Quỹ Đạo Sao Neon - Twentine

Chương 83: Những sự kiện bất ngờ trong cuộc sống



Từ Vân Ni bước xuống lầu, khi ra khỏi cửa căn hộ, cô ngẩng đầu nhìn trời.

Trời không quá đẹp, vẫn còn chút sương mù.

Từ Vân Ni đi tới xưởng may, ngoài cửa đã có fan chờ, dựng rất nhiều standee và cờ quảng cáo. Cô đi vào từ cửa bên, treo thẻ nhân viên rồi bắt đầu làm việc.

Nhờ có nền tảng do Vương Thái Lâm để lại, Từ Vân Ni đã rất quen với quy trình bán hàng này. Cô giúp bày biện xong hiện trường, rồi được gọi đi kiểm tra phòng livestream, cùng hai bên tỉ mỉ đối chiếu từng mẫu quần áo và các loại áo văn hóa thiết kế đặc biệt dùng để rút thăm trúng thưởng.

Buổi trưa, cô chỉ ăn tạm một miếng bánh mì, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Khi ăn bánh mì, cô nhìn qua điện thoại, Thời Quyết không có động tĩnh gì, chắc là đang viết nhạc.

Chiều đến, buổi livestream chính thức bắt đầu, sau đó là hoạt động ký tặng.

Rất nhiều công nhân trong xưởng may đến xung quanh, họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy nên đứng từ xa xem cho biết.

Từ Vân Ni xong việc, vào phòng nghỉ chờ lệnh, trong đó có cả Chủ nhiệm Mã và mấy người nữa, vừa uống trà vừa trò chuyện.

Mãi đến chạng vạng sự kiện mới kết thúc, ông chủ Thường mồ hôi đầm đìa bước vào phòng, mời mọi người vào nhà ăn xưởng để ăn một bữa cơm đơn giản.

Ăn xong thì trời đã tối, lãnh đạo đi trước. Từ Vân Ni tiễn mọi người xong, cô lấy điện thoại ra, định nhắn hỏi Thời Quyết đang ở đâu.

Chiều anh có nhắn cho cô một tin, nói là anh cũng đang chuẩn bị qua bên này.

Từ Vân Ni cúi đầu gõ chữ, bỗng nghe tiếng nhạc từ phía sau bên cạnh.

Cô quay đầu nhìn, thấy ở quảng trường đằng kia, dưới ánh đèn đường, có vài người đang tụ lại, trong đó có một bóng dáng mặc áo hoodie xám trắng.

Chiếc mũ trùm lên đầu, bóng lưng cao lớn nổi bật.

Bàn tay cô đang gõ tin nhắn bỗng ngừng lại.

Cô tiến đến gần, từ xa nhìn Thời Quyết đút hai tay vào túi áo, anh đứng cùng một nhóm công nhân trực đêm, đang chăm chú xem một ông già đang đánh đàn. Ông già có khuôn mặt đặc trưng của dân tộc thiểu số, ôm ngang một cây đàn dài, trông giống đàn tỳ bà nhưng nhỏ hơn, phát ra những âm thanh mang hơi thở vùng xa.

Ông cụ chơi xong một khúc, mọi người xung quanh đều vỗ tay. Ông ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thời Quyết.

Có lẽ do khí chất đặc biệt của những người làm nhạc, ông cụ đưa đàn qua, giọng đặc sệt hỏi: “Cậu chơi được không, anh bạn?”

Thời Quyết cười, nói: “Để tôi thử.”

Anh nhận đàn, ngồi xếp bằng bên lề đường dưới ánh đèn. Anh ôm lấy cây đàn, chỉnh dây, thử vài âm, rồi từ từ dạo một chuỗi âm đơn giản mà đầy cảm xúc.

Tiếng đàn tuy giản dị, nhưng lại vô cùng đậm chất trữ tình.

Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, chẳng ai nhận ra đây là “ngôi sao lớn,” mọi người chỉ biết rằng, vào một đêm bình thường, xưởng may bỗng xuất hiện một người đàn ông đẹp trai, chơi một nhạc khúc tuyệt vời bằng cây đàn của vùng đất xa xôi.

Từ Vân Ni đứng nhìn bóng lưng của Thời Quyết, không bước tới nữa.

Dường như cô sợ phá hỏng điều gì đó nên chỉ đứng từ xa, qua những kẽ hở của đám đông, ngắm nhìn bóng hình anh.

Anh đội mũ, khuôn mặt bị giấu dưới bóng tối của ánh đèn trên đầu.

Từ Vân Ni sống đến bây giờ, cô rất hiếm khi bị nghệ thuật làm rung động, nhưng hình ảnh Thời Quyết ngồi dưới ánh đèn xưởng, bình thản chơi đàn cho những người xa lạ, đã chạm đến tận sâu trái tim cô.

