm.

Từ Vân Ni lập tức nói: “Ồ, có lẽ Lạc Dương không đồng ý, việc này không phù hợp với hình tượng mà họ xây dựng cho anh.”

Thời Quyết ngồi dậy, suy nghĩ một lát rồi hỏi Từ Vân Ni: “Ngoài mơ ra, em còn gì khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.