Có lẽ đây sẽ là cảnh tượng cô mà cô mang theo xuống mồ.

Anh giống như một đóa hoa quỳnh nở trong sương mù…

Từ Vân Ni mím môi, cúi nhìn xuống đất, rồi lại ngước lên nhìn anh.

Thời Quyết chơi xong bản nhạc, mọi người xung quanh vỗ tay, anh cười với họ, rồi thẳng bước đi về phía cô.

Anh đi đến trước mặt cô, thuận thế ôm lấy cổ cô, rút ra điếu thuốc, cắn một cái rồi châm lửa.

Cả hai cùng đi về phía bãi đậu xe.

“Nghe hay không?” Anh hỏi.

“Hay lắm.”

“Sáng nay viết đấy.”

“Giờ ăn sáng à?”

“Ừ, giỏi không, ha ha.”

Họ lên xe, rẽ ra khỏi xưởng, phóng xe về phía mặt trăng mờ ảo phía xa xa.

Thời Quyết có vẻ rất thích bài hát mới sáng tác này, trên xe, anh lại mở bài đó ra từ điện thoại.

Từ Vân Ni nhìn con đường nhỏ yên tĩnh phía trước, cảm giác bản nhạc này như được phủ thêm một lớp pháp lực, trong dòng sông đầy bụi bặm ấy, vừa có thể làm ngưng đọng thời gian, vừa có thể làm nó trôi nhanh chóng…

Nếu hỏi Từ Vân Ni đã nảy sinh ý định muốn trở về bên Thời Quyết từ lúc nào.

Có lẽ là từ ngày sự kiện này kết thúc, ngày cô tiễn anh đi.

Tại sân bay, cô vẫn theo thói quen đón tiễn như mọi khi. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy anh giơ tay về phía cô lần cuối, lòng cô chợt thắt lại. Cảm giác này giống hệt như lúc cô tiễn anh ở cổng Biệt thư Tụng Tài năm đó, thả cánh bướm này quay về với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường. Dù bây giờ cô không còn lo lắng anh sẽ bay đi, nhưng nỗi đau của sự chia ly ấy thật sự khó mà chịu đựng nổi.

Và đến khi cô về nhà, nhìn thấy trên giường vẫn còn những nếp nhăn do anh lăn qua lăn lại tạo ra, nỗi khó chịu ấy càng nhân lên gấp bội.

Đêm trước khi anh rời đi, bọn họ không làm gì cả, Thời Quyết chỉ để nhạc nhẹ vang lên, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Từ Vân Ni cảm thấy, kể từ lần trước khi anh đến đây, tâm trạng của anh dường như đã ổn định hơn, anh không còn vội vã như trước.

Cái gọi là “gió nước luân chuyển”, lên xuống theo thời thế, giờ dường như đến lượt cô rồi…

Từ Vân Ni vứt túi xách xuống, bước đến ngồi bên giường, gác chân lên và một tay chống giường, tay kia rút một điếu thuốc.

Thật ra, trước đây, cảm giác thiếu vắng này không hề mạnh mẽ đến thế.

Sau đó, trong suốt hai ngày liền, Từ Vân Ni liên tục mơ thấy cặp mông trắng nõn kia cứ lượn lờ trước mặt cô.

Ngày thứ ba khi tỉnh dậy, cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Cô đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy khuôn mặt bình tĩnh của chính mình, cô tự đánh giá bản thân:, Từ Vân Ni ơi Từ Vân Ni, mày chỉ đang làm bộ làm tịch thôi…”

Kể từ hôm đó, cô bắt đầu hoặc là vô tình, hoặc là cố ý, chú ý đến những tin tức tuyển chọn từ bên kia, và trong lúc rảnh rỗi, cô cũng bắt đầu đọc sách và ôn luyện.

Nhưng việc này vẫn chưa được quyết định chính thức, Từ Vân Ni không nói cho Thời Quyết biết.

Họ vẫn tiếp tục sống theo hai quỹ đạo song song, Thời Quyết đã dần lấy lại tinh thần sáng tác, còn công việc của cô cũng diễn ra suôn sẻ.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm.

Cả hai bọn họ đều bận đến mức điên cuồng, ngày hết hạn hợp đồng của Thời Quyết càng lúc càng gần, anh thường xuyên gọi điện cho Từ Vân Ni, mỗi ngày một ý kiến khác nhau, đôi khi muốn gia hạn, đôi khi lại muốn tự mình làm riêng, có lần thậm chí anh còn nói sẽ rời khỏi giới giải trí và đến chỗ cô. Lần đầu tiên nghe anh nói sẽ rời khỏi giới giải trí, Từ Vân Ni thực sự đã ngừng việc làm bài tập, nhưng vài ngày sau anh lại gọi, chuyện đó đã bị lãng quên, anh chửi bới một ca sĩ hợp tác với mình, bảo rằng người đó trước mặt thì thế này, sau lưng thì thế khác, rõ ràng hát ca khúc của anh mà thành công, sau lưng lại dám chê bai.

“Anh sẽ viết tên cậu ta vào bài hát để chửi thẳng mặt, chờ đúng ngày sinh nhật cậu ta năm sau rồi đăng!”

Kể từ sau đó, bất kể anh nói gì, Từ Vân Ni vẫn tiếp tục đọc sách.

Nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này chưa hoàn toàn được quyết định.

Điều thực sự khiến cô quyết tâm tham gia kỳ thi là trước thềm năm mới, khi Thời Quyết đang chụp ảnh cho một tạp chí ở nước ngoài. Vào một đêm khuya, Từ Vân Ni đột nhiên nhận được cuộc gọi quốc tế từ anh.

Cô mở mắt từ trong giấc ngủ, nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại, vẫn còn ngơ ngác.

Cô bắt máy: “…Alo? Sao anh lại gọi vào giờ này?”

Thời Quyết mang đến một tin xấu.

Ở nhà có người bị bệnh.

Và không chỉ một người.

Ngô Nguyệt Kỳ và Thôi Hạo đồng loạt gặp vấn đề sức khỏe.

Chuyện của Ngô Nguyệt Kỳ thì còn có sự chuẩn bị về tâm lý, mấy năm nay bà vẫn bị vấn đề về cột sống, không chịu làm phẫu thuật. Lần này ngất xỉu tại nhà, nếu không có người giúp việc ở đó thì tình hình đã rất nguy hiểm.

Còn Thôi Hạo thì giấu kín hơn nhiều.

Thôi Hạo bị đột quỵ.

Chuyện của Noãn Nhi năm xưa đã ảnh hưởng lớn đến Thôi Hạo, mặc dù anh ta không thể hiện ra ngoài quá nhiều, nhưng cộng thêm lối sinh hoạt và thói quen vô tổ chức của anh ta trong nhiều năm, cuối cùng cũng bùng phát.

May mà không quá nghiêm trọng, khi phát hiện mặt bị tê một bên, anh ta lập tức đến bệnh viện, làm một ca phẫu thuật nhỏ, bác sĩ bảo tạm thời không cần đặt stent, nhưng vẫn cần phải nằm viện theo dõi một thời gian.

Hai người họ nhập viện cách nhau không lâu, Thôi Hạo nhập viện hôm trước, Ngô Nguyệt Kỳ hôm qua.

“…Bên đó có ai chăm sóc không?” Từ Vân Ni hỏi.

Giọng của Thời Quyết khàn khàn, nghe có vẻ rất mệt.

“Anh đã thuê một hộ lý chăm sóc mẹ anh, còn bên anh trai, mẹ anh ấy và chị Văn đang lo liệu.”

Từ Vân Ni nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của anh, cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngày mai… à không, hôm nay, trời sáng em sẽ về thăm cô. Anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh.”

Cô nhanh chóng xin nghỉ phép và sáng sớm đã ra sân bay.

Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố đã lâu không ghé qua, cô không kịp nhớ lại kỷ niệm xưa, lập tức bắt taxi đến bệnh viện.

Ngô Nguyệt Kỳ và Thôi Hạo nằm trong cùng một bệnh viện, cũng là nơi quen thuộc, chính là nơi Thời Quyết từng nằm viện khi bị thương.

Từ Vân Ni dễ dàng tìm thấy Ngô Nguyệt Kỳ, bà đang nằm nghiêng trên giường bệnh trong căn phòng bệnh nhiều người, cơ thể có vẻ gầy gò hơn trước, lưng cũng còng hơn. Từ Vân Ni hỏi hộ lý có thể chuyển bà sang phòng bệnh yên tĩnh hơn không, hộ lý nói bây giờ phòng đôi đã kín chỗ.

Ngô Nguyệt Kỳ vẫn đang ngủ nên Từ Vân Ni đi thăm Thôi Hạo trước.

“Chà, Tiểu Từ!”

Khi Từ Vân Ni bước vào phòng, Thôi Hạo đang ngồi khoanh chân trên… không phải, là ngồi trên giường, chơi bài cùng với Ngụy Thiên Văn và một bệnh nhân khác.

“Chào ông chủ Thôi.” Từ Vân Ni tiến lại gần giường, quan sát anh ta, “Lâu rồi không gặp, trông anh vẫn khoẻ nhỉ.”

“Khoẻ chứ sao không, anh có gì đâu, chỉ là chút bệnh vặt thôi ấy mà.”

Thôi Hạo nói chuyện với Từ Vân Ni, nhân lúc bệnh nhân kia đi vệ sinh, chỉ còn lại Ngụy Thiên Văn, chị tranh thủ liếc bài của Thôi Hạo.

Thôi Hạo có vẻ thoải mái, không để ý, nhưng trong lúc trò chuyện, tay anh ta như vô thức di chuyển, giúp Ngụy Thiên Văn nhìn bài dễ dàng hơn.

Từ Vân Ni ngồi đó trò chuyện với anh ta một lúc, sau đó người bạn cùng phòng bệnh trở lại, họ lại tiếp tục chơi bài.

Thật đáng tiếc, Ngụy Thiên Văn chơi bài không giỏi, dù đã nhìn qua bài cũng khó mà thắng, cuối cùng Thôi Hạo đánh lung tung mà Ngụy Thiên Văn vẫn thua.

Ngụy Thiên Văn ném bộ bài lên giường: “Không chơi nữa.”

Thôi Hạo thu dọn bộ bài, khẽ nhếch môi một chút.

Anh ta cất bộ bài đi, theo phản xạ sờ vào túi, sau đó liếc nhìn Ngụy Thiên Văn.

Ngụy Thiên Văn nói: “Nếu anh thật sự chán sống thì cứ tiếp tục hút thuốc đi.”

Thôi Hạo có chút khó chịu: “Chuyện này đâu có liên quan, bác sĩ phẫu thuật cho tôi còn hút cơ mà, tôi đã gặp bác sĩ dưới lầu.”

Ngụy Thiên Văn liếc anh ta, cố tình hỏi: “Thế nếu không liên quan, vậy thì liên quan đến cái gì?”

Thôi Hạo khựng lại một lúc, anh ta nhíu mày, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, rồi buồn bã ỉu xìu ngã người xuống.

Ngụy Thiên Văn thấy vậy thì khẽ thở dài, đẩy vai anh ta một cái.

“Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ không nhắc nữa.”

Thôi Hạo nghỉ ngơi, Từ Vân Ni và Ngụy Thiên Văn ra ngoài trò chuyện một chút, cô hỏi về tình trạng bệnh của hai người và kế hoạch điều trị sau này.

Tình trạng của Thôi Hạo không tệ, Ngụy Thiên Văn nói chỉ còn hai ngày nữa là anh ta có thể xuất viện, nhưng vấn đề là mẹ của Thời Quyết, chắc chắn phải phẫu thuật.

“Nhưng mẹ của Thời Quyết rất cứng đầu, tôi lại không thân với bà ấy, nói chuyện chẳng đi đến đâu, Thôi Hạo thì vụng về, Thời Quyết còn đang ở nước ngoài, rất khó xử lý.”

Từ Vân Ni nói: “Không sao, trước khi Thời Quyết về, em sẽ chăm sóc cô.”

Sau khi chia tay Ngụy Thiên Văn, cô đi ra ngoài, ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một phong thư rồi tìm một quán ăn để ăn trưa.

Sau khi ăn xong, cô đi dọc theo lề đường và tìm một cây ATM.

Từ Vân Ni trở lại bệnh viện, vừa kịp lúc hộ lý cần đi lấy kết quả xét nghiệm.

Cô nói: “Để tôi đi lấy cho.”

Cô in kết quả xét nghiệm rồi cầm thẻ khám bệnh của Ngô Nguyệt Kỳ, đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính là trưởng khoa, bên ngoài phòng khám có nhiều người xếp hàng, vị trưởng khoa đang xem phim chụp trên máy tính, đối diện còn có một nghiên cứu sinh đang phụ giúp.

Trưởng khoa xem phim chụp rồi nói chuyện với Từ Vân Ni một lúc, tóm lại, ông nói dù thế nào cũng phải phẫu thuật.

Từ Vân Ni đồng ý, yêu cầu sắp xếp càng sớm càng tốt.

Sau đó, cô ra khỏi phòng khám, nhưng không rời đi ngay mà đứng đợi ở gần đó.

Một lúc sau, nghiên cứu sinh kia đi ra để vào nhà vệ sinh. Từ Vân Ni bước theo, dừng lại ở trước cửa nhà vệ sinh vắng người và gọi anh ta.

“Bác sĩ, xin hãy đợi một chút.”

Tối hôm đó, Ngô Nguyệt Kỳ được chuyển vào phòng bệnh đôi.

Khi được chuyển phòng, bà vẫn còn mê man, là hộ lý đẩy giường đưa bà qua.

Nửa đêm, Ngô Nguyệt Kỳ tỉnh dậy một lần, bà mơ màng thấy bóng dáng một người đang ngồi trên giường cho người nhà ở bên cạnh và đọc sách.

Từ Vân Ni nhận ra bà đã tỉnh, cô đặt sách xuống và bước đến. Cô cúi người và nhẹ nhàng nói: “Cô à, cô còn nhớ cháu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.